Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 31

Không ngon như anh ấy làm.

Một câu mắc kẹt trong miệng, Thẩm Loan lại nuốt xuống bụng.

Kiếp trước, Chu Trì không nấu cơm, nhưng thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào sẽ làm một ít đồ ngọt, như là trái cây ngàn lớp, Tiramisu linh tinh.

Hương vị cực kỳ ngon!

Lúc này, dạ dày Thẩm Loan được nuôi như thế, cho dù là cửa hàng này, hay là đồ lúc trước Phùng Sương Sương làm cũng không thể làm thỏa mãn cô.

Chu Trì hứng thú, cắt một miếng bỏ vào trong miệng, bình luận: “Đúng là chẳng ra gì.”

Còn không ngon bằng anh ta làm.

“Sao, anh từng ăn vị ngon hơn à?”

“Tất nhiên, tôi…” Chu Trì dừng lại, ánh mắt bỗng dưng ảm đạm xuống, lúc trước anh ta sẽ làm điểm tâm ngọt tay bắt tay dạy cho Phùng Sương Sương.

Thẩm Loan giống như chưa hồi phục lại, lại nếm một ngụm cà phê, mày vẫn nhíu chặt như cũ, không thấy giãn ra, nhưng không có ý định rời đi.

Chu Trì đứng ngồi không yên, ánh mắt hơi bối rối nhìn về phía Thẩm Loan x, muốn nói lại thôi.

Anh ta không mở miệng, Thẩm Loan cũng không chủ động hỏi, để xem ai kiềm chế được hơn.

Cuối cùng Chu Trì là người đầu tiên bị đánh bạị: “Cô cũng cảm thấy tôi rất thất bại?”

Thẩm Loan dừng lại: “Anh muốn nghe lời thật lòng hay là nói dối?”

“Tất nhiên là nói thật.”

“OK, tại đây xin cho phép tôi phân tích kỹ càng những gì bạn gái cũ của anh nói. Thứ nhất, anh ở thành phố Ninh Thành không có nhà và xe của mình; thứ hai, anh không có công việc cố định, mà thu nhập không cao; thứ ba, anh không thể nào cho cô ta cuộc sống ổn định và tương lai tràn ngập hy vọng…”

“Cô cũng thấy như vậy?” Vẻ mặt của Chu Trì rất buồn, giống một con chó nhỏ ỉu xìu.


“Trước hết nghe cho hết lời tôi nói” Kịp thời cắt ngang lời hối hận của anh ta, Thẩm Loan: “Ba điều kể trên nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng cũng chỉ là bề ngoài.”

“Có ý gì?”

“Phụ nữ tới một độ tuổi nhất định sẽ theo đuổi một cuộc sống ổn định, không có gì đáng trách cả, nhưng mà, tuổi của các các anh bây giờ mà đưa ra điều kiện nhà và xe như vậy, hơn nữa yêu cầu một mình anh hoàn thành, đây chỉ có thể chứng tỏ một điều.” Thẩm Loan dừng lại.

“Điều gì?”

“Trong mối quan hệ này, nhà gái chỉ muốn thu hoạch kết quả, mà không muốn tự mình lao động. Nói cách khác, nếu anh cưới cô ta thì đồng nghĩa với việc cưới về một tổ tông, phải

cung phụng cho tốt, tốt nhất một ngày dập đầu ba cái. Một người phụ nữ mà cả ngày chỉ nghĩ đến việc không làm mà hưởng tài sản, trên đời này chắc là chỉ có mình anh xem như bảo bối thôi.”

“Tôi nói này, anh đúng là nên cảm ơn chuyện cô ta ngoại tình, nếu không sau này chỉ có anh chịu khổ thôi!” Thẩm Loan nói.

Điều này làm Chu Trì sững sờ, rồi sau đó, đôi mắt lộ ra chút do dự: “Tôi thấy cô cũng không quá hai mươi tuổi, vẫn là một cô gái nhỏ, nghe thấy mấy chuyện này từ đâu? Không phải nói bừa trêu chọc tôi đấy chứ?”

Thẩm Loan lắc đầu, thở dài: “Khó trách mọi người đều nói, bạn vĩnh viễn sẽ không đánh thức được một người giả vờ ngủ.”

Chu Trì chỉ vào chính mình: “Cô đang nói tôi sao?”

“Dò số chỗ ngồi rất sáng suốt.” Cô vỗ tay.

“…”

Đi ra từ tiệm bánh ngọt, tâm trạng thiếu niên dường như tốt hơn không ít.

Có lẽ lời nói của Thẩm Loan vừa rồi nhiều ít cũng có chút tác dụng, cũng xem như đang an ủi, tốt xấu gì cô cũng thành công nặn Phùng Sương Sương thành một người phụ nữ ích kỷ, ham tiền xấu xa.

Tất nhiên, vốn dĩ đó cũng là sự thật.

Thẩm Loan lấy điện thoại ra, đưa cho anh ta

“Làm gì thế?” Vẻ mặt người đàn ông không hiểu sao.

“Số điện thoại, tự bấm.”

Chu Trì nghẹn họng, đối diện với đôi mắt cương quyết của thiếu nữ, cam chịu số phận nhận lấy, bấm nhanh một dãy số.

“Được rồi.”

Thẩm Loan nhìn thoáng qua, không sai, vẫn là những con số quen thuộc kiếp trước.

“Bây giờ có thể trả chìa khóa xe máy chìa lại cho tôi chưa?”

Thẩm Loan lấy tiền từ trong túi ném cho anh ta, Chu Trì vững vàng lấy được, đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc phức tạp.

Thẩm Loan còn chưa kịp thấy rõ, đã bị đối phương thu lại sạch sẽ, trong đầu lóe lên gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể bắt lấy.

Anh ta nói: “Cảm ơn cô.”
Bình Luận (0)
Comment