Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 373

Lăng Vân tiến lên thăm dò hơi thở của Lưu Mạch Toàn, vẻ mặt lạnh lẽo: "Đã

chết."

Quyền Hãn Đình than nhẹ: "Làm thành quan tài đôi, chôn hai người chung đi."

Sinh cùng chăn, chết cùng mộ.

Ước muốn của Lưu Mạch Toàn cũng chỉ như vậy mà thôi.

Giữ mạng anh ta không được, vậy thỏa mãn tâm nguyện của anh ta, cũng có thể

xem như là một loại bồi thường.

Rất nhanh Sở Ngộ Giang đã liên hệ với người đáng tin cậy để giải quyết tốt hậu

quả.

Trên đường trở về, không khí có chút nặng nề.

Lăng Vân nhìn sang kính chiếu hậu một chút, chỉ thấy Quyền Hãn Đình nhắm

mắt vờ ngủ, dáng vẻ lạnh lẽo "ai cũng đừng nói chuyện với tôi".

Lại nhìn sang ghế lái, Sở Ngộ Giang thuần thục bẻ tay lái, mày lại nhíu lại theo

bản năng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Cho tới bây giờ, anh ta vẫn không thể nào hiểu được sự lựa chọn của Lưu Mạch

Toàn.

Một người phụ nữ so sánh với nửa đời sau nhàn hạ suôn sẻ, căn bản là nhỏ bé

không đáng kể. Huống chi, người chết đã đi xa, không thể đuổi theo, lựa chọn

tự sát của anh ta căn bản là đang hy sinh không xứng đáng.

Theo quan điểm của Sở Ngộ Giang, thì đây là một kẻ hèn nhát trá hình!

Lăng Vân thì không có mâu thuẫn lớn như vậy, tuy cậu không tán thành cách

làm của Lưu Mạch Toàn, nhưng có thể hiểu được.

Một người mất đi tín ngưỡng, sống còn không bằng chết.

Giống như đại bàng gãy cánh, con sói bị bẻ răng nanh, thứ quan trọng nhất đã

không còn, hiển nhiên mạng sống cũng trở nên không còn quan trọng như vậy.

Trong sự im lặng đến nghẹt thở này, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, cùng với thân xe

xóc nảy mãnh liệt, mặc dù Sở Ngộ Giang lấy tốc độ nhanh nhất để bẻ tay lái,

cũng không có cách nào để tránh xảy ra va chạm.

Két ---

Tiếng phanh chói tai.

Toàn bộ thân xe Mercedes bị vỡ vụn, đầu xe đâm vào cửa xe ở ghế phụ, đèn pha

vỡ vụn, đuôi xe sượt qua hàng rào bảo vệ, bắn ra tia lửa yếu ớt, bị biến dạng

nghiêm trọng.

Nhưng thần kỳ là, kính chắn gió ở phía trước và phía sau, kể cả kính cửa sổ

cũng vẫn còn nguyên vẹn không bị gì.

Mặc dù va chạm mạnh mẽ, bình xăng cũng không có xu thế rò rỉ hay nổ tung.

Lăng Vân nhanh chóng nhảy ra ghế sau, ở bên cạnh Quyền Hãn Đính với tư thế

bảo vệ, đề phòng cảnh giác.

Sở Ngộ Giang thì mắt lạnh nhìn phía trước chăm chú, vừa quan sát động tĩnh,

vừa làm lá chắn thịt để nhận sát thương đầu tiên, dùng để làm suy yếu công kích

của đối phương.

Không cần giao lưu lời nói, cũng không cần ánh mắt ra hiệu, trong nháy mắt

xảy ra biến cố, hai người đã ngồi vào vị trí của mình.

Giống như đã làm vô số lần, đã sớm quen thuộc trong đầu, ăn ý tuyệt đối.

Đúng lúc này, một chiếc xe từ xa lái tới, hai chữ "R" dễ thấy --- Rolls - Royce

bản định chế.

Nhìn khắp Ninh Thành, người có chiếc xe này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay,

không khéo là, ai Quyền Hãn Đình cũng biết.

Mà Sở Ngộ Giang và Lăng Vân cũng có suy đoán, ánh mắt giao nhau, đều nhìn

thấy khiếp sợ trong mắt nhau.

Chiếc Roll - Royce đến làm hai chiếc Lexus đang bao vây Quyền Hãn Đình

không hẹn mà cùng lui về phía sau, cho đến khi mở ra một con đường đi vào.

Giống như người hầu nghênh đón người chủ, dáng vẻ khiêm tốn phục tùng.

Quyền Hãn Đình đẩy cửa xe ra, Sở Ngộ Giang ngạc nhiên: "Gia!"

"Các cậu cũng xuống gặp bạn cũ một chút."

Lăng Vân theo sát phía sau, Sở Ngộ Giang im lặng, cuối cùng cũng lựa chọn

xuống xe, nhưngtrên tay hai người đều không buông.

Tuy nói là bạn cũ, nhưng cũng có khả năng biến thành kẻ thù.

Dù sao, cũng đã sớm có xích mích.

Cửa xe Luis Luis mở ra, người đàn ông khom người bước ra, một chiếc áo polo

màu xám nhạt, phối với chiếc quần màu be thoải mái, mùa đông rét mướt, anh

ta như không cảm giác lạnh lẽo.

Nhẹ nhàng mân mê chuỗi tràng hạt trên tay, trên khuôn mặt anh tuấn là nụ cười

dịu dàng, nếu xem nhẹ hành vi đâm dừng vừa rồi, đây hiển nhiên là một tu sĩ vô

dục vô cầu, dịu dàng như nước, phật quang chiếu rọi.

"Lão lục, đã lâu không gặp." Tống Cảnh cười nho nhã với Quyền Hãn Đình,

giống như bạn tốt nhiều năm không gặp, ánh mắt ôn hòa.

"Đúng là đã lâu không gặp, em còn cho rằng Nhị ca đã sớm quên hết mấy người

ở quá khứ như bọn em rồi."

"Ký ức là một thứ rất kỳ diệu, ta càng muốn quên, nó càng không để cho ta

quên."

Quyền Hãn Đình nhìn anh ta chằm chằm một lúc lâu, lại đảo qua chiếc xe bị hư

tổn nghiêm trọng cách đó không xa: "Anh hai muốn ôn chuyện, chỉ cần nói rõ,

không cần dùng hình thức điệu cao này để cho thấy ý đồ đâu."

Ý cười của Tống Cảnh không thay đổi: "Tôi sợ không mời nổi lục gia."

"Em không cho rằng mình đã làm gì để anh hai phải dùng phương thức này để

"mời"?"

"Lưu Mạch Toàn." Tống Cảnh chậm rãi phun ra một cái tên.

Quyền Hãn Đình nhíu mày.

Sở Ngộ Giang và Lăng Vân liếc nhau.

Tống Cảnh: "Động vào người của tôi, phủi mông một cái đã muốn đi, cậu cho

rằng dễ như vậy à?"

"Lưu Mạch Toàn là người của anh?"

Phía sau Tống Cảnh, A Li bước ra, giải thích: "Lưu Mạch Toàn là do nhị gia dẫn

tới."

Thiếu niên mười bảy tuổi rời quê nhà đến Ninh Thành dốc sức làm việc, không

có bằng cấp, chỉ có một thân mạnh mẽ, nhưng mặt mũi anh ta không tồi, dáng

người lại cao lớn, vào Dạ Paris làm một nhân viên tạp vụ bình thường.

Nhờ cơ duyên xảo hợp mà lọt vào mắt nhị gia

Tống Cảnh thấy tuổi anh ta còn nhỏ, trong mắt lại lộ ra một sự tàn nhẫn không

chịu thua, trong lúc hứng thú, mang theo anh ta bên người tự mình dạy dỗ.

Thằng nhóc này thiên phú cao, nhưng cũng nghĩ rất nhiều, sau khi tiếp xúc với

những lĩnh vực bí mật trong bóng tối, liền có ý nghĩ muốn lên lại bờ.

Quả nhiên, không đến ba năm, sau khi kiếm được món tiền đầu tiên, Lưu Mạch

Toàn đã đưa ra ý rời Dạ Paris với Tống Cảnh.

Nhưng anh ta đã tiếp xúc với quá nhiều thứ trong những năm qua, Tống Cảnh

căn bản không thể thả anh ta rời đi.

Lưu Mạch Toàn vì biểu lộ quyết tâm, tự cắt ngón út tay phải, cũng thề với trời

từ nay về sau sẽ không nhắc tới nửa câu "nhị gia", không lợi dụng, không phản

bội, không nhờ giúp đỡ.

Tống Cảnh đồng ý, lại thầm than "đáng tiếc", vốn là hạt giống tốt.

Lưu Mạch Toàn mang toàn bộ tiền tích góp về quê nhà Lê Trang, mua phòng,

còn mở một sòng bạc, định sống những ngày nhàn nhã, nhưng những người lúc

trước anh ta từng đắc tội lại nhao nhao tới cửa gây sự.

Khi đó anh ta mới biết được, cái gì gọi là "rời khỏi hỗn loạn thì phải trả lại.

Sòng bài rất nhanh đã phải đóng cửa, Lưu Mạch Toàn lỗ sạch vốn, sau một thời

gian nghèo túng, không thể không làm lại nghề cũ, làm một tên côn đồ.

Không phải không nghĩ tới trở lại bên người nhị gia, dù sao thì dựa lưng vào

cây lớn hóng gió tốt hơn, nhưng lúc trước anh ta đi quá dứt khoát, đã không còn

mặt mũi trở về.

Mà Tống Cảnh cũng bí mật theo dõi, người mình tự tay dạy dỗ ra, tất nhiên là

luyến tiếc.

Vì vậy ngay sau khi nhận được tin, Tống Cảnh đã chạy đến, nhưng chào đón

anh ta lại là một thi thể lạnh như băng.

"Nhị gia, sợ rằng ngài đã hiểu lầm rồi." Sở Ngộ Giang mở miệng.

"Phải không?"

Lăng Vân nghiêm mặt: "Lưu Mạch Toàn chết không liên quan gì đến chúng

tôi."

"Hung thủ sẽ không thừa nhận chính mình giết người." Ý rằng, anh ta không tin.

Lăng Vân còn muốn nói gì nữa, bị Quyền Hãn Đình giơ tay ngăn lại: "Lục ca

định giải quyết thế nào?"

Tống Cảnh cười, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ vui sướng: "Lão lục, cậu vẫn thẳng

thắn sảng khoái như trước."

"Anh bày ra thế trận lớn như vậy, em không dứt khoát mà được sao?"

"Ha ha..." Tống Cảnh cười nhẹ: "Vậy phiền cậu đi theo tôi một chuyến."

"Đi đâu?"

"Anh em gặp mặt, không tránh được phải uống một chén. Dạ Paris thế nào?"

"Được."

Ánh mắt nhàn nhạt của Tống Cảnh đảo qua Sở Ngộ Giang và Lăng Vân: "Các

cậu cũng cùng tới đi."

Hai người liếc nhau, có theo không?

Theo!

...

Học viện Khởi Hàng, trên hành lang bên ngoài ban C.

"Xin lỗi!" Khom lưng 90 độ.

Thẩm Loan bị động tác thình lình này của Kỳ Tử Nhan làm kinh ngạc lui về

phía sau nửa bước, cô công chúa này chắc là uống nhầm thuốc à?

Cô nhíu mày theo bản năng, ánh mắt dò hỏi hướng sang Kỳ Tử Thần lẳng lặng

xem diễn ở một bên: Em gái anh bị gì thế?

Người đàn ông nhún nhún vai, day tay, tỏ vẻ không biết gì.

Khóe miệng Thẩm Loan giật giật, Kỳ Tử Nhan vẫn còn giữ động tác khom lưng

đó, không mỏi lưng à?

Tất nhiên là mỏi.

Cho nên Kỳ Tử Nhan hơi ngẩng đầu, nhanh chóng liếc cô một cái, đúng lúc bị

Thẩm Loan thấy được, hiện ra nguyên hình.

Ờmmmm...

Có hơi xẩu hổ.

"Thẩm Loan, xin lỗi." Cô ta hít sâu, câu này rõ ràng có thành ý hơn câu đầu:

"Lúc trước tôi chặn cô hai lần, nói rất nhiều lời nói khó nghe, còn cố ý khiêu

khích... Cô có thể tha thứ cho tôi không?"

"Được." Thẩm Loan gật đầu, rất dứt khoát.

Kỳ Tử Nhan có chút ngốc, chuyện này, dễ như vậy á?

Thẩm Loan ra vẻ rời đi.

"Cô chờ một chút."

"Còn có chuyện gì khác sao?"

"Chuyện đó... Cô thật sự tha thứ cho tôi?"

Thẩm Loan khoanh tay trước ngực, lộ thái độ lười biếng.

Kỳ Tử Thần bên cạnh híp mắt lại, yết hầu không nhịn được khẽ chuyển động.

"Nếu như cô không muốn được tha thứ, tôi cũng có thể rút lại lời nói vừa rồi,

lựa chọn không ha thứ."

Ý rằng, tùy cô thôi, tôi sao cũng được, phật hệ phật hệ.

Vẻ mặt Kỳ Tử Nhan, được gọi là phức tạp: "Hình như cô... cũng không để ý

lắm?"

"Trên đời này não tàn nhiều lám, người ghét tôi, hận tôi cũng không ít, nếu tôi

để ý hết, sợ rằng bây giờ đã uất ức mà chết rồi."

Kỳ Tử Nhan nhớ tới hành động trước kia, dò xét lại, đưa chính mình vào một

loại "não tàn" kia, nhưng cô ta cũng không tức giận, ngược lại có loại trải nghiệm

rất mới lạ.

Từ nhỏ cô ta đã là công chúa nhỏ trong nhà, ba mẹ anh chị đều thương cô ta,

đừng nói là mắng, dù nói một câu nặng lời cũng rất ít, ngay cả lúc làm bạn thân

với thẩm Yên, đối phương vì thông qua cô ta để tăng tình cảm của Kỳ Tử Thần

càng dốc hết sức hơn, đối xử với cô ta như ngọc trai của báu.

Chỉ có Thẩm Loan là ngoại lệ.

Kỳ Tử Nhan có thể thấy được trong hai lần trước trong mắt cô chỉ có chán ghét

và giễu cợt mình, nói chuyện cũng không nể mặt, chỗ nào đau thì đâm vào chỗ

đó.

Ngay từ đầu Kỳ Tử Nhan thật sự rất ghét Thẩm Loan, nghĩ thầm, trên đời này

sao lại sẽ có người không biết xấu hổ như vậy?

Nhưng một người phụ nữ lạnh lùng, nghiêm nghị không thể với tới như vậy lại

cứu mạng cô ta.

Sau khi biết được tất cả mọi chuyện từ trong miệng anh trai, trong lòng Kỳ Tử

Nhan cũng chỉ còn lại biết ơn với cô.

Thì ra, người đối tốt với cô ta không chắc là thật sự tốt, người đối với cô ta

không tốt cũng không chắc là xấu.

"Trước đôi tôi đứng ở bên Thẩm Yên, lòng có thành kiến với cô, làm rất nhiều

chuyện sai lầm, bây giờ tôi đã được bài học sâu sắc, cam đoan sau này sẽ không

nhằm vào cô nữa." Cô ta nói rất thật lòng.

Vẻ mặt Thẩm Loan nhàn nhạt, chỉ "ồ" một tiếng.

Kỳ Tử Nhan cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy đối phương ngầu muốn

chết.

Nếu Thẩm Loan biết ý nghĩ của cô ta vào giây phút này, có lẽ sẽ mắng một câu

không chút lưu tình: Không có lòng tự trọng.

Well, cho dù thế nào, thành ý của Kỳ Tử Nhan cô cũng thấy được, tất nhiên

cũng sẽ không tiếc rẻ cho đối phương một sắc mặt tốt ---

"Cứu cô chỉ là tiện tay, sau này lau mắt cho sáng một chút, đừng lại vứt cái

mạng nhỏ đi nữa."

Nói xong, lập tức rời đi.

Kỳ Tử Nhan sửng sốt hai giây, sau đó mừng rỡ như điên, nhảy đến bên Kỳ Tử

Thần kéo tay anh ta: "Anh! Anh! Anh có nghe thấy không, cô ấy nói tha thứ cho

em! Còn nhắc nhở em lau mắt cho sáng! Cho nên, cô ấy đang quan tâm em à?"

Kỳ Tử Thần bất đắc dĩ gật đầu, trả lời liên tục.

"Áu ---" Hai tay Kỳ Tử Nhan che mặt lại, lộ vẻ dịu dàng: "Anh nói em trên đời

này sao lại có chị gái vừa lượng thiện lại vừa kiêu ngạo như vậy chứ? Đúng là

girl ngầu ~"

Điểm chú ý của Kỳ Tử Thần lại nằm ở trên từ "lại" trong câu nói kia của Thẩm

Loan.

Cái gì gọi là "đừng lại vứt cái mạng nhỏ đi nữa"?

Chẳng lẽ nói Tử Nhan đã từng vứt mạng đi sao?

Không, không thể nào.

Đây là lần đầu em ấy xảy ra chuyện, trước kia chưa từng có.

Vậy từ "lại" đó từ đâu mà đến?

Nói sai?

Kỳ Tử Thần luôn cảm giác không đơn giản như vậy.

"Anh, anh rốt cuôc có nghe em nói chuyện không đấy?!" Kỳ Tử Nhan nổi giận.

"Hả? Vừa rồi em nói gì? Còn có, tuổi Thẩm Loan nhỏ hơn em, đừng mở miệng

kêu chị gái nữa."

Khóe miệng người phụ nữ run rẩy: "Em nói, gần đây em vẫn luôn lặp đi lặp lại

một giấc mơ, trong mơ em cũng bị bắt cóc, nhưng em giả vờ chưa tỉnh, sau đó

nghe được đối thoại của bọn bắt cóc với Thẩm Loan, biết đây là một âm mưu do

cô ta bày ra, sau đó, em nghe lén bị phát hiện, cũng nhìn thấy được mặt của ba

tên bắt cóc kia, bọn họ muốn giết em diệt khẩu."

"Bọn họ?" Kỳ Tử Thần nhíu mày.

"Vâng! Bọn bắt cóc, còn có Thẩm Yên. Cô ta sợ em còn sống trở về sẽ nói tất

cả cho anh, sau đó anh sẽ không còn thích cô ta nữa..."

Kỳ Tử Nhan còn chưa nói hết, cô ta còn mơ thấy cách chết của mình.

Cô ta bị hai tên bắt cóc trong đó hãm hiếp trước, sau đó dùng dây thừng siết đến

tắt thở, cái loại đau đớn nghẹt thở, giãy giụa tuyệt vọng này, giống như đã từng

xảy ra thật, hận ý cô ta ngập trời, lại không thể không tiếp nhận cái chết.

Cái loại sợ hãi và mệt mỏi này, giống một bàn tay đen, đẩy cô ta mạnh vào vực

sâu không đáy.

Khoảnh khắc bừng tỉnh khỏi ác mộng, cô ta đổ mồ hôi đầm đìa, rốt cuộc nhịn

không được gào khóc.

Thật là đáng sợ!

Ánh mắt Kỳ Tử Thần nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, sau đó: "Xem ra lại

phải đổi một bác sĩ tâm lý khác mới được."

"Anh! Em không bị bệnh!"

"Ừ, em không bị bệnh, ngoan ~"

Kỳ Tử Nhan: "..." Không cách nào giải thích!

Kỳ Tử Thần: "Cảm giác hiện tại của em với Thẩm Loan như thế nào?"

"Tất nhiên là tốt đến không thể tốt hơn nữa."

"Như vậy sao..." Người đàn ông như suy nghĩ gì đó.

"Anh, anh nghĩ gì thế?"

"Tiểu Nhan, để cô ấy làm chị dâu của em thì sao?"
Bình Luận (0)
Comment