Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 229

*Man Show: thường thì chỉ người bề ngoài lạnh lùng, trầm mặc, nhưng bên

trong thì giầu tư tưởng và nội hàm. Đại ý là chỉ người bên ngoài thì một kiểu,

bên trong một kiểu, cách nghĩ và cách làm không thống nhất.

Quyền Hãn Đình: "Lúc trước anh đã nói gì?"

Lục Thâm bẹp miệng, vừa mệt vừa chột dạ.

"Ai cho chú gây phiền toái cho cô ấy? Nói đi!"

"Không ai... Là tự em..."

"Không đúng! Tiếp tục!"

Lục Thâm dẩu mông, cũng mặc kệ hình tượng, phong độ, bây giờ ah ta chỉ nghĩ

đến trận tra tấn này!

"Hu hu hu... Lục ca, em sai rồi... Thật sự sai rồi... Em bảo đảm, không bao giờ

trêu chọc Thẩm Loan nữa..."

Mặt mày Quyền Hãn Đình khẽ nhúc nhích.

Lục Thâm vừa thấy hấp dẫn, nhanh nhẹn thể hiện quyết tâm chỉ thiếu nước thề

với trời: "... Vì Thẩm Loan, em đã bị phạt hai lần, sao còn dám chọc cô ta? Lại

nói, lắc tay đã lấy được, em cũng không cần phải đi tìm cô ta, đúng không?"

Nói anh ta ngu, anh ta cũng không ngu, nói có sách mách có chứng, trật tự rõ

ràng, đến phút cuối còn biết hỏi lại để tranh thủ cho bản thân.

Kẻ ngu không có bản lĩnh này!

"Chú nói, đã lấy được lắc tay?"

"Đúng vậy! Đang ở chỗ em, em đưa cho anh xem, nhưng... Lục ca, em có thể

dứng dậy trước không?"

Quyền Hãn Đình sâu kín nhìn anh ta một cái, không nói được cũng không nói

không.

Lục Thâm thử thăm dò bò dậy, không bị ngăn lại, anh ta như trút được gánh

nặng, sau khi đứng lên mặc kệ tay chân mềm nhũn, nhanh tay đưa nước mắt của

Ares từ trong túi ra, đưa cho Quyền Hãn Đình.

Người sau tiếp nhận, nghiêm túc cúi đầu, vẻ mặt khó có thể phân biệt: "Cô ấy

đưa?"

"Ừm!" Gà con mổ thóc.

Ánh mắt Quyền Hãn Đình u lạnh.

Lục Thâm giật mình, lông tơ dựng ngược: "Không phải em cướp, em cũng

không uy hiếp cô ta, là cô ta chủ động cho em..."

Nói tới đây, Lục Thâm rõ ràng cảm giác được cảm xúc của người nào đó

chuyển biến tốt đẹp, thậm chí còn hơi cong cong môi.

Có cái gì vui sướng? Anh ta không hiểu vì sao Lục ca lại can thiệp chuyện cái

lắc tay, mơ hồ nghĩ ra anh nhằm vào Thẩm Khiêm.

"Bây giờ nhiệm vụ anh giao cho em đã hoàn thành, từ nay về sau, anh không

thể đuổi em ra khỏi sơn trang, cũng không hạn chế em tới Ninh Thành!" Tuy sợ,

nhưng nên tranh thủ cái gì Lục Thâm vẫn tranh thủ.

Quyền Hãn Đình cười khẽ: "Được."

Lục Thâm thấy anh tắm mình trong gió xuân, dáng vẻ dễ nói chuyện, nghi ngờ

trong mắt càng sâu.

"Vở kịch dạy bảo anh em" hạ màn; chỗ khác, Thẩm Loan đã tới CBD, đầu tiên

mua quần áo.

Trang phục văn phòng chắc chắn không thể mặc, bây giơ tay phải của cô không

thể động vào, chỉ có thể mặc đơn giản, rộng thùng thình, cuối cùng chọn một

chiếc váy vải cotton và vải lanh màu xanh, không chiết eo, không cầu kì, thẳng

tuột, hơi "Mori*".

*là một thuật ngữ bắt nguồn từ trang web mixi cộng đồng Nhật Bản, trong đó

đề cập đến "giống như một cô gái sống trong rừng", dẫn đến thẩm mỹ thời trang

khác biệt.

Thẩm Loan vốn đã cao, mặc như vậy, trông càng cao, quan trọng là cô còn gầy,

tay chân nhỏ nhắn, mắt cá chân nhỏ và tinh xảo.

Người bán hàng hâm mộ nhìn cô: "Cô mặc chiếc váy này đẹp nhất trong số các

khách hàng đã thử."

Trước đây có không ít các cô gái trẻ thử, hầu như đều không đủ cao, mặc vào

trông như khoác bao gạo vào người, rõ ràng dáng người không tốt, lại đổ tội cho

quần áo, nói gì mà dáng váy không đẹp.

Đây không phải mặc vào rất đẹp sao!

Thẩm Loan đưa thẻ qua: "Lấy cái này, tôi mặc luôn."

"Tôi giúp cô tháo mác."

Thanh toán xong, Thẩm Loan chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên bị nhân viên cửa hàng

gọi lại: "Quần áo cũ của cô không cầm theo à?"

Thẩm Loan ngây người, nhìn chiếc áo hoodie có mũ của nam trên tay đối

phương, không biết nghĩ đến cái gì, mày liễu nhíu chặt.

Sau một lúc lâu: "... Gói lại."

"Được."

Rời khỏi trung tâm mua sắm, Thẩm Loan đứng ở ven đường gọi điện thoại cho

Miêu Miêu...
Bình Luận (0)
Comment