Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 29

Chu Trì nghẹn lời.

Thẩm Loan bước tới, hai tay nắm lấy đầu xe máy, cười nhẹ nhàng.

Chàng trai lại càng không hiểu: “Rốt cuộc là cô muốn làm gì?”

“Kết bạn đi, tôi tên Thẩm Loan.”

“Sao tôi lại phải kết bạn với cô?”

“Bởi vì tôi muốn kết bạn với cậu.”

Chu Trì bị dáng vẻ đương nhiên của cô làm cho tức tới mức bật cười: “Cô muốn thì tôi nhất định phải phối hợp à?”

Thẩm Loan gật đầu: “Như vậy thì không còn gì tốt hơn.”

“…”

Đời trước, Chu Trì gần như sẽ không từ chối bất kì yêu cầu nào mà cô đưa ra.

“Cô này… Thẩm tiểu thư, cô muốn thế nào thì mới chịu thả tôi đi?” Gương mặt Chu Trì mỏi mệt: “Tình huống vừa rồi… Hiện tại tâm trạng của tôi rất tệ, hy vọng cô có thể thông cảm.”

“Thông cảm cái gì? Thông cảm cậu vừa chia tay? Hay thông cảm cho việc cậu bị bạn gái cắm sừng?”

Vết thương đầm đìa máu trong lòng bị đâm cho đau nhói, Chu Trì cau chặt màu, vẻ mặt nhăn nhó.

Anh ấy là một nam sinh trắng trẻo, mày rậm mắt to, ngũ quan tinh xảo, nếu như Thẩm Loan nhớ không nhẩm, thì anh ấy lớn hơn cô hai tuổi, bây giờ cùng lắm thì chỉ hai mươi mốt.

Vốn là tuổi đi học Đại học, anh lại dùng xe máy để đi giao đồ ăn tới khắp các hang cùng ngõ hẻm, thi thoảng nhàn rỗi, thì sẽ chỉ ở nhà chơi game.

Nhưng khuôn mặt này thực sự đẹp, thân thể cao to, có sức hấp dẫn của người trưởng thành mà bạn đồng trang lứa không có. Cũng không trách được cô nàng Phùng Sương Sương dối trá ham giàu vẫn sẽ yêu đương Chu Trì.

Dù sao, nam sắc vẫn ăn được.

“Xấu quá.”

Chu Trì hơi giật mình: “Cô nói cái gì?”

Thẩm Loan giương mắt: “Tôi nói, dáng vẻ cậu mặt ủ mày chau trông rất xấu.”


“Liên quan gì đến cô!” Cho dù là người hiền lành cũng sẽ tức giận.

Nụ cười của Thẩm Loan không thay đổi: “Bạn bè với nhau, sao lại không liên quan tới tôi?”

“Ai là bạn cô?”

“Cậu đấy!”

Chu Trì lập tức có cảm giác bất lực như đánh vào bịch bông.

Thẩm Loan thẳng tay rút chìa khóa xe máy ra, nhét vào túi xách của mình, lần này, muốn đi cũng không được.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Bất đắc dĩ, chán nản, và uể oải.

“Thực ra, ngoại trừ việc lao như điên trên đường, thì có cách khác để giải sầu tốt hơn.”

Sau mười lăm phút, tại một quán net.

Thẩm Loan đặt thẻ căn


cước lên trên quầy: “Mở phòng. Bao nhiêu tiền?”

“Cô muốn mấy giờ?”

Bây giờ đã là mười hai giờ trưa rồi, sáu giờ chiều cô còn phải về nhà họ Thẩm: “Năm tiếng.”

“Tổng cộng một trăm năm mươi tệ, tiền mặt hay Wechat?”

Thẩm Loan mở ba-lô ra, bên trong toàn là cọc giấy màu đỏ, cô tiện tay rút ra hai tờ: “Còn lại gọi giúp chúng tôi hai phần thức ăn ngoài.”

“Vâng.”

Thẩm Loan cất bước, nhưng chợt dừng lại, quay đầu lại ngoắc tay với chàng trai: “Thất thần cái gì? Đi theo!”

Chu Trì không nhúc nhích, có hơi ghét bỏ đánh giá xung quanh.

Bên tai toàn là tiếng gõ bàn phím lạch cạch và tiếng bấm chuột, thỉnh thoảng còn có tiếng chửi thô tục, vừa ồn ào vừa hỗn loạn, mùi hương cũng không dễ ngửi.

Thẩm Loan thấy anh ấy không nhúc nhích, thở dài, quay trở lại kéo anh ấy đi vào trong.

Ánh mắt rơi xuống cánh tay mình, chỗ đó bị một bàn tay trắng nõn cầm lấy, hơi lạnh, tê tê buốt buốt, Chu Trì nhếch môi mỏng, đột nhiên xuất hiện một cảm giác khó hiểu, loại cảm giác này vừa lạ lẫm vừa như đã quen biết.

“Cậu yên tâm, phòng tôi bao đều cách âm, không nghe được những tạp âm này, cũng không có mùi gì cả.”

Cảm giác kì lạ càng nhiều hơn.

Chu Trì: “Sao cô biết tôi thích chơi game trong hoàn cảnh yên tĩnh?”

Thẩm Loan dừng lại, trừng mắt nhìn: “Không phải ai cũng thế à? Chẳng lẽ có ai thích không gian vừa nhốn nháo vừa hôi hám?”

“Trước kia chúng ta… từng quen biết sao?”

Nhìn chằm chằm vào anh ấy một lúc lâu, Thẩm Loan mở miệng: “Tất nhiên là quen biết.”

“Lúc nào?”

“Một giờ trước.”

“…”
Bình Luận (0)
Comment