Xông vào Dạ Paris, gặp Lệ Hiểu Đàm
Kết hôn là chuyện ất đáng để vui vẻ, nhưng người phụ nữ sắp trở thành cô dâu
lại không thể hiện ra bao nhiêu dáng vẻ hạnh phúc.
Ngụy Uyển Ương vẫn cười như cũ, nhưng nụ cười không khác biệt gì với nụ
cười lúc trước.
Cô ta thản nhiên điềm tĩnh, đồng thời cũng bình tĩnh đến kỳ cục.
Thẩm Loan nhận thiếp cưới, không có hỏi nhiều, cười cười: "Tôi sẽ đến đùng
giờ."
Thái độ như vậy làm đối phương khẽ thở phào: "Tôi tiễn cô."
"Ừ."
Tới cửa thang máy, Thẩm Loan xua tay: "Dừng bước."
"Tạm biệt." Mỉm cười nhìn theo.
...
Thẩm Loan ngồi ở vị trí điều khiển, không vội vã khởi động động cơ, mà đánh
giá thiệp cưới trong tay.
Thiệp màu vàng nhạt, đường viền tơ vàng, ở giữa trái tim rỗng có một bức ảnh
chung của cô dâu chú rể.
Người đàn ông mặc âu phục đeo cà vạt, mày kiếm mắt sáng, hơi hơi mỉm cười;
người phụ nữ mặc chiếc váy trắng, lộ ra chiếc cổ thiên nga tao nhã, mìm cười
nhẹ nhàng.
Mặt mày hai vợ chồng xuất sắc, dựa sát vào nhau, một đôi rất xứng
Cuối tuần sau...
Có phải quá vội vàng không?
Nhưng, chuyện này không liên quan đến cô, mặc dù tình yêu và hôn nhân
không nhất thiết phải liên quan, nhưng đều có một điểm giống nhau --- như
người uống nước, nóng lạnh tự biết.
Cho nên, Thẩm Loan tôn trọng lựa chọn của cô dâu.
Còn Ngụy Uyển Ương và Tống Càn có yêu nhau thật lòng mà đi vào cung điện
hôn nhân không, hoặc là giữa hai người tồn tại lý do không thể không kết hôn gì
khác, thì không biết.
Thẩm Loan khép thiệp cưới lại, để vào trong túi xách
Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên.
"A lô?"
"..."
Cô nhìn xuống số, là số của Quyền Hãn Đình không thể nghi ngờ: "Sao anh lại
không nói chuyện?"
Đáp lại cô chỉ có tiếng ồn.
"Người này bị gì thế?" Thẩm Loan nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm.
Lại tiếp tục "a lô" hai lần, vẫn không có ai.
"Không nói gì thì em cúp đây!" Đếm ngược mười giây, Thẩm Loan đang chuẩn
bị cúp mát, đột nhiên dừng đốc tác, lại đưa điện thoại đến bên tai một lần nữa.
Nếu cẩn thận phân biệt, không khó để nghe ra bên kia là tiếng hai người đàn
ông nói chuyện với nhau, mà một giọng trong đó đến từ Quyền Hãn Đình!
Tiếng hai người nói với nhau không lớn, nội dung cụ thể, Thẩm Loan không
nghe rõ.
Nhưng rất nhau, tiếng nói chuyện lại biến thành tiếng tranh chấp, giọng nói hai
người càng ngày càng cao, giống như giây tiếp theo sẽ trực tiếp ra tay đánh
nhau.
Thẩm Loan nhớ tới sáng nay trước khi ra cửa, Quyền Hãn Đình nói anh muốn
ra một thị trấn nhỏ ở ngoại thành xử lý chút chuyện.
Bây giờ sao có thể tranh chấp cùng người khác?
Chắc chắn là trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, mới tạo thành biến cố
bây giờ!
Thẩm Loan không dám trì hoãn, mang tai nghe bluetooth lên, vẫn duy trì trạng
thái kết nối với đầu kia, sau đó bật giao diện chính của điện thoại, mở Wechat
ra, lướt lướt xuống, tìm được ảnh của Chu Trì, mở ra ---
Thẩm Loan: "Có đó không?"
Bên kia hồi âm rất nhanh: "Có, chuyện gì à? [Hoang mang]"
Nếu Chu Trì nhớ không lầm, Thẩm Loan đã hơn một tháng không chủ động liên
hệ với cậu ta.
Bây giờ lại đột nhiên hiện thân, chắc chắn không phải là ôn chuyện, chuyện
không đơn giản như vậy.
Quả nhiên ---
Thẩm Loan: "Có thể tra được vị trí hiện tại của chiếc điện thoại đang kết nối với
tôi không?"
"Cậu chờ một chút..."
Năm phút đồng hồ sau, trò chuyện vẫn không có kết thúc như cũ, bên Chu Trì
đã có rồi kết quả.
"Vừa mới xác định vị trí cụ thể, lập tức gửi cho cậu."
[ Định vị: Địa chỉ]
Thẩm Loan click mở, phóng lớn ra, vị trí đánh dấu màu đỏ là ---
Dạ Paris?!
...
"Chào mừng đến chơi!"
Thẩm Loan mặt lạnh đi vào trong, thuận tay ném chìa khóa xe cho cậu nhóc ở
bãi dậu xe, cộng thêm 50 đồng tiền boa.
"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có đặt trước không?"
Thẩm Loan: "Không."
"Vậy rất xin lỗi, từ tầng hai đến tầng sáu của chung tôi cần phải đặt trước, nếu
cô không đặt trước, vậy không thể đi lên."
Cứ như vậy, Thẩm Loan bị chắn ở cửa thang máy.
"Tránh ra!" Ai cũng không nghĩ tới nàng bỗng nhiên quát lạnh.
Người phục vụ luống cuống trong chốc lát, trong nháy mắt đó, anh ta cảm nhận
được uy hiếp mãnh liệt và đè áp, vậy mà có loại xúc động cúi đầu xưng thần.
"Cô..."
"Đừng để cho tôi nói lại lần thứ hai." Mặt lạnh như đao, trong lòng lạnh lẽo.
"Tiểu thư, cô thật sự không thể đi lên!"
Thẩm Loan trực tiếp đẩy anh ta ra, nụ cười lạnh đập vào mắt: "Lên được hay
không, anh nói không tính, thử mới biết được!"
Người phục vụ kinh hồn bạt vía, theo bản năng lui về phía sau hai bước, sợ hãi
theo bản năng.
Thẩm Loan nhân cơ hội này ấn thang máy.
"Bảo vệ mau tới, có người ầm --- a a!"
"Kêu nữa thì có tin tôi..." Mắt Thẩm Loan lộ sự hung ác, tay phải làm dao, làm
động tác cắt cổ anh ta.
Người phục vụ suýt nữa bị dọa đến tiểu ra.
Anh ta mới đến đây làm không lâu, vốn cho rằng bảo vệ mặc tây trang xăm ở
cánh tay đã đủ hung ác rồi, không nghĩ tới vị khác nữ yếu đuối này cũng là nhân
vật tàn nhẫ.
Ôi mẹ ơi, anh ta sợ quá...
"Ơ! Các người đang làm gì thế?" Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần uốn éo thân
hình như rắn nước, vểnh mông nhỏ chầm chậm tới.
Vậy mà lại là Lệ Hiểu Đàm!
Tầm mắt Thẩm Loan vừa tiếp xúc với cô ta trong không trung, hai người đã
nhận ra đối phương.
Người phụ nữ kêu lên: "Sao lại là cô?!"
Thẩm Loan nở nụ cười nhạt, đẩy người phục vụ sang một bên, như đẩy tấm
biển quảng cáo hình người, không xem là người sống.
"Lại gặp mặt." Dì nhỏ.
"Chị, chị Đàm... Hai người quen nhau à?" Người phục vụ đứng vững, ánh mắt
băn khoăn ở giữa hai người, hình như là ngạc nhiên.
Lệ Hiểu Đàm gật đầu: "Quen chứ. Được rồi, cậu đi làm việc trước đi, tôi tới đón
cô ấy."
"... Ồ." Người phục vụ chán nản đi, sau đó càng đi càng nhanh, đến cuối cùng
như đang chạy chậm.
Lệ Hiểu Đàm tấm tắc thấy lạ: "Cô làm gì với người ta thế? Như tránh nước lũ
và thú dữ vậy.
"Đừng nói nhảm nữa, đưa tôi đến lầu sáu."
Thẩm Loan biết, mỗi thang máy ở mỗi tầng đều có người gác, dù bây giờ cô lên
một mình, không đặt trước, cũng sẽ bị đuổi xuống