"Này! Cô có ý gì?" Lục Thâm đuổi theo: "Lúc trước sống chết không cho, bây
giờ đột nhiên hào phóng như vậy, chắc chắn có âm mưu!"
Thẩm Loan lui về phía sau nửa bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, đột
nhiên cười như không cười nhìn anh ta.
Lục Thâm nghi ngờ: "Ánh mắt này của cô có ý gì?"
"Hóa ra anh không ngu lắm."
Lục Thâm: "..." Đmm!
"Đi điều xem gần đây Bất động sản Thiên Thủy đang làm gì, anh sẽ biết nguyên
nhân Thẩm Khiêm và anh đánh nhau. Không phải do chiếc lắc tay này, càng
không phải tôi, cho nên, anh muốn kiếm chuyện thì làm ơn biết rõ trước, miễn
cho bị người ta đùa bỡn."
Đinh ——
Thang máy đúng lúc đi lên, cửa mở ra, Thẩm Loan bước vào, ấn xuống lầu.
Khi cửa thang máy đang khép lại, người nào đó vẫn vòn ngây ngốc đột nhiên
một cái nghiêng người, cũng chen chân vào.
Thẩm Loan nhíu mày: "Lời của tôi còn chưa đủ rõ ràng?"
Lục Thâm không rên một tiếng.
Tới tầng hầm, mùi thuốc nồng nặc ập vào mặt.
Trâu Liêm đang cho thuốc vào nồi, thấy hai người từ thang máy ra, thoáng sửng
sốt: "Hai người...?"
Thẩm Loan lập tức đi qua: "Xin lỗi, lại phải phiền ông, tôi cảm giác miệng vết
thương giống như... nứt rồi."
"Sao lại thế?" Trâu Liêm cho nốt chỗ thuốc vào nồi, vỗ vỗ cho thuốc dính trên
tay rơi xuống: "Cô ngồi xuống đây, tôi đi rửa tay đã."
Lục Thâm nghe vậy, ánh mắt hơi kinh ngạc, vừa rồi anh ta...
"Nâng tay lên."
Thẩm Loan theo lời làm theo, Trâu Liêm mở băng gạc ra, mới tháo hai vòng đã
thấy vết máu thấm qua, giống đòa hồng mai trên nền tuyết trắng.
Lục Thâm bước lên, trong mắt hiện lên sự áy náy, thấp giọng nói: "Tôi không
cố ý..."
Thẩm Loan không nói gì.
Nhưng thật ra mắt Trâu Liêm tỏ ra sự kinh ngạc, ánh mắt băn khoăn quan hệ
của hai người họ, có lẽ cảm nhận được khói thuốc súng, sắc mặt trầm xuống:
"Càn quấy! Dưỡng một buổi tối, không đổ máu không nhiễm trùng, chưa bao
lâu đã bị rách, cô nói hai người..."
Cổ Lục Thâm rụt lại, cúi đầu, thành thành thật thật tự kiểm điểm.
"Có phải lại phải băng một lần nữa không?" Thẩm Loan nói xen vào.
Trâu Liêm tức giận nhìn cô: "Vớ vẩn."
Thẩm Loan cười khẽ, ông lão này nhìn thì ôn hòa thân thiết, không ngờ tcũng
rất Năm phút sau.
Trâu Liêm: "Được. Đừng trách tôi không nhắc nhở trước, nếu lại nứt ra, đến
thẳng bệnh viện mà khâu." Có là bác sĩ thiên tài cũng không chữa được bệnh
nhân không nghe lời.
"Cảm ơn, tôi sẽ chú ý."
"Nửa tiếng sau, nhớ xuống uống thuốc."
Thẩm Loan gật đầu: "Vất vả cho ông rồi."
Sắc mặt Trâu Liêm hơi ngây ra.
Thẩm Loan ngồi lại hai phút rồi mới đứng dậy rời đi, Lục Thâm tự động đuổi
theo, duy trì một bước cách cô một khoảng, mấy lần muốn nói lại thôi.
Vào thang máy, ánh sáng trên bức tường kim loại sáng bóng phản chiếu hình
bóng của hai người.
Biểu cảm của Thẩm Loan như thường, Lục Thâm cúi đầu xuống, không biết suy
nghĩ cái gì.
Đinh!
"Xin lỗi!"
Thẩm Loan mới vừa bước ra hai bước, nghe thấy giọng nói rầu rĩ ở phía sau,
khóe miệng cô khẽ nhếch lên, có vẻ như châm chọc.
"Tôi thật sự không cố ý, ai biết ấn nhẹ một cái thì bị... Tôi cũng không nói cô
không bị ấn... Ý của tôi... Thôi, đều do tôi sai." Nói năng lộn xộn, Lục Thâm
nhìn bóng dáng mảnh khảnh của người phụ nữ, trong lòng rầu rĩ.
Anh ta ngang ngược, nhưng anh ta sẽ không quá đáng đến mức bắt nạt một
bệnh nhân, đặc biệt bệnh còn chưa khỏi, một lòng muốn làm hòa với anh ta.
"Lần này là tôi quá đáng, cô có yêu cầu gì cứ nói, chuyện có thể làm được tôi sẽ
đồng ý!"
"Phải không?" Thẩm Loan dừng bước, xoay người nhìn anh ta.
Lục Thâm vội vàng gật đầu!