Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 350

Đây là lần đầu tiên Thẩm Loan hỏi ý kiến của người khác sau khi vào trò chơi.

Không chỉ có bản thân Tưởng Thạc Khải sứng sốt, trong mắt những người khác

dù nhiều hay ít cũng đều hiện ra nét kinh ngạc.

Thẩm Loan nhíu mày: "Vấn đề này rất khó sao?"

Tưởng Thạc Khải suy nghi trong chớp mắt, phân tích nói: "Khu B nằm ở giữa

trung tâm thành phố và ngư trường, đóng vai trò liên kết giữa hai bên. Mà trung

tâm thành phố thì lấy hạng mục nhanh chóng làm chủ, nguy hiểm lớn, tính linh

hoạt cao, mà ngư trường lại kinh doanh lâu dài, nguy hiểm thấp, đủ sức chịu

đựng, còn về khu B nằm giữa hai bên, ý kiến cá nhân của tôi là nên kết hợp cả

làm việc dài hạn và ngắn hạn, không chỉ lấy được tài nguyên chung của các

hạng mục thành phố, mà có có ngư trường làm chỗ dựa, tiến có thể công, lui có

thể thủ."

Thẩm Loan: "Ừ, làm như vậy."

Tưởng Thạc Khải không rõ vì sao ở đây có nhiều người như vậy, lại cố tình đi

hỏi anh ta?

Nhưng trước mắt không phải là lúc để rối rắm, anh ta thở sâu, tập trung tinh

thần, đầu tư bố trí một hạng mục mới.

"Bộ phận tài vụ có có bao nhiêu vốn lưu động?"

Cổ Thanh thao tác một chút: Hai mươi triệu."

Tưởng Thạc Khải: "Chi tám triệu sang đây."

Cổ Thanh đưa ánh mắt dò hỏi sang Thẩm Loan, người sau hơi hơi gật đầu: "Cho

anh ta."

Hai mươi phút sau, lại có hai công ty khó thoát vận mệnh bia đỡ đạn.

Động tác đánh bàn phím của Thẩm Loan ngừng lại: "Tra xem là hai công ty

nào?"

Trương Dương: "Thứ sáu và thứ bảy trên bảng xếp hạng."

Bây giờ anh ta đã có thể thuần thục chức năng chuyển đổi chức vị, bộ phận nào

lo quá nhiều việc không hết, anh ta sẽ đến bộ phận đó làm trợ thủ, do đó trở

thành người linh hoạt nhất trong nhóm.

Trương Dương sẵn sàng trở thành một viên gạch, nơi nào cần thì di chuyển đến

nơi đó.

Giống như "Hoa Hồ Điệp", bay khắp nơi.

"Kỳ lạ..." Thẩm Loan nhíu mày.

Hạ Hoài: "Sao vậy?"

"Vì sao lại không đụng vào công ty đứng thứ tám, mà lại bắt công ty thứ sáu và

thứ bảy?"

Tưởng Thạc Khải bớt thời giờ nhìn thoáng qua, như có điều suy ngĩ.

Tiếp theo lại lần lượt loại bỏ bốn tổ, cuối cùng trên sân chỉ còn ba công ty.

Theo thứ tự là "Luật Sang" do Thẩm Loan cầm đầu, "Tụng Cần" do Tần Trạch

Ngôn làm người cầm lái, và "Thế Anh" của một tổ may mắn chạy thoát một kiếp

mà làm mọi người Thẩm Loan cảm giác kỳ lạ.

Chuyển sang thế chân vạc, mùi thuốc súng càng ngày càng nồng.

Đúng lúc này, Trương Phàm đứng ở trên bục giảng bỗng nhiên mở miệng: "Tam

cường quyết thắng, cho các em mười lăm phút thời gian nghỉ ngơi."

Bên Thẩm Loan không có ai đi WC, tụ tập một nơi nắm chặt thời gian để thảo

luận.

Trương Dương: "Tổng tài sản của công ty Thế Anh này không nhiều lắm, hạng

mục cũng quy hoạch không khoa học, phân công nội bộ càng là trứng chọi đá,

thật tò mò sao có có thể ở lại đến giờ, còn đứng ở ba vị trí đầu?"

Thẩm Loan nhìn anh ta một cái, cười nói: "Chúng ta ở lại như thế nào, nó cũng

ở lại như thế."

Trương Dương: "Giấu tài?"

Tưởng Thạc Khải lắc đầu: "Chúng ta khiêm tốn không giả, nhưng thực lực nằm

ở đàng kia, rõ như ban ngày, vả lại tổng tài sản cũng không ít. "Thế Anh" này còn

không bằng mấy tổ bị loại trước đó, nếu không có một lí do nào, chỉ có thể nói

là vận may quá tốt, âm thầm thoát được sát chiêu."

"Vận may?" Miêu Miêu suy nghĩ hai lần, nhìn qua không phải rất tán thành:

"Chuyện này không đơn giản như vậy."

Thẩm Loan: "Tổ trưởng của đối phương là ai?"

Miêu Miêu: "Mã Ngọc Lâm."

"Cho dù là vận may, hay là nguyên nhân khác, công ty này có sự kỳ lạ, mọi

người đề cao cảnh giác, cẩn thận ứng phó."

Thương lượng xong, còn thừa năm phút đồng hồ, Thẩm Loan đi toilet một

chuyến.

Lúc đi ra, nhìn thấy Hạ Hoài và Tần Trạch Ngôn đang nói chuyện ---

"A, cố ý phải không?"

Tần Trạch Ngôn cũng không tức giận: "Phải xem cậu đang chỉ đến chuyện gì."

"Ơ, còn học được giả ngu à?"

"Nếu như cậu chỉ đến thứ tự, tôi cũng chỉ có thể nói --- cạnh tranh công bằng."

Ánh mắt Hạ Hoài lóe lên: "Tôi đoán ngay từ đầu cậu đã nhận được công ty tập

đoàn tài chính được đánh số ở trước, mới có thể không kiêng nể gì mà thôn tính

thu mua, dùng phát triển bản thân."

Cũng là quy mô bành trướng, Thẩm Loan chọn cách tự mình phát triển, còn Tần

Trạch Ngôn lại cướp bóc trắng trợn.

Ở đây không phân đúng sai, cũng không có đạo đức ràng buộc, chỉ là phong

cách làm việc của hai người khác nhau mà thôi.

Tiếp theo, còn phải đánh một trận đánh ác liệt nữa.

Thẩm Loan cười đi ra ngoài, trực tiếp lướt qua hai người đi vào phòng học.

Hạ Hoài há hốc mồm, cô ở đó từ khi nào? Đã nghe được bao nhiêu rồi?

Hay là hiểu lầm anh ta rồi? Không được...

Hạ Hoài nhanh chóng đuổi theo.

Tần Trạch Ngôn cười nhạo một tiếng: "Không có tiền đồ!"

"Chờ cho tôi, lát nữa đánh đến cậu thất bại thảm hại, kêu cha gọi mẹ." Hạ Hoài

quay đầu, hung tợn ném xuống một câu, bước chân không ngừng.

"Chậc, ai kêu cha gọi mẹ còn chưa biết chắc đâu." Trong mắt người đàn ông

hiện ra sự tự tin chắc chắn.

Anh ta cũng không tin anh ta không thắng được một cô gái nhỏ, huống chi, bàn

cờ đã sớm sắp xong rồi, chỉ chờ Thẩm Loan nhảy vào trong thôi, nghĩ lại đã

cảm thấy thú vị.

...

"Loan Loan, tôi và Tần Trạch Ngôn không có quan hệ gì." Hạ Hoài vội vàng

chạy mới bắt kịp được người.

"Cho nên?"

Hạ Hoài: "Tôi không phải kẻ phản bội, không tiết lộ bất kì tin tức cơ mật gì."

Thẩm Loan chợt cảm thấy buồn cười: "Tôi nói anh là kẻ phản bội à?"

"Ờ... Đúng là không có."

"Vậy anh vội vàng phân trần cái gì?"

Hạ Hoài gãi gãi đầu: "Tôi đây không phải là sợ cô đa nghi sao!"

"Tôi không đa nghi." Trò chơi mà thôi, cô không cho rằng người kiêu ngạo như

Hạ Hoài sẽ vì vậy mà mất phẩm cách.

"Hì hì... Thì ra cô tin tưởng tôi như vậy à?"

Thẩm Loan: "..."

Cái gì gọi là được đà lấn tới, chính là đây!

Khoảng thời gian nghỉ ngơi thoáng cái đã qua, cuộc đua cuối cùng chính thức

mở màn.

Lúc trước làm tất cả, đều là để chuẩn bị cho một giây phút quyết thắng cuối

cùng này.
Bình Luận (0)
Comment