"Cô ba?" Sau bức bình phong ngăn phòng bếp và nhà ăn một người làm đang đi
ra, trên người mặc tạp dề, là dì phụ trách nấu cơm.
"Những người khác đâu?"
"Ông chủ và bà chủ đưa cô cả và cô hai đi tham gia tiệc từ thiện buổi tối, bữa
tối không ăn ở nhà..." Khi người làm nói chuyện, đuôi mắt thật cẩn thận chú ý
biểu cảm của Thẩm Loan, đều là tiểu thư nhà họ Thẩm, hai người thì ăn mặc
đẹp ra ngoài giao tiếp, còn một người lại bị phớt lờ, cũng rất đáng thương.
Thẩm Loan không nhìn thấy sự thương hại trong mắt người làm, có nhìn thấy,
cũng sẽ không cho là đúng.
Kiếp trước, cô bị lạnh nhạt trong cái nhà này hơn nhiều, quen dần rồi không để
tâm đến nữa, bây giờ đã không sao cả.
"Ăn cơm đi," cô kéo ghế dựa ra ngồi xuống: "Tôi cũng đang đói bụng."
"À vâng."
Rất nhanh, đồ ăn đã được dọn ra bàn, hai mặn hai thịt một canh, sắc hương vị
đều đầy đủ.
Người làm bày ra hai bộ chén đũa, ánh mắt Thẩm Loan hơi ngừng lại.
"Cô ba, cô chờ một lát, tôi đi gọi cậu cả."
"Anh tôi ở nhà?!"
"Đúng vậy, buổi chiều vẫn luôn ở nhà... Cậu cả! Cậu xuống rồi..."
Thẩm Loan nhìn về phía cửa nhà ăn, người đàn ông mặc một bộ quần áo ở nhà
thoái mái, thiếu vài phần sắc bén, thêm chút hiền hoà, báo trong tay gấp gọn,
chứng tỏ anh ta vừa mới xem xong, mà mắt kính trên mũi còn chưa tháo xuống,
gọng vàng hơi hơi phản quang, có lẽ do góc độ, Thẩm Loan không thấy rõ cảm
xúc chân thật sau lớp kính.
"Anh."
Người đàn ông hơi hơi gật đầu, ngồi bên cạnh cô: "Đói bụng?"
"Hơi hơi."
"Ăn cơm đi."
"Cậu cả, cô ba, mời dùng từ từ." Nói xong, người làm khom người rời khỏi nhà
ăn.
Khi Thẩm Loan ăn cơm rất nghiêm túc, tầm mắt không phải trên bàn, thì trong
chén, nhai kỹ nuốt chậm, nhìn qua dịu dàng lại văn nhã.
Lễ nghi trên bàn ăn Thẩm Khiêm đã được dạy từ nhỏ, không lựa đến lựa lui,
một động tác đơn giản cũng để lộ sự cao quý.
Hai người yên lặng ăn cơm, nhất thời không nói chuyện.
"Nếm thử cái này đi..." Đột nhiên, Thẩm Khiêm gắp một miếng xương sườn để
vào trong chén cô.
Thẩm Loan không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng nói lời cảm ơn.
Hai người dường như cùng lúc đặt đũa, Thẩm Loan đứng dậy đến phòng khách,
lúc này, sắc trời đã tối, màn đêm buông xuống, vẫn không bật đèn, trong nhà tối
tăm.
Cô theo bản năng nhíu nhíu mày, đi đến công tắc, lạch cạch ——
Ánh sáng đột nhiên tới khiến Thẩm Loan không được nhịn híp híp mắt, mùi
khói xông vào lỗ mũi, càng tới gần sô pha, mùi càng nồng nặc.
Quả nhiên -
Trong cái gạt tàn dưới bàn, tàn thuốc lá dày đặc, khoảng một chục, hoặc có thể
hai mươi. Trong nhà rất ít người hút thuốc lá, trừ Thẩm Xuân Giang, cũng chỉ
có Thẩm Khiêm.
Trong đầu đột nhiên văng vẳng đoạn hội thoại với người làm——
"Anh tôi ở nhà?!"
"Đúng vậy, buổi chiều vẫn luôn ở nhà..."
Cho nên, anh ta ngồi trong phòng khách hút thuốc cả một buổi chiều?
Phản ứng đầu tiên của là Thẩm Loan Bất động sản Thiên Thủy, nhưng nghĩ lại,
cảm thấy không đúng lắm...
Thẩm Khiêm mất công đắc tội Lục Thâm, mượn nhà họ Nghiêm ở Kinh Bình,
nghĩ đến dự án Hối Hải đã nắm chắc, phải nên xuân phong đắc ý, sao anh ta lại
hút thuốc một mình?
Chẳng lẽ... Công ty có vấn đề khác?
Không, sẽ không.
Thẩm Loan rất nhanh gạt bỏ phỏng đoán này.
Theo như sự hiểu biết của cô với Thẩm Khiêm, nếu bị đả kích, anh ta càng cản
càng hăng, bình tĩnh tự hỏi nên giải quyết vấn đề như thế nào, mà không phải
dùng loại nicotin này để làm tê liệt chính mình.
Suy nghĩ trong nháy mắt, Thẩm Loan xoay người lên lầu.
Xem ra phải cho người đi điều tra mới được...
Trở lại phòng, cô vừa mới lấy di động ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Miêu Miêu,
cốc cốc cốc ——
Tiếng đập cửa truyền đến.