Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 387

Chờ đến khi mọi người đều biết Thẩm Loan là người phụ nữ của Quyền Hãn

Đình, xem ai còn dám không có mắt đến trêu chọc?

Đáng tiếc, lý tưởng tốt đẹp, hiện thực lại không được như ý —

Thẩm Loan: "Ồ, vậy tạm thời không công khai vậy."

"!" Nụ cười của người nào đó cứng đờ.

Không khí quanh thân rõ ràng lạnh dần, không khí ngạt thở lan tỏa trong không

gian xe nhỏ bé.

Thẩm Loan coi như không thấy, ngược lại khẽ cười một tiếng: "Là tự anh nói

tùy em, vậy cứ quyết định vậy đi."

Giây tiếp theo, người đàn ông như một con báo đột nhiên nhào lên, hạ ghế ngồi

xuống mức thấp nhất, cả người bao phủ lên người cô, dùng hai tay chống đỡ tạo

một khe hở giữa hai người.

Ánh mắt nặng nề, sắc mặt biến thành màu đen.

Vừa nhìn đã biết anh đang vô cùng khó chịu.

Thẩm Loan chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Tức giận sao?"

"Hừ!"

"Không đến mức đó chứ? Vừa rồi còn nói muốn tôn trọng em, dáng vẻ nói lý

lắm mà."

"..." Quyền Hãn Đình dời tầm mắt để che dấu sự ảo não.

Thẩm Loan gãi gãi cằm anh, giống như đang đùa giỡn với mèo con.

"Đừng làm loạn..." Tuy nói thế nhưng lại không tránh, ngược lại híp híp mắt,

dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

"Bây giờ có phải anh đang có cảm giác tự vác đá đập chân mình không? Hửm?"

Thẩm Loan gãi từ cằm lên cổ người đàn ông.

Quyền Hãn Đình không nhịn được cọ cọ, biểu cảm lười biếng, nhưng ánh mắt

lại sắc bén quái lạ.

"Chê cười gia?"

"Thừa nhận rồi sao?" Cô vặn lại anh.

Ánh mắt của người đàn ông hơi tối, môi mỏng vẽ nên một độ cong sắc nét:

"Thừa nhận hay không quan trọng lắm sao?"

"Tất nhiên." Ý cười của Thẩm Loan không đổi: "Giáo viên đã dạy chúng ta, làm

người phải thành thật."

Khóe miệng Quyền Hãn Đình khẽ nhếch, cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhạt

của người phụ nữ: "Giáo viên còn nói, làm người phải lương thiện."

Thẩm Loan nhướng mày: "Em không lương thiện chỗ nào?"

"Giống như yêu tinh quyến rũ ông đây, cái này gọi là lương thiện?"

"Xì, rõ ràng tự anh không kiềm chế được."

Quyền Hãn Đình khẽ ừ một tiếng: "Chỉ tại em quá hấp dẫn..." Nói xong, hôn cô

một cái rất sâu.

Thẩm Loan bị bắt cùng dây dưa.

Từ cưỡng chế đoạt lấy, đến tấm ý dịu dàng, người đàn ông nắm chặt quyền chủ

động, mặc dù động tác dịu dàng nhưng vẫn lộ ra ý cũng lộ ra độc chiếm bá đạo.

Không biết qua bao lâu, hai người mới tách ra.

Ánh mắt Quyền Hãn Đình như lửa nóng, Thẩm Loan thở hồng hộc.

"...Được rồi" Cô giơ tay đặt lên người đàn ông: "Hôn nữa, em sợ anh lau súng

cướp cò."

"Anh thừa nhận." Quyền Hãn Đình bỗng nhiên mở miệng.

"Hả?"

"Anh thừa nhận, tự vác đá đập vào chân mình. Cho nên, có thể cho anh một cơ

hội để hối cải làm người không?"

Thẩm Loan hơi ngây ra.

Một tay anh chống cơ thể, để lại một khe hở để không đè lên cô, một tay khác

vuốt ve eo của người phụ nữ.

Quyền Hãn Đình: "Anh muốn cho mọi người biết, em, Thẩm Loan, là người

phụ nữ của anh."

"Được, ngày tổ chức hôn lễ đó, chúng ta cùng đi."

Lục gia vừa lòng, cúi đầu mút nhẹ lên cổ người phụ nữ, mang theo tình cảm sâu

đậm, tràn đầy ngọt ngào.

Thẩm Loan giơ tay ôm cổ anh, hơi hơi kéo xuống, nhẹ giọng nói: "Lần sau,

đừng nói hai chữ tùy em, em không thích."

"Vậy em thích cái gì?" Anh mổ nhẹ lên môi anh một cái, mắt đen nhiễm ý cười.

"Anh."

Em thích anh.

Đáy mắt người đàn ông ánh lên tia nhu hòa, càng dùng sức hôn cô, tiếng thở dài

như có như không biến mất giữa răng môi hai người —

"Loan Loan... Anh yêu em..."

Hửm?

"Anh vừa nói gì thế? Em không nghe rõ."

"..."

"Lặp lại lần nữa được không?"

"Không được."

"A Đình? Tiểu Đình Đình?"

"Câm miệng!" Người đàn ông cắn răng, một tiếng rồi một tiếng triền miên, là

muốn mạng anh sao?

"Em không, trừ khi anh lặp lại ba chữ kia lần nữa." Thẩm Loan không nghe lời

không buông tha.

"Nghĩ hay quá!"

"Không phải ba chữ này."

"Quá phiền toái!"

"Đúng vậy, em phiền toái, cả đời anh cũng không dứt khỏi phiền toái đâu. Sao,

bây giờ bắt đầu ghét bỏ em?" Thẩm Loan bĩu môi, đẩy người ra.

Quyền Hãn Đình nhận mệnh thở dài, ôm cô càng chặt: "Gia tự tìm phiền toái,

được chưa?"

"Vậy còn được..."

Người đàn ông cười khổ lắc đầu: "Em đó..."

"Đúng rồi, ba chữ kia còn chưa nói, nhanh lên."

Quyền Hãn Đình ngồi dậy từ người cô, ngồi trở lại ghế lái: "Không vội, nếu em

muốn nghe, chờ khi nào lên giường rồi nói, một câu rồi lại một câu."

Thẩm Loan sửng sốt một lúc lâu, mới phản ứng lại "Một câu" rốt cuộc có ý gì.

Đồ lưu manh!

"Anh sợ đến lúc đó em không nín được!"

Hai mắt Quyền Hãn Đình híp lại, gian xảo: "Vậy thử xem xem, rốt cuộc anh

không nín được, hay em khóc lóc xin tha trước."

Thẩm Loan: "..."

Ngoài phòng học AI.

"Thằng nhóc thối, con đứng lại đó cho ba!"

Bước chân Hạ Hoài cứng lại, xoay người thì thấy Hạ Hồng Nghiệp bước nhanh

về phía anh ta, bất đắc dĩ: "Ba, ba có thể gọi tên con cho tử tế được không?"

Thằng nhóc thối, thằng nhóc thối...

Vừa nghe đã thấy ngu ngốc được không?

Cậu chủ nhà họ Hạ anh ta không cần mặt mũi sao?

Hạ Hồng Nghiệp trừng hai mắt: "Con còn muốn mặt mũi?"

"Sao con lại không biết xấu hổ?"

"Con đi một mình không biết chờ ông đây một chút sao?"

Hạ Hoài bĩu môi: "Con chờ ba làm gì? Chúng ta lại không chơi cùng nhau."

"Hả, cái gì mà không chơi cùng nhau? Con nói rõ ràng."

"Đầu tiên, tuổi tác không tương đồng; tiếp theo, hai chúng ta thời đại lại khác

nhau; cuối cùng, tư tưởng khác nhau quá xa. Sao có thể chơi chung?"

Hạ Hồng Nghiệp nghe anh nói phát buồn cười: "Hoá ra con chê ba già?"

"Không phải con ngại mà là vốn dĩ ba đã già rồi."

"..."

"Được rồi, không có việc gì con đi trước đây." Hạ Hoài xua xua tay, dáng vẻ

nhìn rất gấp gáp.

"Con quay về đây cho ba!"

"Ba —rốt cuộc ba muốn làm gì? Con còn có chuyện bận!"

"Chuyện gì?"

"Tiệc chúc mừng! Không được, con phải đi gọi mọi người, miễn cho họ lại đi

hết."

Hạ Hồng Nghiệp cười nhạo một tiếng: "Ba thấy không phải những người khác

quan trọng mà là con muốn tổ chức tiệc chúc mừng cho lục thẩm của con đúng

không?"

Sau một lúc lâu Hạ Hoài mới phản ứng lại "lục thẩm của con" có nghĩa là

"Thẩm Loan".

Thoáng chốc sắc mặt tối sầm: "Cô ấy còn chưa kết hôn với lục thúc đâu, đừng

gọi lung tung."

"Chỉ là chuyện sớm hay muộn."

"..." Hạ Hoài rũ mắt, lông mày nhăn thành một đoàn.

"Sao, đau lòng?" Hạ Hồng Nghiệp cười sung sướng khi người gặp họa.

"Ngài thật đúng là ba ruột của con!" Hạ Tiểu Hoài nghiến răng.

"Tất nhiên, ba am hiểu nhất việc sát muối lên miệng vết thương của con trai mà,

mùi vị không tồi ha?"

"..."

Hạ Hồng Nghiệp thở dài, không trêu anh ta nữa: "Nhìn đức hạnh của con đi, đã

qua bao lâu rồi, còn chưa nghĩ thông suốt? Trước kia thấy con rất thông minh,

sao bây giờ lại ngu như bò vậy!"

"Con là bò, ba là cái gì?"

"... Thằng nhãi ranh! Dám chế nhạo ba mày?"

Hạ Hoài nhếch miệng để lộ hàm răng sáng bóng: "Đáng! Ai bảo ba già mà

không đứng đắn? Hơn nữa, ai nói con chưa nghĩ thông? Bây giờ con nghĩ thông

không thể thông hơn!"

Hạ Hồng Nghiệp nghi ngờ nhìn anh ta một cái, xác định thằng nhóc thối không

phải đang miễn cưỡng cười, ra vẻ kiên cường, trong lòng ông ta cũng thở phào

nhẹ nhõm.

Hồng nhan họa thủy, nếu con trai và anh em của ông ta chỉ vì một Thẩm Loan

mà náo loạn, Hạ Hồng Nghiệp thật sự không biết giúp ai.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt...

"Ba, con biết ba đangg lo lắng cái gì" Hạ Hoài thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ,

bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên: "Chuyện này sẽ mãi mãi không xảy ra."

"A Hoài..." Thôi được, Hạ Hồng Nghiệp đau lòng con trai.

"Xì, vừa rồi không phải còn gọi " thằng nhóc thối " sao, trên đời này không có ai

lật mặt nhanh hơn ông già đâu!"

"Con gọi ba là gì?!" Hạ Hồng Nghiệp giận dữ.

"Ông già! Dù sao ba đã già rồi, hôm nay còn mặc áo khoác đến trường học, ba

cho rằng đang diễn 《 Bến Thượng Hải 》 sao? Hứa Văn Cường trẻ hơn ba

nhiều..."

"Hôm nay không đạp chết mày, tao không phải ba mày nữa!"

Hạ Hoài cất bước chạy: "Tới đây tới đây, dù sao ba cũng không đánh được."

"Thằng nhóc thối, con dám không đứng lại cho ba?!"

"Ông già, ba đuổi được con sao?"

...

"Ôi? Đó là tổng giám đốc Hạ và cậu chủ Hạ đúng không?"

"Đúng vậy! Hai người họ đang làm gì vậy? Chơi trốn tìm hả?"

"Tôi cảm thấy giống đại bàng bắt gà con hơn."

"Là gà già bắt chim nhỏ đúng hơn?"

"Xem ra trên mạng nói không sai, đây là một đôi ba con vui tính."

"..."

Quyền Hãn Đình nói phải khen thưởng cho Thẩm Loan, ngoài trừ hôn cô đến

phát khóc, còn chuẩn bị một buổi hẹn hò lãng mạn.

Đầu tiên, không thể thiếu hoa.

"Anh mua khi nào vậy?" Thẩm Loan trơ mắt nhìn anh lấy một bó hoa hồng đỏ

từ cốp xe ra, tổng cộng mười đóa, mỗi một đóa đều dính giọt sương, xinh đẹp

ướt át.

Quyền Hãn Đình: "Trước khi tới. Thích không?"

Thẩm Loan gật đầu.

Trên đời này, có người phụ nữ nào không thích hoa chứ? Đặc biệt là hoa hồng

đỏ bạn trai tặng.

Hai người dắt tay vào nhà hàng Tây.

Vị trí cạnh cửa sổ, liếc mắt một cái nhìn ra là đài phun nước âm nhạc rất lớn.

Thẩm Loan: "Đặt từ khi nào?"

"Sáng nay."

"Xem ra ủ mưu đã lâu. Nhưng, lỡ như em thua thì sao?"

"Cũng có thể tới." Chẳng qua "Khen thưởng" phải đổi cách nói, biến thành "An

ủi".

Tóm lại, thế nào Quyền Hãn Đình cũng có lý do.

Bữa này chân chính là bữa tối dưới ánh nến.

Đèn thủy tinh nhẹ nhàng, bò bít tết thơm ngon kết hợp với đàn violon du dương,

khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau tình yêu như lên men, tình ý dạt dào.

Dùng xong bữa tối, hai người đi xem phim.

Giống như những đôi yêu nhau bình thường, đàn ông xếp hàng mua vé, phụ nữ

cầm hộp bắp rang bơ nhỏ yên tĩnh đứng chờ, ánh mắt thỉnh thoảng giao nhau,

nhìn nhau cười.

Đột nhiên, một đứa bé mập mạp đụng vào đùi Thẩm Loan.

Cô nhanh chóng đỡ đứa bé dạy: "Không sao chứ?"

Đứa bé mập mạp ngã như chó ăn cứt, méo miệng, muốn khóc.

Thẩm Loan chạy nhanh qua đưa cho nó một miếng bắp rang bơ.

Đứa bé mập mạp ngốc ngốc.

"Ăn ngon không?"

"... Cũng, cũng được." Bẹp miệng.

"Bố mẹ cháu đâu?"

Đứa bé mập mạp không nói lời nào, có thể thật sự cảm thấy ngon, trực tiếp

vươn bàn tay béo múp bốc bắp rang bơ cho vào miệng.

Thẩm Loan nhìn khắp nơi, không thấy có bố mẹ nào tìm con.

"Ê, nếu cháu không nói gì thì không cho cháu ăn nữa."

"Hừ! Không ăn thì không ăn! Ai không mua nổi bắp rang bơ chứ?" Nói xong,

móc đồng 50 tệ từ trong túi ra, dưới ánh nhìn ngạc nhiên của Thẩm Loan chạy

đến quầy hàng đối diện, nhón chân, mua một hộp bắp rang bơ cỡ lớn.

Sau đó, lại tung ta tung tăng chạy về, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Thẩm

Loan rồi đắc ý.

Giống như đang nói: Quỷ nghèo, nhìn thấy không, tôi có hộp còn to hơn cô.

Thẩm Loan: "..."

Đầu năm nay trẻ con đều kiêu ngạo như vậy sao?

"Này, có phải bây giờ cô thấy cháu rất đẹp trai không?"

Thẩm Loan: "..."

"Nhìn đi, cháu biết ngay mà, đôi mắt đã bị vẻ đẹp trai của cháu mê hoặc."

"Khụ... Cháu trâu như vậy, ba mẹ biết không?"

Đứa bé mập nháy mắt cảnh giác: "Cô hỏi cái này làm gì? Cháu nói cho cô biết,

cháu không phải là đứa bé dễ bị lừa đâu, cô đừng nghĩ hỏi lung tung, thăm dò

gia đình cháu!"

"Xì, cháu không viết tiểu thuyết thì thật đáng tiếc." Sức tưởng tượng rất phong

phú.

"Hả? Viết tiểu thuyết thú vị sao? Nếu thú vị, cháu cũng có thể thử xem."

Thẩm Loan lười dong dài với đứa bé tinh quái này: "Ba mẹ cháu đâu? Số di

động là bao nhiêu? Cô gọi họ tới đón cháu."

Đứa bé mập tức giận đặt hộp bắp rang bơ lên ghế, đôi tay chống nạnh: "Người

phụ nữ này, sao nói thế nào cũng không nghe hiểu? Đã nói cháu không dễ lừa,

sao còn hỏi vấn đề ngu ngốc này?!"

"..."

Nếu không thể hiểu nhau, Thẩm Loan trực tiếp gọi bảo vệ của rạp chiếu phim

tới.

"Đây, một đứa bé mập, các anh trông chừng nó đi." Thấy Quyền Hãn Đình đã

mua vé xong đang đi ra từ hàng người, Thẩm Loan bước tới đón.

Người đàn ông dắt tay cô, mười ngón tay đan chặt: "Đứa nhỏ ở đâu ra thế?"

"Không biết, cậu bé còn ăn bắp rang bơ của em."

Lúc này, một người đàn ông đi tới, đứng trước mặt đứa bé mập: "Hạo Hạo?

Không phải đã bảo cháu và Hiểu Nhạc chờ ở ở khu nghỉ ngơi à, sao lại chạy

lung tung thế này?"

"Bác, bác ơi..."

Người đàn ông cảnh cáo cậu bé cảnh cáo, chờ lát nữa tính sổ với cháu sau.

Sau đó quay sang phía hai người bảo vệ: "Ngại quá, đây là đứa bé nhà tôi, phiền

hai anh rồi."

"Không có gì, lần sau cẩn thận một chút, ở đây nhiều người, trẻ con rất dễ đi

lạc, người lớn nên để ý cẩn thận."

"Vâng, cảm ơn."

Hai người bảo vệ rời đi, người đàn ông xách cổ đứa bé mập giống như xách gà

con: "Tống Duẫn Hạo, lá gan cháu lớn quá nhỉ?"

"Bác, bác ơi... Bác đừng như vậy!"

"Nói, vì sao chạy lung tung?!"

Hai chân đứa bé mập đạp lung tung trong không khí nhưng không mở miệng.

"Tống Càn, anh cái gì vậy?" Một người phụ nữ chạy tới, duỗi tay ôm lấy đứa

bé: "Nó còn bé như vậy, anh không thể nhẹ tay một chút sao?!"

Tống Càn buông tay, khuôn mặt xấu hổ.

Sau khi Ngụy Uyển Ương ôm cậu bé đứng vững, ngay sau đó lại bị đứa bé mập

đẩy mạnh ra —

"Không cần cô giả vờ quan tâm! Mẹ cháu nói, cô là người phụ nữ không lên

được mặt bàn." Tuy cậu bé cũng không biết "không lên được mặt bàn" có ý gì,

nhưng nghe nhiều coi như không biết ý nghĩa, cũng có thể bắt chước giống như

đúc.

Giọng điệu giống ý hệt mẹ cậu bé không sai tý nào.

Đứa bé mập cảm thấy bản thân quá trâu, nhưng rất nhanh cậu bé thấy sắc mặt

bác không đúng lắm, ánh mắt nhìn cậu rất dữ.

"Tống Duẫn Hạo! Cháu nói thêm câu nữa thử xem, ngứa da hả?!"

Ngụy Uyển Ương nhíu mày, lần này không ngăn Tống Càn lại.

Tính tình cô ta tốt, nhưng cũng không có nghĩa không biết giận.

Tống Duẫn Hạo là cháu họ của Tống Càn, ba mẹ cậu bé bận công tác nên đã

đưa đến biệt thự để Phương Nhã Cầm chăm sóc mấy ngày.

Đúng lúc gặp cô ta và Tống Càn chuẩn bị đưa Hiểu Nhạc đi xem phim, Ngụy

Uyển Ương cảm thấy một đứa bé cả ngày buồn buồn ở biệt thự thật sự không

vui nên đã đưa cậu bé đi cùng.

Trước khi ra cửa cậu bé mập còn rất nghe lời, nhưng ngồi lên xe rồi lại không

để ý đến Hiểu Nhạc, cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt,

Ngụy Uyển Ương cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ cậu bé sợ người lạ, khó tránh

khỏi tính khí thất thường.

Nhưng đứa nhỏ này thật sự nghịch ngợm.

Đến rạp chiếu phim, đã nói phải ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi, nhưng chớp mắt đã

không thấy đâu.

Cô ta và Tống Càn tìm nửa ngày, ngay cả thời gian vào xem phim cũng bỏ lỡ,

mới tìm được cậu bé, không nghĩ tới vậy mà cậu bé lại ở chỗ này.

Mẹ Tống Duẫn Hạo nói?

Trong ấn tượng của Ngụy Uyển Ương, đó là một người phụ nữ luôn khách sáo

với cô ta, thầm chí còn hơi nịnh nọt.

Haizz...

Thật không ngờ bà chủ nhà giàu khi gặp mặt một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác.

Ngay cả đứa bé cũng học được, có thể thấy đã nói xấu sau lưng cô ta không ít

lần.

Trong lòng Ngụy Uyển Ương lạnh dần.

Tống Càn nheo mắt, không nhịn được liếc khóe mắt về phía người phụ nữ, thấy

gương mặt cô ta lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng rất hụt hẫng, giận lây

sang mẹ của đứa bé mập.

"Tống Duẫn Hạo, bác yêu cầu cháu, ngay lập tức xin lỗi bác gái."

"Hừ! Cháu không cần phải xin lỗi cô ấy đâu!"

"Cháu!" Tống Càn giơ tay.

Đứa bé mập thấy tình thế không ổn, cất bước chạy, tất nhiên cậu bé cũng không

chạy lung tung, mà chạy thẳng tới trước mặt Thẩm Loan, ôm chân cô: "Chị ơi,

chị cứu em với!"

Tống Càn giương mắt nhìn, giây tiếp theo, ánh mắt hơi ngây ra.

Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan tay nắm tay, quan hệ yêu đương vô cùng rõ

ràng không thể nghi ngờ.

Mà cháu trai nhà mình không biết sống chết ôm chân "người phụ nữ của lão

đại", bỏ lơ ánh nhìn không mấy thiện cảm của lão đại, vô cùng đáng thương cầu

cứu.

Đây là chuyện gì vậy?!

Tống Càn đau đầu.

Nếu đã chạm mặt, không thể không chào hỏi.

Tống Càn đang chuẩn bị qua đi, nhưng động tác của Ngụy Uyển Ương còn

nhanh hơn so với anh ta: "Tổng giám đốc Thẩm? Cô cũng đây sao?"

"Ừm. Mọi người cũng tới xem phim à?"

Ngụy Uyển Ương gật đầu.

"Được lắm! Hóa ra các người là một ruột!" Đứa bé mập ghét bỏ buông Thẩm

Loan ra, càng nghĩ càng giận, cảm giác bản thân bị lừa gạt, đá vào bắp chân

Thẩm Loan.

Sức lực của một đứa bé nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ.

Đặc biệt, đứa nhỏ này còn rất béo, tay chân tương đối có sức.

Sắc mặt Tống Càn khẽ thay đổi, da đầu tê dại, không dám nhìn mặt của Quyền

Hãn Đình.

"Tống —" không đợi anh ta mở miệng răn dạy, đứa bé mập đã bị xách lên.

Nếu nói cái xách vừa rồi của Tống Càn là nôn nóng kèm theo sự đúng mực, thì

bây giờ Quyền Hãn Đình xách giống như xách túi đựng rác, một tay túm áo

khoác của đứa bé mập, trực tiếp xách ngược lên.

Tay chân lơ lửng, quấn áo thít vào cơ thể trông như một con sâu nhỏ.

"Người xấu! Chú buông cháu ra —"

Mặt Tống Duẫn Hạo đỏ lên, tay chân cua loạn như chó nhỏ.

Tống Càn nhìn đến khiếp vía.

Ngụy Uyển Ương đang chuẩn bị mở miệng, kết quả lại bị ánh mắt của Thẩm

Loan ngăn lại.

Cô ta mím môi, lựa chọn yên lặng.

Thấy bác không nói lời nào, bác gái "không lên được mặt bàn" cũng không xin

giúp, mà chị gái bắp rang bơ cũng thờ ơ lạnh nhạt.

Tống Duẫn Hạo thế mới biết sợ hãi, oa một tiếng khóc lóc.

"Người xấu, hu hu hu... Các người đều là người xấu... Cháu... Cháu muốn gọi

chú cảnh sát tới bắt hết các người lại..."

Vừa khóc vừa kêu gào ầm ĩ.

"Câm miệng, còn dám khóc một tiếng, chú lập tức buông tay." Quyền Hãn Đình

lạnh giọng.

Tống Duẫn Hạo không tin, người lớn thích nhất là lừa trẻ con, chỉ hù dọa cậu bé

thôi.

Ôm ý nghĩ như vậy, cậu bé không những không dừng lại, còn chuẩn bị gào lên

khóc to hơn.

Đúng lúc này, cậu bé mập cảm giác bàn tay đang xách cổ áo cậu hơi hơi thả

lỏng, giống như đang chuẩn bị buông tay.

Cậu bé hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông, nhưng chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng

hung dữ.

Tống Duẫn Hạo mới năm tuổi, cậu bé không biết cái gì gọi là "khí chất", cũng

không biết cái gì là "Uy hiếp", chỉ sợ hãi theo bản năng.

Sợ người đàn ông này sẽ thật sự quăng ngã cậu, càng sợ ném xuống đất sẽ đổ

máu, sẽ đau.

Tiếng khóc đột nhiên im bặt.

Nhưng cơ thể nhỏ bé vẫn hơi giãy giụa: "Cháu... không, không khóc... Chú

đừng buông tay, cháu sợ..."

Quyền Hãn Đình: "Còn gọi cảnh sát không?"

Đứa bé mập lắc đầu, nước mắt không dám rơi xuống, sợ nếu rơi xuống, chính

cậu cũng ngã xuống theo.

"Chú là người xấu?"

"Không, không phải..."

"Bọn chú đều là người xấu?"

Đứa bé mập vừa muốn khóc, không được, phải nhịn xuống!

"Chú, các chú không xấu..."

Quyền Hãn Đình lạnh lùng hừ: "Coi như cháu thức thời." Lúc này mới để cậu

bé xuống.

Tống Duẫn Hạo cất bước muốn chạy về bên người Tống Càn.

Tuy bác cũng rất dữ, nhưng so với cái chú có đôi mắt lạnh lùng kia còn hiền từ

chán.

Đáng tiếc, tốc độ hai chân của đứa bé mập không nhanh bằng tốc độ tay của

Quyền Hãn Đình.

Đứa bé mập bị dọa mặt trắng bạch.

Quyền Hãn Đình: "Xin lỗi."

"Xin lỗi!" Đứa bé mập đã tự thân lĩnh ngộ được "Kẻ thức thời là trang tuấn

kiệt", không đợi Quyền Hãn Đình xủ lý đã ngoan ngoãn khuất phục.

"Không phải xin lỗi chú."

"Vậy với ai?"

Ánh mắt Quyền Hãn Đình sắc bén: "Cháu thấy sao?"

Đứa bé mập trộm nhìn Thẩm Loan, chị gái bắp rang bơ này không tốt một chút

nào, đáng lẽ không cần cậu bé xin lỗi, chị gái xinh đẹp thấy cậu bé quá đáng

yêu, sau đó nói "không sao" chứ.

Nhưng một chút dấu hiệu cũng không có sẽ như thế.

"...Xin lỗi."

Trên mặt Thẩm Loan không thay đổi, ánh mắt cũng không mềm lòng, chỉ bình

tĩnh nói: "Nói to lên một chút, chị không nghe rõ."

Trong đôi mắt của đứa bé mập tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi.

"Chị... sao có thể như vậy?!"

Thẩm Loan: "Chị làm sao?"

"Chị bắt nạt trẻ con!"

"Chị không bắt nạt trẻ con, nhưng chị thích bắt nạt đứa bé đầu gấu."

"Đứa bé đầu gấu?" Không ai nói Tống Duẫn Hạo như vậy, trước kia cậu bé

chưa từng nghe thấy từ này: "Là gấu đen lớn sinh em bé sao?"

Thẩm Loan không cười: "Không phải."

"Đó là cái gì?"

"Là chỉ những đứa bé hư không nghe lời, mà vừa rồi những chuyện em làm chỉ

những đứa bé đầu gấu mới làm."

Đứa bé mập méo miệng, ánh mắt tủi thân, nước mắt trực chào: "Em không phải

đứa bé hư!"

Nói xong, cơ thể bé nhỏ tức giận đến run rẩy, rõ ràng câu "đứa bé hu" đã tổn

thương lòng tự trọng của cậu bé.

Thẩm Loan thấy chuyển biến tốt thì thôi, không đả kích tâm hồn yếu ớt của cậu

bé nữa, khẽ ừ một tiếng, giọng điệu hòa hoãn: "Vừa rồi em đã nói xin lỗi, mà

chị lựa chọn tha thứ, bây giờ em lại là đứa bé ngoan."

Hai mắt đứa bé mập tỏa sáng, hai hàng nước mũi hơi buồn cười: "Thật, thật

sao? Em là đứa bé ngoan sao?"

"Bây giờ vẫn chưa tính, bởi vì em đã quên xin lỗi một người khác."

Tống Duẫn Hạo lập tức xoay người, chạy đến trước mặt Ngụy Uyển Ương,

giọng nói phá lệ to lớn vang dội: "Xin lỗi bác gái, sau này cháu sẽ không như

thế nữa."

Ngụy Uyển Ương cảm kích nhìn Thẩm Loan, ánh mắt dần dần dịu dàng:

"Không sao, bác gái tha thứ cho cháu."

"Bây giờ cháu là đứa bé ngoan chưa?"

"Ừm, cháu là đứa bé ngoan."

"Yeah! Ngụy Hiểu Nhạc, cậu có nghe thấy không, tớ là đứa bé ngoan!" Đứa bé

mập dào dạt đắc ý, bày ra dáng vẻ khoe khoang.

Đứa ngốc.

Trong lòng Ngụy Hiểu Nhạc yên lặng mắng người.

Tống Càn chạy nhanh tới kéo ông giời con này lại bên người, lỡ như lại bị

Quyền Hãn Đình túm về, mới thật sự không xong.

"Hiểu Nhạc, đây là dì Loan, mau gọi dì đi."

Ngụy Hiểu Nhạc tiến lên: "Dì Loan, người dì thơm quá..."

Thẩm Loan vừa thấy đứa bé con như thấy phiên bản nam mini của Ngụy Uyển

Ương.

Thanh tú xinh đẹp, văn nhã có lễ.

"Hiểu Nhạc phải không? Đến đây, dì mời cháu ăn bắp rang bơ." Thẩm Loan đưa

hộp giấy qua.

Ngụy Hiểu Nhạc quay đầu nhìn mẹ một cái, chờ Ngụy Uyển Ương gật đầu, cậu

bé mới duỗi tay nhận, sau đó nói cảm ơn.

Giây tiếp theo, tầm mắt rời đi, dừng trên mặt Quyền Hãn Đình.

Chú này còn cao hơn cả ba nữa, hơn nữa có thể dạy dỗ Tống Duẫn Hạo béo đần

kia nghe lời, quả thực tồn tại như một vị anh hùng.

Đứa bé thản nhiên sinh ra sự sùng bái: "Chú là dượng sao?"

Ngụy Uyển Ương bảo cậu gọi Thẩm Loan là "Dì", người đàn ông nắm tay "Dì"

chắc là "Dượng" đúng không?

Ban đầu Quyền Hãn Đình còn không vui lắm bởi vì thằng nhóc này dám bảo

"Dì Loan, người dì thơm quá", nghĩ thầm con trai của Tống Càn tuổi còn nhỏ đã

học "tán gái", há mồm đã lời ngon tiếng ngọt.

Nhưng có khó chịu đến đâu cũng không thắng nổi sức hút của chữ "Dượng",

tâm trạng của Quyền Hãn Đình lập tức tốt lên rất nhiều.

Cảm thấy đứa nhỏ này EQ cao nói ngọt mà thôi, không phải hoa hoa công tử lời

ngon tiếng ngọt.

"Ừm." Anh nghe thấy tiếng đáp đầy rụt rè của mình.

Ngụy Hiểu Nhạc: "Dượng, dượng thật đẹp trai!"

"Chàng trai nhỏ, cháu cũng không kém."

Đây là lần đầu tiên Ngụy Hiểu Nhạc được một người đàn ông lớn tuổi gọi là

"chàng trai nhỏ", chuyện này khiến cậu có cảm giác được công nhận.
Bình Luận (0)
Comment