Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 283

"Chuyện gì?"

"Chuẩn bị thi."

Quyền Hãn Đình: "Em muốn đi học sao?"

Thẩm Loan: "Nếu có thể thi đậu."

"Định học trường nào?"

"Khởi Hàng."

Đầu bên kia im lặng một giây: "Có cần gia lên tiếng một chút không?" Ý là, có

cửa sau, có đi hay không?

"Cảm ơn, tôi có thể thi đậu." Cô không chút nghi ngờ Quyền Hãn Đình có năng

lực này, nhưng có nhiều thứ đưa tới sẽ không thú vị, tự mình ra tay mới vui

được.

"Không hổ là cô gái gia coi trọng, có chí khí!"

"..."

"Ngày mai tới sơn trang đi, cho em mượn dùng phòng làm việc đấy."

"Tôi có hẹn với bạn rồi, đến chỗ của anh hơi bất tiện." Thẩm Loan có sao nói

vậy.

"Bạn sao?" Quyền Hãn Đình nâng điện thoại lên, lông mày đột nhiên nhíu lại:

"Nam hay nữ?"

"... Nữ."

"Cũng được, nhưng mà em phải đưa địa chỉ cho tôi."

Thẩm Loan không khỏi cảnh giác: "Anh lấy địa chỉ làm gì?"

"Mời em... và bọn họ ăn cơm đó." Đúng lý hợp tình.

"?"

"Bạn gái đang nỗ lực học tập, tất nhiên bạn trai phải làm điều già đó rồi."

"Không cần..." Thẩm Loan đỡ trán, đại lão rảnh rồi thế nào thì mới có thể quản

mấy việc nhỏ như ăn cơm này của cô thế?

"Nguyên nhân?"

"Tôi sợ phiền toái."

"Gia không cảm thấy phiền, quyết định như vậy đi."

"..."

"Hay em muốn dẫn bạn tới sơn trang Đông Li? Dù sao phòng làm việc của gia

cũng rất lớn."

"Quyền Hãn Đình, anh..." Vô lại!

"Ngoan, gọi A Đình."

Thẩm Loan dở khóc dở cười: "Ai, tôi bây giờ mới nhận ra da mặt anh thật là

dày."

"Không dày thì làm sao theo đuổi được me?" Không bực không giận, còn cực

kỳ đắc ý: "Một câu thôi, có cho địa chỉ không?"

"...Cho!"

"Vậy thì còn được." Quyền Hãn Đình vui sướng mà kết thúc cuộc trò chuyện.

Ngày hôm sau, Thẩm Loan và Miêu Miêu gặp mặt tại quán cà phê đã hẹn.

Hai người tìm một chỗ tương đối vắng người, một người gọi một ly cà phê, bắt

đầu học phần đầu tiên của 《 luật kinh tế 》.

Theo tài liệu tham khảo được đăng lên official website của Khởi Hàng, kiến

thức luật kinh tế chỉ chiếm 10% tỉ lệ bài thi, không nhiều lắm, nhưng cũng tuyệt

không ít.

Thẩm Loan: "Tôi đã phân tích mấy đề bài thi chính của Khởi Hàng mấy năm

gần đây rồi, phần trọng điểm về luật kinh tế của hợp đồng khảo sát và hợp đồng

chứng khoán, quyền sở hữu tài sản và luật hóa đơn cũng chỉ lướt qua, những cái

khác cơ bản không đề cập đến. Nói cách khác..."

Cô lật đến mục lục, nhanh chóng đánh dấu trước mấy tiêu đề: "Chúng ta chỉ cần

nhai lại những phần này thôi."

"Những đề thi thật mấy năm gần đây?" Miêu Miêu nuốt nước miếng.

Thẩm Loan cho cô ta một ánh mắt khẳng định.

"...Quá trâu bò!"

"Không dám không dám."

Hai người nhìn nhau cười.

Buổi sáng 11 giờ 45 phút, ly cà phê trong tay hai người đã sớm thấy đáy.

Miêu Miêu ném bút, cằm gác trên mặt bàn, vẻ mặt uể oải, giống đóa hoa nhỏ

thất bại: "Tổng giám đốc Thẩm, cô đói không?"

"Có chút."

"Chúng ta ăn gì đây?"

Ngòi bút Thẩm Loan hơi dừng lại, nhớ tới cuộc điện thoại ngày hôm qua, không

phải muốn mời ăn cơm à?

"Nếu không gọi cơm hộp đi!" Miêu Miêu đã lấy điện thoại ra.

Thẩm Loan nghĩ nghĩ: "Được."

Ngay lúc hai người nhìn menu đang thảo luận xem ăn "Ớt xanh nhồi thịt" hay là

"Thịt băm hương cá", một cái bóng chụp xuống.

Thẩm Loan giương mắt, lại bất ngờ tiến vào bên trong đôi mắt đen nhánh

dường như đang mỉm cười.

Miêu Miêu hô lên, nhìn mắt Thẩm Loan, sau đó lại nhìn nhìn người đàn ông

đẹp trai tới nứt ra trước mặt.

Ừm, đôi mắt đã xác nhận rồi, hai người này chắc có JQ ( gian tình).

"Anh... sao anh lại tới đây?"

Quyền Hãn Đình đặt hai hộp giữ nhiệt lên trên bàn: "Đưa cơm."

Miêu Miêu nhanh chóng cất điện thoại, kéo ghế ra mời anh ngồi xuống: "Ngài

là bạn trai của tổng giám đốc Thẩm sao? Thật đẹp trai, quả thực rất xứng với

tổng giám đốc Thẩm!"

Quyền Hãn Đình cho cô ta một ánh mắt "Biết nhìn hàng".

Hiếm khi mở miệng nói một câu: "Cũng có phần của cô."

Sau đó, đẩy hai hộp giữ nhiệt qua.

Miêu Miêu thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn soái ca! Vậy hai người từ từ nói

chuyện đi, tôi đến quầy lễ tân nói chuyện với chị gái nhỏ một lát." Nói xong,

xách theo hộp cơm giữ nhiệt chuồn mất.

Đến phút cuối cùng, còn nhìn Thẩm Loan làm mặt quỷ, không thiếu vẻ trêu

chọc.

"Người bạn này của em rất có mắt nhìn người đấy."

Khóe miệng Thẩm Loan kéo lên: "Đây là mời ăn cơm mà anh nói?"

Quyền Hãn Đình mở nắp ra, lấy các ngăn riêng biệt xuống, bên trong là mấy

món ăn khác nhau, chay mặn kết hợp, còn bốc hơi nóng.

"Tay nghề của Lolita chắc là tốt hơn đa số nhà hàng, quan trọng là sạch sẽ mới

mẻ, rất thích hợp với người gầy." Nói xong, tầm mắt xẹt qua phần ngực bằng

phẳng cảy Thẩm Loan: "Ăn nhiều một chút..."

Nuôi cho béo một chút, sờ cũng thoải mái.

"Đôi mắt gian xảo của anh nhìn chỗ nào đấy?"

"Khụ!" Quyền Hãn Đình thu hồi ánh mắt.

Thẩm Loan ném con mắt hình viên đạn qua: "Thành thật chút đi!"

Người đàn ông bị trừng làm cho cả người thoải mái, ân cần đưa chiếc đũa vào

trong tầm tay cô: "Nào, ăn cơm."

Thẩm Loan cũng phải thừa nhận, tay nghề của Lolita rất tốt.

Ăn hết một nửa, cô đột nhiên giương mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh:

"Anh đã ăn chưa?"

"Ăn rồi."

"...Ừm."

"Sao thế, em muốn mời anh cùng ăn à? Được rồi, ngày mai gia cũng nên mang

phần cơm kia tới đây."

Thẩm Loan: "..." Cô có thể từ chối sao?

Quyền Hãn Đình đưa đến không ít đồ ăn, cũng không khác lượng thức ăn của

hai cô gái lắm, nhưng Thẩm Loan đều ăn sạch.

Còn thừa lại hai phần canh, đều vào bụng người đàn ông cả.

"Này! Tôi đã ăn rồi mà..."

"Thơm!"

"..." Người này cũng quá không da không mặt mũi rồi.

Sau khi ăn xong, Thẩm Loan thu dọn sạch sẽ, Quyền Hãn Đình cầmtheo hộp

giữ nhiệt chuẩn bị rời đi.

Lúc đi đến bên người cô, đột nhiên dừng lại, nhân lúc Thẩm Loan còn không

chưa phản ứng lại, cúi người hôn một cái trên trán cô.

"Gia đi đây."

"..."

"Òa òa ~" Miêu Miêu đã sớm ăn xong, không nghĩ quấy rầy hai người cho nên

ngồi ở quầy ghế cao, vừa nhìn lén, vừa suy nghĩ, cả quá trình đều "cười". Vừa

rồi thấy Quyền Hãn Đình sắp phải đi, cô ấy chuẩn bị đưa hộp giữ nhiệt qua,

không ngờ lại đụng phải một màn như vậy, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên.

Hai tay đưa hộp giữ nhiệt cho Quyền Hãn Đình, hơi khom lưng: "Cảm ơn."

Sau đó chạy về chỗ ngồi, vẻ mặt hóng chuyện nhìn chằm chằm Thẩm Loan.

"Tổng giám đốc Thẩm, Tổng giám đốc Thẩm, bạn trai cô quá đẹp trai, quá hiền

lành, quá dịu dàng ~ là anh trai nhỏ từ truyện tranh đi ra sao? Khuôn mặt kia

còn tinh xảo hơn cả con gái, ôi hâm mộ muốn chết..."

"Anh trai nhỏ?" Thẩm Loan bĩu môi, rõ ràng chính là con chó già thích chơi lưu

manh mà.

"Đúng vậy đúng vậy! Hai người quá xứng đôi! Còn nữa... Những đồ ăn đó đều

là do anh ta làm sao? Thật sự rất ngon!"

"Stop!" Thẩm Loan giơ tay: "Dẹp đề tài này đi, tiếp tục học tập!"

Miêu Miêu: "..." Học tập khiến tôi phát điên.

5 giờ chiều.

Thẩm Loan: "Cũng không còn sớm nữa, hôm nay tới đây thôi."

Miêu Miêu thở phào một hơi: "Cảm giác như trở lại cấp ba..." Mệt như chó.

Nhưng mà, cảm giác thỏa mãn như vậy đã không còn thật lâu rồi.

"Đi thôi, đưa cậu về nhà trước."

Nhà của Miêu Miêu ở chỗ cũng không phải gọi là quá tiện đường, nhưng cũng

không vòng quá xa.

Thẩm Loan vội vàng đưa cô ta về trước giờ cao điểm, sau đó lái xe trở về nhà

cũ.

Lúc đi ngang qua đường Tân Giang, cô nhìn thoáng kính chiếu hậu, một chiếc

Mercedes - Benz màu đen quen thuộc đập vào đôi mắt.

Cô dừng lại.

Rất nhanh, Mercedes - Benz màu đen cũng dừng lại.

Thẩm Loan đi qua, giơ tay gõ gõ, cửa sổ xe mở xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ

đẹp trai của người đàn ông.

Khẽ than một tiền, không khỏi bất đắc dĩ: "Anh làm gì thế?"

"Đưa em về nhà."

"Tôi có xe mà."

"Nhưng tôi cũng muốn đi theo phía sau."

"..."

Chương 284: Thẩm Yên tố cáo, đêm khuya kiểm tra camera

"Sao anh cứ như kẹo da trâu vậy?" - Khuyên can không có kết quả, tính tình

Thẩm Loan có tốt đến mấy cũng không chịu được.

Quyền Hãn Đình lại không thèm để ý, cười hì hì nhìn cô: "Gia chỉ làm kẹo da

trâu với em."

Thẩm Loan lạnh mặt: "Xuống xe."

Người đàn ông làm theo, đứng bên cạnh cô, nắm tay cô.

Thẩm Loan tránh.

Anh lại nắm.

Lại tránh.

Lại nắm.

"Anh có phiền không vậy?" - Cô đẩy anh, lại bị người đàn ông nắm cổ tay.

"Hê, nắm được rồi."

Thẩm Loan: "..."

Bỏ đi, cứ lăn qua lăn lại như vậy, cô cũng hết cáu rồi.

"Anh chờ từ buổi trưa đến bây giờ?"

"Không. Tôi về sơn trang một chuyến, sau đó đến quán cafee, kết quả em đã đi

mất rồi."

"Vậy nên anh cắm cọc chờ ở đường này?"

"...Ờm."

Chẳng trách trước đó không thấy anh, lúc trên đường về nhà cũ mới nhìn thấy.

"Còn muốn bao lâu nữa?" - Thẩm Loan lắc lắc cái tay bị anh nắm.

"Tất nhiên là cả đời."

Lời tỏ tình này... quê quá rồi.

Cuối cùng, Quyền Hãn Đình vẫn buông lỏng tay, Thẩm Loan lên xe, anh vững

vàng đi theo phía sau, đến lúc đến cửa nhà họ Thẩm mới quay đầu rời đi.

Ăn xong cơm tối, Thẩm Loan đến vườn hoa đi dạo, đeo tai nghe nghe tin tức

kinh tế.

Bỗng nhiên, tai nghe bị kéo một cái, quay đầu đã thấy Thẩm Yên với vẻ mặt âm

trầm nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Loan: "Có chuyện gì sao?"

"Tôi thấy hết rồi."

"Thấy cái gì?"

"Chiếc Mercedes-Benz đi phía sau cô.

Thẩm Loan bình tĩnh không hoảng: "Vậy nên?"

"Chiếc xe đó chắc là hàng nhập khẩu nhỉ? Cô lại bám vào kẻ nào lắm tiền rồi?"

Trong đầu Thẩm Loan tưởng tượng Quyền Hãn Đình là tên lắm tiền ngớ ngẩn,

có điều, với bộ mặt như vậy, cho dù là đeo trên cổ dây chuyền to đùng, sống

mũi đeo kính râm màu đen, thì cũng là tên lắm tiền đẹp trai.

"Có liên quan đến chị sao?" - Thẩm Loan cất điện thoại, bình tĩnh ứng đối.

"Đúng là không liên quan đến tôi, cô muốn lẳng lơ thì đó là việc của cô! Có

điều có một tin quên không nói cho cô, tôi với anh Kỳ sắp đính hôn rồi?"

Kỳ Tử Thần?

Thẩm Loan nhướng mi: "Vậy chúc mừng chị. Có điều, chuyện vui lớn như vậy,

vì sao ba với dì lại im lặng không nhắc tới vậy?"

Mắt Thẩm Yên sáng lên, hình như có vài phần chật vật: "Cô không biết, chỉ có

thể nói là cô không xứng được biết, không có tư cách để biết!"

Giọng điệu vô ý thức cao lên, trở lên bén nhọn chói tai.

"Nếu đã như vậy, vậy vì sao chị còn nói cho tôi?" - Tự mâu thuẫn, trăm ngàn lỗ

hổng!

Thẩm Yên nghẹn lời, nói không ra câu nữa.

"Nếu như tôi không đoán sai, việc đính hôn của chị và Kỳ Tử Thần hẳn là chỉ có

nhà họ Thẩm tình nguyện thôi nhỉ? Cho dù nhà họ Kỳ đồng ý, bản thân Kỳ Tử

Thần cũng không chắc đã đồng ý, đúng không?"

"Im miệng! Cô thì biết cái gì?! Anh Kỳ thích tôi! Anh ấy sẽ không thích loại cố

làm ra vẻ như cô, người phụ nữ tâm thâm trầm!"

"Vừa hay, tôi cũng không thích gì."

Người chị đáng quý, trước mặt tôi lại không đáng một đồng.

Tình yêu mà chị tha thiết có được, tôi thấy xem thường.

Quan trọng với chị, vô ích với tôi.

Xấu hổ!

Nhục nhã đến trần trụi!

Thẩm Yên giận đến mức hai má đỏ lên, cả người run rẩy: "Thẩm Loan, cô

phách lối không được bao lâu đâu!"

Nói xong, xoay người rời đi, tay nắm lại siết chặt.

Thẩm Loan đeo tai nghe lên lần nữa, tiếp tục đi dạo.

Ban đêm.

Thẩm Khiêm kết thúc xã giao về nhà, cả người toàn mùi rượu ngồi dựa trên

salon

Ánh đèn ảm đạm rọi vào gò má anh ta, bỏ lại bên kia với bóng tối.

"Anh, uống hớp nước đi." - Chẳng biết lúc nào, Thẩm Yên xuất hiện trước mặt

anh ta, trong tay cầm ly thủy tinh.

"Tiểu Yên?" - Người đàn ông mở mắt, không khỏi nhíu mày: "Còn chưa ngủ?"

"Buổi trưa ngủ hơi nhiều, bây giờ chưa buồn ngủ."

"Ừ." - Anh ta nhấc tay nhận lấy ly nước.

"Hôm nay em ở nhà một mình, buồn sắp chết!" - Cô ta ngồi bên cạnh Thẩm

Khiêm, cô gái nhỏ làm nũng giận hờn.

Trong nháy mắt vẻ mặt người đàn ông hòa hoãn lại.

Hình như từ sau khi Thẩm Loan được đưa về nhà, hai anh em họ có rất ít thân

thiết như trước đây, hơn phân nửa là mắng mỏ, oán giận, trách móc lẫn nhau.

Giờ phút này có vẻ như trở lại lúc ban đầu.

Thẩm Yên sẽ ân cần hỏi han với anh ta khi về muộn, mà anh ta dù có mệt hơn

nữa, cũng sẽ lên tinh thần nói chuyện với em gái duy nhất.

Thẩm Khiêm vỗ đầu cô ta, ánh mắt nhu hòa, giọng đầy chiều chuộng: "Qua

nghỉ hè đã lười rồi, có thời gian buồn chán không bằng gọi bạn bè ra ngoài ăn

uống dạo phố, rồi đi xem một bộ phim."

"Bên ngoài nóng phát sợ, em không muốn ra ngoài..."

"Vậy đến công ti thực tập."

"Anh, anh tha cho em đi, còn không bằng nằm lì ở nhà luôn!" - Cô ta khoác tay

Thẩm Khiêm lắc lắc hai cái, giọng điệu làm nũng.

"Em đấy... Không chịu tiến bộ!"

"Thật ra, ở nhà cũng không có gì không tốt, nói không chừng còn có thể phát

hiện bí mật nho nhỏ mà mọi người không biết!"

"Ví dụ như?" - Thẩm Khiêm thuận miệng hỏi.

"Ví dụ..." - Thẩm Yên cười lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên tia nham hiểm,

giọng nói lại trong trẻo vui vẻ, còn tận lực mang theo cảm giác thần bí: "Phát

hiện Thẩm Loan có bạn trai."

Người đàn ông cứng đờ người, giọng cũng trở nên vừa lạnh vừa cứng: "Bạn,

trai?"

Thẩm Yên cứ như không nhận ra, ung dung thản nhiên: "Đúng vậy! Mọi người

cũng không biết nhỉ? Em đã nói rồi là bí mật nhỏ..."

"Làm sao mà phát hiện ra?" - Người đàn ông bình thường lại, đáng tiếc, rốt

cuộc thì trạng thái thả lỏng với lúc trước không giống nhau nữa.

"Có chiếc Mercedes-Benz đen..."

Nhà cũ của nhà họ Thẩm này là vật có nhiều năm tuổi rồi, nghe nói lịch sử có

thể nói đến thời kì mới lập nước, là vật của giai đoạn pháp tô giới

Không ít nhân vật lớn ở qua.

Năm đó, lão gia tử nhà họ Thẩm mới tới Ninh Thành, kiếm được thùng tiền đầu

tiên là vồ luôn cái nhà cũ này.

Vì để giải quyết vấn đề an toàn của nhà ở độc lập, lấy nguyên bản của trạm an

ninh xây lên làm phòng bảo vệ, vị trí ở chỗ chếch về hướng tây, là một nhà trệt

trắng xám xen kẽ nhau.

Ở bên trong có mười mấy vệ sĩ, thay nhau gác đêm.

Lúc này, trong phòng camera, vệ sĩ gác đêm nhìn Thẩm Khiêm xuất hiện ở đây,

không khỏi sửng sốt, chậm chạp không kịp phản ứng.

"Cậu, cậu cả?"

"Mở camera lúc buổi chiều từ sáu giờ đến sáu rưỡi ra."

"Hả?"

"Không nghe hiểu, muốn tôi nói lại lần nữa sao?!"

"Không, không cần!" - Vệ sĩ bắt đầu luống cuống tay chân điều chỉnh camera.

....

"Dừng lại."

Vệ sĩ nhấn nút dừng lại.

Thẩm Khiêm: "Phóng to biển số xe."

"Vâng."

Vệ sĩ nghe theo, năm giây sau, bỗng cảm thấy không khí xung quanh như đóng

băng, lạnh lẽo lan tra khó có thể nói bằng lời.

Anh ta rùng mình một cái: "Cậu..."

Mới mở miệng, đã không thấy bóng người đâu.

Vệ sĩ nhìn cửa còn chưa kịp đóng lại, bỗng thở phào một hơi, hình như không

lạnh như thế nữa rồi...

Thẩm Loan tập xong một bài Yoga, lại củng cố nội dung pháp luật kinh tế xem

lúc ban ngày, đã sớm đi ngủ rồi.

Trong mơ, đường Tân Giang xe cộ đông nghịt.

Luôn có một chiếc Mercedes đuổi theo cô không rời, cô tăng tốc, đối phương

cũng tăng tốc, cô rẽ, đối phương cũng rẽ theo.

Đợi đến lúc cô nhìn sang từ kính chiếu hậu, bỗng chiếc Mercedes biến thành

một con báo săn màu đen, mở to mồm, lộ ra hàm răng sắc bén bổ về phía cô.

Thẩm Loan sợ đến buông tay lái, một cơn gió xẹt qua, cô đã bị con báo săn tha

trong miệng.

Cảm giác nguy hiểm đập vào mặt
Bình Luận (0)
Comment