Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 366

Cả người Dương Lam đều bối rối.

Con gái của bà ta không phải là người bị hại sao? Sao lại biến thành đồng bọn

của bọn bắt cóc rồi?

Lúc trước cảnh sát nói, bà ta không tin; bây giờ nghe Thẩm Yên chính miệng

thừa nhận, cuối cùng cũng không phải do bà ta lừa mình dối người.

"Tiểu Yên, con, sao lại làm ra loại chuyện này?!"

"Mẹ, con quá thích anh Kỳ, con cũng không muốn, nhưng con không còn cách

nào..." Nước mắt Thẩm Yên rơi như mưa.

Dương Lam tức giận đến run rẩy cả người, nhưng nhiều hơn là khủng hoảng.

Nếu tiểu Yên bị hình phạt, vậy ba đứa con bà ta sinh ra sẽ gãy đi hai đứa, mặc

dù có Thẩm Khiêm, nhưng thiếu sự giúp đỡ của anh chị em, chỉ có thể một

mình chiến đấu, tương lai còn không biết sẽ thành cái gì!

Thái độ của Xuân Giang với Thẩm Loan trong khoảng thời gian này làm cho

Dương Lam quá đề phòng, cảm giác như nếu còn tiếp tục như vậy, toàn bộ nhà

họ Thẩm sẽ biến thành vật trong lòng bàn tay Thẩm Loan.

Rất nhiều lúc phụ nữ không nói lý lẽ, các cô toàn dựa vào trực giác.

Từ cái ngày đầu tiên Thẩm Loan bước chân vào cửa ngôi nhà này, Dương Lam

đã có một loại lo lắng không rõ, giống như tất cả những thứ bà ta có được bây

giờ trong tương lai đều sẽ bị quả bom hẹn giờ Thẩm Loan này hủy diệt.

Cho nên bà ta hết sức cảnh giác, âm thầm quan sát, nhưng sau một khoảng thời

gian, Thẩm Loan cũng không dã tâm bừng bừng như bà ta đoán trước, Dương

Lam bắt đầu thả lỏng cảnh giác.

Mãi đến khi học viện Khởi Hàng báo trúng tuyển, bà ta mới ý thức được mình

sơ suất.

Đáng tiếc, họa lớn đã thành, muốn ra tay loại bỏ, lại bất lực.

Tiếp theo, con gái lớn ra chuyện, lúc này, con gái hai cũng có thể không giữ nổi,

tuy rằng không có chứng cứ trực tiếp, nhưng Dương Lam lại cho rằng từng

chuyện này đều không thoát khỏi liên quan với con khốn Thẩm Loan kia!

Không thể không nói, trực giác của phụ nữ có đôi khi thật sự chuẩn đến đáng

sợ.

Nhưng Dương Lam không có chứng cứ, cho nên bà ta chỉ có thể nói năng thận

trọng, ngay cả nhắc cũng không thể nhắc đến. Việc cấp bách là nghĩ cách cứu

Thẩm Yên...

Bà ta nhờ động tác lau nước mắt mà nháy mắt với con gái, Thẩm Yên dừng lại,

sau đó bịch một tiếng quỳ ở trước mặt Thẩm Xuân Giang: "Ba ơi, con không

muốn ngồi tù, ba cứu con đi..."

Một bên nói, một bên chảy nước mắt ào ào.

Thẩm Xuân Giang: "Trước khi mày làm chuyện này thì không cân nhắc đến hậu

quả có thể xảy ra à? Từ ngày hôm qua được cứu đến giờ, suốt cả một ngày, mày

có vô số cơ hội để thẳng thắn, nhưng mày đã làm như thế nào? Bịa đặt lung

tung, giấu trời qua bể! Mày nói xem mày giấu diếm còn chưa tính, nhưng mày

lại cố tình có trăm ngàn chỗ hở. Bây giờ thì hay rồi, cảnh sát tìm tới cửa, nhìn là

biết không tốt lành gì rồi. Mặt của nhà họ Thẩm bị một mình mày làm mất hết

rồi!"

"Ba, con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi." Thẩm Yên không ngừng lắc đầu:

"Bây giờ chỉ có ba là có thể giúp con, nếu như... nếu như con thật sự bị bắt ngồi

tù, vậy đời này xong rồi!"

"Giúp? Mày bảo tao giúp thế nào? Hối lộ cảnh sát, hay là thu mua thẩm phán?"

"Luật sư vừa rồi nói anh ta chắc chắn thắng kiện!" Thẩm Yên không ngừng mở

miệng, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất.

"Nhưng mày nói cho cậu ta tình hình thực thế không? Mày chưa từng làm, tất

nhiên cậu ta chắc chắn thắng, nhưng vấn đề bây giờ là ba tên bắt cóc kia đúng là

đã nhận tiền của mày đi bắt cóc Kỳ Tử Nhan!"

Đúng vậy, Thẩm Yên cũng không nói chân tướng cho luật sư.

Thẩm Xuân Giang: "Lui lại mười ngàn bước, dù có thắng kiện, thành công thoát

tội, mày cho rằng người nhà họ Kỳ sẽ từ bỏ ý đồ? Đó là hòn ngọc quý trên tay

nhà họ Kỳ, cẩn thận để ý, thương yêu hết mực. Bọn họ sẽ bỏ qua cho mày à?"

Tiếng khóc của người phụ nữ dừng lại, không khỏi rùng mình một cái.

Thẩm Yên đương nhiên biết địa vị của Kỳ Tử Nhan ở trong lòng vợ chồng nhà

họ Kỳ, nếu không, cũng sẽ không chọn cô ta để ra tay.

Thẩm Xuân Giang quay lưng lại, không hề nhìn đứa con gái không biết cố gắng

này nữa, trầm giọng thở dài: "Chuyện đã đến tình trạng như hôm nay, thì phải

có ngời đứng ra gánh chịu trách nhiệm..."

Ý nói, ông ta cũng không giữ được Thẩm Yên!

"Ba, ba không thể mặc kệ con được!" Cô ta bắt lấy ống quần Thẩm Xuân Giang,

nước mắt nước mũi hoàn quyện vào nhau, cả người đã đến trên bờ vực tan vỡ.

Bây giờ Thẩm Yên mới ý thức được, dù cô ta có bắt chước Thẩm Loan như thế

nào đi nữa, cái loại bình tĩnh và lạnh nhạt tản ra từ trong xương cốt, chính mình

mãi mãi không học được.

Thẩm Xuân Giang nhíu mày, đi lên trước hai bước tránh tay cô ta.

Thẩm Yên ngã xuống trên mặt đất, ánh mắt toát ra vẻ tuyệt vọng.

Lúc này, Dương Lam bỗng mở miệng: "Xuân Giang, nếu tiểu Yên đã biết sai

rồi, anh không thể cho nó thêm một cái cơ hội sao?"

Người đàn ông cứng rắn: "Là chính nó tự chặt đứt đường lui của chính mình."

Dương Lam than nhẹ, khẽ nói: "Em biết chuyện này không dễ giải quyết, cũng

làm anh rất khó xử, nhưng nó dù sao cũng là họ Thẩm, là con gái ruột của anh.

Huống chi..." Nói tới đây, bà ta hơi dừng lại: "Nếu tiểu Yên thật sự ngồi tù, em

sợ sẽ liên lụy đến công ty..."

Lông mày của Thẩm Xuân Giang căng chặt.

Dương Lam từ từ kể ra: "Đầu năm nay, cổ đông đều thích nhìn chằm chằm vào

cấp cao của công ty, nhất là vị trí hiện tại của anh, đứng đầu tập đoàn, quyền lực

trong tay, một khi dính phải gièm pha, giá cổ phiếu chắc chắn sẽ chịu ảnh

hưởng, áp lực sắp phải đối mặt có thể tưởng tương được..."

Huống hồ, không lâu trước đây mới xảy ra "sự cố trang sức phóng xạ", nếu thêm

một chuyện Thẩm Yên này nữa, chỉ sợ danh dự tích góp mấy chục năm nay của

Minh Đạt sẽ bị hủy hoại.

Thẩm Xuân Giang rơi vào trầm tư.

Dương Lam cho con gái một ánh mắt "yên tâm".

Xem trọng mặt mũi, tiếc danh dự, vừa là ưu điểm của đàn ông nhà họ Thẩm,

cũng là sự thiếu sót chết người.

Quả nhiên ---

Thẩm Xuân Giang trầm ngâm một lát, quay lại, nới với Thẩm Yên: "Còn quỳ

làm gì?"

Thẩm Yên sững sờ, một giọt nước mắt còn do dự ở trong mắt không biết nên rơi

xuống hay không.

Dương Lam phản ứng kịp, kéo người dậy, ngồi lên sô pha.

Thẩm Xuân Giang: "Lúc cảnh sát hỏi chuyện con có tiết lộ gì không?"

"Không có! Con chưa nói gì cả!"

"Coi như có chút đầu óc..." Loại tình huống trước mắt này, một khi Thẩm Yên

bị thẩm vấn đến khai ra, dù có thủ đoạn thông thiên, chỉ sợ cũng bất lực.

"Ba?"

"Bây giờ trừ ba và mẹ con ra, còn có ai biết chuyện này?"

"... Thẩm Loan."

"Loan Loan?" Thẩm Xuân Giang nhướng mày: "Sao nó lại biết?"

"Hôm qua trước khi cảnh sát tìm được kho hàng, nó đã xuất hiện ở đó, còn dùng

gậy sắt đánh ngất hai tên bắt cóc."

Sau khi Thẩm Xuân Giang biết đã giải cứu Thẩm Yên thành công thì không xen

vào chuyện này nữa, cụ thể trải qua chuyện gì, ông ta không có hứng thú, cũng

không hỏi han cặn kẽ. Không nghĩ tới Thẩm Loan vậy mà tìm được vị trí của

kho hàng sớm hơn cả cảnh sát...

Thẩm Yên lau nước mắt, nhịn không được nhíu mày: "Con nghi nó đã phát hiện

ra gì rồi, mới có thể tìm hiểu nguồn gốc một đường tìm tới."

"Ừ, ba biết rồi."

"Ba, nó chắc chắn sẽ bán đứng con!" Thẩm Yên lại kích động lên.

Ánh mắt Thẩm Xuân Giang hơi tối, cảm xúc khó phân biệt.

Một lúc lâu, ném xuống một câu: "Chuyện này ba sẽ xử lý."

Sau đó xoay người vào thư phòng.

Ánh mắt Thẩm Yên lộ vẻ mê mang, ngẩng đầu nhìn Dương Lam: "Mẹ, con sẽ bị

bắt vào tù sao?"

"Yên tâm." Dương Lam vẻ mặt thoải mái, còn có sự vui vẻ khi tính toán thành

công: "Nếu ba con đã đồng ý rồi, thì sẽ không nuốt lời."

"Nhưng Thẩm Loan nó ---"

"Con gái ngốc, Thẩm Loan cũng họ Thẩm, mọi thứ bây giờ nó có được đều do

nhà họ Thẩm cho."

Thẩm Yên lắc đầu, đôi mắt đỏ bừng tràn ngập nghi hoặc và khó hiểu: "Mẹ, con

vẫn không hiểu."

Dương Lam cười chắc chắn: "Có câu --- người sống ở dưới mái hiên, không thể

không cúi đầu. Cũng là lúc cho nó nhìn rõ vị trí của mình rồi."

...

Thẩm Loan vừa mới vào cửa nhà, đã bị Chu Khánh Phúc chặn lại.

Cô dừng bước, nghỉ chân, khẽ nhếch cằm lộ ra vài phần khí thế như có như

không, mọi thứ đều để lộ trong lúc lo đãng.

Chu Khánh Phúc nghĩ, cô ba bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Không còn là dáng vẻ cúi đầu, yếu đuối nhẫn nhục chịu đựng, cũng không còn

im lặng ít lời, quái gở hướng nội. Cô càng ngày càng chói mắt nổi bật, đặc biệt

là sau khi cô cả, cô hai liên tiếp gặp chuyện không may, đã không còn ánh trăng,

ngôi sao cũng bắt đầu lóe ra ánh sáng.

Có lẽ, đây là khí thế trời sinh của người nhà họ Thẩm?

Mặc dù lưu lạc bên ngoài, cũng không thể mất đi sự kiêu ngạo và tài trí hơn

người, chỉ cần cho cô một cái cơ hội, mang cô trở về quỹ đạo, cô có thể tản ra

mị lực đặc biệt của nhà họ Thẩm.

Chỉ tiếc...

Chu Khánh Phúc không khỏi cảm khái, ở trong ngôi nhà này, dù ưu tú cũng đã

định sẵn phải mài các góc cạnh, dù kiêu ngạo cũng không thể không thỏa hiệp

khi đối mặt với quyền uy.

"Quản gia Chu có chuyện gì không?"

"Ông chủ mời cô đến thư phòng một chuyến."

"Được."

Thẩm Loan không biểu hiện ra sự bất ngờ gì, thản nhiên đi tới đó.

Cốc cốc cốc ---

Gõ cửa trước khi vào, đây là quy củ.

"Tiến vào." Uy nghiêm trầm trọng.

Thẩm Loan đẩy cửa vào.

"Ba, ba tìm con?"

"Ừ, ngồi xuống rồi nói."

Thẩm Loan ngồi ở đối diện, ngồi im lặng chờ.

"Nghe nói, con tìm được kho hàng trước cả cảnh sát?"

"Vâng." Cô gật đầu.

"Có thể nói cho ba biết, sao con lại tìm được nơi đó không?"

Ánh mắt Thẩm Loan lóe lên, hơi do dự.

Thẩm Xuân Giang nhìn biểu hiện của cô ở trong mắt, trong lòng chợt trầm

xuống, đây là đã biết?

Cuối cùng, sau mấy chục giây xoắn quýt, Thẩm Loan mở miệng: "Con trong lúc

vô ý nhặt được chiếc điện thoại của cô Kỳ ở phòng bệnh, phát hiện... Trong nhật

kí cuộc gọi của cô ấy có cuộc gọi của chị hai gọi đến."

"Cho nên?" Thẩm Xuân Giang ung dung bình tĩnh.

"Có thể ba không biết, ngày đó cũng là ngày kiểm tra của ban B Khởi Hàng,

thành tích tốt sẽ được đánh giá tốt nghiệp, hầu như không ai không kiểm tra, trừ

Kỳ Tử Nhan... Con nghi lúc ấy chị hai đã nói gì đó ở trong điện thoại, mới làm

cho cô Kỳ không thể không đến bệnh viện."

Còn có thể là gì?

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, chắc cũng là mấy lời linh tinh như "cậu không

tới thì tôi sống không nổi" rồi "cậu không xuất hiện thì tôi sẽ chết" các kiểu.

Trong đó có đủ ý uy hiếp, Kỳ Tử Nhan sợ cô ta thật sự luẩn quẩn trong lòng,

cho nên cả kiểm tra cũng bỏ.

Hai mắt Thẩm Xuân Giang híp lại: "Con nghi ngờ cái gì?"

"Có phải là chị hai..." Muốn nói lại thôi, ánh mắt lập loè, Thẩm Loan khống chế

mỗi một vẻ mặt đều rất đúng chỗ.

"Đủ rồi!"

Thẩm Loan dừng lại.

Thẩm Xuân Giang trầm giọng: "Nhớ kỹ, con cái gì cũng không biết."

"Ba?" Cop trừng lớn mắt, kêu lên thành tiếng.

"Theo lời ba nói mà làm."

"Vậy nếu cảnh sát hỏi tới..."

"Ba mặc kệ con dùng lý do gì, cũng không được liên lụy chị hai con vào!"

Thẩm Xuân Giang một lòng muốn bảo vệThẩm Yên, cũng không để ý đến sống

chết của Thẩm Loan.

A...

Hay cho một cái "ba măc kệ con dùng lý do gì"!

Sự thật cô tới kho hàng đầu tiên đã bị bảy, tám cảnh sát còn có Kỳ Tử Thần nhìn

thấy, những người này không phải đồ ngốc, ngược lại, người này còn khó lừa

hơn người khác, Thẩm Loan có thể dùng lý do gì để phân trần lấy lệ, dưới tiền

đề dấu giếm được sự thật, để cho mình thành công thoát thân?

Căn bản là không có!

Một khi sơ sẩy, cô có thể sẽ trở thành nghi phạm, dù may mắn qua được cửa

cảnh sát, cũng không thể khai báo với người nhà họ Kỳ!

Thẩm Xuân Giang đưa ra loại yêu cầu này ngay bây giờ, cưỡng ép cô nói dối,

làm giả chứng cứ, một mặt có thể dời ánh mắt của cảnh sát, tranh thủ nhiều thời

gian hơn cho Thẩm Yên, mặt khác, phân tán sự phẩn nộ của nhà họ Kỳ, thành

công kéo Thẩm Yên ra.

Bảo vệ một, tổn hại một, vô tình đến như vậy!

Cũng đúng, con gái riêng sao mà so sánh được với con gái hợp pháp danh chính

ngôn thuận

Nếu không kiếp trước sau khi ba chị em nhà họ Thẩm đều kiểm tra có nội tạng

phù hợp với vị kia xong, lại chỉ đẩy một mình Thẩm Loan ra thừa nhận ác mộng

đó.

Đây là gương mặt thật của Thẩm Xuân Giang.

Bình thường đối với bạn rất tốt, trong lòng dù có nhiều thương tiếc xót xa hơn

nữa, đến giây phút quyết định, vẫn không chút do dự đẩy bạn ra ngoài chắn đao.

Đời trước, Thẩm Loan chính là quân cờ lúc nào cũng có thể bị hi sinh, vứt bỏ.

Không có lợi ích dây dưa, ông ta có thể là người ba hiền từ, đưa tiền, đưa xe,

làm bạn cảm thấy chính mình được quan tâm, được coi trọng; nhưng một khi đã

xen lẫn với quyền lợi, lúc phải chọn lựa, ông ta cũng có thể biến thành đao phủ

vô tình trong một dây, vung đao với máu mủ của mình!

May mắn Thẩm Loan trải qua quá kiếp trước, đã sớm nhìn thấu bản chất của

Thẩm Xuân Giang, cho nên, từ một giây cô bước vào cửa lớn nhà họ Thẩm, cô

đã nói với chính mình, dù nhà họ Thẩm đối với cô tốt, cô cũng sẽ lạnh lùng như

cũ, không mảy may cảm động.

Cho nên giờ phút này lòng cô quả thật rất bình tĩnh, giống như ao tù nước đọng,

không nổi lên được bất kỳ gợn sóng nào.

Đã sớm biết kết quả như vậy, cần gì phải đau buồn?

Kiếp trước, nước mắt cô đã chảy hết, đời này chỉ còn lại thù hận khắc cốt tâm.

Nhưng nên diễn, vẫn phải diễn xong, chỉ thấy Thẩm Loan khẽ mím môi, trong

mắt hiện lên bị thương rõ rệt, mờ mịt và tủi thân đan xen, mang theo vài phần

oán hận và lên án.

Thẩm Xuân Giang lại không chút mềm lòng, cứng rắn nói ---

"Sóng gió của chị cả con còn chưa bình ổn, tiểu Yên không thể lại đã xảy ra

chuyện, cho nên chỉ có thể oan cho con."

"Nhưng mà ba..." Cô còn ý đồ cãi cọ.

Nhưng Thẩm Xuân Giang cũng không cho cô cơ hội này: "Không có nhưng nhị

gì hết, con phải làm như vậy!"

Sau sự im lặng hồi lâu, Thẩm Loan rũ đôi mắt ảm đạm xuống, thấp giọng nói:

"Con hiểu rồi."

Lúc này, sắc mặt Thẩm Xuân Giang mới thoáng hòa hoãn xuống, giọng nói

mang sự vỗ về: "Ba biết, lần này làm khó con, nhưng lợi ích của nhà họ Thẩm

là quan trọng nhất, sau này con sẽ từ từ hiểu rõ khổ tâm của ba. Chờ chuyện ổn

định lại, tiểu Yên sẽ cảm ơn con, ba cũng sẽ bồi thường cho con."

Thẩm Loan mím chặt môi, dưới cái nhìn chăm chú nghiêm nghị của đối

phương, chậm rãi gật đầu, dáng vẻ con gái ngoan ngoãn nhẫn nhục chịu đựng.

Trong lòng lại không ngừng cười lạnh, đánh một gậy, lại cho quả táo ngọt,

Thẩm Xuân Giang lấy cô làm chó để huấn luyện à!

Hay!

Hay lắm!

"Được rồi, con đi ra ngoài đi."

Thẩm Loan đứng dậy rời đi.

Rời thư phòng, giương mắt đã thấy quản gia Chu nhìn sang hướng này.

Thẩm Loan im lặng không lên tiếng, cúi đầu, dáng vẻ uể oải vừa nhìn đã biết bị

tủi thân.

Chu Khánh Phúc tiến lên: "Cô ba, cô... có ổn không?"

Thì ra ngay cả một người làm cũng nhìn ra Thẩm Xuân Giang bạc tình, thông

cảm với cô.

Thẩm Loan cảm thấy buồn cười.

Nhưng trên mặt lại vẻ mặt sắp khóc: "Không... Cháu không sao..."

Lời tuy như thế, hốc mắt lại đỏ.

Chu Khánh Phúc thở dài một tiếng: "Có một số việc, cô phải tự xem, làm quen

với nó. Hầu hết thời gian, quá để ý và canh cánh trong lòng, người bị thương

thường là mình."

Chương 364: Không phải mềm lòng, Thẩm Yên bị bắt

"Đội trưởng, những này của cô ấy đều là thật sao?!" Cảnh sát trẻ tuổi tỏ vẻ mình

đã bị hoảng sợ.

"Là thật hay giả, phải thẩm vấn mới biết được."

"Nhưng ba người kia còn ở bệnh viện..."

"Cậu quên rồi à? Còn một người nữa."

Trước mắt cảnh sát trẻ tuổi bỗng sáng lên, đúng rồi, ba tên bắt cóc, hai tên vào

bệnh viện, một tên bị bọn họ bắt được tại chỗ, bây giờ đang bị nhốt ở trong

phòng thẩm vấn.

"Đi! Qua xem thử ---"

"Nhưng mà vị ở bên trong..." Anh to do dự nhìn thoáng qua phòng nghỉ.

Thẩm Loan yêu cầu thả cô đi.

Nhưng đội trưởng không đồng ý.

Người phụ nữ này cũng hổ báo lắm, vậy mà mở miệng chất vấn ngay tại chỗ,

nói bọn họ không tư cách làm như vậy, thái độ vô cùng "kiêu ngạo".

Tính tình đội trưởng nóng nảy đã không phải là ngày một ngày hai rồi, thích

nhất là trị các loại không phục.

Thẩm Loan càng gọi, ông ta càng ít nói.

"Sao, cậu có ý kiến với cách xử lý của tôi?" Âm cuối cao lên, che giấu sự nguy

hiểm.

"Sao có thể chứ? Chẳng qua... Chúng ta không có đủ lý do, theo quy củ, đúng là

không thể cứng rắn giam người ta lại..."

"Hừ! Ai nói là cứng rắn giam? Một là chưa còng tay, hai là chưa đến phòng

thẩm vấn. Không phải chỉ bảo cô ta ở lại phối hợp điều tra thôi sao, làm công

dân của quốc gia, đây là nghĩa vụ nên làm!"

Ậc!

Nghe đội trưởng vừa nói như vậy, giống như... cũng có vẻ hợp lý.

Nhưng sao cứ luôn cảm thấy không đúng chỗ nào nhỉ?

"Tay mơ, học một chút đi." Nói xong, đi đến phòng thẩm vấn.

Ông ta không tin chính mình đường đường là đội trưởng đội cảnh sát hình sự,

lại không quản được một con nhóc!

Đúng lúc này ---

"Đội trưởng Trương! Chờ một chút!"

"Chuyện gì?"

"Anh có điện thoại."

"Không nhận."

"Ôi --- phía trên gọi tới, bảo anh phải nhận."

...

Nửa giờ sau, Thẩm Loan rời cửa lớn của cục cảnh sát, đôi tay nhét túi, lông tóc

không chút hao tổn.

"Thẩm Loan!" Kỳ Tử Thần từ trên xe xuống dưới, đi đến trước mặt cô, xem ra,

đã đợi một lúc rồi.

"Sao anh còn chưa đi?"

Anh em Kỳ Tử Thần đã sớm lập biên bản xong.

"Tôi đang đợi cô."

Thẩm Loan nhướng mày: "Có chuyện gì à?"

"Vì sao cô lại xuất hiện ở đó?"

"Vấn đề này, vừa rồi ở bên trong đã có người hỏi, tôi kí hiệp ước giữ bí mật, cho

nên tạm thời không thể nói cho anh."

Mặt mày người đàn ông tối sầm lại, gian nan mở miệng: "Vụ bắt cóc này, có

liên quan gì đến cô không?"

"Không có."

Kỳ Tử Thần mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.

"Em gái của anh thế nào rồi?"

"Đã về nhà, không bị thương gia thịt gì, nhưng khóc dữ lắm, hẳn là bị dọa sợ

rồi."

Lòng Thẩm Loan nói, chờ cô ta biết được chân tướng, chỉ sợ sẽ khóc hơn nữa.

Có chuyện gì làm người ta sởn tóc gáy hơn "hung thủ ẩn nấp ở bên người"

không?

Cô đột nhiên cảm thấy xót xa cho Kỳ Tử Nhan.

Tuy rằng kiếp trước không thể kiểm tra chứng thục, nhưng vận mệnh vẫn luôn

vận hành theo quỹ đạo tương tự.

Đời trước Kỳ Tử Nhan đã chết, Thẩm Yên được gả cho Kỳ Tử Thần như ý

nguyện, nếu nói hai bên không liên quan gì, đánh chết Thẩm Loan cũng không

tin.

Còn nguyên nhân chết cụ thể, có thể là bọn bắt cóc giết con tin, cũng có thể Kỳ

Tử Nhan phát hiện chuyện gì đó mà bị giệt khẩu.

"Cảm ơn."

Thẩm Loan nhướng mày, đụng phải ánh mắt sâu xa của đối phương.

Kỳ Tử Thần: "Nếu không phải cô nhanh chóng quyết định xem video theo dõi,

tranh thủ nhiều thời gian hơn cho công tác cứu viện, chỉ sợ bây giờ đã không có

kết quả thế này rồi."

"Anh nói quá rồi."

"Không phải là nói quá!" Anh ta bỗng cao giộng lên, giống như muốn nhờ vào

đó để tăng can đảm của bản thân hơn: "Thật ra tôi..."

Ting --- ting ---

Một tiếng còi chói tai chợt vang, ngay sau đó là một ánh sáng chói mắt phóng

đến chỗ hai người.

Thẩm Loan theo bản năng híp mắt lại.

Kỳ Tử Thần không màng đến bản thân, ngược lại còn thay cô chắn một chút.

"Người này lái xe thế nào vậy?"

Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Loan lại lướt qua anh ta, lập tức đi đến chiếc xe

kia.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra đường nét sườn mặt của người đàn ông.

Thẩm Loan rõ ràng đã chạy tới bên cạnh rồi, Quyền Hãn Đình lại không nhìn cô

một cái, mà lạnh lẽo mà nhìn về phía trước, đối diện với Kỳ Tử Thần cách kính

chắn gió.

Rồi sau đó, cười khẩy, quay đầu nhìn Thẩm Loan: "Sững sờ làm gì? Lên xe."

"Ồ." Người này ăn thuốc nổ? Tính tình còn rất lớn.

Rất nhanh, chiếc Mercedes màu đen rời đi, biến mất ở trong bóng đêm

Kỳ Tử Thần đứng tại chỗ, sau một lúc lâu nở nụ cười tự giễu yếu ớt, là chiếc xe

ngày đó tới đón Thẩm Loan, anh ta nhớ rõ kiểu xe và biển số xe, không sai.

Thật ra, vừa rồi trong nháy mắt, anh ta muốn nói cho Thẩm Loan biết, cô rất đặc

biệt với anh ta.

Tiếc là, cuối cùng cũng không nói ra được.

Bên trong xe.

"Chơi vui không?" Không giống trêu chọc, mang theo cảm xúc, hợp với gò má

lạnh lẽo hơi lộ ra của người đàn ông,

Thẩm Loan giống như không cảm xúc, gật gật đầu: "Chơi vui."

Quyền Hãn Đình nghẹn lại, nhịn không được cắn răng: "Em người phụ nữ

này..."

"Em sao vậy?"

"Không tim không phổi."

Thẩm Loan khẩu khí của anh: "Anh người đàn ông này, giấm tận trời cao."

Lục gia bị chọc trúng nỗi lòng toát ra vẻ mặt ngại ngùng khó có được, sau đó, từ

chối không nhận.

"Thôi đi, vừa bóp còi, còn bật cả đèn, nếu em nói với anh ta thêm vài câu nữa,

có phải anh sẽ lái xe đâm bay người ta luôn không?"

"Ý tưởng này không tồi, lần sau cứ làm như vậy."

Thẩm Loan dở khóc dở cười: "Anh cũng quá bá đạo rồi."

"Anh không thích em trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Ai trêu hoa ghẹo nguyệt? Anh có biết đó là nói chuyện không?"

"Được, vậy không phải là trêu hoa ghẹo nguyệt. Dù sao thì ý cũng là đừng tiếp

xúc với mấy tên đàn ông bên ngoài nữa."

Thẩm Loan nhíu mày: "Anh nghi ngờ em?"

"Không phải nghi ngờ em, là không tin mấy con chó bên ngoài."

"..." Được! Thành chó rồi, còn không bằng "bướm" hay "ong" gì đó.

Cuối cùng, Thẩm Loan nói một đống lời hay, như là "Bạn trai của em đẹp trai

nhất sao còn có thể để ý đến những người khác được", cuối cùng mới dỗ được

thùng giấm chua lớn này.

Hai người nói đến chính sự.

Thẩm Loan: "Anh gọi điện thoại?"

"Ừ."

Quả nhiên, mạng giao thiệp đúng chỗ, chuyện có khó cũng có thể rất đơn giản.

Nhớ tới vẻ mặt không cam tâm tình nguyện nhưng lại không thể không thả

người kia của "đội trưởng", Thẩm Loan cảm thấy thoải mái cả người.

Quyền Hãn Đình: "Rốt cuộc em nghĩ như thế nào?"

Vấn đề lúc trước Sở Ngộ Giang hỏi, anh không trả lời không phải vì không

muốn nói, mà vì chính anh cũng không biết.

Để khỏi mất mặt, chỉ có thể yên lặng là vàng.

"Em muốn Thẩm Yên bị phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, bị mọi người phán

quyết." Một nụ cười lạnh hiện ở bên môi cô.

"Làm điều thừa." Quyền Hãn Đình hừ lạnh, ném cho cô một "ánh mắt khinh bỉ

đến từ bề trên".

"Vậy anh cảm thấy nên làm thế nào?"

"Tất nhiên là tự mình làm thẩm phán."

Thẩm Loan bĩu môi, "Em là dân lành, không phải người cầm dao trong xã hội."

"Em không cần cầm dao, chỉ cần tới trễ một bước, hoặc là khoanh tay đứng

nhìn, tất nhiên sẽ có người đi trước."

Thẩm Loan hiểu rõ ý anh.

Thẩm Yên bị cưỡng hiếp, cô có thể không xuất hiện, mượn tay tên bắt cóc kia

hủy hoại Thẩm Yên, không đánh mà thắng.

Quyền Hãn Đình: "Em không phải là người mềm lòng, vì sao?"

Sau khi Thẩm Loan im lặng thật lâu, gằn từng chữ một: "Bởi vì, cô ta là phụ

nữ."

Thẩm Yên đúng là phải chịu trừng phạt, nhưng làm một người phụ nữ, cô ta

không nên bị đối đãi như vậy.

Đây không phải là nhân từ, cũng không phải là mềm lòng, đây là sĩ diện và tôn

trọng mà Thẩm Loan có thể dành cho đồng loại.

Dù muốn hủy hoại cô ta, tuyệt đối không lấy phương thức cưỡng hiếp đó.

Quyền Hãn Đình im lặng.

Anh có thể trong lúc vô tình phát hiện ra chỗ lấp lánh trên người phụ nữ này,

như một khu mỏ có chôn kim cương, bạn vĩnh vĩnh không biết giây tiếp theo sẽ

đào được cái gì, không ngừng muốn đi tìm tòi nghiên cứu, đi sâu vào, đi khai

phá...

"Tiếp theo định làm gì?"

"Đó là chuyện của mấy chú cảnh sát." Cô nhoẻn miệng cười, trong mắt hiện lên

sự gian xảo.

...

Ngày hôm sau, bệnh viện cảnh sát chiếm đóng truyền lại tin tức, hai tên bắt cóc

bị thương đã tỉnh lại.

Đội trưởng Trương lập tức dẫn người chạy tới phòng bệnh.

Qua một giờ gặng hỏi, hai người chuyện gì cũng đã nói ra.

"Đội trưởng, nói giống với cô ấy..."

"Cô ấy" là ai, trong lòng hai người hiểu rõ không cần nói ra.

"Đi thôi, đi gặp đương sự cuối cùng."

Trên mặt cảnh sát trẻ hiện ra vẻ mặt quái dị, nhịn không được nhổ nước bọt:

Trên đời này sao lại có loại người này?

Dương Lam lấy "tinh thần bị nhục nhã, chưa khôi phục" làm lý do, từ chối yêu

cầu của cảnh sát.

"Đồng chí, xin bà phối hợp với công việc của chúng tôi."

"Cũng xin các anh hãy thông cảm cho tâm tình của người làm mẹ này, con gái

của tôi xảy ra loại chuyện này, nó không thể chịu kích thích hơn nữa. Kỳ Tử

Nhan không phải đã nói hết chuyện rõ ràng cho mấy anh rồi sao? Không thể giơ

cao đánh khẽ, buông tha cho con gái của tôi sao?"

"Kỳ Tử Nhan cùng con gái của bà không giống nhau."

"Không giống nhau chỗ nào? Đều là người bị hại!"

Đội trưởng Trương cười lạnh: "Kết luận này của bà chỉ sợ có chút qua loa rồi."

Dương Lam nhíu mày.

"Nếu bà kiên trì không cho chúng tôi làm việc, cũng được. Tiểu Trịnh!"

"Có!" Cảnh sát trẻ đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Đi cưỡng chế bắt một nghi phạm khác về cục để thẩm vấn!"

"Vâng!"

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Dương Lam, cảnh sát tên là "tiểu Trịnh" bỗng mở

cửa phòng bệnh ra, hùng hổ chế ngự Thẩm Yên: "Cô bị nghi ngờ liên quan đến

vụ án bắt cóc, mời theo chúng tôi về cục cảnh sát để tiếp nhận điều tra..."
Bình Luận (0)
Comment