Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 325

Sau khi tìm nhà hàng ăn cơm trưa, Quyền Hãn Đình đưa Thẩm Loan đến hiệu

sách mua sách.

Tổ hợp nam đẹp nữ xinh không bao giờ thiếu tỉ lệ quay đầu nhìn, đặc biệt chiều

cao của hai người cũng gây chú ý, cùng đi đến, hấp dẫn vô số ánh mắt.

Quyền Hãn Đình lạnh lùng giương mắt, đảo qua xung quanh, những ánh mắt vô

tình hay cố tình nhìn Thẩm Loan đều biến mất sạch sẽ trong nháy mắt.

Cuối cùng, anh đơn giản trực tiếp giơ tây ôm người vào trong lòng.

Thẩm Loan đẩy đẩy: "Nóng."

Quyền Hãn Đình: "Ngoan, nhịn một chút."

Còn hơn mười mét nữa là đến hiệu sách, bên trong có điều hòa.

Thẩm Loan đương nhiên biết anh so đo gì, không khỏi bật cười: "Đôi mắt sinh

ra ở trên người của người khác, muốn nhìn thì nhìn, em cũng không mất đi

miếng thịt nào."

Mặt Quyền Hãn Đình không cảm xúc, lạnh lùng mở miệng: "Anh thì có."

"..." Không lời nào để nói.

Hai người vào hiệu sách, tầng một đều là sách cơ bản, nên đi thẳng lên tầng hai.

Thẩm Loan đối chiếu với tên tài liệu trên thời khóa biểu, tác giả, phiên bản, tìm

từng cuốn.

Quyền Hãn Đình xách cái giỏ nhỏ màu đỏ bên cạnh, mỗi lần Thẩm Loan tìm

được muột quyển, thì thuận tay bỏ vào, không quá tiện.

Càng về sau, sách càng nhiều.

Thẩm Loan cười khác tay người đàn ông, hỏi anh: "Có nặng không?"

"Em mà anh còn có thể xách được, huống chi mấy quyển sách này?"

"Sao, chê em nặng?" Giọng nói lạnh lẽo.

"Nặng?" Quyền Hãn Đình nhíu mày: "Có thôi đi không! Đã gầy như cây tre rồi.

Khi không có tiết, trực tiếp đến sơn trang làm Lolita để xây dựng thực đơn dinh

dưỡng cho em."

"Em còn ăn chưa đủ nhiều à?" Thẩm Loan bĩu môi, trong ấn tượng thì đây cũng

không phải là lần đầu tiên Quyền Hãn Đình chê cô gầy.

Người đàn ông than nhẹ: "Anh chỉ hy vọng, em có thể chăm sóc cơ thể thật tốt."

Ôm vào cũng thoải mái.

Một câu sau anh không dám nói ra lộ liễu, chỉ có thể lén lút nói thầm.

Thẩm Loan gật đầu: "Em biết rồi."

Sống lại một đời, cô cũng hy vọng chính mình đừng bệnh tật như đời trước,

cuối cùng đến cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ có thể chết ở trên bàn mổ.

Chọn đủ tất cả tài liệu học, Quyền Hãn Đình đến quầy thu ngân tính tiền.

Thẩm Loan thì vào cửa hàng đồ uống lạnh bên cạnh: "Hai ly trà sữa kem phô

mai."

Lúc chờ đợi, cô dựa vào quầy hàng, nhìn về phía Quyền Hãn Đình đang xếp

hàng.

Vóc dáng người đàn ông cao lớn, làn da trắng trẻo, vai rộng mông hẹp, cái quần

thoải mái bao bọc hai chân thon dài mạnh mẽ, áo sơ mi không che dấu được cơ

ngực mơ hồ, vạt áo để vào trong quần, giống như một quý công tử tao nhã, từ

đầu đến chân, nhìn không ra một chút sơ sài.

Ai có thể nghĩ đến, đây là vị "đại lão" làm người ta hết hồn hết vía?

Trước đó nghe nói Quyền lục gia dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ở Ninh

Thành gây dựng được nửa giang sơn, lưỡi đao liếm máu còn nhiều hơn so với

thức uống của người bình thường, từ trong xương đã mang theo sát khí.

Thẩm Loan lại không cho là đúng. Qua những lần gần gũi bên nhau, cô có thể

cảm nhận được sự cao quý trong lúc Quyền Hãn Đình giơ tay nhấc chân, giống

như thời xưa, người như vật chắc chắn không phải là kẻ võ ở nhân giân, mặc dù

bản lĩnh anh tốt, võ nghệ cao cường, nhưng lại giống như con cháu vua chúa

quyền quý.

Cái khác Thẩm Loan không dám nói, nhưng bối cảnh gia đình của Quyền Hãn

Đình hẳn cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Thứ như giáo dưỡng, thì khi lớn lên không học nổi.

Giống như lúc này, đưa mắt nhìn lại, tin chắc rằng 99% ánh mắt của con người

nhìn thấy đầu tiên đều là Quyền Hãn Đình.

"Người đẹp à, trà sữa của cô xong rồi!"

Thẩm Loan đưa tiền, rời đi.

Sau khi qua đó, bên Quyền Hãn Đình cũng tính tiền xong hết sách: "Nếm thử

không?" Cô đưa trà sữa qua.

Quyền Hãn Đình nhướng mày.

"Yên tâm đi, sẽ không quá ngọt đâu."

Anh không nhận, chỉ cúi đầu.

Thẩm Loan đã hiểu, trực tiếp đưa qua, đẩy ống hút đến miệng anh: "Mấy tuổi

rồi, còn muốn đút, anh có xấu hổ không?"

Quyền Hãn Đình rũ mắt, lông mi vừa dày lại vừa dày: "Không xấu hổ."

Thẩm Loan nhịn xuống xúc động muốn đánh: "Hương vị thế nào?"

"Cũng được. Lớp màu trắng phủ bên trên là gì?"

"Anh nói cái này?"

"Ừ."

"Kem phô mai."

Quyền Hãn Đình biết được một từ mới, gật gật đầu: "Trong mặn có ngọt, rất

giống em."

Thẩm Loan sững sờ, rất nhanh đã phản ứng lại đây chỉ là đánh giá lúc anh liếm

cổ cô ---

"Mặn.

"Nhưng rất ngọt."

Cảnh giới cao nhất của chọc ghẹo là gì?

Cào nhẹ trong lúc vô tình, gảy nhẹ trong vô ý.

Xem ra, người nào đó tiến bộ không ít nhỉ! Thẩm Loan thầm nghĩ.

Rời hiệu sách, hai người trực tiếp đến bãi đỗ xe.

Thẩm Loan đẩy một túi sách vào cốp xe, sau đó mối kéo cửa ghế phụ ra ngồi

vào chỗ của mình.

"Đến sơn trang?"

Thẩm Loan lắc đầu: "Không được, trực tiếp đưa em về nhà đi."

Quyền Hãn Đình không có miễn cưỡng, khởi động xe, lái ô tô đi.

Về lại nhà học Thẩm, đã là bốn giờ chiều.

"Cô ba đã về."

"Ừ."

Thẩm Loan: "Tất cả đều là sách, có hơi nặng."

"Không sao."

"Cô tìm một người để vào trong cốp sau xe tôi."

"Vâng."

Thẩm Loan lập tức lên lầu, trở về phòng.

Cô kéo màn cửa sổ ra, nhìn "Lục mập mạp" tắm mình dưới ánh mặt trời, vẫn giữ

nguyên trạng thái tốt đẹp như cũ.

Cầm đồ ở nhà, vào phòng tắm.

Vừa ra, quanh người còn bám hơi nước chưa khố hết, đã nghe thấy tiếng điện

thoại vang.

"A lô, ba." Thẩm Xuân Giang rất ít khi gọi điện thoại cho cô, hôm nay lại trúng

tà gì vậy?

"Loan Loan, tan học chưa? Ba bảo lão Trần lái xe đến đón con."

"Buổi chiều không có tiết, con đã về nhà rồi."

Lòng tốt của Thẩm Xuân Giang lại sai thời cơ, Thẩm Loan ra vẻ cảm động "cảm

ơn ba" một tiếng đã vỗ về được ông xuống.

Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Loan đứng ở bên cửa sổ, một bên cầm khăn lông lau

tóc, một bên nhìn hoàng hôn.

Bờ môi nở nụ cười, lại không chạm tới đáy mắt.

Tự mình đón đưa?

Thẩm Xuân Giang đúng là nhiệt tình với cô nhỉ!

Lau tóc hơn nửa, Wechat vang tiếng thông báo hai lần.

Quyền Hãn Đình: Ngày mai anh tới đón em.

Thẩm Loan: Không cần, em tự lái xe.

Anh không đáp lại, cô cũng để qua một bên.

Cơm tối không có Thẩm Khiêm, Thẩm Như nhốt ở trong phòng không lộ mặt,

Thẩm Yên ở trường học chưa về, cho nên, chỉ có vợ chồng Thẩm Xuân Giang

và Dương Lam, với Thẩm Loan.

Ba người, một bàn đồ ăn lớn.

Bầu không khí nặng nề.

"Loan Loan, ăn nhiều một chút." Thẩm Xuân Giang gắp một miến xương sườn

vào trong bát cô.

Thẩm Loan cười ngọt ngào: "Cảm ơn ba."

Tay cầm đũa của Dương Lam bỗng dừng ở không trung, qua hai giây, mới thu

lại, không tán đồng nhìn Thẩm Xuân Giang: "Nó đã là người lớn rồi, muốn ăn

cái gì không biết tự gắp à?"

Rất nhiều lúc, thái độ của Dương Lam với Thẩm Loan đa số là làm lơ, giận dỗi

rõ ràng, thể hiện không vừa lòng như vậy, rất hiếm thấy.

Xem ra, cô "được cưng chiều", vẫn vướng mắt người nào đó.

Nhưng mà, Thẩm Loan cong môi, loại cảm giác "không ưa tôi lại không làm gì

được tôi" thật sự rất tốt.

Sắc mặt Thẩm Xuân Giang bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng trách mắng: "Em

có biết nói chuyện không?"

"Em nói có gì sai sao?"

"Ba gắp đồ ăn cho con gái không phải rất bình thường sao?"

Dương Lam cười mỉa: "Sao trước đó không thấy anh niềm nở như vậy?"

Trong mắt Thẩm Xuân Giang lóe lên sự lúng túng, vô thức nhìn về phía Thẩm

Loan, thấy cô mê man, áy náy, quấn qít không giảm, nhẹ nhàng thở ra: "Em nói

bậy gì đó?! Còn cho người khác ăn cơm không?"

"Không ăn! Hai cha con các người từ từ dùng ---" Dương Lam cắn răng, bộp

một tiếng vứt đũa lên bàn, đứng dậy kéo ghế vang lên một khó nghe, rõ là đang

phát tiết.

"Ba, con... Rất xin lỗi." Thẩm Loan cụp mắt, dáng vẻ bị bù dọa.

Sắc mặt Thẩm Xuân Giang hơi hòa hoãn: "Không cần để ý bà ấy, ăn cơm đi."

"Vâng."

Dương Lam tức giận, không phải không có lý do gì.

Bên Lý Văn Cẩn còn đang tiếp nhận điều tra, nội bộ đã xử phạt Thẩm Như.

Điều khỏi tổng bộ Minh Đạt, đến công ty con ở tỉnh Việt làm giám đốc.

Nói tóm lại, là bị giáng chức.

Loại việc "tăng sáng giảm tối" này cũng lười làm, vẫn là "cấp bậc giám đốc", lại

rời xa trung tâm quyền lực Minh Đạt, xem ra, lần này ông cụ quả thực đã thất

vọng với cô ta đến cực điểm.

Tầng hai, trong phòng.

Ba vali lần lượt mở ra ở trên mặt đất, Thẩm Như ngồi xổm ở trước tủ quần áo,

động tác máy móc.

Ánh mắt trống rỗng, như con rối không có linh hồn.

Cốc cốc ---

Tiếng đập cửa truyền đến.

"... Ai?" Thẩm Như cả kinh, mắt lộ ra sự cảnh giác.

"A Như, là mẹ."

Cửa mở ra, Dương Lam đi vào, nhìn tất cả trước mắt lại không nhịn được chua

xót: "Nhanh như vậy sao? Không thể ở lâu thêm mấy ngày nữa?"

Thẩm Như lắc đầu: "Thông báo điều động nhân sự đã gửi rồi, không thể kéo dài

được."

"A Như, chúng ta không đi! Tỉnh Việt cách Ninh Thành xa như vậy, con một

mình sao mẹ có thể yên tâm được?" Hốc mắt Dương Lam đỏ bừng.

"Nếu con không đi, vậy từ nay về sau Minh Đạt sẽ không còn có nơi dừng chân

của con."

Tuy rằng là tạm thời rời đi, nhưng tốt xấu gì cô vẫn là nhân viên của Minh Đạt,

còn có cơ hội đợi thời cơ trở lại.

Thẩm Khiêm nói đúng, không có ai sẽ thuận buồm xuôi gió, nếu chút thất bại

này còn chịu không nổi, nói gì đến tương lai?

Cô ta đã mất đi Lý Văn Cẩn, bị cánh tay phải, nếu cơ hội cuối cùng này cũng

không bắt được, vậy thì hoàn toàn xong rồi!

"Mẹ, con sẽ chăm sóc mình thật tốt."

"Ba con và ông cụ thật độc ác! Mấy năm nay con vì công ty mà lao tâm lao lực,

cuối cùng lại không thắng nổi một con khốn điểm tuyệt đối? Thật buồn cười!"

Vẻ mặt Thẩm Như lại không thay đổi, quai hàm lại căng chặt.

"Bọn họ đuổi con đi, rồi lại chậm chạm không chọn ra người thế chỗ giám đốc

bộ phận này..."

"Mẹ." Thẩm Như cắt đứt lời bà ta, ánh mắt sâu kín lạnh lẽo: "Cuối cùng thì mẹ

muốn nói gì?"

Vẻ mặt Dương Lam cứng đờ, trên mặt hiện ra chột dạ và xấu hổ khi bị con gái

nhìn thấu.

"Mẹ..."

"Mẹ muốn hỏi cái gì? Lo lắng cái gì? Đừng ngại nói thẳng." Thẩm Như dừng

động tác trên tay, trên gương mặt tái nhợt, đôi mắt kia vừa đen lại vừa sáng, như

có thể hiểu rõ tất cả.

Bỗng nhiên Dương Lam cảm thấy con gái như vậy vô cùng xa lạ: "A Như, con

hiểu lầm rồi, mẹ không có ý khác."

"Phải vậy không? Con muốn tiếp tục thu dọn, tro bụi nhiều, phổi mẹ không tốt,

đi ra ngoài đi."

Dương Lam sững sờ tại chỗ.

"Muốn con tiễn mẹ sao?"

"A Như, thật ra mẹ lo lắng..." Dương lam cắn răng: "Ba con sẽ giữ lại vị trí

giám đốc bộ phận cho Thẩm Loan!"

"Mẹ không phải lo lắng Thẩm Loan sẽ ngồi lên vị trí giám đốc bộ phận, mà lo

lắng nó ngồi lên vị trí đó sẽ đem đến phiền phức cho anh con chứ gì?"

Ánh mắt Dương Lam hoảng loạn, có sự hỗn loạn khi bị vạch trần.

Lòng Thẩm Như như bị đâm thủng một cái động lớn, gió lạnh thổi lọt qua.

Nếu Dương Lam có một chút quan tâm đến tâm trạng của cô ta, thì sẽ không

vào lúc này lại hỏi vấn đề này.

Cô vừa mới mất đi vị trí giám đốc bộ phận đó! Cô tốn bao nhiêu trời gian, bỏ ra

bao nhiêu nỗ lực, lại vì bị một sai lầm nho nhỏ gạt bỏ hết toàn bộ, Dương Lam

không những không an ủi một câu, còn ý đồ thám thính tin tức từ cô ta, mà mục

đích làm như vật, chỉ là vì lo lắng Thẩm Loan chặn ngang một chân sẽ ảnh

hưởng đến địa vị của con trai bà ở Minh Đạt?

Nực cười!

Thật đáng buồn!

Thì ra, không chỉ có ba và ông, người mẹ ủng hộ cô từ trước tới nay cũng như

vậy!

"A Như! Sau con có thể nghĩ như vậy?" Tuy Dương Lam cố gắng làm bản thân

mình nhìn qua đủ bình tĩnh, nhưng ánh mắt né tránh vẫn làm bà ta bị lộ.
Bình Luận (0)
Comment