Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 311

"Cô ba đang đi dạo sao?"

Là bác thợ cắt hoa họ Đinh.

Ông đang chăm sóc một chậu cây màu trắng, lá cây màu xanh lục, thon dài

thẳng đứng, một đóa hoa màu trắng hiên ngang phóng thẳng lên trên, nhụy hoa

màu vàng nhạt.

"Đây là hoa loa kèn ạ?" Thẩm Loan cảm thấy có vẻ giống, nhưng lại không dám

chắc chắn.

Bác Đinh lắc đầu: "Là calla lily. Hai loại này cùng thuộc họ loa kèn, bề ngoài

cũng rất giống nhau, nhận nhầm cũng không lạ."

Thẩm Loan sờ sờ cánh hoa: "Thật là xinh đẹp."

"Đừng nhìn hoa của nó đẹp, thật ra thân củ, bông mo và nhụy hoa của nó đều có

độc hết đấy."

"Vẻ ngoài thiên sứ, nhưng trái tim ác quỷ sao?"

Bác Đinh: "Cô miêu tả thật sự rất đúng với nó!"

Thẩm Loan cười mà không nói.

Trên đời này càng là thứ xinh đẹp thì đều có độc.

Bước ra khỏi vườn hoa, thong thả đi dạo loanh quanh, không ngờ lại gặp phải

Thẩm Khiêm đang đi đến.

Hai người đồng thời dừng lại, cách nhau khoảng 2m.

Ánh mắt Thẩm Loan bình tĩnh.

Vẻ mặt của người đàn ông cũng rất bình thường.

Ai cũng không mở lời trước, bốn mắt nhìn nhau, lại đồng thời dời đi.

Ngay lúc hai người chuẩn bị bước qua nhau, Thẩm Khiêm đột ngột lên tiếng —

"Anh nghe nói lúc em thi đã xảy ra một chút rắc rối?"

"Vâng. Đã giải quyết xong xuôi rồi."

"Nếu cần giúp gì thì nói cho anh."

Thẩm Loan cong môi, gió thổi lay nhẹ mái tóc cô, điểm tô cho khuôn mặt điềm

tĩnh của cô càng thêm hiền dịu, dưới ánh hoàng hôn vô cùng xinh đẹp, khiến

người ta chăm chú nhìn vào.

"Vâng ạ."

Cho dù là thật hay giả, dù sao cũng chỉ nói vậy thôi, không cần chịu trách

nhiệm, cũng không cần cho là thật.

Người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu, giống như có rất nhiều lời muốn nói,

cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài.

Đối với Thẩm Loan, anh ta vừa mâu thuẫn, lại vừa bất đắc dĩ.

Thậm chí bởi vì Quyền Hãn Đình lại có chút kiêng kị.

Muốn tiếp cận, lại không dám đến gần, cũng không thể đến gần, rồi lại không

thể nhẫn tâm rời xa từ đây.

Đành chỉ có thể không xa không gần như thế, không thân không xa cách mà

thôi.

Không có tấm lòng buông bỏ như biển trời cao rộng, cũng không có lòng dũng

cảm phá vỡ tất cả, lần đầu tiên anh ta không có sự quyết tâm, trở nên do dự

không quyết đoán.

Vô số lần tỉnh giấc, Thẩm Khiêm lại tự hỏi bản thân muốn gì, buồn cười là, trái

tim đang rối bời của anh cũng không thể nói cho anh ta biết câu trả lời.

Cả hai không nói chuyện, Thẩm Loan cất bước rời đi.

Thẩm Khiên vẫn đứng im tại chỗ: "Lời hứa của anh vẫn luôn có tác dụng."

Cô giả vờ như không nghe thấy, càng lúc càng bước rời xa.

......

Đi dạo hơn nửa giờ, vầng thái dương đã xuống núi.

Thẩm Loan không về phòng mình trước, mà tiến vào phòng bếp rót một ly nước

ấm.

Lúc lên tầng gặp phải Thẩm Như, cô ta đã thay áo vest bằng một chiếc đầm dạ

hội màu trắng tinh, trang điểm xinh đẹp, hiển nhiên là đi tham gia tiệc tùng.

Xem cách trang điểm, không có gì ngoài ý muốn thì chắc là đến chỗ bạn tốt "Tư

Vát".

Bởi vì cả hai cũng đã hoàn toàn trở mặt nên đều không chủ động chào hỏi nhau.

Khi đi ngang qua nhau, Thẩm Loan nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Còn hai

ngày nữa thôi."

Thẩm Như sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ra cô đang nhắc nhở cô ta cách kỳ hạn "

sa thải Lý Văn Cẩm" chỉ còn lại hai ngày cuối cùng.

Một tia cười lạnh xuất hiện trên khóe môi, mang theo sự châm chọc khiêu khích

không hề che giấu: "Không biết tự lượng sức mình."

Thẩm Loan nhún vai giống như chưa từng để ý, chỉ là nụ cười càng thêm chút ý

tứ gì đó quỷ quái và thâm trầm.

Giả thần giả quỷ! Thẩm Như thầm mắng trong lòng.

Phát ra một tiếng hừ nhẹ đầy khinh thường, ngẩng đầu cao ngạo, thong dong rời

khỏi.

Thẩm Loan đứng ở chỗ ngoặt trên cầu thang nhìn theo bóng dáng cô ta xa dần,

ánh mắt toát ra sự lạnh căm, giống như mặt băng lạnh lẽo trong đêm đông.

"Hai ngày...rất nhanh..."

Một tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng tan biến trong không khí, như có như không.

......

"A Khiêm, con có rảnh không?" Dương Lam nhẹ nhàng hỏi con trai.

"Mẹ có chuyện gì sao?"

"Chú Trần đưa A Như đi còn chưa trở về, A Yên lại vội vàng muốn quay về

trường, nếu con rảnh thì đưa..."

"Mẹ! Không cần đâu! Con tự thuê xe được." Không đợi Dương Lam nói xong,

Thẩm Yên vừa mới bước đến nửa cầu thang đã sốt ruột đến nỗi ngắt lời bà ta,

ánh mắt hoảng loạn lướt qua Thẩm Khiêm, không hề dừng lại.

Dương Lam nhíu mày: "Một mình con sao được? Gần đây còn hay xảy ra

chuyện taxi thấy sắc nảy lòng tham, cưỡng hiếp giết sinh viên nữ, mẹ không yên

tâm, dù sao anh con cũng rảnh, để anh chở con đi."

"Nhưng..."

"Mẹ nói đúng, để anh đi lấy xe, em cầm hành lý đứng ở cửa chờ anh một lát."

Thẩm Khiêm nói xong, không cho cô ta có cơ hội từ chối, đứng dậy đi thẳng.

"Anh à, thật sự không cần phải như thế, em..."

Dương Lam không đồng tình nhìn cô ta một cái: "Anh con cũng không ngại

phiền phức, con còn kén cá chọn canh cái gì nữa?"

"..."

"A Yên?"

"... Dạ?" Cô ta bỗng giật mình lấy lại tinh thần.

Ánh mắt Dương Lam hiện lên sự nghi ngờ: "Sao tự nhiên con lại thất thần? Khó

chịu chỗ nào à? Mặt mũi trắng bệch ra."

"Không... không ạ."

"Thôi được rồi, đừng lôi thôi nữa, mau đi đi, tí nữa anh con chờ lâu lại sốt ruột."

Cuối cùng, Thẩm Yên chỉ có thể căng da đầu ngồi vào trong xe.

"Khoan đã."

"Dạ?" Cô ta hơi kinh hoảng, bỗng ngơ ngẩn.

"Thật sự coi anh là tài xế à? Ngồi ghế trước đi."

Thẩm Yên miễn cưỡng tươi cười, thu lại bàn tay đang muốn kéo cửa sau ra, rồi

ngồi vào ghế phụ.

"Dây an toàn."

"...A."

Thẩm Khiêm khởi động xe, bỗng nhiên hỏi: "A Yên, hình như em có vẻ rất sợ

anh thì phải?"

"Đâu, đâu có đâu." Tuy miệng nói thế nhưng ánh mắt lại có vẻ run sợ.

Người đàn ông vẫn đang nhìn thẳng phía trước, cũng không biết có phát hiện

hay không: "Từ nhỏ, khi em nói dối sẽ nói lắp."

Thẩm Yên sửng sốt, lại không dám mở miệng nói chuyện.

"Vì thế, em đã gây ra chuyện gì rồi."

Thừa dịp đèn đỏ, Thẩm Khiên đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén, giống như

muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.

Thẩm Yên cuống quít né tránh, không dám nhìn thẳng anh ta.

"Xem ra đúng là có rắc rối rồi." Một tiếng cười khẽ, không rõ ý nghĩa.

Trong chớp mắt đó, Thẩm Yên sinh ra một cảm giác hoảng loạn không thể che

dấu, giống như anh ta đã biết tất cả, ly nước đó, còn cả thuốc mê trong ly

nước...

Đến tận khi đèn xanh, Thẩm Khiêm mới quay đầu lại nhìn đường, không hề

nhìn cô ta nữa, Thẩm Yên mới thở phào nhẹ nhõm, giống như được sống lại

một lần nữa.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng Đại học G.

Thẩm Yên nhận hành lý từ tay Thẩm Khiêm: "Cảm ơn anh."

Nói xong, chuẩn bị rời đi.

Thẩm Khiêm nghiêng người tựa vào xe, vẻ mặt chất vấn: "Không định nói rõ ra

à?"

Biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Yên cứng đờ.

"Lúc nãy hỏi em, không phải em còn giả vờ như không có chuyện gì mà?"

Trước khi đến bệnh viện xét nghiệm nước tiểu, anh ta đã từng hỏi qua, khi đó

Thẩm Yên còn có thể bĩnh tĩnh hơn nhiều, suýt chút nữa thì ngay cả anh cũng bị

lừa dối cho qua.

Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, anh ta sẽ mãi mãi không nhớ ra đêm đó rốt

cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đúng thế, nhờ sự trợ giúp của bác sĩ tâm lý Thẩm Khiêm đã nhớ ra tất cả mọi

chuyện, bao gồm chuyện anh ta đến phòng theo dõi, nửa đêm xông vào phòng

Thẩm Loan làm chuyện gì, nói những gì...

Đó cũng là lý do vì sao, đến tận bây giờ anh ta cũng không dám đối mặt với

Thẩm Loan, chi có thể cố gắng không để hai người chạm mặt nhau.

Ngoại trừ hôm nay...

Anh ta nghe nói chuyện xảy ra trên trường thi, cố ý chạy về nhà một chuyến

xem cô thế nào, lại từ trong miệng Thẩm Xuân Giang biết được cả đêm qua cô

không về nhà.

"Anh, rốt cuộc anh đang nói cái gì?" Thẩm Yên cười miễn cưỡng, không ngờ

rằng trông còn khó coi hơn cả khóc.

"Buổi tối ngày hôm đó, em đưa cho anh ly nước..."

Nói một nửa, giữ một nửa, nhưng cũng đủ để cô ta run sợ.

"Còn cần anh nói tiếp không?"

Khuôn mặt Thẩm Yên thay đổi, cắn chặt cánh môi, không phủ định cũng không

thừa nhận.

Người đàn ông cười lạnh: "Xem ra, phải đem kết quả xét nghiệm của bệnh viện

bày ra trước mặt em thì mới tâm phục khẩu phục đúng không?"

"Anh đã đi xét nghiệm rồi sao?!"

"Có nghi ngờ, thì cần phải chứng minh."

Khuôn mặt lập tức Thẩm Yên trắng bệch: "Anh..."

"Em làm anh rất thất vọng!"

"Anh à, anh nghe em giải thích đã, không phải em cố ý... em không muốn hại

anh, em chỉ là... Chỉ là không thích anh đối xử thiên vị với Thẩm Loan như vậy,

em muốn cho anh thấy rõ bộ mặt thật của cô ta."

"Vì thế nên em bỏ thuốc anh à?"

"Anh à, em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em được không?"

Trong mắt Thẩm Khiêm hiện lên lửa giận, thuận thế tiến lại gần, vươn tay tóm

chặt lấy bả vai cô ta, gằn từng chữ một: "Anh đã từng nói cái gì, em đã quên hết

rồi sao? Nhà họ Thẩm không thể nội chiến, không được phép ra tay với người

nhà, rốt cuộc em có ghi nhớ trong lòng hay không hả?!"

Thẩm Yên bị vẻ mặt dữ tợn của anh ta dọa sợ chết khiếp, người anh trai như thế

này đã không phải người anh ấm áp khiêm tốn trong trí nhớ của cô ta nữa: "Em

xin lỗi, anh...xin lỗi..."

Nước mắt rơi đầy mặt.

Thẩm Khiêm hít sâu, thu tay lại, quay người đưa lưng về phía cô ta.

"Em tự giải quyết cho tốt, anh không hy vọng sẽ có lần sau."

Nói xong, ngồi lại vào xe, nổ máy, thẳng thắn rời đi.

Thẩm Yên đứng dưới ánh đèn đường, nước mắt nhòe nhoẹt mơ hồ nhìn chiếc xe

đang dần chạy xa xa, cô ta lập tức ngừng khóc, lấy khăn giấy từ trong túi xách

ra, lau khô nước mắt, khóe môi nở một nụ cười nhẹ dường như không thể phát

hiện ra, rồi vụt tắt.

Nếu anh của mình đã trở thành anh của Thẩm Loan, vậy thì không bằng không

cần!

Thẩm Yên xoay người, kéo vali bước vào cổng trường.

Giờ phút này, cô ta vẫn là tiểu thư giỏi giang của nhà họ Thẩm, là tiểu thư được

cưng chiều vô lo vô nghĩ.

......

Buổi tối ngày thứ hai sau khi kết thúc kỳ thi, Thẩm Loan nhận được điện thoại

từ Thẩm Xuân Hàng.

"Thẩm Loan."

"Dạ chú út."

"Chuyện đó chú đã nghe nói rồi, hơn nữa kết quả điều tra cũng ra, chứng minh

không liên quan gì đến cháu, thành tích thi cũng vẫn được giữ nguyên. Nếu

không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, buổi sáng ngày mai trên website chính thức

của Khởi Hàng sẽ có thông báo cụ thể về sự việc và hình thức xử phạt."

Đây là chính là ưu điểm của Thẩm Xuân Hàng

Không phải gọi điện nói vài câu an ủi trước, mà dùng hành động trực tiếp để nói

chuyện, chờ tất cả mọi chuyện được giải quyết, sự thật được phơi bày, điều đó

so với những lời hay bay bổng còn có tác dụng hơn.

Thẩm Loan: "Đã làm phiền chú rồi."

"Nên làm thôi. Không chỉ do cháu là cháu gái của chú, mà còn là vì chú là Hiệu

trưởng của Khởi Hàng, chú phải có trách nhiệm trong chuyện này."

"Khởi Hàng có chú, chẳng trách qua nhiều năm như vậy vẫn đứng sừng sững

không ngã."

Câu này có đôi chút nịnh nọt lấy lòng, nhưng Thẩm Xuân Hàng nghe lại vô

cùng thân thiết.

Nhưng giây tiếp theo —

"Tuy là chú nói mọi chuyện đã điều tra rõ ràng, nhưng cháu vẫn còn một điều

nghi ngờ chưa được làm rõ."

"Nghi ngờ chuyện gì?"

"Cháu với cô gái kia vốn dĩ không thù không oán, thậm chí trước đây cũng chưa

từng gặp nhau, động cơ để cô ta làm chuyện này là cái gì chứ?"

Đầu dây bên kia hơi dừng lại, một lúc lâu sau mới trả lời: "Xin lỗi, điều này vẫn

chưa được làm rõ, cô ta cũng đã rời khỏi thành phố Ninh rồi."

Thẩm Loan cười nhạo: "Làm rõ thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ chú út sẽ bắt được kẻ

chủ mưu đứng sau? Rồi sau đó cũng ra thông báo xử phạt sao?"

"Ý của cháu là... có người sai khiến?"

"Ngoại trừ lý do đó, cháu không nghĩ ra lý do nào phù hợp hơn."

"Bằng chứng đâu?"

"Nếu cháu đưa ra được bằng chứng, rồi sau đó thì sao?"

Đầu dây bên kia tạm thời cứng họng.

Đúng thế, mặc dù lấy được bằng chứng, chứng minh sau lưng chắc chắn còn có

kẻ chủ mưu, nhưng Thẩm Xuân Hàng còn có thể làm thế nào? Tóm lại sẽ không

thể lấn lướt qua cơ quan nhà nước để xử phạt riêng, ông ta còn chưa đủ thẩm

quyền để làm chuyện đó.

"Nếu là sinh viên cùng khóa, cho dù kẻ đó là ai, mang thân phận gì, Nhà trường

sẽ lập tức hủy bỏ tư cách nhập học của kẻ đó." Dừng một chút lại nói tiếp: "Cả

đời."

Câu trả lời như thế này nằm trong dự đoán.

Thẩm Loan không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào, giọng nói vẫn bình

tĩnh như cũ: "Đáng tiếc, người đó cũng không phải ở khóa này."

Không phải khóa này, vậy chính là khóa trước.

Đầu dây bên kia, Thẩm Xuân Hàng híp mắt lại: "Nói như vậy cháu đã biết kẻ đó

là ai rồi phải không?"

"Là ai không quan trọng, quan trọng là cháu sẽ khiến cho kẻ đó phải trả giá

đắt."

"Cháu..."

"Chú út, đã khuya rồi, tạm biệt chú."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Xuân Hàng bị người ta cắt ngang điện thoại, nhưng

ông ta lại không có chút tức giận gì.

Ông ta không khỏi lắc đầu, tháo kính ra đặt xuống một bên, xoa xoa khóe mắt.

Bỗng nhiên một làn hương thơm nhè nhẹ bay đến, giọng nói người phụ nữ mềm

mại thanh thoát như nước sông mùa xuân vang lên: "Sao thế? Lại phiền muộn

chuyện ở trường à?"

Thẩm Xuân Hàng ngước mắt, nở nụ cười với người đang tiến đến, sau đó duỗi

tay ôm người vào trong lòng.

Người phụ nữ hơi ngạc nhiên, lại có chút thụ sủng nhược kinh*

* Được cưng chiều mà đâm ra kinh sợ

Thẩm Xuân Hàng nhéo chóp mũi xinh xắn của cô ấy: "Em đoán sai rồi, không

phải là chuyện trường học."

"Vậy... Là chuyện trong nhà sao?"

Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống.

Người phụ nữ bèn hiểu ý không hỏi nữa, yên tĩnh tùy ông ta ôm.

"Có nhiều lúc, em sẽ phát hiện ra rằng người em nghĩ là thông minh cũng không

thật sự thông minh, kẻ em cảm thấy ngu ngốc cũng không thật sự ngu ngốc."

Người phụ nữ gật đầu: "Ngược lại là như thế, dù sao người là động vật cao cấp,

vốn dĩ phức tạp hơn so với loài đơn bào."

"Điều đó thì ai cũng hiểu, tôi chỉ là... có chút thất vọng."

A Như không nên đi đến bước đường này, ăn trộm gà không được còn tự hạ

thấp bản thân.

Câu nói "Không phải khóa này" của Thẩm Loan vừa nói ra khỏi miệng, Thẩm

Xuân Hàng đã đoán được người đó là ai.

Mặc dù trên huyết thống, hai người này đều là cháu gái của ông ta, nhưng rốt

cuộc Thẩm Như cũng sống với ông ta lâu hơn, hơn nữa chuyện này còn liên

quan đến danh dự nhà họ Thẩm, bứt dây động rừng, ông ta chỉ có thể che dấu sự

thật giả bộ hồ đồ.

Chỉ là câu nói "Cháu sẽ bắt kẻ đó phải trả giá đắt" cuối cùng của Thẩm Loan lại

làm cho Thẩm Xuân Hàng không hiểu sao lại có một cảm giác không tốt.

Chỉ mong là do ông ta nghĩ nhiều rồi.

"Trên đời này vốn không có gì quá phức tạp, anh cũng đừng suy nghĩ gì nhiều,

thuyền đến đầu cầu thì tự nhiên thẳng*." Người phụ nữ nhẹ nhàng an ủi.

* Ý chỉ mọi chuyện sẽ có cách giải quyết.

Thẩm Xuân Hàng gật đầu: "Đúng vậy..." Người tầm thường mới suy nghĩ nhiều.

"Em nấu trà tỉnh rượu, vẫn còn nóng, sau này anh đừng uống nhiều rượu như

thế, hại sức khỏe..."

Sau đêm đó, mí mắt Thẩm Xuân Hàng giật liên tục, có vẻ như có cảm giác có

chuyện gì đó sắp xảy ra.

Cuối cùng, vào ngày thứ 3 sau khi kết thúc kỳ thi, dự cảm của ông ta đã trở

thành sự thật —

Minh Đạt xảy ra chuyện rồi!
Bình Luận (0)
Comment