Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 335

Thẩm Loan phân biệt rõ một cái chớp mắt, không khỏi gật đầu: "Tên thật đẹp."

Người phụ nữ mỉm cười: "Cảm ơn."

Miêu Miêu: "Mọi người đừng đứng mãi, ngồi đi đã, vừa ăn vừa nói chuyện."

Vừa lúc này đồ ăn cũng lục tục được bê lên.

Trần Mặc nói qua về những gì anh ta và Ngụy Uyển Ương từng trải qua, hóa ra

hai người không chỉ cùng ở trong một ban huấn luyện, vẫn là bạn học cấp ba,

còn từng là bạn ngồi cùng bàn trong một đoạn thời gian.

"Uyển Ương học truyền thông, tự mình mở một phòng làm việc, trước mắt đang

làm quản lý minh tinh, ngẫu nhiên cũng nhận viết kịch bản và làm quảng cáo."

Suy nghĩ của Trần Mặc cũng không khó đoán.

Hàng Á làm quảng cáo, mà thân phận của Ngụy Uyển Ương là người đại diện,

quen thêm được một phòng làm việc truyền thông, chỉ cần liên quan đến giới

giải trí, nghĩ cũng thấy nhu cầu về việc quảng cáo tuyên truyền đã không phải ít.

Nói cách khác, Trần Mặc đang khai quật hộ khách tiềm tàng, mở rộng quan hệ

giúp cho Thẩm Loan.

Mà Ngụy Uyển Ương chịu đi một chuyến này cũng đã chứng minh cô ta cảm

thấy hứng thú đối với Hàng Á.

Chỉ cần vui vẻ ăn bữa cơm rồi trao đổi số di động, nói với nhau vài lời thôi, mối

quan hệ này đã được tính là nắm được.

Thẩm Loan cũng không bài xích, ngược lại, bất kể là cô ở kiếp trước hay là kiếp

này cũng đều tương đương có kinh nghiệm trong việc ấy.

Làm buôn bán không phải đóng cửa làm xe, chỉ có kết bạn với càng nhiều

người, mạng lưới quan hệ càng lớn, con đường phía trước mới có thể càng đi

càng rộng mở.

Đáng tiếc, có người cũng không nghĩ như vậy.

Sau khi Ngụy Uyển Ương ngồi xuống, năm lần bảy lượt đặt ánh mắt xuống trên

mặt Thẩm Loan, mang theo một vẻ bắt bẻ và nghi ngờ.

Thẩm Loan coi như không phát hiện, chỉ lo vùi đầu ăn cái gì.

Không hổ là Tân Lâu Hội, mỗi loại đồ ăn đều vô cùng thơm ngon, đặc biệt là

cánh gà, hấp lên mềm nhũn, ăn vào trong miệng, nghiền nhẹ một cái là có thể

tách thịt ra khỏi xương cốt.

Thẩm Loan không nói lời nào, Miêu Miêu cũng sẽ không tùy tiện mở miệng,

huống chi, đồ ăn ngon đang ở trước mặt, chỉ có kẻ ngốc mới không ăn.

Trần Mặc bị khẩu vị của hai người cảm nhiễm, đột nhiên cảm thấy cũng có chút

đói bụng, ngay lập tức không băn khoăn nữa, ăn no trước đã rồi nói.

Ngụy Uyển Ương hơi thất vọng mà thu hồi ánh mắt, ừm... Mọi người đều đang

ăn, nếu cô ta không động đũa, dường như có chút không thể nào chấp nhận nổi.

Vậy.

Ăn thôi!

Thẩm Loan ăn luôn cái cánh gà cuối cùng trong bát, thả đôi đũa, dùng trà hoa

để súc miệng rồi sau đó, ung dung thong thả mở miệng: "Vừa rồi cô Ngụy cứ

nhìn tôi mãi, cô muốn nói cái gì sao?"

Ngụy Uyển Ương nghe vậy thì hơi khựng lại, cũng đặt đôi đũa xuống, lấy khăn

giấy lau miệng, sau khi sửa sang lại cho thỏa đáng mới đáp lại: "Quả thật có

mấy chuyện muốn hỏi."

"Hỏi tôi à?" Thẩm Loan nhướng mày.

"Đúng vậy."

"Được thôi" Khóe môi Thẩm Loan hơi nhếch lên: "Chỉ mong tôi có thể giải

thích nghi hoặc cho cô."

"Nghe nói, cô từng lấy giá cả thấp hơn giá cả trung bình trong thành phố để thu

mua một công ty quảng cáo?"

Thẩm Loan nhướng mày, ánh mắt cười như không cười hướng về phía Trần

Mặc.

Người sau mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ.

Sự điệu thấp của Thẩm Loan anh ta đã sớm biết. Từ lúc trước là Minh Á đến

bây giờ là Hàng Á, cô đều không để lộ chút manh mối nào nhưng lại nắm chắc

tất cả mọi chuyện, giống như một cao thủ lánh đời, rõ ràng là mang theo kỹ

năng nhưng lại muốn ngụy trang mình thành một người bình thường.

Ngay cả công nhân mới được tuyển vào công ty cũng không biết tổng giám đốc

chân chính là ai.

Trần Mặc đoán được có khả năng có bí mật gì khác ở đâu, lại liên tưởng đến

thân phận của Thẩm Loan, chỉ vậy đã hoàn toàn có thể tự suy diễn ra một vở

kịch tranh đấu trong gia đình nhà quyền quý.

Điệu thấp là vì giấu tài, che dấu thực lực, Trần Mặc là một cấp dưới được Thẩm

Loan thưởng thức, dĩ nhiên cũng nên giữ kín như bưng.

Nhưng đúng là uống rượu hỏng việc trời ạ!

Có một lần, anh ta ăn cơm cùng Ngụy Uyển Ương, hai người nhớ lại cuộc sống

từ thời học sinh trung học, anh ta mới chỉ nhất thời cảm thán, không nhịn được

uống nhiều thêm hai ly, nói một ít lời không nên nói, không ngờ được là Ngụy

Uyển Ương lại nhớ kỹ.

Chờ đến lúc sau anh ta tỉnh lại còn ép hỏi nhiều lần liên tục, hiển nhiên là cảm

thấy vô cùng hứng thú với Thẩm Loan.

Mà loại hứng thú này đạt tới đỉnh điểm ở ngay giây phút cô ta biết được Thẩm

Loan vẫn còn là một cô gái có tuổi đời còn rất trẻ.

Trên sân bay Kinh Bình, trước khi lên máy bay rời đi cô ta đã hẹn trước.

"Trở lại Ninh Thành, nhất định tôi phải gặp vị tổng giám đốc Thẩm ghê gớm

trong lời của câu một lần, xem là đến cùng là kì diệu đến mức nào!"

Trần Mặc cho rằng cô ta chỉ đang nói vậy mà thôi, chưa từng nghĩ được Ngụy

Uyển Ương lại thật sự đến đây.

Lại nghĩ để Thẩm Loan quen biết thêm một người, tăng cường các mối quan hệ,

nói không chừng còn có thể tranh thủ giúp Hàng Á lấy được mấy đơn hàng có

giá trị lớn, vậy nên mới không ngăn cản cô ta lại.

Lúc này, bị Thẩm Loan đánh giá bằng ánh mắt với ý nghĩa không rõ ràng, bỗng

nhiên Trần Mặc hơi có chút chột dạ.

"Khụ... Cái kia, Miêu Miêu à, cô đã ăn no chưa? Có còn muốn gọi gì thêm nữa

không?"

"À! Tôi cảm thấy cái bánh củ cải cũng không tệ lắm."

"Vậy gọi thêm một phần bánh củ cải nhé, phục vụ."

Thấy Thẩm Loan dời tầm mắt đi, lúc này Trần Mặc mới nhẹ nhàng thở ra như

trút được gánh nặng.

Ngụy Uyển Ương nhìn rõ cảnh này, lại không nhịn được mà nhíu nhíu mày.

Trần Mặc là dạng người gì, tuy rằng cô ta không đến mức vô cùng quen thuộc,

nhưng cũng có chút hiểu biết, nói ngắn gọn chính là "đã quen ngạo mạn", nhìn

qua có vẻ dễ tiếp cận, thật ra trong xương cốt lại tự cao và ngạo mạn vô cùng.

Không dễ dàng chịu thua, cũng không tùy ý sợ hãi.

Nhưng thái độ của anh ta đối với Thẩm Loan lại...

Ngụy Uyển Ương cười khẽ, càng ngày càng hấp dẫn rồi đây!

"Nếu tổng giám đốc Thẩm cảm thấy không tiện lắm cũng có thể không cần trả

lời."

"Không có gì là không tiện cả, công ty mà cô nói kia có tên là công ty quảng

cáo Minh Á, lúc trước quả thật tôi đã dùng giá cả thấp hơn giá trung bình trong

thành phố để mua vào trong tay."

"Tôi nghe nói, lúc ấy còn có một công ty khác cũng đang cạnh tranh thu mua?"

"Không sai."

"Vậy thì thật là kỳ lạ."

"Kỳ lạ chỗ nào vậy?" Thẩm Loan phát hiện, cách nói chuyện của cô nàng họ

Ngụy này rất có ý tứ.

Cẩn thận từng bước, hướng dẫn từng bước, từng chút từng chút từ từ moi được

những tin tức quan trọng từ trong miệng người khác, lại không hề nóng lòng

một chút nào, giọng điệu thong thả thong dong, tiếng nói dịu dàng nhu hòa,

khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái.

Ngụy Uyển Ương: "Theo lý thuyết, khi có tồn tại người cạnh tranh thu mua,

tranh giành như đánh cờ, đây cũng là cơ hội cho người bán nâng cao giá bán,

thử hỏi lại sao có thể lấy giá cả thấp hơn giá sàn của cả thành phố để mua lại

được?"

Sau khi Thẩm Loan nghe xong mới không khỏi bật cười: "Tôi xin mạo muội hỏi

một câu, vì sao cô Ngụy đây lại tò mò về chuyện này như thế?"

"Bởi vì nó không hợp với lẽ thường."

"Chỉ có mỗi một nguyên nhân này thôi sao?" Thẩm Loan ngước mắt, tròng mắt

đen nhánh sâu thẳm nổi lên một tia thần bí, mang theo ma lực như muốn nhìn

trộm vào tận trong tâm hồn, dường như có thể nhìn thấu tất cả.

Ngụy Uyển Ương ngẩn người, trong một nháy mắt nào đó, thế nhưng cô ta theo

bản năng muốn tránh khỏi ánh mắt đánh giá chuyên chú như vậy.

Nhưng cô ta đã nhịn xuống, dùng nụ cười tươi để che dấu sự sơ suất: "Nếu

không thì còn có thể là cái gì chứ?"

"Có lẽ, cô muốn học lỏm cách làm rồi mang về bào chế lại cho đúng cách thì

sao?" Nửa nói đùa, nửa nói thật.

Trong lòng Ngụy Uyển Ương kinh ngạc: "Cô!"

"Xem ra tôi đoán đúng rồi. Không biết cô Ngụy đây đang để mắt đến công ty

nhà ai, muốn mua lại?"

Trên khuôn mặt nãy giờ vẫn rất bình tĩnh của người phụ nữ trước mặt lúc này

mới để lộ ra vài phần kinh ngạc và nghi ngờ: "Sao cô biết được?!"

Thẩm Loan nhún nhún vai, hai tay khoanh lại: "Vừa nói rồi đó, tôi đoán chứ

sao."

Ngụy Uyển Ương: "..." Vậy cũng đoán quá chuẩn rồi.

"Nói ra nghe một chút nào, nếu gặp khó khăn, mọi người cũng đều là bạn bè cả,

nói không chừng còn có thể giúp cô chỉ điểm một chút."

Miêu Miêu gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, đều là bạn bè cả, đừng khách sáo!"

Ngụy Uyển Ương trầm ngâm chỉ trong một cái chớp mắt.

Thẩm Loan cũng không thúc giục, dù bận vẫn ung dung chờ đợi.

Rốt cuộc.

"Tôi đang định thu mua công ty giải trí Phi Dương."

Đáy mắt Thẩm Loan có một tia sáng mờ nhanh chóng xẹt qua trong giây lát.

Miêu Miêu: "Là công ty giải trí Phi Dương trực thuộc công ty tài chính MT à?"

"Đúng vậy. Từ nửa năm trước, tôi đã bắt đầu tìm kiếm công ty giải trí thích hợp,

nhưng vẫn chưa thể tìm được. Cho đến một tuần trước, tổng giám đốc kiêm cổ

đông lớn của công ty giải trí Phi Đương gặp chuyện rồi tử vong ngoài ý muốn

..."

Miêu Miêu: "Cho nên cô muốn nhân cơ hội này mà hoàn thành công việc thu

mua?"

Ngụy Uyển Ương gật đầu: "Nhưng người để ý đến công ty giải trí Phi Dương

không chỉ có một mình tôi, không ít phòng làm việc và công ty trong nghề đều

muốn bắt được miếng bánh nướng lớn thơm ngon này, tôi không nắm chắc tuyệt

đối có thể hoàn thành công việc thu mua."

Vì thế mà cô ta đã buồn rầu rất lâu.

Mãi cho đến một ngày, cô ta gặp được Trần Mặc đang ngồi nghiêng phía trước,

cô ta bỗng nhiên nhớ tới Thẩm Loan...

Có lẽ, cách mà cô ấy dùng lúc ấy khi thu mua Minh Á có thể để cô ta tham khảo

thử xem sao, đây mới là nguyên nhân còn lại khiến cô ta muốn đến gặp đối

phương, ngoại trừ lí do tò mò ra.

Và đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất!

Miêu Miêu: "Thật ra có một biện pháp càng đơn giản hơn, cô có thể tự mình

thành lập một công ty giải trí."

Người phụ nữ cười khổ: "Muốn phát triển từ phòng làm việc trở thành một công

ty giải trí cũng không phải việc dễ dàng. Nhưng thu mua thì khác, công ty giải

trí Phi Dương đã có kết cấu của một công ty hoàn chỉnh, nghệ sĩ được huấn

luyện một cách có hệ thống, trừ những thứ đó ra còn có nhiều người đại diện

với năng lực xuất chúng và các mối quan hệ hợp tác điện ảnh bền chắc, tất cả

những tài nguyên đó đều không phải thứ mà một công ty mới có thể tích tụ

được trong một khoảng thời gian ngắn."

Miêu Miêu: "Nói cách khác, tiến hành thu mua có thể bảo tồn được tài nguyên,

sau đó tận dụng lại nó một cách tối đa. Nói vậy, thu mua đúng thật là cách phát

triển nhanh và tiện nhất, cũng hữu hiệu nhất trong khoảng thời gian ngắn."

Ánh mắt Ngụy Uyển Ương chân thành nhìn về phía Thẩm Loan: "Cô, có thể

giúp tôi không?"

Thẩm Loan cười, ánh mắt lại bỗng nhiên trở nên cứng rắn, mang theo vài phần

ngạo mạn: "Tôi khuyên cô, đừng hi vọng."

Người phụ nữ ngạc nhiên.

Trần Mặc ngẩn người, Miêu Miêu thì tò mò mà chớp mắt, xem ra, Tổng giám

đốc Thẩm lại muốn làm gì đó đây.

"Vì sao?" Giọng điệu của Ngụy Uyển Ương đông lại trong nháy mắt.

"Bởi vì" Ý cười trên mặt Thẩm Loan không thay đổi, gằn từng chữ một: "Thứ

mà tôi coi trọng, cô không cướp được đâu."

"Thứ mà cô để ý đến?"

"Đúng vậy, công ty giải trí Phi Dương."

Sắc mặt của người phụ nữ hơi thay đổi: "Cô có ý gì?!"

"Ý tôi là, đối thủ cạnh tranh của cô cũng bao gồm cả tôi, cho nên, cô cho rằng

tôi sẽ giúp đối thủ của mình à?"

Một buổi trà chiều, rõ ràng nửa buổi trước còn trò chuyện với nhau rất vui,

nhưng lật mặt cũng chỉ trong nháy mắt như vậy, cuối cùng lại tan rã trong

không vui.

"Được rồi! Chúng ta đành phải tự dựa vào bản lĩnh thôi!" Bỏ lại một câu có vẻ

tàn nhẫn, Ngụy Uyển Ương đứng dậy chạy đi.

"Này. Uyển Ương, chờ chút..." Trần Mặc vươn tay muốn níu lại, biểu cảm rối

rắm.

Vẻ mặt của Miêu Miêu lạnh xuống, đập tay lên trên mặt bàn: "Trần Mặc! Có

phải cậu còn chưa hiểu rõ tình huống đúng không?"

"... Cái gì?"

"Ôi, tôi thấy có vẻ như một tháng huấn luyện này là vô dụng, người ta dịu dàng

mê người đến như vậy, khiến cho cậu quên mất ai là bà chủ của mình rồi à?"

Giọng điệu tuy có vẻ vui đùa, nhưng biểu cảm của Miêu Miêu lại không hề có

chút xíu ý đùa cợt nào.

Trần Mặc đột nhiên giật mình, trong nháy mắt đã phản ứng lại.

"Xin lỗi, trước đó tôi cũng không biết mục đích của cô ấy, nếu không tôi cũng

sẽ không đưa người đến đây."

"Xùy. Không phải vừa mới nãy vẫn còn lưu luyến không rời à? Sao cậu không

đuổi theo đi? Theo sau mông một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, hẳn là có

cảm giác rất tuyệt nhỉ?"

Vẻ mặt của Trần Mặc hơi tối xuống, dường như đã có vài phần tức giận: "Cô đã

nói đủ chưa?!"

"Ái chà! Thẹn quá thành giận đấy à?" Miêu Miêu thích cười là sự thật, nhưng

không có nghĩa là cô ta sẽ không nổi nóng: "Đầu tiên là tự tiện tiết lộ thông tin

cá nhân và riêng tư của Tổng giám đốc Thẩm cho người ngoài, sau đó lại tùy

tiện dẫn người đến gặp mặt khi chưa được cho phép, cuối cùng còn không làm

rõ được lập trường, đứng ở không đúng phe! Tôi nói này, có phải đầu óc của cậu

bị va vào cửa đến hỏng rồi không?"

Những lời Miêu Miêu nói giống như một chậu nước lạnh, hoàn toàn tưới Trần

Mặc đến tỉnh ra.

"Tôi..." Anh ta đột nhiên không biết nên nói gì, hai bên mặt nóng bừng như bị

lửa đốt, khóe mắt liếc qua phía Thẩm Loan, chỉ thấy khuôn mặt người phụ nữ

lặng như nước, ánh mắt sâu thẳm, trái tim anh ta bỗng nhiên như bị rơi xuống

đáy vực.

Miêu Miêu cười lạnh: "Sao rồi, giờ đã tỉnh chưa?"

Trần Mặc không để ý đến cô ta, trực tiếp giương mắt nhìn về phía Thẩm Loan,

sau đó chợt cúi đầu, giống như một đứa trẻ biết sai, hầu kết không ngừng lên

xuống tiết lộ sự khẩn trương và không biết phải làm sao của anh ta.

Sau một lúc lâu, nhỏ giọng nghẹn ra một câu: "...Xin lỗi."

Thẩm Loan vẫn chưa nhiều lời, nhìn anh ta một cái thật sâu rồi đứng dậy rời đi.

Miêu Miêu mắng một câu "Ngu ngốc", sau đó vội vàng đuổi theo.

Trần Mặc ngồi cứng đờ, trong lòng tràn đầy suy nghĩ, làm sao bây giờ, có phải

tổng giám đốc Thẩm đã thất vọng với anh ta rồi hay không?

...

Thẩm Loan không có xe, cũng may Miêu Miêu còn có một chiếc xe khá bình

dân mới vừa mua không lâu.

Thẩm Loan kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ, điều hòa trong xe đã bật lên từ trước,

đưa tới một luồn gió mát mẻ.

Miêu Miêu thấy cô không thật sự tức giận, liền đánh bạo thử nói: "Tổng giám

đốc Thẩm định thu mua công ty giải trí Phi Dương thật ạ?"

Thẩm Loan buồn cười mà nhìn cô ta một cái: "Làm sao, cô cảm thấy tôi chỉ

đang nói đùa thôi à?"

"Sao có thể chứ?! Ở trong lòng tôi, ngài chính là người đã nói thì làm."

"Thật không?"

"Thật hơn cả thật."

Thẩm Loan quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ: "Tôi đoán cô muốn hỏi, tôi đã

sớm lên kế hoạch từ trước, hay là nghe Ngụy Uyển Ương nói nên mới lâm thời

nảy lòng tham?"

Miêu Miêu lặng lẽ cười một tiếng, gật gật đầu: "Cái gì cũng không thể giấu

được ngài."

Thẩm Loan: "Không phải là lòng tham nhất thời."

Từ khi cái giây phút cô quyết định chấm dứt Tống Lẫm kia, công ty giải trí Phi

Dương cũng đã trở thành con mồi cô theo dõi.

Trách cũng chỉ có thể trách Ngụy Uyển Ương tới không đúng lúc, coi trọng đồ

vật mà cô muốn, thế nhưng còn ý đồ muốn tìm hiểu học hỏi kinh nghiệm từ chỗ

cô?

"A..."

"Tổng giám đốc Thẩm, ngài cười cái gì vậy?"

"Tôi đang nghĩ, cô Ngụy kia có thể tức chết hay không?"

"Đừng nói, đúng thật là có khả năng này." Nói xong, Miêu Miêu cũng cười rộ

lên theo.

Dưới bầu trời này, sao lại có việc trùng hợp như vậy chứ?

Phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy đâu.

Nguyên nhân chính là vì quá mức trùng hợp đến không thể tưởng tượng, cho

nên, người nào đó có thể xem thành "Cố ý", ví dụ như Ngụy Uyển Ương giờ

phút này.

Vừa nhớ tới dáng vẻ trở mặt vô tình mà lại vô cùng chắc chắn và tự tin của

Thẩm Loan kia, cô ta liền giận sôi máu, bàn tay đang nắm chặt tay lái đang

không ngừng run rẩy.

Cô ta cảm thấy mình giống như một vai hề, một người xem tự cho là đúng, kết

quả là biểu diễn cho người ta xem một trò cười mất mặt như vậy.

Đã bao lâu rồi cô ta không gặp phải việc đáng giận như vậy?

Chính Ngụy Uyển Ương cũng không biết.

Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, dưới tay có không ít ngôi sao

nhỏ, người mới đang lên khó hầu hạ, cô ta đều có thể dạy dỗ thành dễ bảo.

Ngày thường đều là cô trêu đùa người ta xoay quanh, không ngờ hôm nay rốt

cuộc phải trải qua cảm giác bị người ta trêu đùa!

Thật đúng là mẹ nó tức!

Hít sâu, điều chỉnh vài lần rốt cuộc mới bình tĩnh lại.

Bỗng nhiên, tiếng di động vang lên.

Cô ta để chế độ lái xe nên tự động nghe máy: "Tôi là Ngụy Uyển Ương."

Giọng điệu không vui vẻ gì mấy, rõ ràng là cơn giận còn sót lại chưa tiêu.

Đầu dây bên kia im lặng trong chớp mắt: "Ai chọc em vậy?"

"Tống Càn?" Người phụ nữ nhíu chặt mày, lại nữa, phiền càng thêm phiền!

"Là tôi. Nhạc Nhạc nói, hôm nay em muốn đi đón thằng bé tan học à?"

"Ừ, hiện tại tôi đã ở trên đường đi rồi."

"Tôi đồng ý chưa?" Giọng điệu của người đầu dây bên kia trầm xuống: "Đừng

quên, em đã chuyển quyền nuôi con cho tôi rồi..."
Bình Luận (0)
Comment