Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 371

"Các anh đã sớm biết Tuệ Tuệ bị hại rồi, đúng không?!" Cười đủ rồi, Lưu Mạch

Toàn trầm giọng chất vấn.

Sở Ngộ Giang: "Phải."

"Các anh muốn mượn tay của tôi đi giết Thẩm Yên, đúng không?!"

Sở Ngộ Giang: "Đúng vậy."

"Mấy người thần thông quảng đại, thủ đoạn thông thiên, vì sao không cứu cô

ấy? Vì sao trơ mắt nhìn cô ấy bị hại chết? Cô ấy là một người phụ nữ có thai!

Mang thai con tôi, chuẩn bị làm mẹ! Cô ấy cười vui vẻ như vậy, hạnh phúc như

vậy, vì sao mấy người không thể nhân từ một chút?!"

Lông mày Sở Ngộ Giang chợt nhăn lại, vừa định mở miệng, lại bị Quyền Hãn

Đình ngăn lại kịp thời ---

"Tôi nói với cậu ta."

"Gia..." Mắt Sở Ngộ Giang lộ ra do dự.

Tinh thần Lưu Mạch Toàn đã thất thường, lúc nào cũng có thể sụp đổ, người

sống không đáng sợ, người chết cũng không đáng sợ, đáng sợ là người sống một

lòng muốn chết!

Quyền Hãn Đình khoát khoát tay, ý bảo không ngại.

Sở Ngộ Giang chỉ có thể cung kính lùi sang một bên, nhưng ánh mắt lại luôn

luôn nhìn chằm chằm vào mọi cử động của Lưu Mạch Toàn, phòng ngừa anh ta

đột nhiên phát cuồng, làm Lục gia bị thương.

"Cậu hỏi tôi, vì sao không cứu vợ và con của cậu?"

Lưu Mạch Toàn nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt đỏ ngầu.

Quyền Hãn Đình không kiêu ngạo, bình tĩnh nói: "Bởi vì, không cứu được."

Trên mặt Lưu Mạch Toàn tìm vẻ đau xót, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Không cứu

được? Sao lại không cứu được? Không phải mấy người rất lợi hại sao?"

Lăng Vân vẫn luôn làm một cái phông nền không lên tiếng đột nhiên mở miệng:

"Nếu chúng tôi cứu được, cũng sẽ không đưa anh ra."

Đúng vậy.

Nếu Vu Giai Tuệ còn sống khỏe mạnh, Lưu Mạch Toàn và nhà họ Thẩm cũng

không kết mối thù sâu như vậy, một hai phải lấy mạng của Thẩm Yên để trả.

Anh ta không cần mạng của Thẩm Yên, tất nhiên Quyền Hãn Đình cũng sẽ

không lựa chọn anh ta.

Vậy tất cả như bây giờ sẽ không xảy ra.

Lưu Mạch Toàn như mất hết sức lực, hai chân khuỵu xuống, quỳ gối lên mặt xi

măng, phát ra một tiếng nặng nề.

Anh ta ôm mặt, sụp đổ khóc lớn: "Vì sao là tôi? Vì sao?"

Lăng Vân: "Vì, mục tiêu của anh, cũng là mục tiêu của chúng tôi. Anh hẳn nên

thấy may mắn, có được cô hội chính tay đâm kẻ thù, chỉ tiếc..."

"Chỉ tiếc cái gì?" Lưu Mạch Toàn bỗng ngẩng đầu.

"Thẩm Yên không chết."

"Không chết?! Sao có thể?!"

"Miễn cưỡng giữ được một cái mạng, thành người thực vật, nhưng cũng không

khác chết lắm."

Lời tuy như vậy, nhưng phần an ủi chiếm đa số, chính Lăng Vân lại không cho

là đúng.

Dù sao, sai một ly đi nghìn dặm.

Người thực vật và người chết, vẫn có khác nhau rất lớn.

Đổi lại là cậu, căn bản sẽ không cho đối phương bất kỳ một cơ hội cứu giúp

nào, ắt phải một kích tất trúng!

Lưu Mạch Toàn nghe vậy, vẻ tự giễu và tiếc nuối tràn ra khóe miệng, trong mắt

lại toát ra vẻ nhớ nhung: "Cô ấy không thích tôi đánh đánh giết giết nhất, cũng

được, do người khác đáng chết, Thẩm Yên còn sống cũng tốt... Còn sống cũng

tốt..."

Anh ta không ngừng lặp lại bốn chữ cuối cùng, như nói cho người không ở đây

nghe, lại như an ủi chính mình.

Vốn là, Lưu Mạch Toàn muốn giải quyết Thẩm Xuân Giang, ông nhưng ta ra

vào đều có tài xế, khó đối phó, đêm đó Thẩm Xuân Giang cũng không tới bệnh

viện.

Không có lựa chọn tốt nhất, chỉ có thể lấy lui mà tiến, chọn Thẩm Yên để khai

đao.

Cha nợ con trả là đạo lý hiển nhiên, bây giờ nghĩ lại, nếu Tuệ Tuệ còn sống, cô

ấy thiện lương như vậy, tốt đẹp như vậy, chắc chắn không muốn nhìn thấy anh

ta giết người vô tội.

Trong lòng người đàn ông vừa thống khổ, vừa mâu thuẫn, đủ loại cảm xúc hòa

trộn vào nhau, như muốn kéo anh ta vào vực sâu, muôn đời muôn kiếp không

trở lại được.

"Do người khác?" Lăng Vân hỏi lại, trong giọng nói hình như có nghi hoặc.

Lưu Mạch Toàn nghiến răng nghiến lợi: "Người nên trả giá lớn là Thẩm Xuân

Giang! Là ông ta phái người đi bắt Tuệ Tuệ!"

"Anh chắc chứ?" Vẻ mặt ăng Vân quái dị nhìn anh ta chằm chằm.

"Có ý gì? Vì sao lại hỏi như vậy? Anh còn biết cái gì?" Anh ta đột nhiên chuyển

hướng sang Quyền Hãn Đình: "Chắc chắn anh biết, nói cho tôi rốt cuộc Tuệ Tuệ

chết như thế nào? Anh nói cho tôi!"

Quyền Hãn Đình nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, bên trong có sự đồng tình nhỏ

bé không thể nhận ra: "Chắc chắn muốn nghe?"

Người sống trên đời, mơ hồ một chút, cũng tốt hơn.

Đáng tiếc, có người lại cố tình u mê không tỉnh ngộ, hoặc là, người đó căn bản

không muốn cho mình dễ chịu hơn, cho nên mới không thể mơ hồ.

Lưu Mạch Toàn gật đầu: "Tôi chắc chắn!"

"Được."

Thẩm Xuân Giang vì để Vương Nghiệp Long cầm đầu ba người không khai

Thẩm Yên ra, dùng tiền thuê thế lực nào đó, giúp ông ta tìm ra người nhà của ba

người này, sau đó tiến hành uy hiếp.

Lưu Mạch Toàn là trẻ mồ côi, không có thân thích gì, trơn không bắt được.

Nhưng Vương Nghiệp Long thì khác, tra xuống, gã vậy mà lại có vợ trước vừa

ly hôn nửa năm.

Cho nên sau khi tra được địa chỉ hiện tại của Vu Giai Tuệ, hai tên xăm mình tới

cửa.

Ban đầu Thẩm Xuân Giang chỉ định giam như giam tù, khống chế Vu Giai Tuệ

ở nhà trọ, phái hai tên xăm mình kia trông coi, không xảy ra sự cố là được.

Nhưng Thẩm Yên lo lắng, sợ tên xăm mình không coi kĩ được, để người trốn

thoát, cho nên khăng khăng muốn đưa Vu Giai Tuệ tới nơi cô ta chỉ định rồi

nhốt lại, như thế mới có thể bảo đạm tuyệt đối không sơ hở.

Rời khỏi nơi ở quen thuộc rất dễ tạo khủng hoảng cho người khác, huống chi

Vu Giai Tuệ là một thai phụ, bất kể là sinh lý, hay là tâm lý, đều nhạy cảm hơn

người thường.

Cộng thêm hai tên xăm mình mặt mày đáng sợ, cô cho rằng lần này mình đi sẽ

không sống nổi.

Cô muốn bảo vệ chính mình, bảo vệ con cấp tốc, cho nên trên đường bị dẫn đi,

cô chọn chạy trốn.

10 giờ tối, bóng đêm nặng nề.

Cô chọn con đường nhỏ quen thuộc, ý đồ dùng ưu thế biết đường của mình, bỏ

trốn khỏi hai tên xăm mình.

Nhưng cô quá hoảng sợ, hơn nữa lo lắng đứa con trong bụng, áp lực gấp đôi

đánh tới, đánh mất bình tình những ngày qua, lúc qua cầu mưa gió, một bước

trượt chân...

"A --- a --- a ---"

Nghe xong chuyện đã xảy ra, người đàn ông phát ra tiếng gào rống như con thú

bị giam giữ.

Anh ta như tận mắt thấy Tuệ Tuệ ôm bụng nhỏ chạy vội trong bóng đêm, trong

lúc đó cô có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu tuyệt vọng?

"Cho nên, đao của anh không vung nhầm người."

"Thẩm Yên đáng chết! Cô ta đáng chết! Nhưng cô ta lại cố tình không chết! Ha

ha ha... Ông trời ơi, ông không công bằng!"

Sở Ngộ Giang: "Chúng ta đã thay cậu giải quyết hai tên xăm mình kia, cậu có

thể yên tâm."

"...... Cảm ơn." Người đàn ông ngừng tiếng khóc, gắng gượng đứng dậy.

Rõ ràng một phút trước còn đau đến xé lòng, lúc này lại bình tĩnh như vậy.

Cảm xúc của anh ta cắt quá nhanh, căn bản không giống với người bình thường.

Sở Ngộ Giang thấy thế, đề phòng không khỏi nặng hơn.

Lưu Mạch Toàn lại không nhìn anh ta, hoặc là nói căn bản không thèm để ý, anh

ta chỉ nhìn Quyền Hãn Đình chằm chằm, bởi vì ở đây anh mới là người có thể

làm chủ.

"Cho nên, anh dẫn tôi tới đây làm gì?"

Quyền Hãn Đình: "Tôi không thích thiếu nợ người khác. Cậu giải quyết Thẩm

Yên, xem như là thù lao, tôi thả cậu đi."

"Đi?"

"Không sai." Nói xong, lấy một túi hành lý căng phồng từ trong góc phòng ra:

"Ở đây có hai triệu đô la, đủ cậu chi tiêu nửa đời sau. Mang tiền, ra nước ngoài,

chuyện còn lại không cần cậu phải xen vào, giao cho tôi xử lý."

"Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi có thể rời đi?"

Quyền Hãn Đình: "Tôi nói cậu đi được, thì cậu đi được."

Tự tin ngạo mạn, suồng sã kiêu ngạo.

Lưu Mạch Toàn cũng không nghi ngờ anh có bản lĩnh này không, dù sao, có thể

đưa một người sống như anh ta ra khỏi trại tạm giam, đã không phải chuyện

người thường có thể làm được."

"Lấy tiền, đi đến bến tàu thứ nhất, có người đang đợi, đảm bảo đoạn đường này

của cậu bình yêu vô sự."

"Một vấn đề cuối cùng, rốt cuộc anh là ai?"

Quyền Hãn Đình: "Biết đáp án, có khả năng cậu sẽ không đi được, chắc chắn

còn muốn hỏi không?"

Lưu Mạch Toàn xách túi, xoay người rời đi.

Lăng Vân sững sờ: "Anh ta cứ đi như vậy?"

Sở Ngộ Giang thu hồi ánh mắt: "Không thì sao?"

"Sao tôi cứ có cảm giác không đơn giản như vậy..."

"Đầu nấm nhỏ học giả thâm trầm từ khi nào thế?" Sở Ngộ Giang không cho là

đúng.

Đối với một người đàn ông mà nó, tình yêu có thể khắc cốt minh tâm, nhưng lợi

ích lại là lựa chọn cuối cùng.

"Nếu không cậu cho rằng cậu ta muốn làm gì? Tự sát vì tình?"

Một bên là vợ con đã hóa thành tro cốt, một bên là mê hoặc thoát khỏi cảnh

phạt tù cộng thêm khoản tiền kếch xù.

Thằng ngốc cũng biết nên chọn thế nào.

Lăng Vân nhíu mày, như không ủng hộ cách nói của Sở Ngộ Giang: "Gia, sao

Vu Giai Tuệ lại có dính líu đến Vương Nghiệp Long?"

Vợ chồng ly hôn?

Dù sao, vẫn có quy củ "vợ của anh em không thể chạm vào", nếu Vu Giai Tuệ

thật sự từng có một đoạn tình cảm với Vương Nghiệp Long, vậy Lưu Mạch

Toàn không có khả năng ở bên cô.

Sở Ngộ Giang cũng nghĩ không ra, ánh mắt dò hỏi hướng về Quyền Hãn Đình.

"Vu Giai Tuệ và Lưu Mạch Toàn từ đầu đến cuối vẫn là người yêu, chẳng qua

ba năm trước họ Lưu gặp chuyện, không thể không chạy trốn, Vươn Nghiệp

Long được nhờ vả, chăm sóc cô ta thay thôi."

"Chăm sóc đến mức kết hôn?"
Bình Luận (0)
Comment