Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 265

Trở về phòng, cô chỉnh sửa lại các tài liệu cần thiết để thua mua lại Minh Á đã

được mã hóa, khoanh tròn mấy chỗ quan trọng, sau khi phân tích từng cái, lại

gửi bằng email bí mật cho Dịch Hoằng.

Khoảng nửa tiếng sau, cô nhận được điện thoại của Dịch Hoằng.

"Tôi đã phái người đến Ninh Thành để đàm phán với Minh Đạt rồi, thời gian

hẹn gặp mặt vào 9 giờ sáng ngày mai."

"Có thể tin được không?"

"Yên tâm, người một nhà cả, kín miệng, năng lực làm việc cũng rất tốt. Cộng

thêm tài liệu cô vừa rồi gửi đó nữa, phần thắng rất lớn." Đừng nghe giọng nói

của Dịch Hoằng bình tĩnh như thế, nhưng trong lòng đã sớm sông cuộn biển

gầm.

Tuy rằng đã gặp mặt, cũng biết Thẩm Loan là "ngài Vạn", nhưng có đôi khi ông

ta vẫn sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Giống như phần tài liệu vừa rồi, không chỉ liệt kê ra rất nhiều điểm yếu của

Minh Á, cách đàm phán lúc ép giá, còn ghi chú rõ ba ý tưởng tùy chọn để đàm

phán, căn cứ vào thái độ của Minh Đạt để vận dụng linh hoạt.

Phán đoán chính xác, có kỹ xảo lão luyện, ngựa quen đường cũ, vừa thấy đã

biết là người chìm đắm mình trong thương trường, con cáo già cực kỳ am hiểu,

nhưng cô lại chỉ mới chưa tới hai mươi tuổi!

Cho nên, con nhóc này ăn gì mà lớn thế?

Thông minh thì thông minh, cũng quá hung ác!

Không sai, hung ác!

Căn cứ về phần báo giá ấy cũng có thể thấy được một chút. Hoàn toàn là nhịp

điệu của tay không chống sói trắng!

Hắn Dịch Hoằng lăn lộn trong giới mấy chục năm cũng không dám chơi như

vậy, có thể thấy được, nghé con mới sinh đâu chỉ không sợ hổ, có lẽ ngay cả

Thiên Vương lão tử tới cũng sẽ không có chút sợ hãi.

Thẩm Loan lại không biết tâm lý của ông ta biến chuyển như thế, bình tĩnh đặt

câu hỏi: "Người kia có hành động gì không?"

"Không có."

Giữa mày người phụ nữ chợt căng thẳng: "Nói cụ thể đi."

"Tôi đã hỏi qua rồi, đối phương chỉ nói ý định thu mua thôi, vẫn chưa chủ động

phái người đến đàm phán, hai bên cho tới nay vẫn chưa từng gặp mặt."

Đôi mắt Thẩm Loan khẽ nhúc nhích: "Có phải chưa ra giá không?"

"Không sai!" Ông ta đang chuẩn bị nói, Thẩm Loan lại nói ra sự thật trước anh

ta một bước.

"...Sao cô?" Giọng điệu khó nén được kinh ngạc.

"Đoán."

Dịch Hoằng: "..."

Ánh mắt Thẩm Loan tối sầm lại, cô biết người kia là ai — Thẩm Như!

Muốn chờ thời cơ hành động, nhưng lại không đủ kiên nhẫn, nhịn không được

nâng giá, nói cho cùng, cũng rất kiêu ngạo, giả bộ bình tĩnh thoải mái nhưng lại

thiếu đi vài phần kiên nhẫn.

Loại người này tuy rằng thông minh, nhưng lại không đủ sáng suốt.

Trong ngọc có lỗ hổng, nhìn từ xa thì không dễ phát hiện, nhưng một khi tới

gần, quan sát một thời gian rồi cũng sẽ khó tránh khỏi lộ ra sơ hở.

Kiếp trước, lúc Thẩm Loan mới tới nhà họ Thẩm, bị Thẩm Khiêm cho một cái

tát bị điếc vĩnh viễn, đúng lúc bị Thẩm Như thấy được, là cô ta tự mình đưa cô

đến bệnh viện, vội trước chạy sau.

Một giây đó, Thẩm Loan cực kỳ biết ơn người chị cùng cha khác mẹ này.

Thậm chí, làm cô sinh ra loại ảo giác có thể dựa vào.

Từ sau lúc đó, mỗi khi Thẩm Yên tìm cô để gây chuyện, đều sẽ bị Thẩm Như

ngăn lại, cô cho rằng Thẩm Như sẽ không chán ghét mình, nhưng có một ngày,

lúc cô bưng dĩa trái cây đang chuẩn bị gõ cửa phòng Thẩm Như, lại nhận ra cửa

chỉ hờ khép, căn bản không khóa.

Bên trong truyền đến tiếng nói chuyện lúc cao lúc thấp của hai chị em.

Không biết xuất phát từ loại tâm lý nào, Thẩm Loan cũng không đẩy cửa vào

trước, mà đứng tại chỗ, chậm rãi cúi người, dùng lỗ tai có thính giác tốt còn lại

dán vào lỗ rất nhỏ nơi cửa.

"Chị, sao chị cứ luôn che chở cho con khốnn kia thế?" Là giọng nói trong trẻo

như sơn ca của Thẩm Yên, nhưng lại phun những câu ác độc như quạ đen.

"Che chở cô ta? Có à?" Thẩm Như vẫn luôn ôn hòa, đoan trang, uyển chuyển,

Thẩm Loan đoán trong mắt cô ta lúc này nhất định mang theo ý cười.

Nụ cười dịu dàng mà khoan dung cười.

Nhưng giây tiếp theo, những cái cô "Tự cho là" đó tựa như một cái tát chua chát

đánh vào trên mặt cô, còn tàn nhẫn hơn cả bàn tay của Thẩm Khiêm.

Cô ta nói: "Một con mèo nhỏ không có tên, nếu ba đã mang về, thì chắc chắn ba

có suy tính và ý định của mình. Chị ngăn cản em, không cho em và cô ta có

xung đột, một là cho ba mặt mũi, không làm khó ba, thứ hai cũng vì tốt cho em

thôi."

"Sao lại tốt cho em?" Không hài lòng còn mang theo hờn dỗi.

"Một đứa con gái riêng không danh không phận như cô ta, cho dù có mang họ

Thẩm, vào cái nhà này, cũng sẽ không được thừa nhận. Chờ sau này trưởng

thành, nhiều lắm cũng chỉ có một tờ chi phiếu làm đồ cưới, đó chỉ là bát nước

đổ đi, cũng không cản trở con đường của chúng ta. Em càng so đo, lại càng làm

mất thân phận, có đáng không? Trái lại, em thoáng lấy lòng, là có thể lôi kéo

được lòng người, sao lại không làm?"

"Sau này em gả ra ngoài, có phải cũng biến thành bát nước hất đi không?"

"Em và cô ta sao có thể giống nhau?" Giọng điệu Thẩm Như mang theo kinh

ngạc, có chút trách móc, nhưng vẫn dịu dàng như nước: "A Yên, em phải nhớ

kỹ, em là con gái chính thức của nhà họ Thẩm, là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ,

mà Thẩm Loan là bùn trên mặt đất, tro trên vách, một trên trời, một dưới đất,

khôngthể so sánh!"

"Dạ chị, em nhớ rồi."

Thẩm Loan cứng người, vẫn giữ nguyên động tác nghe lén kia, lỗ tai giống như

lại bắt đầu đau, chân tay lạnh lẽo, rõ ràng gần như đã không hít thở nổi, nhưng

dĩa trái cây trong tay vẫn được cô giữ rất ổn định, không giống như phim truyền

hình, rơi xuống hoặc buông xuống.

Sau đó, cô thấy Thẩm Yên thân mật dựa vào trong lòng ngực Thẩm Như, mặt

nhìn về phía cửa, lộ ra một nụ cười thắng lợi.

Một giây đó, Thẩm Loan cảm thấy hai chị em này—

Một kẻ xảo trá đến cực điểm, một người ngu xuẩn cực độ.

Cô nhẹ nhàng xoay người rời đi, không khóc, khóe miệng trái lại kéo ra một nụ

cười.

Đời này sớm hơn bốn năm, nhưng Thẩm Loan cảm thấy, Thẩm Như cũng không

thay đổi quá lớn với kiếp trước, xem ra mặt nạ đã sớm được cô ta mang theo

như một tấm da người, sử dụng nhuần nhuyễn, công lực đạt tới đỉnh cao.

Cô ta giả vờ hiền lành, lấy lòng với Thẩm Loan, rồi lại không bỏ xuống được

cái mác cô cả kiêu ngạo, chỉ thân cận trong lúc nói chuyện, lại không có bất kỳ

hành động thực tế nào.

Cô ta giả vờ hào phóng, chủ động đưa Thẩm Loan đến Minh Đạt làm việc, rồi

lại không muốn đưa ra một vị trí tốt, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đến

Minh Á, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khó chịu.

Cô ta muốn thể hiện mình đoan trang, mặc quần áo trang điểm đều thiên về phía

bảo thủ, lễ phục cũng chủ yếu là sườn xám, nhưng Thẩm Loan cũng không phải

chỉ một lần nhìn thấy ánh mắt khao khát của Thẩm Yên với cái váy hở táo bạo.

Trong ngoài không hợp với nhau, nên giả vờ cũng không thể hoàn toàn giống.

Giống như lần cạnh tranh thu mua này, nếu đã chọn địch bất động, ta bất động,

thì vì sao còn muốn chủ động tích cực tăng giá?

Lúc trước, Thẩm Loan đề phòng Thẩm Xuân Đình, dù là góc độ tranh đấu nội

bộ hay lợi nhuận, anh đều có đủ lý do để giành Minh Á.

Kết quả ngườicho cô một bất ngờ thật lớn, hóa ra là Thẩm Như!

Hóa ra đã từ rất lâu rồi?

Thẩm Loan ngửa đầu nhìn trần nhà, tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt, có cô, có

Thẩm Khiêm, còn Thẩm Như đã gian dối từ rất sớm, cái nhà này rất nhanh sẽ

sôi nổi hơn.

Rất nhanh thôi!

"Không cần phải xen vào, làm như kế hoạch ban đầu."

Dịch Hoằng trả lời: "Đã hiểu."

...

Cơm trưa chỉ có mình Thẩm Loan, người giúp việc đứng ở bên cạnh, đưa khăn

giấy, lúc đưa dao, phục vụ cực kỳ chu đáo.

Mà cô dường như cũng không quá để ý có người giúp việc hầu hạ bên cạnh, vẻ

mặt thản nhiên, động tác thuần thục, theo thói quen hưởng thụ xa xỉ
Bình Luận (0)
Comment