Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 352

Trương Phàm kinh ngạc: "Biết mà em còn..."

"Bởi vì không cần."

Trương Phàm nhíu mày.

"Giáo sư, có lẽ thầy đã quên, đây chỉ là một trò chơi. Mà mục đích cuối cùng

của trò chơi là --- thắng!"

"Em nói sai rồi, đây là một trận mô phỏng thực tiễn." Anh ta mở miệng sửa lại,

vẻ mặt nghiêm khắc.

Ai nói Trương Phàm không biết giận?

Anh ta chỉ là không dễ nổi giận mà thôi.

Thẩm Loan cười khẽ: "Một trận thực tiễn hư cấu? Giáo sư không cảm thấy cách

biểu đạt này rất mâu thuẫn sao?"

Đã là "hư", sao có thể là "thật" được?

"Quy tắc thi đấu, cách thao tác, vận dụng chiến thuật, mặc dù mô hình giới kinh

doanh được làm ở trình độ rất cao, thậm chí trong lúc vô hình đã cho vào rất

nhiều quy tắc kinh doanh, nhưng trong mắt em, đây chỉ là một trò chơi! Chẳng

qua hình thức mới lạ hơn một chút, kết cấu lớn hơn một chút, bối cảnh giống

thực tế hơn, nhưng bản chất vẫn là người chơi này chém giết đối đầu với người

chơi kia."

Trương Phàm đau đầu, sau khi nghẹn một lúc lâu với cắn răng nặn ra một câu:

"Mục đích nhà trưởng tổ thức trận thực tiễn này là để cho mọi người quan sát

trải nghiệm, không phải nhìn các em đấu đá ầm ĩ, cấu xé lẫn nhau!"

Thẩm Loan chớp mắt: "Nói như vậy, thầy cũng biết rồi?"

Trương Phàm hừ lạnh: "Chút trò vặt này của các em, còn muốn giấu diếm được

ai?"

Tần Trạch Ngôn cố ý để lại "Thế Anh", chính là muốn đào hố cho Thẩm Loan,

một khi cô đồng ý thu mua, số vốn lưu động lớn sẽ bị khóa lại ngay lập tức, chỉ

có thể mặc người chém giết, không còn sức đánh trả.

Cũng may Thẩm Loan không mắc mưu, tránh được cạm bẫy.

Tần Trạch Ngôn thẹn quá thành giận, đến mức mất đi năng lực phán đoán cơ

bản nhất, lại qua loa hạ lệnh đấu thầu.

Vốn dựa vào thực lực của "Tụng Cần", cho dù dùng một phần vốn lưu động để

đầu tư cho dự án cũng không thành vấn đề, nhưng đen ở chỗ Thẩm Loan mưu

tính đã lâu, im hơi lặng tiếng đổi tất cả hạng mục trong tay sang tiền mặt, làm

vốn lưu động tăng vọt, bước vào quá trình cưỡng chế thu mua.

Đến khi Tần Trạch Ngôn phản ứng kịp, cũng chỉ có thể bị động "phản công".

Trương Phàm: "Em bán hết toàn bộ các hạng mục dù dài hạn hay ngắn hạn, biết

loại hành vi này gọi là gì không?"

Thẩm Loan: "Mổ gà lấy trứng?"

"Ồ, em còn vẫn còn có chút tự mình biết mình nhỉ."

"Không làm như vậy, em sẽ thua."

"Nhưng em giết địch 1000, tự tổn hại 800, còn có ý nghĩa gì?"

Thẩm Loan: "Tất nhiên là có, thắng lợi!"

Chẳng lẽ đây không phải là ý nghĩa lớn nhất sao?

Trương Phàm: "..."

Thấy sắc mặt anh ta không tốt, Thẩm Loan nghĩ nghĩ, quyết định đổi sang lý do

thoái thác uyển chuyển dễ dàng chấp nhận hơn: "Vừa rồi thầy nói, mục đích của

nhà trường là cho mọi người quan sát trải nghiệm, nhưng cạnh tranh thật sự

trong kinh doanh còn tàn khốc hơn cảnh tượng trong trò chơi gấp trăm ngàn lần,

giây lát đã thay đổi bất ngờ, anh lừa tôi lại là chuyện như cơm bữa. Em và Tần

Trạch Ngôn cũng chỉ có thể tính là một trận chiến nhỏ, nếu ngay cả chuyện này

mà bọn họ cũng không chịu được, tương lai sao có thể đối mặt với chém giết

thật sự?"

Trương Phàm vừa tức vừa buồn cười: "Những câu đường đường chính chính

này, em lại hạ bút thành văn --- ngụy biện! Nhưng tôi không chỉ những học sinh

đó."

"Vậy chỉ ai?"

"Em."

Thẩm Loan nhướng mày.

Trương Phàm nhìn cô thật sâu: "Lúc Tần Trạch Ngôn quyết định "phản công",

em làm như thế nào? Đối mặt trực diện với địch, ngọc nát đá tan! Thẩm Loan ơi

là Thẩm Loan, em cũng thật là can đảm!"

Câu cuối cùng tuyệt đối không phải khen.

Cô im lặng một chút: "Tình huống lúc đó, em không còn lựa chọn nào khác, chỉ

có thể đánh cược một lần."

"Em quá nóng vội!"

"Em chỉ biết một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống là sa sút tinh

thần, ba tiếng trống là mất hết dũng khí."

"Ra quyết định độc đoán cũng chưa chắc là chuyện tốt."

"Theo em, cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công."

Trương Phàm há miệng, còn muốn mở miệng, lại nghe Thẩm Loan nói thẳng:

"Giáo sư, em rất rõ bản thân đang làm gì."

Từ ngữ chính xác, vô cùng chắc chắn.

Trương Phàm liền hiểu có khuyên nhủ nữa cũng vô dụng, lời đã đến bên miệng

lại không thể không nuốt về bụng.

Học sinh quá có chủ kiến, thầy giáo cũng rất buồn rầu.

"Quên đi." Anh ta xua xua tay: "Nói một ngàn, một vạn, chưa chắc em đã nghe

lọt. Nhưng có một câu, tôi hy vọng em có thể nhớ kỹ, hơn nữa xem như bài

học."

Thẩm Loan: "Thầy nói đi."

"Cứng quá thì dễ gãy, quá cứng cỏi ắt tổn hại."

Có được một người lãnh đạo tư tưởng tiến bộ, đối với một xí nghiệp mà nói,

vừa là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

"Cảm ơn, em nhớ kỹ rồi. Thầy có chuyện gì khác không?"

Trương Phàm lắc đầu: "Em đi đi."

Thẩm Loan thu dọn đồ rời đi, bỗng ---

"Còn đôi lời quên nói." Người đàn ông bất ngờ mở miệng.

Thẩm Loan quay đầu lại: "Gì ạ?"

"Tuy rằng đi nhầm đường, nhưng --- làm tốt lắm!"

...

"A! Ra rồi kìa..."

Theo tiếng kêu của Miêu Miêu, mấy người chờ ở bên ngoài không hẹn mà cùng

xúm lại.

Hạ Hoài xông đến nhanh nhất: "Giáo sư phê bình em?"

Thẩm Loan lắc đầu: "Không có."

"Không phải phê bình, vật..." Tưởng Thạc Khải đắn đo một chút: "Được khen

ngợi?"

"Ừ."

"Tôi biết ngay!" Trương Dương cười to, vui vẻ đắc ý: "Lần này chúng ta lấy yếu

thắng mạnh sao sẽ bị phê bình được? Khen ngợi thì còn được."

Cổ Thanh có chút nghi ngờ: "Nhưng em thấy dáng vẻ của giáo sư hình như

không vui vẻ lắm, còn tưởng..."

"Vợ à, đừng nghĩ quá nhiều, ok?"

"... Được rồi." Cổ Thanh nhún nhún vai, dù có nói thế nào, thắng đều là một

chuyện đáng để vui vẻ.

Kỳ Tử Thần mỉm cười đứng ở một bên, đề nghị: "Tôi mời mọi người ăn một

bữa cơm tối được không?"

Hạ Hoài không phục: "Ai cần cậu mời? Để tôi!"

Con trai ngốc nhà địa chủ, điển hình cho kẻ ngốc lắm liền còn vui vẻ.

Miêu Miêu giơ tay: "Tôi muốn ăn lẩu."

Cuối cùng, mọi người đều đồng ý, hẹn năm rưỡi tập hợp trước cửa.

Thẩm Loan gọi điện thoại cho Quyền Hãn Đình bảo anh không cần đến đón,

chờ cơm nước xong xuôi cô sẽ tự mình lái xe về.

"... Đi với ai?"

"Thành viên trong tổ."

"Anh quen không?"

"Có một người."

"Ai?"

"Hạ Hoài."

Bên kia, hai mắt người đàn ông híp lại, bình tĩnh: "Hình như trước đó không

nghe em nói ở cùng tổ với nó?"

"Tổ khác, tạm thời thêm vào."

"Ăn ở đâu?"

"Tạm thời còn chưa rõ..." Từ từ!

Thẩm Loan nhướng mày: "Anh không cảm thấy vấn đề hôm nay của anh có hơi

nhiều sao?"

"Khụ... Không cảm thấy."

"Sao, không muốn em đi à?"

"Tuyệt đối không có! Anh là cái loại đàn ông không tiến bộ đó sao?"

Thẩm Loan bật cười, diễn, tiếp tục diễn!

"Cũng đúng, vậy em có thể chơi suốt đêm..."

"Suốt đêm?!" Giọng lập tức tăng vọt lên quãng tám, lạnh lẽo nặng nề: "Tưởng

bở! Anh không đồng ý."

"Ồ, vừa rồi ai còn nói mình tiến bộ?"

"..."

"Được rồi, bây giờ còn không biết địa chỉ cụ thể, sau khi đến sẽ gửi định vị cho

anh."

"Còn tạm được..."

Trước khi cúp máy, người nào đó vẫn là không yên tâm: "Anh cảm cáo em,

không được suốt đêm! Có nghe không?" Giọng điệu vô cùng hung dữ.

"Biết rồi biết rồi."

Kết thúc cuộc gọi.

Miêu Miêu đi tới: "Tổng giám đốc Thẩm, cô cười cái gì thế?"

"Tôi cười vì có người khẩu thị tâm phi."

Hai mắt Miêu Miêu hơi sững sờ, hình như cô ta có thể ngửi được... vị chua của

tình yêu.

Dục vọng sống sót làm cô ta dừng hỏi, chủ yếu là không muốn bị đánh quá

thảm.

Mỉm cười.

Năm rưỡi, đúng giờ tụ họp trước cổng.

Không ngờ gặp phải nhóm Tần Trạch Ngôn, nhìn dáng vẻ, hình như cũng đi liên

hoan...

Miêu Miêu chậc một tiếng: "Đúng là oan gia ngõ hẹp."

Cổ Thanh xoa xoa cánh tay, cảm giác không khí có chút lạnh.

Hai bên đều là bảy người, xếp hàng hai bên, hơi lộ ra thế giằng co.

Ánh mắt Tần Trạch Ngôn thản nhiên đảo qua Thẩm Loan, lại rơi xuống người

Hạ Hoài, lướt nhẹ đến mức không có một chút uy lực, không theo một chút sức

nặng, nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo chui vào lỗ chân lông.

Hạ Hoài không những không sợ, còn cười hì hì nhe răng, cộng thêm làm mặt

quỷ: Đã nói sẽ đánh cậu tan tác, kêu cha gọi mẹ, hỏi xem có phục hay không?

Tần Trạch Ngôn: "..."

Tức chết rồi!

"Anh, anh cùng đi ăn cơm với bọn em không?" Kỳ Tử Nhan chạy đến bên Kỳ

Tử Thần, vui vẻ khoác tay anh ta, dường như không để chuyện thắng thua vào

trong lòng.

"Anh không đi được, bên em xong thì gọi điện thoại cho anh, anh lái xe đến."

"... Ò." Không hứng thú lắm, cảm xúc không cao.

Kỳ Tử Thần vỗ vỗ đầu cô ta: "Đừng quá muộn."

"Anh, nếu không thì anh chỉ đến bên chỗ em thôi?"

"Không được, bên anh có hẹn."

Kỳ Tử Nhan bĩu môi: "Thôi được rồi..." Nói xong, không quá thân thiện đảo

qua đám người Thẩm Loan, Miêu Miêu.

Lúc lướt thoáng qua, cũng không biết là cố ý hay vô tình, dừng ở Thẩm Loan

một chút.

Kỳ Tử Nhan tự hỏi, cô ta dùng lực rất lớn, nhưng sao người này vẫn không chút

sứt mẻ?

Nếu là lúc trước, Thẩm Loan có lẽ sẽ bị ngã, nhưng mà, từ sau khi học võ, hạ

bàn của cô ổn hơn không ít.

Lại nói, một cô gái, sức lực có lớn thì cũng có thể lớn đến mức nào chứ?

Cho nên Thẩm Loan bình yên vô sự, trái lại Kỳ Tử Nhan đau đến che vai, hít

vào một hơi.

"Không sao chứ?" Thẩm Loan mở miệng nói trước đoạt lời cô ta: "Sau này đi

đường cẩn thận một chút, động vào tôi thì không sao, nếu như đụng vào người

nhà và trẻ nhỏ thì không tốt, đúng không?"

Kỳ Tử Nhan vốn muốn cắn ngược lại một cái, nói Thẩm Loan đụng cô ta,

không nghĩ tới người phụ nữ này phản ứng quá nhanh, hai ba câu đã đội cho cô

ta cái mũ "đi đường không cẩn thận".

Muốn phản bác cũng không được.

Nghẹn lời!
Bình Luận (0)
Comment