Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 343

"Cô tưởng rằng những thủ đoạn vụng về đó của cô có thể giấu được mấy người?

Tôi chỉ là muốn tương kế tựu kế, mượn chuyện đó để lôi ra được người đứng

đằng sau."

Công ty năm đó lấy được giá đấu thầu bây giờ sớm đã mai danh ẩn tích.

Với sức mạnh của một mình Tống Càn cũng có thể xoay chuyển trời đất, không

chỉ không khiến cho tài chính MT chịu một chút tổn thất nào mà còn đánh bại

đối thủ một cách đẹp mắt. Từ đó anh ta dần dần bộc lộ được tài năng của mình

ở công ty, cuối cùng có được sự công nhận của hội đồng quản trị, bây giờ lại

thay thế địa vị của Tống Nguyên Sơn, ngồi lên vị trí cao của tổng giám đốc tập

đoàn.

"Nói ra thì vẫn phải cảm ơn cô." Người đàn ông lạnh nhạt nở nụ cười.

Phản bội là thật, hưởng lợi cũng là thật.

"Nhưng," Tống Càn mạnh mẽ quay đầu lại, bước đến sát cô ta: "Năm năm

trước, tôi đã bỏ qua cho cô một lần, năm năm sau, cô lại xuất hiện một lần nữa,

lại còn sinh cho tôi một đứa con trai?" Nói đến vế sau, cảm giác kỳ lạ và hoang

đường trong giọng nói của người đàn ông bỗng xuất hiện rõ ràng.

Đến cả âm điệu cũng không tự giác lên cao.

Ngụy Uyển Uơng không hề trả lời, hoặc là nói, không biết nên trả lời thế nào.

Người đàn ông không từ bỏ: "Vì sao cô lại sinh ra Ngụy Hiểu Nhạc? Đừng nói

là cô thích tôi, muốn sinh con cho tôi."

Trong mắt người phụ nữ lướt qua một tia khó chịu, nhưng lại trấn tĩnh lại, bình

tĩnh nói: "Đó cũng là con trai của tôi."

"Vì thế, cho dù ba của đứa nhỏ là ai, cô cũng sẽ sinh nó ra?"

Ngụy Uyển Uơng rất muốn gật đầu, sau đó lẽ thẳng khí hùng nói với anh ta:

Anh chỉ là một kho t*ng trùng đi ngang qua mà thôi!

Nhưng nhớ đến mục đích cô ta đến đây hôm nay, lại không thể không nuốt câu

đó vào bụng.

Nhịn!

Nhất định phải nhịn!

"Tống Càn" Người phụ nữ bỗng dưng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt mạnh

mẽ của người đàn ông, đôi môi dần dần nhếch lên nở một nụ cười nhạt, như là

nụ hoa chớm nở, tinh tế và dịu dàng: "Anh không có lòng tin với bản thân mình

như vậy sao?"

Mí mắt người đàn ông giật giật, dùng một giọng điệu hờ hững nói: "Cô có ý

gì?"

"Ý là..." Ngụy Uyển Uơng tiến lên nửa bước chân, nhẹ nhàng thì thầm: "Nếu

như tôi không có một chút tình cảm gì với anh, sao lại có thể can tâm tình

nguyện sinh con cho anh?"

Trái tim Tống Càn như bị ngừng trệ, kinh ngạc đồng thời còn có một cảm giác

kỳ lạ không thể nói rõ.

Mà loại cảm giác này làm anh ta theo bản năng trở lên cảnh giác hơn.

Nhưng hương thơm thanh nhã của người phụ nữ lại lúc xa lúc gần phảng phất

bay vào mũi của anh ta, như có như không, cho dù lý trí vẫn còn nhưng trái tim

cũng khó tránh khỏi đập nhanh trong chốc lát.

"Ngụy Uyển Uơng cô có biết mình đang nói cái gì không?!"

"Tôi nói," Nụ cười xinh đẹp: "Tôi tôi vẫn còn tình cảm với anh."

Tống Càn nhìn chằm chằm cô ta, ngọn lửa yếu ớt trong đôi mắt bắt đầu cháy

lên, như muốn thiêu cháy thành một cái động trên khuôn mặt người phụ nữ.

Một giây.

Hai giây.

...

Bỗng dưng, một nụ cười giễu cợt xuất hiện trên đôi môi, khuôn mặt của người

đàn ông cười như không cười.

Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe lên, đôi mắt đen nhánh phản chiếu sự thay đổi rõ

rệt trên khuôn mặt của người đàn ông, dường như trong mắt chỉ có một mình

anh ta.

Tống Càn phải thừa nhận, trong khoảnh khắc bốn mắt đối nhau, anh ta thật sự bị

đôi mắt xinh đẹp và chuyên chú của người phụ nữ mê hoặc.

Nhưng rất nhanh chóng đã trở lại bình thường.

Nhưng cảm giác bức bối khó chịu trong lồng ngực thì vẫn còn.

"Ngụy Uyển Uơng, nói thẳng ra đi, cô muốn cái gì?"

Người phụ nữ hơi ngưng lại.

Tống Càn lại di chuyển tầm nhìn, quay trở về trên người chàng trai nhỏ, góc

nghiêng lạnh lùng, sắc bén như dao.

Sau một hồi im lặng kéo dài—

"Tôi muốn cổ phần của công ty giải trí Phi Dương đang nằm trong tay anh."

Tống Càn bỗng dưng xoay người lại, đưa tay nắm cái cằm mảnh khảnh của

người phụ nữ, không ngừng dùng sức.

Ngụy Uyển Uơng cố nhịn cơn đau, đối diện với anh ta.

So với dáng vẻ giả bộ tình cảm sâu nặng vừa nãy thì rõ ràng người trước mắt

mới thật sự là cô ta—

Bướng bỉnh, cố chấp, không phục, cũng không chịu thua.

"Đây chính là mục đích hôm nay của cô? Ha ha giải trí Phi Dương... ngược lại

trở thành bánh ngọt."

"Tống Càn" Biểu cảm và giọng nói của người phụ nữ đồng thời mềm mỏng:

"Coi như tôi cầu xin anh, bán cổ phần của giải trí Phi Dương cho tôi, được

không?"

"Cho cô? Rồi sau đó? Thông qua số cổ phần này chống lại tôi, giành lại quyền

nuôi Hiểu Nhạc?"

"..."

Lúc tay anh ta không dùng sức nữa thì cằm của người phụ nữ cũng bị ép phải

nâng cao hơn nữa, ánh mắt người đàn ông lạnh băng: "Cô cho rằng tôi sẽ cho cơ

hội này?"

Trong khoảnh khắc nào đó, Ngụy Uyển Uơng bỗng dưng hiểu rõ.

Hóa ra, người đàn ông trước mắt sớm đã không phải người đàn ông ôn hòa dịu

dàng của năm năm trước, khuôn mặt chứa ý cười của Tống Càn, anh ta là ba của

Hiểu Nhạc, người đàn ông đã từng là của cô, cũng là một người thương nhân

nhanh trí không bao giờ để bản thân chịu thiệt.

Còn trong mắt của người làm ăn, tình cảm không phải là một thứ đáng tiền.

Ngụy Uyển Uơng hất ray người đàn ông ra, Tống Càn nhất thời dừng lại, ấn

đường bỗng dưng nhíu chặt.

Cũng may, mặc dù sức lực của anh ta lớn nhưng vẫn để lại khoảng trống, nếu

không cũng sẽ không để người phụ nữa dễ dàng thoát khỏi.

"Tôi nhớ anh từng nói tôi mua vui bồi rượu thậm chí còn vì tìm kiếm tài nguyên

mà lên giường với đàn ông không dưới một lần." Giọng nói nhẹ nhàng, giống

như người tình, đem tất cả những điều không chịu nổi, uất ức nói hết ra, phơi

bày dưới ánh mặt trời.

Vốn dĩ nên là tủi thân, cũng nên là tức giận, nhưng cô lại nở nụ cười xán lạn.

Bỗng dưng Tống Càn cảm thấy rất chói tai.

Cô ta cứ tự mình nói tiếp: "Anh nói tôi không biết yêu bản thân mình, không

sạch sẽ, vì thế không xứng làm mẹ của Hiểu Nhạc, cũng làm mất thể diện của

anh. Bây giờ cơ hội thay đổi đang bày ra trước mắt, chỉ cần tôi nắm trong tay cổ

phần của giải trí Phi Dương, thì có thể đứng ngang hàng với truyền hình điện

ảnh Fang, cũng không cần phải trăn trở giữa cục diện của bữa ăn, ép dạ cầu

toàn, bấm bụng chịu đựng."

"Ha ha, Ngụy Uyển Ương, cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cô."

"Dựa vào tôi là mẹ của con trai anh."

Người đàn ông híp híp mắt lại, trên mặt xoẹt qua một tia nguy hiểm: "Cô coi

Hiểu Nhạc như quân bài?"

"Đừng nói khó nghe như vậy, nếu anh đã trăm phương ngàn kế giành Hiểu

Nhạc đi, chắc hẳn cũng sẽ không giương mắt nhìn mẹ ruột của thằng bé bị

người khác làm nhục, sống quá nhếch nhác thảm hại."

Tống Càn cười lạnh: "Ai cho cô cái tự tin đó?"

"Bởi vì—" Người phụ nữ nhấn mạnh từng chữ một: "Hiểu Nhạc không thể mất

đi cái thể diện này, còn anh cũng không thể thua bởi cái thể diện này!"

"Ngụy Uyển Uơng! Cô đang uy hiếp tôi?!"

"Sai, tôi chỉ muốn anh bồi thường những thứ mà tôi nên có được."

Người đàn ông nhếch mày.

"Nếu như không phải anh cố ý giở trò khiến cho công ty môi giới đào mất Đặng

Dương và Khúc Đình, văn phòng cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khó khăn,

trước mắt, anh đã thành công giành được Hiểu Nhạc, mọi chuyện đều đạt được

theo ý mình, nhưng lại để lại cục diện rối rắm lại cho tôi thu dọn, dựa vào cái gì

chứ?"

Tống Càn nhất thời câm nín.

Người phụ nữ: "Vì thế, anh nên bồi thường!"

"Những lời nói trước đó—"

"Là giả." Ngụy Uyển Uơng cắt ngang anh ta, trong mắt không hề có chút ấm áp

nào: "Sinh ra Hiểu Nhạc là vì thể chất của tôi không thích hợp để phá thai, còn

chuyện ba của Hiểu Nhạc là anh hay là người đàn ông khác, thì đối với tôi mà

nói đều giống nhau."

Trong mắt người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện ánh lửa, quai hàm cứng nhắc như

sắt, trên trán nổi lên gân xanh: "Vậy câu nói "vẫn còn tình cảm" thì sao?"

"Tống Càn, không phải anh tin vào câu đó đó chứ? Ha ha... đó thật sự là chuyện

buồn cười nhất trên đời này."

"Câm miệng!"

"Anh nghe rõ đây, cho dù là trước kia hay hiện tại hoặc là tương lai, tôi cũng

không thể thích anh!"

"Hay... hay lắm! Cô hay nhớ rõ những lời hôm nay cô đã nói, đừng bao giờ hối

hận!" Người đàn ông tức giận cười lớn, sao đó xông thẳng đến chỗ đài phun

nước, bế Ngụy Hiểu Nhạc rời đi.

Ngụy Uyển Uơng đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy hai ba còn càng đi càng xa,

trên môi xuất hiện một nụ cười miễn cưỡng.

Xin lỗi con Hiểu Nhạc, hình như mẹ lại làm mọi chuyện càng tồi tệ hơn rồi...

"Ba bỏ con ra! Bỏ ra—"

"Ngụy Hiểu Nhạc! Con thử đá thêm một cái nữa xem nào!"

Nhìn thấy sự tức giận trên mặt Tống Càn, chàng trai nhỏ bĩu bĩu môi, không

dám tiếp tục vuốt râu hùm.

Chàng trai nhỏ bò trên vai của người đàn ông, tủi thân nói: "Con còn chưa nói

tạm biệt mẹ, sao ba có thể bế con đi mất? Thật không lịch sự chút nào..."

"Im miệng! Không được phép nhắc đến người phụ nữ đó!"

"... Đồ xấu xa, đáng ghét, hôm nay ngày mai ngày kia con cũng không muốn

nói chuyện với ba nữa!"

"Tùy con."

...

Ngày hôm sau, Ngụy Hiểu Nhạc thật sự không nói chuyện với anh ta.

Tống Càn cũng không chủ động bắt chuyện, ba con hai người này cứ cứng đầu

như vậy, ai cũng không chịu thua trước.

"Dì Vương, tôi đến công ty đây, buổi trưa sẽ không trở về ăn cơm."

"Cậu chủ, hôm nay là thứ bảy..."

Tống Càn cũng chẳng thèm nghe bà ta nói hết, cầm áo khoác ngoài, nhanh chân

rời đi.

Bảo mẫu than thở, quay đầu lại thì thấy cậu chủ nhỏ đang nhìn trộm, sau khi bị

bà ta phát hiện thì nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả vờ như đang xem ti vi.

Tính khí của hai ba con này ương ngạnh như nhau.

Trên miệng thì không có phản ứng gì, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất để ý.

Hai giờ chiều.

Điền Tuệ gõ cửa phòng làm việc: "Cô Thẩm đến rồi."

Tống Càn: "Mời cô ta vào đi."

"Vâng."

Hai phút sau.

Thẩm Loan: "Tổng giám đốc Tống, lại gặp mặt rồi."

"Mời ngồi."

"Hôm nay là thứ bảy, sao vậy, giám đốc Tống không cần nghỉ ngơi sao?"

Tống Càn: "Chính sự quan trọng hơn."

"Xem ra là đề nghị lần trước của tôi, sắp có kết quả rồi."

"Cô rất ngạc nhiên sao?" Tống Càn cười nhẹ.

"Không đến nỗi là ngạc nhiên, chỉ là không ngờ lại nhanh thế này. Thời gian

suy nghĩ một tuần, đến bây giờ mới có ba hôm mà thôi, không biết rằng đã xảy

ra chuyện gì làm cho giám độc Tống quả quyết như vậy?"

"Tôi không có hứng thú với giới giải trí, cũng không có ý định giữ lại giải trí

Phi Dương. Dù sao cũng là bán, bán cho cô Thẩm còn có thể giữ chút ân tình ở

bên chỗ Lục gia, lộ mặt một chút, cớ sao lại không làm?"

Đúng không đây?

Dù sao Thẩm Loan cũng không tin.

Nếu như đúng như Tống Càn nói, vậy tại sao lúc đầu anh ta không trực tiếp

đồng ý luôn.

Rất rõ ràng, trước đó anh ta đã đắn đo, mà sự đắn đo này trong thời gian ba

ngày ngắn ngủi không biết tại sao bỗng dưng biến mất.

"Giám đốc Tống quả là người thông minh hiếm có."

"Thẹn không giám nhận."

Thẩm Loan đứng dậy, đưa tay ra: "Vậy thì chúc chúng ta giao dịch vui vẻ."

Tống Càn bắt tay cô: "Chúc mừng cô Thẩm, không, giám đốc Thẩm, đạt được

mong muốn."

...

"Chị Uyển Ương! Không hay rồi!"

"KK? Xảy ra chuyện gì vậy?" Ánh mắt Ngụy Uyển Uơng chứa đựng sự lo lắng.

"Tôi vừa nhận được tin, Tống Càn đã bán cổ phần của giải trí Phi Dương cho

người khác, hợp đồng cũng đã kí xong rồi!"

"Cô nói cái gì?!" Người phụ nữ không thể tin nổi.

Mới qua có một đêm, anh ta lại...

"KK, tôi đi ra ngoài một chuyến."

"Chị Uyển Uơng, chị muốn làm cái gì? Bây giờ chạy sang đó cũng không có tác

dụng, chúng ta có thể tìm công ty giải trí khác, không cần thiết cứ phải treo cổ

trên một cái cây..."

Ngụy Uyển Uơng mặc xong áo khoác ngoài, cầm túi xách, khuôn mặt nghiêm

túc, giống như một chiến trang bị vũ trang chuẩn bị đi ra chiến trường—

"Cô không cần quan tâm."

"Chị Uyển Uơng, chị..." KK nhìn bóng lưng đi xa của cô ta, trong mắt lộ ra một

sự đau lòng, thì thầm nói: "Cần gì phải như thế chứ?"

Trước cửa tòa nhà tài chính MT, tầng một.

Thẩm Loan vừa bước ra khỏi của xoay, không ngờ lại gặp phải người quen.

Có duyên gặp một lần, có lẽ cũng được coi là "người quen" nhỉ?

"Cô Thẩm" Ngụy Uyển Ương chủ động chào hỏi, trong mắt chứa đựng ý cười:

"Không ngờ rằng lại gặp nhau trong tình huống này."

"Tôi cũng không ngờ. Nhưng, đời người phải chứa đầy những điều ngoài ý

muốn thì mới càng thêm thú vị, đúng không?"

"Đương nhiên."

Nếu như nói lần đầu tiên gặp mặt, Ngụy Uyển Uơng chỉ coi cô như một cô gái

ăn nói bừa bãi, không rành chuyện đời, nhưng giờ phút này, cô gái đó lại dùng

hành động thực tế làm đòn cảnh cáo cô ta.

"Thứ tôi nhìn trúng, cô không giành nổi!"

Lời vẫn còn văng vẳng bên tai, bây giờ đã trở thành sự thật.

Cô không hề nói nhưng lời ngông cuồng, càng không hề cố ý khinh thường, mà

cô thật sự có năng lực làm được.

Thẩm Loan: "Chuyện của tôi đã được giải quyết ổn thỏa rồi, không làm phiền

cô Ngụy nữa. Sau này có cơ hội thì sẽ gặp lại."

"Nhưng vấn đề khó giải của tôi, chỉ có cô Thẩm mới có thể giải quyết được."

"Ồ?" Thẩm Loan quay đầu lại, nụ cười nhàn nhạt bình tĩnh có cảm giác trưởng

thành vượt quá tuổi tác: "Nói như vậy, cô Ngụy đặc biệt đến đây để tìm tôi?"

"Không biết cô Thẩm có đồng ý cho tôi cái hân hạnh đó, tìm một chỗ ngồi

xuống nói chuyện?"

Ý cười trên khuôn mặt Thẩm Loan càng sâu: "Vậy thì, nói chuyện đi." Ba chữ

cuối cùng, vừa nhẹ nhàng lại vừa tùy ý, lộ ra một sự lười biếng thờ ơ.

Nói chuyện đi...

Nghĩa là, nói cũng được, không nói cũng được.

Thật sự là hân hạnh.

Quán cà phê bên kia đường, trang trí tinh tế, khí lạnh tràn đầy.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau.

Thẩm Loan đi thẳng vào vấn đề: "Nói đi, có chuyện gì?"

"Giải trí Phi Dương."

"Ừm, tôi cũng đoán được rồi." Thẩm Loan gọi nhân viên phục vụ đến: "Cho tôi

một ly latte, cảm ơn."

"Cô gái này thì sao?"

Ngụy Uyển Uơng: "... Mocha."

"Tôi đã sớm nói với cô rồi, cô không giành nổi." Không phải diễu võ dương oai,

cũng không hề xoi mói chế giễu, không văn vẻ, dường như chỉ là đang tường

thuật lại một chuyện có thật.

Nhưng chính sự điềm tĩnh này lại khiến cho Ngụy Uyển Uơng cảm thấy khó

chịu.

Cô ta hít sâu một hơi, lấy lại cảm xúc của mình, sau đó, nhấn mạnh từng chữ

một: "Thủ đoạn của cô Thẩm thật sự rất cao."

"Quá khen."

"Cô!"

"Nếu như "nói chuyện" trong miệng cô Ngụy chỉ là biểu hiện bề ngoài, là những

lời khen ngợi vô ích này, vậy thì cần gì phải rắc rối như vậy, bởi vì, con người

tôi không thích mấy trò này."

"Tôi cũng nhìn ra được suy nghĩ của cô Thẩm rất nhạy bén, mấy chuyện bày

mưu lập kế hoàn toàn dựa vào thực lực để nói, không cần người khác phải a dua

nịnh hót."

"Cho nên" Thẩm Loan gõ nhẹ đầu ngón tay trên mặt bàn: "Mấy lời nói mở đầu

vô dụng có thể tiết kiệm lại, muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi."

"Tôi muốn có, không, tôi nhất định phải có được giải trí Phi Dương." Chắc như

đinh đóng cột.

Thẩm Loan vốn đã có dự liệu, vì thế cũng không mấy ngạc nhiên.

Ngụy Uyển Uơng: "Giá cả gấp đôi để mua lại cổ phẩn của giải trí Phi Dương

trên tay của cô."

"Cô đến đây để bàn chuyện làm ăn với tôi?" Đáy mắt Thẩm Loan hiện lên một

tia thú vị.

"Có thể nói như vậy."

"Vậy thì thật kỳ lạ. Nếu như cô Ngụy sớm đã nhìn trúng giải trí Phi Dương, vì

sao không trực tiếp tìm giám đốc Tống đàm phán, ngược lại lại đi bỏ gần tìm

xa, lượn một vòng lớn như vậy? Dù sao, thêm một người trung gian, giá cả cũng

sẽ không phải giá ban đầu."

"Tôi đã tìm rồi, nhưng anh ta từ chối."

Thẩm Loan: "Tại sao đàm phán không thành?"

"Tôi và anh ta..." Ngụy Uyển Uơng nhất thời dừng lại: "Có một chút ân oán cá

nhân."

Đáy mắt Thẩm Loan lướt qua một tia sáng, trong chớp mắt liền biến mất.

"Ân oán" của một người đàn ông và một người phụ nữ, vậy thì thú vị rồi, thiết

nghĩ chắc chắn có dính dáng đến quan hệ nam nữ bất chính.

"Cô Thẩm, giải trí Phi Dương đối với cô mà nói có thể chỉ là một công ty đem

lại lợi ích, nhưng với tôi, đó lại lại hy vọng tồn tại. Tôi thành khẩn mong cô,

không, là khẩn cầu cô, bán cổ phần của Phi Dương lại cho tôi!" Nói xong, bỗng

dưng đứng dậy, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Loan, cúi người thật sâu.

"Cô đừng như vậy." Thẩm Loan chau mày, có một chút trở tay không kịp.

Cũng may Ngụy Uyển Uơng cúi đầu xuống xong, lập tức đứng thẳng người lên,

không hề thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.

Hăng quá lại hóa dở, dù sao cũng đang ở nơi công cộng, rất dễ biến thành việc

thiếu đạo đức.

Rõ ràng Ngụy Uyển Uơng không hề có ý định đó, cái cúi người của cô ta chỉ là

một phương thức biểu đạt thành ý, cho dù là Thẩm Loan có từ chối, cô ta dĩ

nhiên sẽ thất vọng và chán nản, nhưng cũng sẽ không mất đi phép lịch sự cơ

bản và phong độ vốn có.

Bởi vì sự thẳng thắn vô tư này của cô ta, Thẩm Loan có hơi do dự.

Ngụy Uyển Ương nhìn thấy những thay đổi nhẹ trên khuôn mặt cô, hai mắt

sáng lên, những không hề nhảy lên mà chỉ yên tĩnh chờ đợi.

Cả nửa ngày Thẩm Loan mới lên tiếng: "Tôi có thể biết nguyên nhân không?"

Ngụy Uyển Uơng không hề giấu giếm, dăm ba câu đã nói ra hết quan hệ giữa cô

ta và Tống Càn, còn đặc biệt nhấn mạnh giải trí Phi Dương có ý nghĩa vô cùng

quan trọng với cô ta trong giai đoạn hiện nay.

"... Tôi đã bị ép đến bước đường cùng rồi, vì thế chỉ có thể nắm chắc cộng rơm

cứu mạng duy nhất này."

Thẩm Loan hóng được một chuyện lớn nhưng vẫn chưa kịp tiêu hóa thì đã đụng

phải ánh mắt tràn đầy hy vọng của người phụ nữ.

Thẩm Loan do dự trong nháy mắt, liền nghiêm túc trở lại: "Xin lỗi, tôi không

thể bán cổ phần cho cô được, không liên quan đến vấn đề giá cả."

Ánh sáng trong mắt người phụ nữ dần dần ảm đạm, trực tiếp chuyển thành thất

vọng.

Giống như màu sắc của tranh màu nước, sự sinh động ban đầu biến thành những

nét vẽ thưa thớt.

"Nhưng" Thẩm Loan chuyển chủ đề trong nháy mắt: "Tôi có có cách vẹn cả đôi

đường."

"Cách, cách gì?"

"Đưa văn phòng làm việc của cô trở thành chi nhánh trực thuộc dưới chướng

công ty giải trí Phi Dương, vừa hay tôi cũng đang thiếu một quản lý công ty, chỉ

xem cô có nguyện ý thay tôi làm việc hay không thôi."

Ngụy Uyển Uơng ngơ ngác, có phải là những ý mà cô ta hiểu không?

Thẩm Loan: "Thời gian cô làm trong ngành này cũng không ngắn, từ trợ lý của

nghệ sĩ đến người môi giới, sau đó rời khỏi công ty môi giới thành lập văn

phòng làm việc của các ngôi sao nổi tiếng, kinh nghiệm cũng được coi là phong

phú. Tôi giao giải trí Phi Dương cho cô, là vì tôi xem trọng năng lực của cô,

nhưng cô đồng ý hay không thì còn phải xem bản thân cô. Người xưa nói rất

đúng, thà rằng làm bà chủ một hào, cũng không làm nhân viên một đồng..."

"Tôi đồng ý!"

"Đừng vội, nghe tôi nói hết trước đã."

Ngụy Uyển Uơng trở nên nghiêm mặt: "Cô nói đi."

"Trên đời này không có bữa trưa miễn phí, mặc dù tình trạng của cô đặc biệt,

nhưng lòng trắc ẩn và công việc không thể đánh đồng với nhau được. Tôi không

phải nhà từ thiện, cũng không tin vào mấy lời ngon tiếng ngọt, vì thế, có những

thứ bắt buộc phải có quy tắc nhất định. Nếu như cô nhận chức CEO của giải trí

Phi Dương, thì trong vòng năm năm cô không được nhảy việc, hoặc là đơn

phương từ chức. Vì thế điều khoản vi phạm trong hợp đồng lao động là yêu cầu

bắt buộc, hơn nữa còn là giá trên trời. Cô phải suy nghĩ kĩ càng."

"... Tôi đồng ý."

"Nghĩ kĩ rồi." Thẩm Loan nhếch mày.

Người phụ nữ thận trọng gật đầu: "Đúng vậy, nghĩ kĩ rồi."

"Cho cô nửa tháng để xử lý xong những thủ tục liên quan đến việc xác nhập chi

nhánh, nửa tháng sau, tự mình đến Phi Dương trình diện. Ngoài ra, tôi không

thích để bên ngoài biết, vì thế bề ngoài cô mới là người sở hữu số cổ phần này,

cô hiểu ý tôi không?"

Mặc dù Ngụy Uyển Uơng có chút thắc mắc, nhưng cô ta cũng không hỏi nhiều:

"Tôi hiểu rồi."

"Còn về hợp đồng lao động, nội trong hôm nay hoặc ngày mai sẽ báo cho cô

đến kí tên."

Những lời cần nói đã nói hết: "Như vậy cũng tạm ổn rồi."

Bỗng dưng, điện thoại vang lên.

Thẩm Loan lấy điện thoại ra, lướt qua màn hình, một giây sau, sự lạnh nhạt trên

khuôn mặt dần dần biến mất, để lộ ra một sự dịu dàng ấm áp nhàn nhạt, sau

lưng đang thẳng tắp cũng vô ý thả lỏng.

Ngụy Uyển Uơng nhìn thấy toàn bộ sự thay đổi ở cô, bỗng dưng cảm thấy tò

mò người gọi điện thoại đến là ai mà lại có thể khiến cho Thẩm Loan để lộ ra sự

ngây thơ hồn nhiên nên thuộc về những cô gái ở độ tuổi này, cuối cùng không

phải một núi băng nữa, mà là một vầng mây trắng nhẹ nhàng bay trên bầu trời

xanh.

"Anh đến rồi à? Được, em sẽ qua đó ngay..."

Thẩm Loan chào hỏi cô ta một câu sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Bình Luận (0)
Comment