Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 341

Thiệu An Hành nhíu mày, có chút khó hiểu.

Lolita tự động tra từ điển: "Đại móng heo - từ dùng để miêu tả người đàn ông

vô cùng tệ bạc, ngu xuẩn, xấu xa... Nghĩa bóng."

Lục Thẩm ngẩng đầu nhìn trời, tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi không biết gì hết!

Lolita đứng im tại chỗ lách cách vài tiếng, bộ xử lý trung ương vận hành nhanh

chóng, nhưng trong quá trình xử lý lại mất rất nhiều thời gian, giường như đang

đắn đo nên ra câu lệnh gì?

Sau đó, trơn to "mắt", hai cánh tay làm bằng hợp kim titan quơ quào nhào vào

người Lục Thâm, giọng nói vẫn là kiểu nũng nịu của loli: "Đáng ghét! Không

cho phép mắng chủ nhân—"

Cục cưng bé nhỏ lập tức biến thành Loli bạo lực.

Lục Thâm ngồi trên sofa sợ hãi bật dậy, vắt chân chạy lên cầu thang: "Ngũ ca,

anh ăn gian! Cứu mạng!"

Bên này gà bay chó sủa bên kia lại như tháng năm êm đềm.

Mặt trời dần lặn xuống, khuất sau đỉnh núi, nhưng những áng mây đỏ vẫn rọi

sáng trên bầu trời, nhuộm lên trên đó những quầng sáng màu cam nhạt.

Gió thổi mang đến mùi hoa thơm ngát.

Trên con đường nhỏ quanh co, một nam một nữ sóng vai đi bên nhau, mười

ngón tay lồng vào nhau.

"Đã đến gặp Tống Càn?"

Thẩm Loan nhướng mày: "Sao anh biết?"

Người đàn ông hừ nhẹ, vô hình chung có chút ngạo mạn: "Trên đời này, không

có chuyện gì là gia không biết."

"Tự đại!"

"Không tin sao? Em có thể thử xem?"

Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe: "Nếu anh đã biết tôi đi tìm Tống Càn, vậy chắc

hẳn anh cũng biết vì sao em đến tìm anh ta..."

"Giải trí Phi Dương."

"Đừng nóng vội, tôi không hỏi chuyện đó."

Quyền Hãn Đình nhướng mày, hất cằm ý bảo cô nói tiếp.

Khuôn mặt Thẩm Loan nghiêm túc: "Anh cảm thấy, Tống Càn có thể đồng ý

bán cổ phần hay không?"

"Anh ta sẽ."

Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ kinh ngạc: "Anh chắn chắn như thế?"

"Có một loại mua bán gọi là ép mua ép bán. Đơn giản mà nói thì là "không bán

cũng phải bán"!"

"..." E hèm, thổ phỉ đúng là hợp tình hợp lý như thế.

Ban đêm, Thẩm Loan chuẩn bị rời khỏi.

Quyền Hãn Đình lôi kéo tay cô, đôi mắt trông mong nhìn cô, đôi mắt ướt nhèm

nhẹp vừa đen vừa sáng, còn có hơi chút... đáng thương tội nghiệp.

"Đừng đi nữa, ở lại đây đi mà."

Giống như một chú chó trung thành tận tụy.

Trái tim Thẩm Loan mềm nhũn.

Ngay lúc cô do dự ấy, chú chó lập tức biến thân thành sói, trực tiếp khiêng

người lên vai, bước nhanh lên tầng hai.

"Sh...Anh làm cái trò gì thế? Bỏ em xuống..."

Quyền Hãn Đình một tay tóm chặt hay chân của người phụ nữ, vỗ cái mông

mây mẩy của cô: "Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn đi!"

Cuối cùng hai người biến mất sau chỗ ngoặt trên tầng hai, sau đó là tiếng đóng

cửa vang lên.

Trên sofa dưới phòng khách, Lục Thâm ôm gối che hai mắt, cay! Thật là cay!

Sợ Ngộ Giang nhiều lần bị ép ăn cẩu lương đã học được cách bình tĩnh, nhưng

khóe mắt hơi co giật cũng đã để lộ cảm xúc thật sự của anh ta.

Gia, ngài có thể chú ý một chút đến mức ảnh hưởng được không? Mọi người

còn đang ngồi đây mà...

Thẳng đến lúc Lăng Vần cầm điều khiển đổi kênh, dừng ở chương trình (Thế

giới động vật), trên màn hình hai con rắn hổ mang đang nhiệt tình giao phối.

Ôi, đúng là không chỗ nào không có mùi chua thối của tình yêu...

Thiệu An Hành thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ: lão Lục cũng lắm trò nhiều mưu,

Tam ca lo lắng cũng là thừa thãi.

......

Trong phòng ngủ chính.

Thẩm Loan cầm quần áo đi tắm, Quyền Hãn Đình đứng hút thuốc bên cửa sổ.

Hút xong một điếu, anh vứt bỏ tàn thuốc, xoa xoa tay, ánh mắt không nhịn được

nhìn về phía phòng tắm,

Một lần, hai lần...

Không biết đếm đến lần thứ mấy, anh đơn giản đi qua, trực tiếp kéo ra cánh cửa

kính chướng tai gai mắt kia.

Hơi nước ập vào mặt và một tiếng hô ngắn ngủi.

Thẩm Loan nhìn thân hình rắn rỏi của người đàn ông này, khóe miệng giật giật:

"Anh có thể gõ cửa báo trước được hay không?"

"A nh gõ thì em có cho anh vào không?"

Thẩm Loan lắc đầu.

"Ồ, may mà anh không gõ."

"..." Đồ lưu manh!

Thẩm Loan vốn dĩ đã tắm xong xuôi, trước khi người đàn ông bước vào cũng đã

khóa nước, quấn khăn tắm, trái lại cũng không hở chỗ không nên hở.

Nhưng cô đã xem nhẹ sức hấp dẫn của cô đối với Quyền Hãn Đình.

Mặc dù che hết những chỗ nhạy cảm, nhưng dưới màn hơi nước mập mờ, chiếc

cổ cao dài ướt át, như loài chim thiên nga tao nhã, làn da trước ngực trắng nõn

như tuyết, giọt nước uốn lượn xẹt qua xương quai xanh mảnh khảnh, đôi vai

thon gầy lại trắng nõn như sứ, có thể tưởng tượng ra lúc chạm vào sẽ có cảm

giác tuyệt vời như thế nào.

Ngón tay của người đàn ông nhúc nhích, ánh mắt sâu thẳm, hầu kết lăn lên lăn

xuống, giống như một con thú dữ đang dồn sức, giống như mấy giây sau đó sẽ

nhào đến, nuốt chửng Thẩm Loan vào bụng.

Xuất phát từ bản năng cảm thấy nguy hiểm, người phụ nữ phòng bị lui về sau

nửa bước.

Quyền Hãn Đình cũng bám sát tiến lên.

"Em trốn cái gì?" Dồn cô vào góc tường, duỗi tay chống lên tường: "Gia sẽ

không ăn em."

Biểu cảm cười như không cười, ánh mắt tà tứ không kiềm chế, lại phối hợp với

gương mặt yêu diễm kia tạo nên một bức tranh "Nam sắc sinh hương".

Trái tim Thẩm Loan đập chậm nửa nhịp: "Anh..."

"Anh làm sao? Hả?" Lại tiếp tục đến gần.

Cô đang muốn nghiêng đầu né tránh, Quyền Hãn Đình càng nhanh hơn cô,

vươn tay chế trụ chiếc cằm thon nhỏ của người phụ nữ, sực lực không nặng

không nhẹ.

Bốn mắt nhìn nhau.

Chỉ cần Thẩm Loan hơi dùng sức, là có thể tránh khỏi sự kiềm chế của anh.

Nhưng cô không làm thế.

Không gian phòng tắm nhỏ hẹp, nhiệt độ dần lên cao, không khí bắt đầu có xu

hướng ám muội.

"Cục cưng, người ta còn chưa tắm~" Một câu, ba phần nũng nịu.

Thẩm Loan theo bản năng liếm liếm cánh môi, lại thấy ánh mắt người đàn ông

càng thêm sâu thẳm, sắp lóe thành màu xanh: "Vậy anh tắm đi, em tắm xong

rồi, ra ngoài trước đây."

"Khoan đã..."

Sau lưng là tường lát đá hoa lạnh lẽo, phía trước lại là người đàn ông nóng bỏng

nhiệt tình như lửa: "Hả? Hả?"

Cái gọi là nước lửa ngập trời... nghĩ đến cũng chính là thế này.

Quyền Hãn Đình: "Ai bảo em tắm xong rồi?"

"..."

"Ngoan, chúng ta cùng nhau tắm."

Lời nói từ chối chưa ra khỏi miệng đã bị người đàn ông ngăn lại bằng một nụ

hôn sâu, chỉ còn lại một gian phòng tắm tràn đầy ân ái.

Hoạt sắc sinh hương.

không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm mở ra, Quyền Hãn Đình bế Thẩm Loan

ra ngoài, đặt cô lên trên giường.

Sau một hồi vận động kịch liệt người phụ nữ lười biếng nằm nhoài trên giường,

khóe mắt đuôi lông mày đều toát lên sự thỏa mãn được yêu thương.

Sự quyến rũ lan tỏa ra.

Người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, lộ ra cơ bụng sáu múi

xinh đẹp nhưng không quá cơ bắp.

Thẩm Loan ngứa tay kéo tấm khăn trắng ấy xuống.

"Sh... Còn chưa đủ à? Vậy lại thêm lần nữa."

"Đủ rồi đủ rồi." Thẩm Loan lắc đầu nguầy nguậy, hai cẳng chân thon dài nõn nà

khép lại co cuộn lên, đôi tay ôm lấy đầu gối, trườn vào trong góc cách anh xa

nhất.

Vô cùng tội nghiệp, lại càng để cho người ta muốn bắt nạt.

Hận không thể đè cô xuống giường, dùng sức, lại dùng sức...

Đôi mắt của người đàn ông đỏ rực, mơ hồ có dấu hiệu trỗi dậy.

Thẩm Loan thấy tình huống không ổn, bỗng nhiên mở miệng: "Em khát quá,

anh lấy cho em ly nước đi?"

Giọng nói mềm mại, có chút nũng nịu.

Người đàn ông vừa nghe thấy, không chỉ có lỗ tai tê rần, mà ngay cả trái tim

cũng mềm nhũn.

"Em..." ba phần cưng chiều, bảy phần bất đắc dĩ, lại không có chút tức giận.

Sau đó ngay trước mặt Thẩm Loan, tuột khăn tắm ra, thay bộ áo tắm dài vào, rồi

bước ra khỏi phòng.

Trước khi đóng cửa, bỗng nhiên quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ

cười tà ác: "Che cái gì? Cũng không phải em chưa từng thấy!"

Thẩm Loan lúc này mới buông đôi tay đang che trước mặt xuống: "Cái đồ thích

khỏa thân nhà anh!"

Dĩ nhiên trực tiếp khỏa thân thay quần áo trước mặt cô mà không thèm thông

báo một câu.

"Đợi đó, gia còn có level cao hơn nữa."

Nói xong, quăng một ánh mắt đầy ẩn ý về phía cô, đóng cửa rời đi.

Thẩm Loan rùng mình một cái, kéo chăn lên che kín cơ thể, ừm... Đàn ông phát

tình không thể trêu, vẫn là tự bảo vệ bản thân là thượng sách.

Rất nhanh, Quyền Hãn Đình bưng ly thủy tinh trở về.

Bước đến mép giường, đưa cho cô.

Thẩm Loan duỗi tay đón lấy, cô đúng là đang khát, một hơi uống hết ly nước.

"Uống thêm nữa không?"

Lắc đầu: "Đủ rồi."

Quyền Hãn Đình cầm máy sấy đi đến mép giường: "Lại đây."

Thẩm Loan không nhúc nhích, hai con mắt trong sáng chớp chớp, giống như

trong đó là cả một bầu trời đầy sao đang tỏa sáng lấp lánh.

Người đàn ông bất đắc dĩ nói: "Anh không chạm vào em, được chưa? Mau sấy

khô tóc, nếu không sẽ bị cảm."

Lúc này cô mới nghe lời đi đến bên cạnh, xoay lưng về phía anh, để lại cho

Quyền Hãn Đình một đầu tóc ướt.

Tiếng máy sấy ù ù liên tục khoảng mười lăm phút: "Xong."

Anh nhổ phích cắm, đặt máy sấy về trong ngăn kéo, sau đó nhấc chăn lên, nằm

xuống đồng thời còn kéo theo Thẩm Loan.

"Á—"

Trong nháy mắt, cô liền nằm vào trong lồng ngực Quyền Hãn Đình, mái tóc dài

rối tung quẹt qua gò má của người đàn ông, lưu lại một mùi hương thơm thoang

thoảng trên chóp mũi người đàn ông.

"Bảo bảo, em thật là mềm."

Thẩm Loan đã tìm một vị trí thoải mái, gối lên trên ngực của người đàn ông,

nghe thế, không khỏi nở nụ cười tươi rói: "Câu này anh đã nói hơn hai lần rồi."

"Thế à?"

"Làm sao? Anh muốn quỵt nợ." Chọc ngực anh.

"Không quỵt được, cũng không muốn quỵt." Than thở một tiếng, hai tay Quyền

Hãn Đình ôm chặt lấy vai cô: "Em vốn dĩ chính là của anh."

"Sai! Anh là của em, còn em là của em."

"Cũng vậy cả, dù sao cả đời này em cũng không thoát khỏi tay anh."

...

Sáng sớm, ánh nắng dịu nhẹ xuyên thấu qua lớp cửa kính chiếu vào căn phòng,

trải lên một vầng sáng màu vàng ấm áp cho đôi trai gái đang yên giấc trên

giường.

Gió nhẹ thổi bay tấm rèm cửa, mang đến hơi chút lạnh lẽo.

Người phụ nữ nằm nghiêng, lộ ra đôi vai và tấm lưng trắng nõn, giống như

bông tuyết; người đàn ông cũng nằm nghiêng về phía cô, cánh tay cường tráng

khỏe khoắn cách tấm chăn mỏng ôm lấy vòng eo người phụ nữ, mạnh mẽ thể

hiện sự chiếm hữu.

Bỗng nhiên, đôi mắt đang nhắm nghiền của người phụ nữ khẽ động, hàng mi

cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Rồi sau đó, đột nhiên mở mắt.

Có lẽ là do ánh mặt trời đã làm cô chói mắt, cô giơ tay chắn một chút, làm cho

người đàn ông đang ngủ say bừng tỉnh.

Cánh tay dài mò đến, Quyền Hãn Đình quấn lấy: "Mới có bảy rưỡi, ngủ thêm

một lát nữa đi?"

Hô hấp nóng rực thở bên tai cô, Thẩm Loan giật mình, dịch ra xa: "Ngứa..."

"Ở đâu? Để anh xem... chỗ này? Chỗ này? Hay là chỗ này?"

Thẩm Loan ngăn lại bàn tay to đang dở trò, hất trở về, đối diện với anh, vừa bất

đắc dĩ vừa buồn cười: "Anh đứng đắn chút được không?"

"Anh rất đứng đắn."

Người phụ nữ bĩu môi: "..." Mới là lạ.

Người đàn ông "thức dậy" vào buổi sáng còn nguy hiểm hơn cả thú dữ, Thẩm

Loan rốt cục cũng sâu sắc hiểu được hàm ý và chân lý của câu nói này.

Lúc xuống lầu, hai bắp đùi của cô mềm oặt, suýt nữa thì ngã xuống cầu thang.

Quyền Hãn Đình vươn tay đến, đỡ lấy cơ thể cô, đáy mắt xẹt qua một tia đắc ý,

giống như đắm mình trong gió xuân: "Hay là, anh bế em xuống?"

"...Cút!"

Mặc dù bị xua đuổi, lườm nguýt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt

đẹp của Lục gia.

Lấy lại phong độ, máu huyết lưu thông.

Ăn xong bữa sáng, Quyền Hãn Đình đưa Thẩm Loan đến trường học, cả một

buổi sáng khóe miệng lúc nào cũng cười tủm tỉm.

Lục Thâm ngẩng đầu nhìn trời: "Mặt trời mọc từ phía tây à? Không phải, vẫn là

phía đông mà..."

Thiệu An Hành vỗ bả vai anh ta, lời nói đầy thâm thúy: "Tiểu Thất, cậu nên tìm

người yêu đi."

"?!"

...

Trương Phàm ngoại trừ dạy <Đầu tư > còn kiêm cả môn <Kinh tế vĩ mô>.

Cho nên tất cả các tiết học ngày hôm nay, từ buổi sáng đến buổi chiều đều là

của ông ấy.

Đối với chuyện này, các bạn học đều vui vẻ chấp nhận.

Một là, Trương Phàm đẹp trai, tình cách tốt, quả thật là quá hợp với bốn chữ "Ôn

nhuận nho nhã".

Thứ hai, cách dạy học của Trương Phàm rất thú vị, ví dụ như, khi ông giải thích

Absolute-advantage (ưu thế tuyệt đối) và Comparartive-advantage (ưu thế

tương đối), ông sẽ không đọc khái niệm của hai từ này trong sách giáo khoa ra

mà đổi thành một loại trình bày càng trực quan hơn, đơn giản hơn—

"Ưu thế tuyệt đối, cũng giống như một nhóm phụ nữ đang tìm kiếm người yêu,

có người dáng đẹp, có người gia cảnh tốt, có người thì khuôn mặt xinh đẹp, có

người lại có nhiều tài nghệ, có người dịu dàng đảm đang chăm lo cho gia đình,

có người lại năng nổ sòng phẳng... Mà ưu thế tương đối chính là chỉ chứng ta

còn trẻ, còn rất nhiểu thời gian, có thể không cần vội vàng kết hôn, chờ đợi

thêm một chút nữa cũng không sao."

Expilcitcosts (chi phí hiện): sinh nhật bạn gái, kỷ niệm ngày yêu nhau,... các

loại chi phí về vật chất.

Transactioncost (chi phí giao dịch): phí tổn khi theo đuổi bạn gái, mời bạn của

cô ấy ăn cơm lấy thông tin.

Trương Phàm: "Dựa vào những tư duy tôi vừa nói, mời một bạn học đứng dậy

nói xem thế nào là Substitute (sản phẩm thay thế), Tưởng Thạc Khải!"

Người bị điểm danh đứng dậy.

Vốn dĩ cậu ta ngồi ở góc trong cùng ít ai thấy được, bây giờ mọi người không

hẹn mà cùng nhau quay đầu lại, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cậu ta.

Tưởng Thạc Khải không thay đổi cảm xúc, hơi trầm ngầm liền trả lời:

"Substitute, bạn gái và bạn nữ non-plato."

Nói xong hết câu, cả lớp im phăng phắc.

Một giây.

Hai giây.

Sau đó, cả lớp cười ầm lên.

Bạn nữ non-plato, gọi tắt là – "bạn chịch".

So với "Bạn gái", công nhận đúng là vật thay thế.

Logic rõ ràng, miêu tả chuẩn xác.

Thẩm Loan cũng không nhịn được cong khóe môi, nhìn sơ qua cũng biết đây là

một người am hiểu.

Miêu Miêu cười bò ra bàn, vừa nói chuyện vừa xoa bụng: "Cậu ta vậy mà dám

nói ra! Mặt thầy Trương sắp giận tím rồi... ha ha ha..."

Tưởng Thạc Khải không cười, khuôn mặt nghiêm túc đứng tại chỗ, giống như

một cây bạch dương vững chãi.

Có gì buồn cười à? Cậu cũng không nói sai chỗ nào...

Vừa nhìn, đúng là có một chút kiểu như "mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh".

Dùng lời của giang cư mận phải gọi là —



Thiên tú

Trần Độc Tú

Đóa hoa ưu tú

Sự ưu tú của tạo hóa

Cùng là người Địa Cầu, tại sao chỉ có mình bạn ưu tú như thế?

......

Chuông tan học vang lên, trước khi bước ra khỏi phòng học Trương Phàm nhìn

thoáng qua Tưởng Thạc Khải.

Là cảnh cáo?

Hay là tán thưởng?

Dù sao bạn học Tưởng cũng không biết gì cả.

Đến thời gian ăn trưa, Khởi Hàng có nhà ăn trong trường và nhà ăn bên ngoài.

Vế trước là miễn phí, vế sau là mất phí.

Thẩm Loan lười đi, cho nên vẫn luôn ăn cơm trong trường.

Huống hồ, thức ăn trong căn tin trường cũng khá ngon, không có gì phải bắt bẻ.

"Tưởng Thạc Khải, cậu có đi căn tin không?" Khi Miêu Miêu đi ngang qua cậu

ta, thuận miệng hỏi một câu.

Ánh mắt cậu nam sinh không khỏi hơi kinh ngạc: "Tôi sao?"

"Đúng rồi."

"Có thể không?"

Miêu Miêu nhìn cậu ta một cách kỳ quái: "Tại sao lại không thể? Chúng là cùng

một nhóm mà!"

"Đi thôi!"

Tới căn tin, ba người xếp hàng múc cơm.

Tưởng Thạc Khải ngạc nhiên phát hiện ra, sức ăn của Thẩm Loan và Miêu

Miêu... khụ... không hề ít hơn so với một người con trai như cậu.

Miêu Miêu còn nói được, dù sao thì cả người đầy thịt của người ta cũng không

phải là tự dưng mà có, mập lên bằng thực lực, ăn nhiều cũng có thể hiểu được.

Nhưng mà cái cơ thể kia của Thẩm Loan...

Cao thì cao, cũng phải đến 1m7 đi? Nhưng cũng rất gầy, không nói chỗ khác,

chỉ nhắc đến hai cổ tay lộ ra ngoài cũng bé hơn so với người bình thường rất

nhiều, giống như chỉ cần vặn một phát là gãy.

Tưởng Thạc Khải liếc mắt nhìn thoáng qua cái eo nhỏ nhắn một tay có thể ôm

trọn của cô gái, vô cùng nghi ngờ nhiều đồ ăn như vậy có thể nhét hết vào hay

không?

"Bạn học! Đến lượt bạn rồi! Ngây người ra đó làm gì?"

"...Dạ." Tưởng Thạc Khải nhanh chóng đưa khay cơm ra.

"Tổ trưởng, ngồi chỗ này!" Cổ Thanh và Trương Dương cũng bưng khay cơm,

đứng cạnh một chiếc bàn tròn, cùng chào hỏi đám Thẩm Loan.

Miêu Miêu lập tức vui vẻ: "Lần trước không gặp nhau ở sân thể dục, bây giờ lại

gặp nhau đông đủ trong nhà ăn."

Năm người ngồi cùng một bàn.

"Bạn học Tưởng, bạn cảm thấy đồ ăn của trường chúng ta như thế nào?" Miêu

Miêu đột nhiên đểm danh.

Tưởng Thạc Khải sửng sốt, không hiểu mục đích cô ấy hỏi là gì, nhưng vẫn trả

lời ăn ngay nói thật: "Cũng được."

"Vậy cậu thích món khâu nhục không?"

Ây...

"Cũng không thích lắm." Bạn học Khải không hiểu, bị hỏi đến thì lơ mơ.

"Thế sao cậu nhìn chằm chằm món thịt khâu nhục của Thẩm Loan thế? Tôi còn

tưởng là cậu rất thích ăn, đang chuẩn bị chia cho cậu mấy miếng của tôi này!"

Tưởng Thạc Khải sặc, khụ một tiếng, suýt chút nữa thì sặc cơm.

"Ngại quá." Cậu ta nhanh chóng liếc Thẩm Loan một cái, lúc này còn không

hiểu câu kia của Miêu Miêu là đang trêu đùa mình thì cậu đúng là đại ngốc:

"Tôi chỉ tò mò."

Miêu Miêu: "Tò mò cái gì?"

Cậu ta cau mày, nhìn khay thức ăn của Thẩm Loan bằng vẻ mặt không mấy lạc

quan, hỏi: "Đây... có thể ăn được à?"

Cổ Thanh nhếch miệng: "Đừng nói, tôi cũng khá tò mò."

Miêu Miêu nhìn khay cơm của mình, lại nhìn của Thẩm Loan, rõ ràng của cô

còn nhiều hơn, nhưng mà đám này dĩ nhiên lại đi tò mò cô có thể ăn hết hay

không?!

Quá đả kích người!

Ánh mắt Trương Dương cũng lộ ra vẻ hứng thú.

Thẩm Loan ung dung thong thả ăn cơm, không bị xung quanh ảnh hưởng đến

một chút nào, một miếng thức ăn, một miếng cơm, hai miếng thịt, vô cùng có

tiết tấu.

"Muốn biết tôi có thể ăn hết hay không?" Cô nhướng mày cười khẽ.

Tưởng Thạc Khải nuốt nước miếng.

Cặp đôi Cổ Thanh và Trương Dương đối diện nhau một cái, đống thời gật đầu.

Thẩm Loan: "Nhìn xem chẳng phải là biết sao?"

Sau đó, đưới ánh nhìn xem xét không chút che dấu, Thẩm Loan ăn hết tất cả đồ

ăn, cơm cũng ăn hết 90%, còn lại 10% là vì bị nước thịt khâu nhục nhuộm thành

màu đen mới không ăn, nếu không cũng có thể nhẹ nhàng xử lý hết.

Tưởng Thạc Khải bái phục, nhìn Thẩm Loan như một sinh vật hiếm có.

Cổ Thanh và Trương Dương nghiêng mình ngã mũ thán phục, éc, bọn họ còn

chưa động đũa ăn đồ ăn nữa, nói ít, vùi đầu ăn.

Miêu Miêu ra vẻ "ngạo thị quần hùng", cảm giác ưu việt làm "Tiên tri" lên đến

đỉnh điểm.

Hừ! Một đám tuổi trẻ chưa trải sự đời!

Ăn xong cơm, Cổ Thanh và Trương Dương hai người một thế giới dắt nhau rời

đi.

Đám Thẩm Loan quay về phòng học.

Lúc đi qua vườn hoa nhỏ, lông mày Miêu Miêu hơi nhướng: "Bạn học Tưởng,

tôi có thể hỏi cậu một chuyện này không?"

Chàng trai bỗng dưng lạnh lẽo, đôi môi mỏng hơi mím lại, hiển nhiên đã đoán

được điều gì đó.

"... Không thể."

Miêu Miêu cũng không miễn cưỡng, cũng không tức giận, tự lẩm bẩm một

mình: "Cậu nghĩ thử xem, an ninh của học viện Khởi Hàng nghiêm khắc như

thế, ra vào cổng phải có các loại thẻ kiểm tra thân phận, tại sao lại có thể để cho

một đám côn đồ trà trộn vào được nhỉ? Chuyện này không khoa học?"

Ánh mắt lại liếc nhìn chăm chú biểu cảm của chàng trai, cô ấy khẽ than: "Nếu

không phải trà trộn vào, vậy liệu có thể là học sinh cùng khóa không nhỉ? Tôi

xem dáng vẻ của bọn họ cũng không giống lắm."

Tưởng Thạc Khải lạnh lùng nghe, mặt không cảm xúc.

Miêu Miêu tiếp tục phân tích: "Nếu như không phải là học sinh, vậy thì còn có

ai có thể ra vào trường mà không bị kiểm tra?"

Toàn thân chàng trai toát ra khí lạnh, trầm giọng nhắc nhở: "Đủ rồi!"

Miêu Miêu chớp mắt: "Tôi phân tích không đúng à?"

"Rốt cuộc thì cậu muốn nói cái gì?"

"Tại sao đám người kia lại đánh cậu?"

"Hoặc nói lại là." Thẩm Loan vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: "Là ai

sai những người đó đánh cậu?"

Tưởng Thạc Khải giật mình sửng sốt, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác phòng

bị: "Cậu biết được những gì rồi?"

"Đừng sốt sắng." Thẩm Loan nhẹ nhàng cười: "Chúng tôi không biết gì cả."

Miêu Miêu gật đầu: "Đúng thế, cái gì cũng không biết."

Tưởng Thạc Khải: "..."
Bình Luận (0)
Comment