Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 300

Giám thị nam họ Trương, tên một chữ Phàm, nhìn qua không tới ba mươi tuổi,

da dẻ trắng nõn, vẻ ngoài nhã nhặn.

"Trong phòng thi có camera, nơi chúng ta đang đứng cũng ở khu vực bị theo dõi

cho nên mỗi một câu em nói, mỗi một động tác em làm sau đây đều được ghi

chép lại đầy đủ." Trương Phàm vừa mở miệng đã nói hết những điều cần nói

chứ không vội vàng tra hỏi.

Thẩm Loan nhướn mày, không thể không liếc nhìn anh ta một cái.

Trương Phàm tốt nghiệp tiến sĩ xong, thông qua thông báo tuyển dụng nhân tài

đã bắt đầu trực tiếp giảng dạy, tính đến nay cũng hơn năm năm rồi. Đây là lần

đầu tiên anh ta bắt được một trường hợp gian lận.

Trương Phàm không nhịn được tự hỏi, giờ tố chất tâm lý của thí sinh đã mạnh

đến vậy rồi cơ à, bị bắt gian lận cũng không hề sợ hãi còn cực kỳ bình tĩnh như

thế. Người khác thì anh ta không rõ chứ cô nữ sinh trẻ tuổi đứng trước mặt

mình đây đúng là...chẳng sợ hãi chút nào.

Trương Phàm thu lại ánh mắt tò mò và đánh giá, khẽ hắng giọng, bất ngờ

nghiêm khắc nói: "Biết vì sao tôi gọi một mình em đi ra ngoài không?"

"Có đoán được một chút, giám thị nghi ngờ em gian lận phải không ạ?"

Người đàn ông mở tay ra: "Em giải thích ra sao về cục giấy này?"

Thẩm Loan đáp: "Có người cố ý ném vào người em. Nếu giám thị không tin có

thể kiểm tra camera."

Trương Phàm gật đầu: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Tuy nhiên

trước khi mọi chuyện được sáng tỏ, có thể em không thể quay lại phòng thi tiếp

tục làm bài."

"Không sao đâu ạ." Thẩm Loan từ tốn chậm rãi đáp, dáng vẻ ngoan ngoãn "nhất

định phối hợp" như công dân gương mẫu, không hề để ý tới việc có làm xong

bài thi hay thành tích cuối cùng có bị ảnh hưởng hay không.

Nhưng Trương Phàm đâu hề hay biết, trước đó Thẩm Loan đã có ý định nộp bài

sớm rồi.

"Nhìn em không hề lo lắng chút nào nhỉ?"

"Vì sao em phải lo lắng?" Cô đáp lại. "Chỉ có kẻ trộm mới chột dạ thôi."

Trương Phàm thấy vậy càng thêm nghi ngờ rằng chuyện này có ẩn tình. Lúc anh

ta mới nhặt cục giấy lên, phản ứng đầu tiên không phải phẫn nộ mà là buồn

cười. Đến năm nay rồi mà vẫn có người sử dụng cách gian lận truyền thống cũ

kĩ, dễ dàng bị lộ còn không có chút kỹ thuật nào như này sao? Không biết dùng

mấy thứ như camera siêu nhỏ và bút cảm biến điện tử hả?

Sau đó, Thẩm Loan quá bình tĩnh, thậm chí còn có chút vui vẻ chờ xem trò hay,

không có chút biểu hiện nào của một người phạm tội. Mới đầu Trương Phàm

nghĩ rằng em ấy "không biết sợ", nhưng sau khi nói chuyện thì trong tiềm thức,

anh ta tin rằng loại thái độ này gọi là "thanh giả tự thanh" thì đúng hơn.

Có những chuyện không thể nào giả vờ. Hơn nữa, anh ta không ngu ngốc đến

mức ngay cả chút phán đoán đơn giản cũng không có.

Trương Phàm suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng giải tỏa tâm trí của mình. Ưu

tiên hàng đầu lúc này là nhanh chóng xác thực chuyện "gian lận", hy vọng sẽ

còn đủ thời gian để em ấy hoàn thành nốt bài thi, nếu không sự chậm trễ này rất

có thể sẽ phá hỏng tương lai của một người...

Trương Phàm không thể gánh chịu được sai lầm như thế, anh ta lập tức cầm di

động ra, bấm số điện thoại của phòng giám sát.

"Alo?"

"Tôi là Trương Phàm. Phòng thi số ba có người nghi ngờ gian lận, hiện thí sinh

đã dừng làm bài, đi ra ngoài chờ kết quả. Phiền anh gọi cho trung tâm giám sát

và yêu cầu cung cấp video để tiến hành xác minh được không?"

"Được, chờ tôi một lát."

Ba phút sau, điện thoại di động của Trương Phàm vang lên, anh ta không cần

nhìn màn hình hiển thị đã vội vàng bấm nút nghe máy---

"Đã điều tra ra chưa?"

"Ngại quá, tôi gọi tới trung tâm giám sát nhưng mãi không có người nghe máy."

"Sao có thể thế được?!" Trương Phàm kêu lên, "Anh đã gọi lại chưa?"

"Gọi ba lần rồi."

Lông mày Trương Phàm nhíu chặt lại: "Vậy báo người trực tiếp qua đó đi!"

"Giáo sư Trương, anh nghe tôi giải thích đã..."

"Tôi không muốn nghe giải thích gì hết! Chuyện liên quan tới tương lai và tiền

đồ của thí sinh, thậm chí là cả sự trong sạch mà các người cũng dám chậm trễ,

phòng giám sát các người còn có tác dụng gì đây? Để làm đồ trang trí hả?"

Tại học viện, các giáo sư đều tồn tại như bảo vật quốc gia, không chỉ được trả

lương hậu hĩnh mà địa vị cũng cao. Đây chính là sự đối xử theo "lễ", cũng là sự

"tôn trọng". Vậy nên Trương Phàm mới không cần phải nể mặt đối phương.

Đừng nói phòng giám sát, ngay cả phòng giáo vụ hay tất cả các đơn vị hành

chính trong khuôn viên trường gặp các giáo sư đều phải ngoan ngoãn đi đường

vòng, giả vờ đáng thương.

Trương Phàm ra lệnh: "Bây giờ ngay lập tức cử ai đó đến trung tâm giám sát

ngay! Tiếp tục gọi điện thoại cho họ, không được ngừng lại!"

Người ở đầu dây bên kia liên tục vâng dạ, rắm cũng không dám đánh dù chỉ một

cái.

Kết thúc cuộc gọi, ánh mắt hối lỗi của Trương Phàm dừng lại trên gương mặt

Thẩm Loan: "Tôi xin lỗi, có thể phải đợi thêm vài phút nữa..."

Lúc nói ra câu này, anh ta rất xấu hổ.

Nếu Thẩm Loan gian lận thật sự thì chẳng sao, nhưng nếu không gian lận mà lại

bắt em ấy phải đứng ở ngoài, không thể hoàn thành bài thi thì vấn đề liền trở

nên nghiêm trọng.

Nhưng phản ứng của cô gái lại khiến Trương Phàm sốc một lần nữa.

"Không sao đâu, đằng nào em cũng làm xong bài rồi, nếu không phải xảy ra

chuyện thì khéo em đã nộp bài rồi về rồi cũng nên."

"Em... đã làm xong rồi?!"

"Đúng vậy."

"Tất cả 18 câu hỏi của bài thi?"

Thẩm Loan lại gật đầu. Trong suốt quá trình cô đều bình tĩnh và lý trí, chỉ có

Trương Phàm không ngừng để lộ vẻ kinh ngạc, rồi choáng váng không chỉ một

lần.

Một giọng nữ bất ngờ vang lên cách đó không xa, chen vào giữa hai người.

"Trương Phàm, anh đã điều tra ra chưa?" Giám thị nữ đứng ở cửa phòng thi lên

tiếng, tầm mắt vẫn chú ý chặt chẽ từng cử động của thí sinh trong phòng, không

thể để hành vi "gian lận" như lúc nãy diễn ra lần thứ hai!

Trương Phàm đáp: "Vẫn cần phải xác minh thêm một vài chỗ nữa."

Nữ giám thị họ Lưu, tên Lưu Mẫn. Tầm mắt cô ta lướt qua gương mặt của

Thẩm Loan, bỗng nhăn mày nói: "Thế là đủ rồi, để người từ phòng giám sát qua

xử lý đi. Đừng quên trước khi kết thúc kỳ thi, anh vẫn là giám thị."

Trương Phàm không đồng ý quan điểm này, liếc nhìn cô ta: "Chuyện còn chưa

được điều tra xong, bằng chứng cũng chưa được đưa ra, tùy tiện tự ý kết luận

như thế tôi cho rằng không ổn."

Giám thị nữ dường như đã quen cậy mạnh, không thích bị người khác bác bỏ

nên bướng bỉnh nói: "Chuyện xảy ra rõ rành rành trước mắt, tôi không hiểu còn

cần phải điều tra cái gì nữa. Anh đã thích chuyện bé xé ra to thì tôi cũng chẳng

biết phải nói gì hơn."

Theo quan điểm của Lưu Mẫn, gian lận chính là gian lận, hàng chục cặp mắt

đều nhìn thấy, trực tiếp đưa người đi rồi chờ phòng giám sát qua xử lý là được,

việc gì phải làm phức tạp mọi chuyện? Thật lãng phí thời gian và sức lực. Thay

vì làm như vậy, thà tiếp tục hoàn thành tốt công việc của một giám thị, tuần tra

thêm vài vòng để loại bỏ khả năng gian lận diễn ra còn hơn.

Trương Phàm vẫn một mực nói chờ, chờ, rồi lại chờ, mọi việc sẽ sớm tốt thôi.

Anh ta cũng không biết là mình đang an ủi bản thân hay an ủi Thẩm Loan nữa.

Cứ chờ như vậy, một phần tư của một giờ đã trôi qua. Chỉ còn khoảng mười

phút nữa là kết thúc kỳ thi.

Trong mắt Trương Phàm đã xuất hiện sự cáu kỉnh, trái lại thái độ của Thẩm

Loan vẫn không nóng không lạnh, còn có tâm trạng mà nhìn ngắm cảnh vật

phía xa xuyên qua lan can.

Giáo sư Trương cực kỳ lo lắng. Đúng lúc cơn giận dữ sắp sửa ập đến, chuông

điện thoại reo. Trương Phàm ngay lập tức nghe điện, sau vài tiếng "Được", sắc

mặt anh ta bất ngờ trở nên nặng nề: "...Chắc chắn là phía sau bên trái đúng

không? Được, tôi biết rồi, các cậu mau phái người đến đây đi...Đương nhiên là

giải quyết ngay tại chỗ, chứ các người còn định kéo dài tới khi nào?"

Thẩm Loan nhíu mày. Phía sau bên trái? Cô nhớ đó là một cô gái trẻ mặc áo

hoodie trắng với dáng người hơi nở nang, nhìn qua mới chỉ hơn hai mươi tuổi.

Trương Phàm cất điện thoại, Thẩm Loan vốn tích chữ như vàng bỗng bất ngờ

lên tiếng: "Đã điều tra ra rồi sao?"

"Đúng vậy, không phải em, là có người cố tình vu oan."

Thẩm Loan không tỏ ra bất ngờ, dường như cô đã đoán trước được điều đó, cô

chỉ hỏi: "Giáo sư có cảm thấy lạ không?"

"Lạ ở đâu?"

"Vì sao người đó biết rằng trong phòng thi có camera mà vẫn làm như vậy?"

Vẻ mặt của người đàn ông khẽ sững lại, "Nói thẳng."

"Dưới tiền đề biết rằng chân tướng sẽ được tìm ra, dùng cách thức hãm hại vụng

về như vậy chỉ để em bị chụp mũ gian lận thì người đó có vẻ quá ngu ngốc. Có

camera, sự thật sẽ sớm được phơi bày, em cũng không bị ảnh hưởng gì cả. Khi

đó mọi thứ cô ta làm đều trở nên vô dụng, chắc chắn người có chút đầu óc sẽ

không làm như vậy, trừ phi..."

Dường như Trương Phàm đã nghĩ ra được gì, ánh mắt khẽ dao động.

Thẩm Loan tiếp tục kéo tơ bóc kén: "Trừ phi ý định ban đầu của cô ta không

phải đổ tội gian lận cho em, mà là không muốn để em hoàn thành cuộc thi này.

Dương Đông kích Tây, vây Nguỵ cứu Triệu! Thầy nhìn xem, còn có năm phút

nữa là kỳ thi sẽ chấm dứt. Đối với một người bình thường mà nói, 18 câu trong

bài thi làm hết bốn giờ còn chưa đủ, sao có thể chịu được việc bị cấm làm bài

trong suốt 40 phút?"

Trương Phàm hỏi: "Theo lời em nói, vậy tại sao người đó sớm không làm,

muộn không làm, lại cố tình ném cục giấy kia vào lúc còn bốn mươi phút cuối

cùng?"

Thẩm Loan đáp: "Từ lúc em bị gọi ra ngoài tới khi sự thật được phơi bày, tẩy

sạch hiềm nghi tổng cộng hết ba mươi ba phút, lẻ bảy giây. Nếu đối phương

hành động từ đầu buổi, rất có khả năng em sẽ được quay lại phòng và tiếp tục

làm bài, cho dù thiếu mất ba mươi phút cũng không nhất định sẽ trượt. Ngược

lại nếu hành động ở lúc cuộc thi sắp kết thúc, em đã sắp làm hết câu hỏi, chờ

tìm ra sự thật rằng em không gian lận, điểm của em vẫn sẽ có hiệu lực."

Do đó, bên kia đã nắm bắt thời gian, tính toán hết tất cả mọi chuyện! Tìm kiếm

một khoảng thời gian có xác suất khiến cô trượt bài thi một cách lớn nhất, rồi

ném cục giấy ra
Bình Luận (0)
Comment