Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 233

"Em muốn vào công ty, anh giúp em ngồi lên vị trí tổng giám đốc Minh Á.

Thẩm Loan, anh chưa đủ nhân từ với em."

Dù chất vấn, làm động tác thô lỗ, trên mặt người đàn ông này ngoài sự bình tĩnh

và lạnh lẽo, vẫn không nhìn ra bất cứ cảm xúc dư thừa nào khác.

Gương mặt dịu dàng như khắc vào trong xương cốt, chẳng sợ tức giận, cũng là

một kiểu "bùng nổ nhẹ nhàng".

Không quyết liệt, không vội vã, không hừng hực, nhưng vẫn mạnh mẽ vô cùng.

Thẩm Loan có thể cảm nhận được sự đau đớn từ cằm truyền đến, có thể cảm

nhận được sự tàn nhẫn trong đáy mắt của người đàn ông trước mắt này, không

cho đối phương có cơ hội chống lại—— không nói lời nào, không suy nghĩ, chỉ

cần hành động!

Đáng tiếc, cô không chống lại, nhưng cũng không có ý cô sẽ không phản kháng.

Tay phải bị thương, cô còn có tay trái, còn có hai chân.

Thẩm Khiêm tiến thêm một bước, cô lui một bước, một người đuổi theo không

bỏ, một người có chết không chịu thua, một ngõ cụt không thể giải quyết.

Cho đến khi Thẩm Loan thối lui đến mép giường, không thể lui nữa.

"Là anh quá cưng chiều em, cho nên em mới dám không sợ hãi như vậy?"

"Thẩm Khiêm, anh quá đề cao bản thân rồi." Nhịn xuống sự đau nhức từ gương

mặt truyền đến, Thẩm Loan cười nhạo: "Không có anh, ba cũng sẽ nghĩ cách để

em tham gia tiệc rượu đầy năm; có thể vào được vòng thượng lưu, là bởi vì

Quyền Hãn Đình mời em nhảy. Mà anh, ngoài việc đứng bên cạnh, không đau

không ngứa nói vài câu, còn làm gì nữa?"

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm: "Em cho rằng, không có anh nói vài câu " lời

hay ", mẹ anh sẽ dễ dàng nhả ra?"

"..."

"Loan Loan, em luôn thấy người khác tốt..." Lại duy nhất không thấy anh ta tốt.

Thẩm Loan không thấy anh ta muốn nói lại thôi: "Coi như tính tiệc rượu đầy

năm anh có công lao, nhưng tổng giám đốc Minh Á hề liên quan đến anh, bởi vì

- là do em tự mình giao dịch với ông nội."

"Giao dịch?" Giữa mày người đàn ông căng thẳng: "Có ý gì?"

"Hóa ra anh không biết..." Cô cười, tuy không có tý mỹ cảm nào khi cười vì

cằm bị giữ chặt không thể nhúc nhích, nhưng cô vẫn cười.

Cười anh ta tự cho là đúng, cũng cười vận mệnh sắp tới của nhà họ Thẩm, Thẩm

Tông Minh bị đùa bỡn mà vẫn vỗ tay như vậy, dù ông ta dốc hết tâm huyết bồi

dưỡng người thừa kế, cũng chẳng có ích gì, cháu chắt không thể thành thật.

Bàn tay giữ cằm cô hơi nới lỏng, đáy mắt của Thẩm Loan xẹt qua một tia u tối,

nhanh đến khó có thể nhận ra.

"Anh, anh muốn biết không?"

Trực giác của Thẩm Khiêm biết đây không phải lời gì hay, quả nhiên ——

"Bởi vì điệu nhảy đó khiến ông nội cảm thấy Lục gia đối với em khác với người

khác, cho nên, ông bảo em tiếp cận Quyền Hãn Đình, làm vợ cũng tốt, làm tình

nhân cũng thế, chỉ cần có thể ở lại tranh thủ càng nhiều ích lợi cho nhà họ Thẩm

là được."

Đồng tử người đàn ông co lại: "Em đồng ý rồi?"

"Em có quyền từ chối sao? Cũng may, ông nội để cho em làm tổng giám đốc

Minh Á, cũng xem như không lỗ."

"Em muốn vị trí kia như vậy? Thậm chí không tiếc dùng thân thể trao đổi? Có

phải ai cho em mấy thứ như vậy, em đều quỳ gối theo người đó?!" Người đàn

ông ghét bỏ hất gương mặt của cô ra, giống như không thể chạm vào thứ dơ bẩn

như vậy thêm giây phút nào nữa, trong mắt ẩn nhẫn sự phẫn nộ, thiêu hốc mắt

phiếm hồng, tơ máu trải rộng.

"..."

"Em nói đi!" Ngay khi anh ta giơ tay và định bắt lấy vai Thẩm Loan, dáng

người mảnh khảnh chui qua cánh tay đang giơ lên của anh ta, nhanh như chớp

mở cửa trốn thoát.

Thẩm Khiêm kịp phản ứng, nhấc chân đuổi theo.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng trên cầu thang gỗ, bịch bịch...
Bình Luận (0)
Comment