Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 270

Bên Hoa Hạ nhận điện thoại, Thẩm Loan vẫn chưa mở miệng.

Dường như đầu bên kia cũng rất nhẫn nại, cô không nói, tôi cũng không nói.

Rõ ràng là đang trong cuộc gọi, hai bên lại lặng im đến kì lạ, giống một cuộc

giằng co ấu trĩ, ai lên tiếng trước thì người ấy sẽ thua.

Sau một lúc lâu.

"Sao, đến một tiếng chú Lục cũng không muốn gọi à?"

Thẩm Loan cười cười, tâm bình khí hòa gọi: "Chú Lục."

"Ngoan."

"..."

"Nhìn phía sau đi."

Thẩm Loan ngẩn người, quay đầu lại theo bản năng, liền thấy một chiếc

Mercedes màu đen dừng ở cách đó không xa, Quyền Hãn Đình cầm di động

ngồi trên ghế điều khiển, đôi mắt đen nặng nề nhìn về phía cô.

Có lẽ là ánh mặt trời làm hoa mắt, Thẩm Loan thế nhưng lại thấy khóe miệng

người đàn ông đang cong lên.

Lục gia uy nghiêm, nghiêm nghị, cao cao tại thượng không thể với tới, dĩ nhiên,

nụ cười cũng thường nhạt nhẽo, lạnh lùng.

Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, Thẩm Loan nhìn lại nhìn thấy vẻ sung sướng,

cười rộ lên không kiêng nể gì.

"Ngẩn ngơ cái gì? Lên xe."

Chỉ trong một khoảnh khắc, Mercedes màu đen đã dừng ở bên cạnh cô, người

đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai tinh tế.

Thẩm Loan kéo cửa ghế phụ ra, ngồi vào.

Khí lạnh phả vào mặt, mỗi một lỗ chân lông đều cảm nhận được sự mát mẻ, quả

nhiên, so với bên ngoài tựa như cái lồng hấp, trong xe quả thực chính là thiên

đường.

"Dài an toàn."

Thẩm Loan lập tức thắt dây, ánh mắt hơi thay đổi: "Thật trùng hợp, đến đây mà

còn có thể gặp được..."

"Không trùng hợp."

"?"

Quyền Hãn Đình ý vị thâm sâu mà nhìn cô một cái: "Gia đặc biệt đỗ ở chỗ này

chờ em, không nhìn ra à?"

Đúng lý hợp tình, lại vô cùng mờ ám.

Đổi thành cô gái khác chắc đã sớm mặt đỏ tai hồng, tim đập liên hồi, nhưng

Thẩm Loan còn không thèm chớp mắt, ồ một tiếng, sắc mặt vẫn như thường:

"Chú Lục tìm tôi có việc?"

Tâm trạng của Quyền Hãn Đình thật sự là một lời khó nói hết.

Thất bại và buồn bã đan xen với nản lòng và chua xót.

Toàn bộ được đơn giản hoá thành hai chữ.

Khó làm!

Cô gái này, tuổi không lớn, trái tim lại cứng hơn cả đá, ủ không ấm, nuôi không

thân, nhai không nát!

Trong lòng khổ vô cùng, biểu cảm lại không sao cả, Quyền Hãn Đình gật đầu:

"Ừ, có việc."

Thẩm Loan mở miệng muốn hỏi, lại bị anh nói một câu ngăn lại.

"Đến nơi rồi nói."

Phóng nhanh về phía vùng ngoại ô.

40 phút sau, xe dừng ở trước miệng cống sắt, một tòa nhà với kiến trúc cực kỳ

giống tứ hợp viện hiện ra trước mắt.

Thẩm Loan đẩy cửa, xuống xe đứng nhìn.

Lại không nhịn được nhìn kĩ thêm hai lần, cuối cùng mới xác định đây là sơn

trang Đông Li, hang ổ của Quyền Lục gia.

Lần trước lúc đến đây đã là nửa đêm, tuy rằng có đèn, lại không thể nào nhìn rõ

được toàn cảnh, bây giờ nhìn kỹ dưới ánh mặt trời, trừ những ấn tượng lúc

trước, còn có thêm cảm giác trang nghiêm.

"Đi thôi." Quyền Hãn Đình duỗi tay nắm lấy cô.

Động tác của người đàn ông vừa nhanh vừa chuẩn, Thẩm Loan không kịp tránh,

vừa vặn bị bắt lấy.

"Anh làm gì vậy?"

"Dắt em."

"Tôi không cần." Thẩm Loan thử rút tay ra nhưng không thành công, không

nhịn được lườm anh.

Quyền Hãn Đình bị cái liếc mắt ẩn chứa khí lạnh này nhìn đến xương cốt tê dại,

dường như có điện chạy dọc theo xương sống hướng lên trên, trong nháy mắt,

đầu óc hoàn toàn trống rỗng, trừ ngẩn ngơ, còn có một loại cảm giác vui sướng

không hiểu vì sao.

Anh nhẹ giọng khụ một tiếng, ra vẻ đứng đắn: "Đừng làm loạn! Đâu phải chưa

từng dắt, ra vẻ cái gì?"

Thẩm Loan: "?!" Cô làm loạn? Cô ra vẻ?

Ôi, đàn ông...

Phản kháng không có hiệu quả, Thẩm Loan bị Quyền Hãn Đình nắm tay đi vào.

Tay người đàn ông rất lớn, khớp xương cũng thô, lòng bàn tay có một lớp chai

mỏng, cảm giác ấm áp liên tục truyền từ lòng bàn tay anh đến lòng bàn tay cô,

vô cùng nóng bỏng.

Đụng phải hai người Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đang trợn mắt há hốc mồm,

Quyền Hãn Đình phớt lờ, lập tức đưa Thẩm Loan vào trong.

Sở Ngộ Giang: "Chuyện gì vậy?"

Lăng Vân: "Gia nắm tay cô ấy."

Sở Ngộ Giang: "Sẽ không ở bên nhau đấy chứ?"

Lăng Vân: "Rất có khả năng."

Sở Ngộ Giang: "Lúc trước không hề có chút động tĩnh nào, chuyện này không

khoa học."

Lăng Vân nghiêm túc: "Có." Từng ngủ rồi có tính không?

Bên kia, Thẩm Loan bị Quyền Hãn Đình nắm tay đi xuyên qua phòng khách,

phía sau cánh cửa là một không gian khác.

Không gian trong nhà rộng rãi được sắp xếp đủ loại thiết bị vận động với rất

nhiều kiểu dáng, từ máy chạy bộ, tạ tay, bao cát quyền anh thường thấy nhất đến

thứ người bình thường sẽ không dùng đến như kiếm Tây, phi tiêu hoa mai, còn

dựng đài quyền anh, sân đấu kiếm, có thể nói từ cổ đến hiện đại, Trung Quốc và

Phương Tây, cái gì cần có đều có.

Hai mắt Thẩm Loan tỏa sáng, đây không thể gọi là "Phòng tập thể thao", nên

gọi là "Phòng luyện công" mới đúng.

Mười tám loại võ nghệ, chỉ cần bạn muốn đều có thể huấn luyện ở chỗ này.

"Thế nào?" Quyền Hãn Đình tiến đến bên tai cô, cười hỏi.

Thẩm Loan bỗng hoàn hồn, không cảm xúc kéo giãn khoảng cách giữa hai

người: "Chú Lục đưa tôi tới hẳn là không chỉ muốn hỏi tôi một câu nơi này thế

nào chứ?"

"Lần trước em nói muốn luyện võ."

"Rồi sao?"

"Thầy giáo phù hợp cũng tìm được rồi."

Thẩm Loan nhướng mày: "Ai?"

Quyền Hãn Đình cầm lấy một bộ bao tay quyền anh ném cho cô: "Em cảm thấy

gia thế nào?"

"Anh?!" Thẩm Loan vững vàng tiếp được, có chút ngạc nhiên nhướng mày.

"Sao, có ý kiến?"

"Tôi sợ không trả được học phí."

Quyền Hãn Đình cười khẽ: "Em đã trả rồi."

Thẩm Loan nhíu mày, lại thấy anh nắm lấy tay cô một lần nữa rồi nắm chặt, giơ

lên giữa không trung lắc nhẹ hai cái: "Đây."

Trên mặt hiện ra vài phần đắc ý.

"Sao?" Tuy là dò hỏi, lại rất chắc chắn.

"Được." Thẩm Loan nâng cằm lên, đón nhận tầm mắt nóng rực của người đàn

ông, ý cười dạt dào.

Trong lúc nhất thời, có tiếng tia lửa đụng vào nhau xẹt xẹt.

Quyền Hãn Đình: "Lên tầng."

"Làm gì?"

"Em định mặc thế này tập quyền anh?"

"..."

Thay quần áo xong, hai người trở lại "Phòng tập võ".

Quyền Hãn Đình chọn một đôi có kích cỡ nhỏ nhất từ trong đống bao tay quyền

anh: "Có biết đeo không?"

Thẩm Loan lắc đầu, đời trước cô là kẻ kém vận động, đời này đã tiến bộ không

ít nhưng cũng chỉ biết chạy bộ, luyện yoga.

Còn lại không biết gì.

"Giơ bàn tay ra."

Thẩm Loan nghe lời, Quyền Hãn Đình tự mình đeo cho cô, cuối cùng còn hỏi:

"Thấy rõ chưa?"

"Ừ." Thẩm Loan tháo ra, đeo lại một lần dựa theo anh dạy.

"Học rất nhanh..." Nghe hình như có vài phần tiếc nuối.

Thẩm Loan còn đang đắm chìm trong sự chờ mong đối với quyền anh, vẫn chưa

phát hiện.

"Làm nóng cơ thể trước, xoay cổ tay và khớp xương chân, giống như thế này..."

Quyền Hãn Đình làm mẫu cho cô xem.

Người đàn ông mặc áo vận động màu đen, vải dệt mỏng manh co dãn ôm sát lấy

cơ bắp sôi sục, da anh rất trắng chứ không phải màu đồng cổ nam tính, nhưng

cả người vẫn cứ tản ra hormone không thể ngăn cản, trầm ổn, cẩn thận, giống

như núi cao vun vút, biển rộng sâu thẳm.

Thẩm Loan học theo động tác của anh, y như hồ lô họa gáo.

"Tay thẳng, tăng sức lực lúc nghiêng người lên, bước chân ra!"

Quyền Hãn Đình là một thầy giáo tốt, vừa bắt đầu đã hoàn toàn vào trạng thái,

trong mắt trừ nghiêm túc ra thì không còn gì khác.

Mới đầu Thẩm Loan còn ôm tâm trạng xem xét, bây giờ lại không thể không

nghiêm túc lại.

Anh dạy có tâm, cô sẽ cố gắng học.

Lại nói, có thể làm Quyền Lục gia vô cùng nổi danh tự mình giảng dạy, bao

nhiêu người cầu cũng không cầu được, cô lại là đối phương vội vàng muốn dạy,

cái giá phải trả cũng chỉ là nắm tay mà thôi.

Người với người thật khác biệt.

Thẩm Loan nhanh chóng đổ một tầng mồ hôi mỏng, cũng may là áo vận động

trên người rất thấm mồ hôi.

"Được rồi, dừng lại đi."

Thẩm Loan thở phào, thuận thế thu tay lại.

"Đầu tiên, hai chân trước sau đứng tấn, chân trái ở phía trước, đầu gối hơi cong;

sau đó, tay nắm lấy khuỷu tay, tay trái ở phía trước, giơ lên đến giữa mày. Tay

phải lúc tung nắm đấm để lực chuyển từ đùi phải về thân người phía trước, cuối

cùng kéo phần eo, cơ thể căng lên, lấy mặt nắm đấm đập vào bao cát, nhớ kỹ

phải chú ý khoảnh khắc đánh bao cát dùng lực, vừa ra là thu lại ngay mới có thể

tập trung lực lượng. Nhìn tôi làm trước..."

Bụp bụp bụp!

Cùng với vài tiếng trầm đục, cơ bắp cánh tay người đàn ông buộc chặt, có thể

nhìn thấy mạch máu màu xanh lá nổi lên dưới làn da.

Bao cát to nặng lắc lư như ghế xích đu, chứng minh sức lực không nhỏ.

Quyền Hãn Đình giơ tay giữ bao cát lại, lùi về sau nửa bước, đảo mắt nhìn

Thẩm Loan: "Thử xem?"

"Được!"

Cô làm động tác, hít sâu, giơ tay đấm ra: "A!"

Lý tưởng thì hay ho mà hiện thực thì khắc nghiệt, trong nháy mắt đấm xuống

thật sự đau, toàn bộ cánh tay đều tê rần.

"Để ý..." Quyền Hãn Đình tiến lên, giơ tay đỡ lấy nắm đấm hạ xuống bao cát

lần nữa theo quán tính, để cho Thẩm Loan một khoảng không gian.

"Đấm thử một phát cảm giác thế nào?"

"Còn được."

"Đau không?"

"Giờ thì không đau."

Sắc mặt người đàn ông hơi dịu lại: "Thấy bao cát vung về đây vì quán tính,

không nên đấm mạnh. Nếu lực cổ tay không đủ chống lại lực lượng bắn ngược

sẽ rất dễ tạo ra tổn thương, phương pháp chính xác là như này."

Anh bày ra tư thế quyền anh, vừa làm vừa giảng giải: "Khi bao cát văng đến thì

cố gắng né tránh, cũng có thể dùng cánh tay ngăn cản bao cát trước, chờ đúng

thời cơ nó văng ngược lại thì lại đấm thêm!"

Bụp! Bụp! Bụp!

"Hiểu chưa?"

"Tôi thử xem..."

Một người dạy một người học, đảo mắt mặt trời chiều đã ngả về phía tây.

Trong phòng có một mặt tường là cửa sổ sát đất, kéo tấm rèm mỏng ra, ánh

nắng màu cam chiếu vào trong nhà.

Thẩm Loan dựa lưng vào tay vịn, há to mồm thở dốc bình ổn nhịp tim, ngực

cũng theo đó mà không ngừng phập phồng.

Mồ hôi tẩm ướt ngực, da thịt hồng hào, nhan sắc gia tăng, phác hoạ ra vòng eo

mảnh khảnh của người phụ nữ, cùng với bộ ngực không tính là đầy đặn nhưng

thắng ở hình dạng xinh đẹp.

Bởi vì cổ áo hơi thấp, hai xương quai xanh mảnh mai tinh xảo phập phồng theo

hô hấp, khi ẩn khi hiện, cực kỳ giống con bướm vỗ cánh.

Hoàng hôn bao phủ lấy cô, không có một chỗ nào không đẹp.

Quyền Hãn Đình dường như ngẩn ra mà nhìn chăm chú, đáy mắt đen nhánh

càng trở nên đen thẫm sâu thẳm, giống như giếng cạn ngàn năm, liếc mắt một

cái không nhìn thấy đến đáy.

Thẩm Loan nghỉ đủ rồi, tháo bao tay quyền anh ra đặt ở bên cạnh.

Tuy rằng tay vai đều nhức mỏi, cả người đổ mồ hôi, lại có sự nhẹ nhàng vui vẻ

khó có thể miêu tả.

"Này, tôi có nên đổi giọng gọi anh một tiếng thầy hay không?"

Quyền Hãn Đình nghe vậy không vội trả lời, chỉ dùng răng tháo bao tay quyền

anh, ngựa quen đường cũ bỏ xuống, dã tính và sự phóng đãng biểu lộ ra trong

lúc lơ đãng bị Thẩm Loan nhìn thấy, âm thầm kinh ngạc.

Trên mạng nói, có ba khoảnh khắc mà người đàn ông có thể làm cho phụ nữ

cam tâm tình nguyện hiến thân.

Dựa vào trên vách tường loang lổ, cô đơn mà gợi cảm phun một luồng khói;

Mồ hôi như mưa đánh quyền anh xong, dùng răng tháo bao tay;

Công thành đoạt đất như một vị tướng quân nhưng vẫn không quên mang áo

mưa, gấp không chờ nổi dùng miệng xé gói bao cao su.

Thẩm Loan không biết khoảnh khắc thứ nhất và nháy mắt thứ ba Quyền Hãn

Đình là như thế nào, nhưng khoảnh khắc thứ hai xác thật khiến cô hô hấp chậm

lại, tim đập nhanh hơn.

Quả nhiên, trên đời này bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều yêu thích sắc đẹp.

"Thầy?" Âm cuối hơi cao lên, Quyền Hãn Đình nhấc mí mắt nhìn cô một cái:

"Nếu gọi là chồng, tôi sẽ càng vui hơn."

"..." Tưởng bở!

Thẩm Loan nghỉ đủ rồi, lên tầng vào phòng cho khách tắm rửa, thuận tiện thay

quần áo lại.

Chờ cô xuống tầng, Quyền Hãn Đình đã ngồi trên sô pha phòng khách xem TV,

tóc còn ướt, từng sợi rõ ràng.

"Thời gian không còn sớm, tôi muốn đi về trước..." Thẩm Loan mở miệng từ

chối.

"Gấp cái gì?" Người đàn ông mạnh mẽ ngắt lời, vẫy tay về phía cô: "Lại đây."

Thẩm Loan đi đến trước sô pha, bị anh túm đến bên cạnh ngồi xuống, mùi

hương dễ ngửi của tóc phụ nữ xông vào lỗ mũi, thần kinh Quyền Hãn Đình rung

động, không cảm xúc dựa càng gần vào cô.

"Đau chỗ nào?"

Thẩm Loan ăn ngay nói thật: "Tay, vai, cổ và eo."

Quyền Hãn Đình lấy một cái bình thủy tinh từ trong ngăn kéo, mở ra, mùi thuốc

nồng đậm khuếch tán trong không khí, mát lạnh gay mũi.

"Rượu thuốc tự chế của Trâu tiên sinh," Anh mở tay, đổ một chút ra, sau đó xoa

hai lòng bàn tay với nhau: "Giơ tay ra."

"À."

Từ cổ tay đến khớp xương ngón tay, người đàn ông dùng lực đều đều xoa nắn,

động tác tương đối thành thạo, dường như đã làm ngàn vạn lần.

Rượu thuốc mát lạnh và độ ấm trong lòng bàn tay người đàn ông truyền vào

trong lòng Thẩm Loan qua chỗ da thịt hai người chạm nhau, lập tức mang mùi

vị kích thích, gây hưng phấn.

Cô cụp mắt theo bản năng để che dấu cảm xúc mất tự nhiên trong mắt, theo góc

độ của Quyền Hãn Đình vừa lúc có thể thấy lông mi người phụ nữ nhẹ nhàng

rung động.

"A..." Đột nhiên, cô co rúm lại, hít sâu một hơi.

"Làm đau em à?"

"Ừm."

"Nơi này?"

"Không phải..."

"Nơi này?"

Thẩm Loan tiếp tục lắc đầu.

Quyền Hãn Đình tìm được chỗ hơi nghiêng về bên trái khớp xương mắt cá rồi

ấn nhẹ.

Người phụ nữ hô lên: "Nhẹ thôi! Đau!"

"Hẳn là bị thương rồi..."

Gần đây Lục Thâm trôi qua rất vui vẻ đắc ý, đặc biệt là khi thấy Thẩm Khiêm

sứt đầu mẻ trán không có chút rảnh rỗi nào, anh ta không nhịn được mà lén vui

sướng.

Từ sau khi bị Lăng Vân uy hiếp không cho phép nói chuyện điện thoại ở phòng

khách, Lục Thâm liền dời trận địa, biến "điên trong nhà" thành "ầm ĩ bên

ngoài", mấy ngày gần đây chạy nhảy khắp nơi cùng một đám bạn xấu, không

đến rạng sáng không về nhà.

Vốn đã hẹn đêm nay mở tiệc nội y ở biệt thự một người bạn, không ngờ người

bạn kia buổi chiều nay bị tai nạn xe cộ, anh ta mới từ bệnh viện ra, cũng không

còn hứng thú đi high nữa, trực tiếp về nhà.

Mới vừa vào cửa đã phát hiện hai kẻ ngốc Sở Ngộ Giang và Lăng Vân ghé vào

phía bên ngoài cửa sổ phòng khách, dáng vẻ như đi ăn trộm.

"Này! Làm gì thế?"

Hai người bị dọa sợ, phản ứng lại không hề chậm, duỗi một tay che miệng Lục

Thâm, một tay khóa chặt hai tay anh ta.

Trong nháy mắt, Lục Thâm đã từ kẻ tự do biến thành "bánh chưng ngốc", vẻ

mặt không hiểu ra sao.

Đột nhiên, một tiếng động mềm mại kiều diễm truyền ra từ bên trong, anh ta

chớp mắt rồi lại chớp mắt, dò hỏi nhìn về phía Sở Ngộ Giang.

Người sau thấy anh ta đã yên tĩnh lại, thuận thế thu tay, miệng Lục Thâm được

tự do, nhanh chóng bảo Lăng Vân thả đôi tay anh ta, có điều âm lượng lại hạ

xuống cực nhỏ: "Hai người lén lút chỉ để nghe ở chỗ này?"

Sở Ngộ Giang ném cho anh ta một ánh mắt ý nói "không hiểu thì câm miệng",

cũng không nhìn xem là nghe lén ai.

Lăng Vân càng trực tiếp hơn, tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng Lục

Thâm hiểu được khẩu hình miệng cậu ta, nói là ngu xuẩn!

Tiểu thất gia bùng nổ, kéo hai người ra, chiếm lấy vị trí nghe lén tốt nhất, duỗi

dài cổ, dán gần như nửa khuôn mặt lên trên cửa sổ.

Anh ta cũng muốn nghe xem, rốt cuộc là cái gì...

Giây tiếp theo, cả người Lục Thâm đều không tốt.

"Anh nhẹ thôi... Đừng ấn... Đau..."

"Chịu đựng!"

"Quyền Hãn Đình!"

"Gọi chồng yêu."

"A... Anh đừng làm mạnh như thế... Tôi không chịu nổi..."

"Xem về sau em còn dám làm bậy không, động tác không đúng còn trách tôi à?"

"Anh là đồ khốn! Đau chết đi được!"

"Kêu nữa tôi càng làm mạnh."

"Anh dám!"

"Đừng bao giờ nói hai chữ này với đàn ông, không dám cũng thành dám."

"A! Đau đau đau..."

Vẻ mặt Lục Thâm như bị sét đánh, ngây ngốc tại chỗ, cuối cùng bị Sở Ngộ

Giang và Lăng Vân ôm hai bên bả vai kéo đi.

"Không phải...anh Lục và một người phụ nữ? Giữa ban ngày, làm như vậy..."

Khuôn mặt đẹp trai của Lục Thâm đỏ lên, không ngờ anh Lục ngày thường

không nói một tiếng nào, thật ra lại lẳng lơ hơn so với bất kì ai khác.

Sở Ngộ Giang đã qua thời điểm kinh ngạc, giờ phút này hoàn toàn bình tĩnh lại.

Vẻ mặt Lăng Vân còn ngây thơ, nhưng cậu ta nghẹn trong lòng nãy giờ không

rên một tiếng, lúc này mới mở miệng hỏi: "Gia và cô Thẩm đang làm tình à?"

Sở Ngộ Giang mang biểu cảm không tán đồng: "Con nít con nôi, trong sáng

một chút, nói bừa lời gì mà thật thế."

"Từ từ!" Lục Thâm giờ mới nhận ra: "Vừa rồi cậu nói...cô Thẩm? Đừng nói với

tôi là Thẩm Loan?"

Lăng Vân gật đầu: "Không sai, chính là cô ấy."

"Mẹ." Lục Thâm đẩy hai người ra, nổi giận đùng đùng nhanh chóng xông vào

trong phòng: "Hồ ly tinh nhỏ lại đến quyến rũ anh Lục! Mẹ nó!"

Chờ anh ta một mình xông được vào phòng khách, thấy được màn tình tứ như

trong tưởng tượng, Lục Thâm choáng váng.

Cứng đờ tại chỗ giống cái cọc gỗ, biểu cảm còn duy trì vẻ phẫn nộ và dũng cảm

kia, nhưng ánh mắt lại ngơ ngác, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

"Tiểu Thất?" Quyền Hãn Đình theo bản năng ngước mắt, lông mày theo đó

cũng giương lên.

"Anh, Lục..." Anh ta khó khăn nuốt nước bọt: "Các người đang làm gì?"

"Không biết nhìn à?"

"..."

"Được rồi." Quyền Hãn Đình thả cổ tay cô ra, ngược lại muốn đỡ lấy hai vai cô.

Thẩm Loan tránh về phía sau: "Tôi tự làm."

Ánh mắt người đàn ông nhẹ nhàng rơi xuống trên vai cô: "Em chắc chứ?"

"..." Được rồi, cô đúng là không thể.

Quyền Hãn Đình: "Quay qua đây, ngày mai còn muốn luyện không?"

Đương nhiên Thẩm Loan muốn, tròng mắt chuyển động, vẫn nên ngoan ngoãn

nghe lời.

Bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông dán lên sau cổ cô, không nhẹ không

nặng mà xoa nắn, Thẩm Loan thoải mái đến híp hai mắt, suýt nữa rên thành

tiếng.

Cái này còn thoải mái hơn mát xa tinh dầu trên thị trường nhiều, cô còn làm ra

vẻ làm gì?

Lập tức mang vẻ mặt thản nhiên mà hưởng thụ.

Hai người hành động như vậy khiến Lục Thâm nhìn mà suýt nữa rớt tròng mắt

ra.

Anh Lục anh minh thần võ cao cao tại thượng tính tình quái dị lạnh lùng đang

mẹ nó xoa bóp giúp một người phụ nữ?!

Có thể là anh ta hoa mắt... Không, không phải có thể, là nhất định!

Trời ạ! Thế giới này còn có thể ảo diệu đến mức nào?

Rốt cuộc Quyền Hãn Đình còn biết đúng mực, không đòi xoa bóp eo giúp cô.

Thẩm Loan lấy lọ rượu thuốc chuẩn bị rời đi.

Người đàn ông cũng đứng dậy: "Tôi lái xe đưa em đi."

Cuối cùng, hai người cùng nhau rời đi.

Lục Thâm ỉu xìu ngồi ở một góc sô pha, nhìn theo bóng dáng hai người càng đi

càng xa, đột nhiên cảm thấy bi thương.

"Anh Lục, em không cứu được anh, hồ ly tinh có đạo hạnh quá cao, em không

có cách...hu hu hu..."

Trước khi màn đêm buông xuống, Quyền Hãn Đình đưa Thẩm Loan về trước

cửa nhà họ Thẩm.

"Cảm ơn." Cô tháo đai an toàn, lại chưa đẩy cửa xuống xe luôn.

"Cảm ơn vì cái gì?"

"Anh nguyện ý tự mình dạy tôi."

"Đó là bởi vì em nộp học phí." Quyền Hãn Đình cầm tay cô, mười ngón tay đan

vào nhau.

Thẩm Loan hơi dừng lại, không từ chối.

Ánh đèn bên trong xe vàng và ấm, lẳng lặng chiếu lên hai người, ở giữa là hai

bàn tay nắm lấy nhau, một lớn một nhỏ, nhưng đều trắng nõn.

"Loan Loan, tôi nghiêm túc."

Thẩm Loan nheo mắt, quay đầu nhìn anh: "Nghiêm túc cái gì?"

"Nghiêm túc theo đuổi em." Đôi mắt người đàn ông giống như hai viên đá quý

lấp lánh, chăm chú, lập loè mong đợi, rất chân thành.

Những lời này dường như không khó nói ra như trong tưởng tượng của anh.

Quyền Hãn Đình siết nắm đấm lại, cầm tay cô càng chặt: "Em thông minh như

vậy, hẳn là đã sớm đoán được, không phải sao?"

"Tôi..."

"Gia không nghe lời từ chối."

Thẩm Loan bị thái độ bá đạo của anh chọc cười.

Quyền Hãn Đình hừ lạnh: "Nếu đã cho em, vậy hãy cứ nhận đi. Tôi không bắt

em phải đáp lại ngay, nhưng ít ra cũng để lại cho tôi một cơ hội."

"Cho dù cuối cùng lỗ sạch vốn, anh cũng vẫn nhất quyết không quan tâm à?"

Mắt người đàn ông sáng lên, nụ cười vừa tự tin vừa ngang ngược, anh nói:

"Gia thua được."

Thẩm Loan cụp mắt, sườn mặt xinh đẹp thấp thoáng hiện ra vài phần lạnh nhạt

dưới ánh đèn.

Đột nhiên: "Tôi có thể thu mua Minh Á thuận lợi như vậy, có phải do anh trợ

giúp ở sau lưng không?"

Quyền Hãn Đình đã chuẩn bị tâm lý lại bị cô từ chối lần nữa, không ngờ Thẩm

Loan sẽ đột nhiên nói sang chuyện khác, nói đến việc thu mua Minh Á.

"Có phải anh không?" Cô gặng hỏi.

"...Đúng vậy."

"Anh làm gì mà khiến cho Thẩm Như không chiến mà lui?"

"Cô ta kiếm một khoản tiền kếch xù qua tài khoản công ty, có khả năng liên

quan đến việc tẩy tiền, chỉ cần cục thuế tham gia điều tra, có vết nhơ sẽ tự sụp

đổ."

Thẩm Loan: "Vì sao giúp tôi?"

"Gia muốn theo đuổi em."

"Vậy sao vừa rồi không đề cập đến? Nếu tôi không hỏi, có phải anh cũng sẽ

không nói? Sao, muốn làm anh hùng vô danh à?"

"Gia cũng không mong chờ báo đáp."

Thẩm Loan cười khẽ: "Vậy vừa lúc, tôi cũng cũng không lấy thân báo đáp."

"Cho nên," anh ghé sát vào, đáy mắt nổi lên tia sáng xấu xa: "Chúng ta là trời

sinh một đôi. Thẩm Loan, suy xét về gia một chút đi, thế nào?"

Câu cuối cùng từ trong miệng anh nói ra mang theo vài phần làm nũng cầu xin,

vừa nhẹ vừa mềm.

Thẩm Loan sóng mắt lưu chuyển: "Vậy... để tôi suy xét?"

Người đàn ông mừng như điên: "Em đồng ý rồi?!"

"Không, tôi chỉ nói là suy xét. Có thể đồng ý, cũng có thể không." Trả lại một

câu.

Ánh sáng trong mắt anh tối xuống, nhưng rất nhanh lại khôi phục như bình

thường: "Đồng ý suy xét có nghĩa là không từ chối, chứng minh gia còn có cơ

hội."

Còn rất khoe khoang!

Thẩm Loan cong môi, lúc này lại không phản bác.

"Tôi muốn xuống xe, anh còn muốn nắm bao lâu?" Ánh mắt dừng ở trên bàn tay

bị anh nắm chặt, sắc mặt Thẩm Loan hơi thay đổi.

Quyền Hãn Đình bĩu môi, đêm nay anh đã chiếm hết tiện nghi, không thể cứ

được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đành phải lưu luyến không rời mà

buông ra.

Mãi đến lúc Thẩm Loan xuống xe, đi xa, lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu

lại một cảm giác mềm mại.

Đường đường là Quyền Lục gia, lúc này lại ngồi ở trên ghế điều khiển, cười

như một tên ngốc.

Rất lâu sau, anh mới kiềm chế được sự vui sướng trong lòng lại, khởi động

động cơ, đánh xe rời đi.

Trên đường đi xuống sườn núi, nhanh chóng lướt qua một chiếc Mercedes khác

đi lên trên, Quyền Hãn Đình vẫn chưa để ý.

Nhưng trong chiếc xe khác ấy, tay Thẩm Khiêm đang cầm tay lái lại bỗng nhiên

siết chặt.

Xe Quyền Hãn Đình?

Là bản thân anh hay là cấp dưới?

Giờ này cho dù là thế nào thì cũng không nên xuất hiện ở chỗ này.

Chỉ có một đường đi lên, trừ nhà họ Thẩm ra, dường như cũng chưa từng nghe

nói mấy nhà khác ở đây có quan hệ gì với Quyền Hãn Đình.

Sau khi Thẩm Khiêm về đến nhà, người giúp việc vẫn đưa dép lê, nhận lấy áo

khoác của anh ta, treo lên trên giá giống như thường.

"Từ từ."

Người giúp việc nữ được quan tâm mà sợ hãi, dò hỏi thật cẩn thận: "Cậu cả còn

có việc gì không ạ?"

"Hôm nay trong nhà có khách đến không?"

"Không."

Ánh mắt Thẩm Khiêm tối sầm lại: "Cô ba đâu?"

"Ở trong phòng." Tuy rằng người giúp việc không hiểu rõ vì sao anh ta hỏi như

vậy, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời.

"Hôm nay cô ấy có ra cửa hay không?"

Người giúp việc gật đầu: "Buổi chiều ra ngoài, vừa mới về."

Biểu cảm của Thẩm Khiêm trầm xuống, người giúp việc đột nhiên cảm thấy

một cơn lạnh ập vào trước mặt, thoáng chốc tay chân lạnh lẽo.

Lại ngước mắt, thấy ánh mắt cậu chủ dịu dàng, dường như trong nháy mắt vừa

rồi chỉ là ảo giác của một mình cô mà thôi.

"Đi xuống đi."

"Vâng." Người giúp việc cúi đầu, bước nhanh tránh ra, giống như chỉ cần chậm

chân một giây sẽ vạn kiếp bất phục.

...

Thẩm Loan về phòng, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, nhìn cây xương rồng

xanh mượt trên cửa sổ theo thói quen, không nhịn được sờ sờ gai trên cây:

"Hình như mi lại càng thêm màu mỡ..."

Cốc cốc!

Tiếng đập cửa vang lên.

Cô tưởng người giúp việc đưa bữa tối, không hỏi mà trực tiếp mở ra.

Nhìn thấy người tới, ánh mắt hơi hơi tối xuống, theo bản năng muốn đóng lại,

đáng tiếc, người đàn ông phản ứng nhanh hơn, trực tiếp giơ tay chống lại, đẩy

mạnh, nửa thân mình thuận thế chen vào, lại trở tay đóng cửa lại.

"Anh đến làm gì?" Thẩm Loan lạnh lùng nhìn anh ta.

"Vẫn tức giận vì lời nói ngày đó của anh à?" Thẩm Khiêm nhàn nhạt mở miệng,

trong mắt có biểu cảm mà cô không hiểu.

Lời nói?

Nói cái gì?

Nhất thời Thẩm Loan không phản ứng lại kịp
Bình Luận (0)
Comment