Đám người tự động tách ra hai bên, chừa lại ví trí chính giữa.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xám tro, bên ngoài là chiếc áo khoác
màu đen, giống như anh hùng thời loạn lạc ở bến Thượng Hải vào thế kỉ trước.
Anh không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở đó, ánh mắt khẽ lướt qua, áp lực đã ở
khắp mọi nơi.
Đám người một giây trước còn ồn ào ầm ĩ im lặng trong nháy mắt.
"Đây là ai vậy? Mặt đen, quá dọa người rồi..."
"Chưa từng gặp."
"Sao lại có cảm giác người tới không có ý tốt thế này?"
"Phá hoại à?"
"Không đến mức đó chứ? Dù sao cũng là tiếc mừng của nhà họ Tống, ai lại to
gan dám tới cửa bới lông tìm vết như vậy?"
"..."
Phần lớn người đều có vẻ mặt choáng váng, nhưng cũng có một phần nhỏ người
lại sáng cả mắt.
"Trời! Chắc tôi có chút hoa mắt rồi, nếu không sao lại nhìn thấy vị kia?"
"Tôi... hình như cũng thấy được, thấy được."
"Chắc chắn là không nhìn nhầm chứ? Thật sự là cậu ta?!"
"Sao lục gia lại xuất hiện ở đây? Nhà họ Tống có mặt mũi lớn đến mức mời
được cậu ta sao?"
"Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai? Nhưng nhìn dáng vẻ, không giống như tới tham gia hôn
lễ, mà giống như đi đòi nợ, sát khí lộ hẳn ra ngoài."
"..."
Tống Nguyên Sơn chỉ cảm thấy tim đã nhảy lên tới cổ họng, chớp chớp mắt,
nhiều lần muốn xác nhận, cuối cùng gian nan nuốt nuốt nước miếng, hỏi: "... Bà
đưa thiệp mời cho cậu ta khi nào?"
Mặt Phương Nhã Cầm đầy sự luống cuống: "Tôi... không có mà!"
"Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Quyền lục gia ngồi tít trên cao sẽ không mời mà tới?
Tống Nguyên Sơn không muốn hạ thấp chính mình, nhưng lại không thể không
thừa nhận, ông ta còn chưa có mặt mũi lớn như vậy.
Vậy thì vì sao?
Lúc phần lớn mọi người đều đang mờ mịt, những người còn lại thì nghi ngờ.
Quyền Hãn Đình lướt qua Kỳ Tử Thần, đi đến bên cạnh Thẩm Loan, vẻ mặt vốn
lạnh lẽo cứng rắn lập tức dịu xuống, từ từ trở nên dịu dàng: "Đến muộn, may
mà còn kịp."
Thẩm Loan đứng dậy khỏi chỗ, thuận tay đưa cái ly thủy tinh qua: "Uống nước
không?"
Người đàn ông giơ tay nhận, ngửa đầu uống hết hơn nửa.
Shh ---
Chỉ nghe thấy tiếng hút khí trong đám đông.
Tống Nguyên Sơn và Phương Nhã Cầm cũng ngơ ngác nhìn, đã quên phản ứng.
Người đàn ông ánh mắt dịu dàng kia vẫn là lục gia không hợp tình người, lạnh
tâm lạnh phổi trong nhận thức sao?
Ly nước kia hình như đã bị Thẩm Loan uống rồi mà?
Tính sạch sẽ trong truyền thuyết đâu?
Bông hoa kiêu ngạo lạnh lùng hình người kia đâu?
"Cậu ta, bọn họ..." Phương Nhã Cầm khó có thể tin, môi run run.
Ngoại trừ khiếp sợ và ngạc nhiên, bà ta không biết cuối cùng nên làm ra phản
ứng gì.
Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình?
Hai người này ở bên nhau?
Xác suất bầu trời đổ mưa đỏ còn lớn hơn cả điều này!
Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, sự thân thiết và mập mờ thể hiện qua cử chỉ
hành động của hai người, đều không phải do bà ta tự lừa mình dối người.
Tống Nguyên Sơn bình tĩnh hơn Phương Nhã Cầm một chút, ít nhất trên mặt
vẫn còn giữ được sự bình thản, còn trong lòng có sông cuộn biển gầm như thế
nào, cũng chỉ chính ông ta rõ ràng.
Nhà họ Thẩm sắp đổi vận rồi...
Kỳ Tử Thần lúng ta lúng túng nhìn một nam một nữ trước mắt, lúc phản ứng
kịp, sắc mặt bỗng trắng bệch, cánh môi nhiều lần ngập ngừng, lại không phát ra
được nửa âm tiết.
Quyền Hãn Đình để ly thủy tinh xuống, giây tiếp theo bỗng giương mắt, ánh
mắt sắc bén rơi xuống người anh ta.
Trong nháy mắt đó, toàn thân Kỳ Tử Thần rét lạnh, tay chân lạnh lẽo, như bị thú
dữ theo dõi, giây tiếp theo sẽ trở thành đồ ăn trên bàn.
Sợ hãi không giả, chua xót cũng là thật.
Chiếc Mercedes màu đen khiêm tốn, từng thấy bóng dáng cao lớn xa xa, cùng
với một màn hai người ôm hôn nhau kia...
Tất cả dấu hiệu đều ám chỉ Thẩm Loan là hoa đã có chủ.
Nhưng Kỳ Tử Thần vẫn cứ ôm một tia may mắn, lỡ may anh ta xuất sắc hơn
người đàn ông kia, so sánh hai người, Thẩm Loan sẽ đột nhiên phát hiện ra anh
ta rất tốt thì sao?
Nhưng hôm nay hai người chạm mặt, còn chưa kịp nổ súng bắn nhau, anh ta
cũng đã liên tục bại lui.
Kỳ Tử Thần không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đã ở trước mắt ---
Anh ta không bằng Quyền Hãn Đình.
Những lời còn dư lại đó, cũng nói không nên lời.
Mắt thầy bầu không khí càng ngày càng xấu hổ, quần chúng ăn dưa từ từ cảm
nhận được mùi vị, một đám trừng lớn mắt, lòng nhiều chuyện cháy hừng hức.
Dễ thấy, tình huống trước mắt là ---
Cậu cả Kỳ coi trọng người phụ nữ của lục gia, chuẩn bị mượn hoa hiến phật,
nhân cơ hội thổ lộ, nhưng bạn trai chính thức lại xuất hiện, hành động đào góc
tường bị cắt đứt một cách mạnh mẽ.
Vậy có còn tiếp tục không?
Hai người này có thể vung tay đánh nhau trước mặt mọi người không?
Cho dù là tình huống nào, đều là một trái dưa lớn.
Còn về Thẩm Loan...
"Hai nam tranh một nữ, cô ta cũng quá may mắn rồi đi?"
"Loại phim tình cảm máu chó vốn chỉ xuất hiện trong phim hóa ra cũng có
trong cuộc sống thực tế."
"Vì sao tôi lại không phải là nữ chính chứ?"
"Nhìn xem, trên mặt thì giả vờ rất bình tĩnh, trong lòng không biết chừng lại rất
hư vinh đấy!"
"Nói xem, rốt cuộc cô ta là ai? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ ngồi đầu bên phía cô
dâu?"
"Đây không phải là đứa con riêng nhà họ Thẩm kia sao?"
"Nhà họ Thẩm nào?"
"Cô bị ngu à? Không biết tập đoàn Minh Đạt à?"
"Chậc, con gái riêng? Chắc chứ? Đừng nhận nhầm."
"Tiệc rượu đầy năm lúc trước của Minh Đạt tôi cũng có mặt, chính là cô gái này
làm cho lục gia chủ động mời nhảy, xem ra, ai người đã bên nhau từ đó rồi!"
Quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều, thân phận của Quyền Hãn Đình
cũng bị mấy người biết chuyện ở đây trắng trợn phổ cập.
Không trong chốc lát, hầu như tất cả mọi người đều biết người đàn ông nửa
đường nhảy ra cắt đứt lời tỏ tình của Kỳ Tử Thần chính là thần long thấy đầu
không thấy đuôi "Quyền lục gia" trong truyền thuyết!
"Trời ạ! Đây là kịch bản gì vậy? Trái tim thiếu nữ sắp nổ tung rồi."
Đúng lúc này, Thẩm Loan bỗng nhiên mở miệng, đánh vỡ trạng thái âm thầm so
tài giữa hai người đàn ông.
Chỉ thấy cô quơ quơ đóa hoa trong tay, nở nụ cười với Kỳ Tử Thần đang cực kỳ
ngượng ngùng: "Hoa rất đẹp, cảm ơn anh đã cướp được cho tôi."
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Kỳ Tử Thần sửng sốt, người xung quanh cũng
ngơ ngẩn.
Cướp được cho tôi?
Có ý gì?
Hoá ra náo loạn cả nửa ngày, không phải thổ lộ, chỉ là cướp hộ?
Thẩm Loan: "Để tỏ sự cảm ơn, hôm nào tôi mời anh ăn cơm."
Nói xong, nháy mắt với anh ta mấy cái.
Kỳ Tử Thần bỗng cảm thấy không khó chịu và ngượng ngùng như vậy nữa, đáy
lòng lại hiện lên sự ấm áp nhàn nhạt.
Anh ta biết, Thẩm Loan nói như vậy chỉ để cho anh ta một bậc thang để đi
xuống.
"Được thôi."
Bốn mắt nhìn nhau, sự bình tĩnh hờ hững trong đáy mắt Thẩm Loan chưa bao
giờ thay đổi, trong mắt Kỳ Tử Thần thì lộ ra sự buông bỏ.
Vài lần thổ lộ, vài lần chết non.
Nếu đã không có duyên phận, vậy không nên ép buộc.
Kỳ Tử Thần chỉ chỉ đóa hoa cưới trong tay cô, bên môi nở nụ cười: "Chúc hai
người hạnh phúc."
Thẩm Loan gật đầu: "Cảm ơn."
Kỳ Tử Thần xoay người rời đi, một đầu chui vào đám người, rất nhanh đã
không thấy bóng dáng.
Lúc này, vợ chồng Tống Nguyên Sơn và Phương Nhã Cầm mới nơm nớp lo sợ
đi lên: "Lục gia đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thật sự vô cùng xin
lỗi."
Quyền Hãn Đình khẽ ừ một tiếng, thái độ kiêu căng như là chuyện đương nhiên,
mà tất cả mọi người ở đây đều đã tập mãi thành thói quen, giống như trời sinh
anh nên như vậy.
Thẩm Loan: "..."
Tròng mắt Phương Nhã Cầm chuyển động, thử hỏi: "Hai vị đây là...?"
Nói một nửa, giữ một nửa, ánh mắt nghi ngờ băn khoăn giữa Quyền Hãn Đình
và Thẩm Loan, đến cùng vẫn là không cam lòng.
Một đứa con gái riêng dựa vào cái gì leo lên Quyền Hãn Đình, nhảy lên đầu
cành?
Thậm chí Phương Nhã Cầm còn phỏng đoán ác ý, cái loại mặt hàng như Thẩm
Loan, cũng chỉ xứng để đàn ông xem cô như một món đồ chơi mà thôi.
Chỉ tiếc, đã làm bà ta phải thất vọng rồi.
Quyền Hãn Đình giương mắt đảo qua bốn phía, ánh mắt đi tới chỗ nào, mọi
người nhao nhao tránh né, không dám nhận mũi nhọn.
Cuối cùng dừng ở trên người Phương Nhã Cầm, nắm tay Thẩm Loan lại, đã trả
lời bà ta, đồng thời cũng thông báo cho cả thế giới ---
"Bạn gái của tôi, Thẩm Loan."
Thẩm Khiêm vừa mới chen được lên hàng đầu, đã nghe được sáu từ này.
Âm thanh như tiếng chuông, thẳng thắn rõ ràng.
Dưới chân anh ta cứng lại, vậy mà đánh mất dũng khí tiếp tục đi lên phía trước.
Bạn gái...
Vẻ mặt Phương Nhã Cầm cứng đờ, màu môi trở nên trắng bệch. Trước đó bà ta
còn nghi ngờ Thẩm Loan quyến rũ được thằng ngốc nào, không nghĩ tới vừa
đảo mắt đã tự vả miệng.
Có cái cây to Quyền Hãn Đình này làm chỗ dựa, cô cần gì phải bò lên những
người khác?
Đau cả mặt!
Đứa con gái riêng này cũng quá may mắn rồi, đó không phải là kẻ có tiền bình
thường, là Quyền lục gia đấy!
Cũng có không ít người vây xem ôm loại ý nghĩ này ---
"Công khai trước mặt mọi người sao?"
"Tôi thấy dáng dấp cô gái này cũng chỉ như vậy, sao Lục gia lại coi trọng cô
ta?"
"Chắc là công phu ở phương diện kia của người ta rất cao, có thể câu được linh
hồn nhỏ bé của đàn ông!"
"Bạn gái mà thôi, cũng không phải là vị hôn thê, lúc nào cũng có thể rạn nứt."
"..."
Không ăn được nho thì nói nho xanh, cũng có những người hùa theo, nói chung
là giọng điệu nào cũng có.
Mà hai người ở trung tâm câu chuyện lại như chưa từng nghe thấy, một người
sâu như biển, một người nhẹ như mây, giống như người bị thảo luận không phải
là chính mình.
"Không phải nói có việc cần xử lý à?"
"Xử lý xong nên tới."
"Nhưng hôn lễ đã kết thúc rồi."
"Chuyện đó không quan trọng." Người đàn ông cười nhìn cô, vài phần sâu xa.
Thẩm Loan nhướng mày.
Quyền Hãn Đình tiến đến bên tai cô: "Gia muốn làm, đã làm được."
Thông báo cho cả thế giới, danh chính ngôn thuận.
"Em biết ngay là anh có mưu mô khác!" Nói rồi lặng lẽ nhéo phần thịt ở eo anh.
"Shh... Đừng lộn xộn nữa, lát nữa rồi tính sổ với em!"
Tống Nguyên Sơn ho nhẹ: "Lục gia nể mặt, xin mời ngồi." Nói xong, vậy mà
còn muốn tự mình dẫn đường cho Quyền Hãn Đình.
"Không cần."
Ý cười Tống Nguyên Sơn dừng lại.
"Tôi đến đón người, đón được thì đi." Nói xong, ôm lấy Thẩm Loan nhanh
chóng rời đi, một chút mặt mũi cũng không giữ cho đối phương.
Ngụy Uyển Ương cùng Tống Càn đứng ở trên sân khấu, nhìn hết chuyện đã xảy
ra.
Từ cái lúc Quyền Hãn Đình xuất hiện, nụ cười trên mặt người phụ nữ càng lúc
càng lớn, mà người đàn ông lại giống như một con gà trống thua trận, mặt như
màu đất.
"Tôi nói rồi, người ta có việc nên tới trễ một chút, cũng không phải không tới."
Tống Càn lạnh mặt, không nói gì.
"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, anh sẽ không chơi xấu nhỉ?"
"..."
"Hừ! Có chơi cũng không được." Ngụy Uyển Ương chợt thu lại nụ cười: "Đêm
nay dọn hết đồ đạc của anh đến phòng cho khách, tôi và Hiểu Nhạc ngủ ở
phòng chính."
"Cô gái, hình như em đã quên, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp." Anh
ta nghiến răng nghiến lợi.
"Cho nên?"
"Hẳn là nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."
"Được thôi, nếu anh lấy chuyện nghĩa vụ tới dọa tôi, vậy chỉ có thẻ làm loại
nghĩa vụ này tự động biến mất."
Người đàn ông nheo mắt, hiện lên vẻ nguy hiểm mơ hồ: "Biến mất? Biến mất
thế nào?"
"Rất đơn giản, ly hôn không phải biến mất à?"
"Ngụy Uyển Ương --- em dám!"
"Anh dám chơi xấu, tôi dám ly hôn!"
Tống Càn tức muốn chết, lại cố tình không thể phản bác được, anh ta đuối lý
trước.
"Rồi rồi, còn không phải là ngủ phòng cho khách sao? Tôi ngủ, hài lòng chưa?!"
Ngụy Uyển Ương vén voan che mặt, quay sang nhìn mắt người đàn ông: "Đừng
bao giờ so sánh chính anh với người khác, bởi vì, rất dễ trở thành lòng tiểu nhân
đo bụng quân tử. Chuyện anh không làm được, không có nghĩa là người khác
cũng không làm được."
Tống Càn một mực chắc chắn Quyền Hãn Đình chỉ chơi chơi Thẩm Loan mà
thôi, chứng tỏ ở trong lòng anh ta, hoặc là đổi lại là anh ta, anh ta cũng sẽ nghĩ
như vậy, làm như vậy.
Chơi gái còn chơi ra kinh nghiệm à?
Hừ!
Tống Càn nhíu mày: "Em dùng ánh mắt này nhìn tôi làm gì?"
Người phụ nữ nhìn anh ta chằm chằm không bỏ: "Tra nam."
"Không phải chứ... Vừa rồi em mắng tôi là tiểu nhân, bây giờ lại mắng tôi là tra
nam, gan lớn rồi à?"
"Sao, anh còn muốn đánh tôi à?"
Tống Càn: "... Được rồi! Em trâu, em ngang ngược, tôi không làm gì được em!"
Ngụy Uyển Ương cười lạnh lùng.
Người đàn ông chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Đúng lúc này, Quyền Hãn Đình đi đến cửa bỗng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén
bắn thẳng đến Tống Càn, mang theo vài phần cảnh cáo, vài phần sâu xa.
Vẻ mặt người sau cứng đờ, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Không đợi Tống Càn giải thích cái gì, ánh mắt kia đã thu về, theo chủ nhân rời
đi mà biến mất, nhưng đầu Tống Càn lại đầy mồ hôi lạnh.
Xong...
Cười đùa xong chuyện, mọi người đang tụ tập lập tức giải tán.
Nhưng đề tài thảo luận trong miệng mỗi người đều là "lục gia" và "Thẩm Loan",
đoạt đi sự nổi bật của cô dâu chú rể.
Phương Nhã Cầm đứng tại chỗ, tay chân luống cuống, ánh mắt cầu cứu nhìn về
phía Tống Nguyên Sơn: "Chồng, có phải em gây chuyện rồi không?"
Tống Nguyên Sơn nhíu mày, suy tính không nói.
Trong lòng người phụ nữ càng thêm nôn nóng: "Thẩm Loan không nói chữ nào,
sao em lại biết được cô ta và Quyền Hãn Đình là loại quan hệ đó? Anh nói xem,
một khi lục gia không vui, có thể trả đũa không..."
"Đổi lại là bà, bà sẽ chủ động nói ra không?"
Phương Nhã Cầm im lặng.
Sẽ không nói, nhưng ít nhất cũng sẽ kiêu căng ngạo mạn.
Thẩm Loan giấu quá sâu, suy nghĩ quá nặng, làm người khác nhìn không thấy
đường, Phương Nhã Cầm mới có thể cảm thấy cô dễ ức hiếp.
Tống Nguyên Sơn: "Sau này khách khí với cô ta chút."
"..." Người phụ nữ không nói lời nào, có thể thấy được trong lòng vẫn không
phục.
"Có nghe không?!" Tống Nguyên Sơn tăng âm điệu: "Trừ khi, bà muốn để A
Càn cũng gặp họa theo!"
Phương Nhã Cầm không khỏi rùng mình một cái: "Biết rồi."
...
"A Khiêm? Con về rồi à?" Dương Lam nhíu mày: "Sao sắc mặt lại kém như
vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?"
"Con không sao." Thẩm Khiêm xua xua tay, nhìn thoáng qua hướng cửa: "Mẹ,
con đột nhiên nhớ đến còn có giấy tờ còn phải xử lý, con đi trước."
"Ơ --- con cũng chưa một chút ăn gì, sao lại..."
Đáp lại bà ta là một bóng dáng đi xa.
"Rốt cuộc là sao vậy? Vừa rồi vẫn còn tốt mà?" Dương Lam nhỏ giọng lẩm
bẩm, đảo mắt nhìn về phía Thẩm Xuân Giang: "Hình như con trai có chút kì lạ."
"Đừng nghĩ đông nghĩ tây."
"Sắc mặt nó cũng đổi rồi, anh một chút không quan tâm?"
Thẩm Xuân Giang không kiên nhẫn mà nhìn bà ta một cái, "A Khiêm làm việc,
luôn luôn có chừng mực, không cần phải người khác nhọc lòng."
Lời tuy như vậy, nhưng Dương Lam vẫn không yên lòng.
"Bà làm cái gì?!"
"Tôi đi ra ngoài xem xem..." Nói, làm bộ đứng dậy, đi ra ngoài.
"Đứng lại!"
"?"
"Quay lại ngồi xuống, không được đi! Bớt mất mặt xấu hổ."
Dương Lam thấy lần tranh chấp này của hai người đã làm không ít người xung
quanh chú ý, thở sâu, bình tĩnh cảm xúc, ngồi xuống lần nữa.
Sau khi tiểu Yên xảy ra chuyện, vất vả lắm bà ta mới lộ mặt trước những người
này một lần, còn kéo theo Thẩm Xuân Giang, hai người phối hợp ăn ý, không
thể thất bại trong gang tấc.
Lúc này, một đôi vợ chồng có quen biết cười tủm tỉm đi tới chỗ hai người chào
hỏi.
"Tổng giám đốc Thẩm, bà Thẩm thật là có phúc! Thật không thể tin được!
Không chỉ dạy con trai rất tốt, con gái cũng một đứa tốt hơn một đứa!"
Chương 395: Công khai quan hệ, sắc mặt người cha cặn bã
"A Khiêm? A Khiêm?!"
"...Mẹ, con đang nghe đây ạ."
Dương Lam lo lắng nhìn anh ta một cái: "Con thật sự không sao chứ?"
Người con trai hơi cụp mắt xuống, vẻ mặt không thay đổi: "Mẹ suy nghĩ quá
nhiều rồi."
"Con biết chuyện giữa Thẩm Loan và Quyền Lục gia rồi sao?" Giọng điệu có
chút thăm dò.
"Vâng."
"Từ lúc nào."
Thẩm Khiêm ngẩng mặt lên, trong mắt lướt qua một tia lạnh lẽo, sâu thẳm, âm ỉ
: "Hôm nay."
"Con chính mắt nhìn thấy?"
"Mẹ, có chuyện gì thì mẹ cứ nói thẳng ra đi ạ."
Trên mặt Dương Lam có hơi không được tự nhiên: "A Như và tiểu Yên trước
sau lần lượt xảy ra chuyện, bây giờ trong nhà chỉ còn lại một đứa con gái là cô
ta."
"Vì thế nên?" Thẩm Khiêm không có biểu cảm gì, giọng nói nhàn nhạt.
Dương Lam cười lạnh: "Cô ba nhà họ Thẩm một bước nhảy vọt thành cô chủ
duy nhất của nhà họ Thẩm, chỉ sợ rằng đến lúc văn vật ngụy tạo còn tinh quý
hơn cả chính phẩm."
"A Như và tiểu Yên vẫn còn ở đây, sau này mẹ đừng nói mấy lời như vậy nữa."
Tổn thương người khác, càng làm tổn thương đến tình cảm.
Dường như Thẩm Như và Thẩm Yên đã trở thành một con cờ không còn tác
dụng, định trước là phải lui khỏi ván cờ này.
"Con đang trách mẹ nhẫn tâm sao?"
Ánh mắt Dương Lam hiện lên sự tổn thương, con trai là do mình sinh ra nên tất
nhiên bà ta hiểu câu nói vừa rồi là có ý gì.
Thẩm Khiêm chau mày: "Mẹ, mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi, có một số chuyện
hoàn toàn không có căn cứ."
Cái gì mà "cô chủ duy nhất nhà họ Thẩm", hoàn toàn là lo bò trắng răng.
Dương Lam lắc đầu: "Không... con không hiểu được đâu..."
Bà ta có một loại dự cảm vô cùng mạnh mẽ là Thẩm Loan sẽ ngày càng trở lên
lớn mạnh, thậm chí cuối cùng còn uy hiếp đến địa vị của bà ta.
Hoặc nói nghiêm trọng hơn một chút là làm lung lay nền móng của nhà họ
Thẩm!
Nhưng những điều này chỉ là trực giác của bà ta mà thôi, Thẩm Khiêm nói
không sai, chuyện không có căn cứ rất khó làm cho người khác tin phục.
"Được, vậy chúng ta không nói xa xôi, chỉ nói về chuyện của cô ta và Quyền
Hãn Đình." Dương Lam bình tĩnh lại, nói đến cùng việc làm một phu nhân gia
đình quyền quý bao nhiêu năm như vậy cũng đã giúp bà ta đã rèn luyện cả về độ
nhạy bén lẫn khả năng nhìn thấu mọi chuyện: "Lúc trước cô ta chỉ là một đứa
con riêng, con có thể không coi là gì, không thèm để ý, nhưng bây giờ cô ta có
thêm một thân phận là "bạn gái của Lục gia", con cảm thấy vẫn sẽ giống như
lúc trước sao?"
Năm chữ "bạn gái của Lục gia" giống như năm cây kim sắt mạnh mẽ đâm vào
tim của Thẩm Khiêm.
Bài xích, chán ghét, tức giận.
Trong lòng anh ta nhanh chóng cuồn trào lên tất cả những cảm xúc đó, trên mặt
thì lại không hề có bất cứ thay đổi nào.
Nhưng loại kiềm nén không thể giải phóng được này ngoại trừ tổn thương cộng
thêm tổn thương, đau lòng tăng thêm đau lòng ra thì hoàn toàn không có ích gì.
Nhưng anh ta phải nhịn.
Dùng sự nhẫn nại cùng với độ mềm dẻo mạnh mẽ cách ly tất cả những cảm xúc
không cần thiết để thể hiện một tư thái bình tĩnh ra trước mặt người khác.
Từ góc độ của Dương Lam nhìn sang, anh ta vẫn ôn hòa bĩnh tĩnh, vẫn là đứa
con trai làm cho bà ta cảm thấy kiêu ngạo, tự hào.
Thu lại tầm mắt, bà ta dần dần thở ra một hơi trầm nặng, dường như cuối cùng
cũng yên tâm.
Thẩm Khiêm: "Chỗ nào không giống như trước?"
"Đầu tiên là thái độ ông nội và ba con đối với cô ta sẽ có thay đổi." Lúc trước
Thẩm Loan có biết giả vờ, biết lấy lòng người khác như thế nào đi nữa, thì cũng
chỉ là "con gái riêng nhà họ Thẩm", cái thân phận này đủ để chèn ép cô không
ngóc đầu lên được.
Thẩm Xuân Giang có thể nuông chiều, có thể dung túng, có thể thương hại đứa
con gái này, nhưng loại tình cảm này chỉ giống như đối xử một con thú cưng
thuận mắt mà thôi— lúc vui vẻ thì vuốt ve, chơi đùa cùng, lúc không vui thì sẽ
trực tiếp đá ra ngoài.
Mà một con thú cưng đối với một gia đình mà nói, có lẽ thời gian lâu rồi thì sẽ
nảy sinh tình cảm nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua con người được.
Một khi hai bên phát sinh xung đột lợi ích thì thú cưng đã được định trước sẽ là
vật bị hy sinh và bỏ rơi.
Vì thế cho dù trong lòng Dương Lam không phục, nhưng cũng chẳng hề có
kiêng dè gì với Thẩm Loan.
Nhưng bây giờ thì không giống vậy.
Thú cưng bám được lên một chủ nhân mới có thế lực hơn, tiếp sau đó rất có thể
diễn biến sẽ thành "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng."
Đợi đến lúc đó, người không bằng chó, bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi địa vị.
Không chỉ đơn giản là kiêng dè mà còn là một loại cảm giác khủng hoảng chịu
sự đe dọa.
"A Khiêm, mẹ biết con không thích nghe mấy lời này, nhưng có một số người
không thể không đề phòng!"
Người con trai đứng yên tại chỗ, đôi mắt bình tĩnh phát ra ánh sáng lãnh đạm,
dường như đã nghe vào tai, nhưng cũng như không hề để ý.
Dương Lam lại thêm một mồi lửa: "Không tin thì con cứ đợi mà xem, địa vị của
Thẩm Loan trong cái nhà này rất nhanh sẽ không còn như trước."
Thẩm Khiêm ngốc sao?
Những đạo lý này anh ta không hiểu sao?
Thực tế mà nói, anh ta còn nhạy bén, thể hiểu rõ mọi thứ hơn Dương Lam.
Chỉ có điều chuyện Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan công khai tình cảm đã cho
anh ta một đả kích rất lớn, làm cho anh ta tạm thời lựa chọn tự lừa dối mình.
Bây giờ, mọi tình hình thực tế, mọi vấn đề đều bị Dương Lam—phá giải, phơi
bày dưới ánh mặt trời, đến một cơ hội trốn tránh cũng không cho anh ta.
Thẩm Khiêm: "Con biết rồi."
Dương Lam khựng lại: "A Khiêm, con..."
"Mẹ." Anh ta ngước mắt lên, trong mắt hiện ra một tia lạnh khốc: "Những điều
mẹ nói, con sẽ xử lý."
Bà ta cuối cùng cũng yên tâm, cảm thấy mấy lời của mình không uổng phí, lại
có một cảm giác vui mừng đến phát khóc.
"... Được." Giọng nói có chút nghẹn ngào: "Bây giờ người mẹ có thể dựa dẫm
chỉ có một mình con thôi, con tuyệt đối đừng để mẹ thất vọng."
Sự bình tĩnh trong mắt Thẩm Khiêm dần dần bị thay thế bằng sự cứng rắn,
phảng phất có một tia xơ xác tiêu điều.
Loan Loan, Quyền Hãn Đình là con đường em lựa chọn sao?
Tiếp đến, phải đi cho tốt, nếu không té ngã cũng không có ai đau lòng.
Trong phòng sách cách một cánh cửa, giờ khắc này cũng đang tiến hành một
cuộc nói chuyện.
"...Ba, mọi chuyện đại khái là như vậy." Thẩm Xuân Giang đứng ở trước cửa sổ,
khóe miệng không kiềm chế nổi nụ cười.
Đầu bên kia, giọng nói của ông cụ vừa uy nghiêm vừa trầm ổn: "Quyền Hãn
Đình chính miệng thừa nhận?"
"Vâng!"
"Tốt, quả nhiên ta không nhìn nhầm người!" Sắc mặt Thẩm Tông Minh phấn
khởi hơn: "Đứa con gái này của con không phí công nhận về."
Trong tiệc rượu kỷ niệm ngày thành lập của Minh Đạt, Quyền Hãn Đình chủ
động mời Thẩm Loan nhảy một điệu đã cho ông cụ tín hiệu và ám thị đầy đủ.
Sau đó, ông ta đã nói chuyện riêng với Thẩm Loan một lần, muốn cô cố gắng
dùng mọi cách víu được vào Quyền Hãn Đình, để làm điều kiện trao đổi, ông ta
đồng ý cho cô đi học ở Khởi Hàng.
Không ngờ lại có thể thành sự thật!
Nghĩ lại lúc đầu, Thẩm Tông Minh chỉ ôm hy vọng muốn thử một chút, dù sao
đối phương cũng không phải là người bình thường mà Lục gia Quyền Hãn
Đình!
"Sau này, đối xử khách sáo với Thẩm Loan một chút, cố gắng thuận theo và đáp
ứng yêu cầu của con bé."
Thẩm Xuân Giang: "Con biết phải làm thế nào rồi. Nhưng..."
"Có gì thì cứ nói."
Thẩm Xuân Giang: "Con từng thăm dò ý tứ của Loan Loan một lần, con thấy
quan hệ của con bé và Quyền Hãn Đình... có lẽ không được lạc quan như chúng
ta tưởng tượng."
"Có căn cứ gì không?"
Thẩm Xuân Giang nói ra cách xưng hô của cô và Quyền Hãn Đình: "... Vẫn gọi
là Lục gia, cung kính thì có thừa, thân mật thì lại chưa đủ. Con nghĩ trong quan
hệ của bọn họ có lẽ Quyền Hãn Đình vẫn chiếm thế chủ đạo."
"Nói như vậy thì tạm thời không cần nhắc đến yêu cầu gì cả, cũng không cần
kinh động đến bên kia, để cho cho chúng phát triển thêm một thời gian trước đã.
Nhưng con có thể thăm dò Thẩm Loan một chút, xem con bé có thái độ gì."
"Vâng."
...
Tối hôm nay đã định sẵn là không yên bình.
Đèn phòng sách của nhà lớn nhà họ Thẩm bật đến lúc gần sáng mới tắt đi, còn
phòng ngủ chính ở sơn trang Đông Li cũng có người không thể ngủ say được.
Thẩm Loan bị quần đảo thảm hại.
Tay mỏi nhừ chân mềm nhũn, cả người toàn là mồ hôi.
Đợi đến lúc kết thúc, cô đã trở thành một con cá ướp muối đến trở người cũng
khó khăn.
Quyền Hãn Đình ghé sát tai cô muốn hôn nhưng bị cô tránh ra.
"Anh... cách xa em ra một chút."
"Tại sao?"
"Nhìn thấy anh em liền cảm thấy đau."
"Đau ở đâu?"
"... Đau toàn thân."
"Vậy anh xoa bóp giúp em?"
Đàn ông ăn uống no say thường vô cùng dịu dàng, Thẩm Loan chỉ cảm thấy hai
bàn tay to lớn dịu dàng với lực vừa đủ đang xoa bóp trên eo của cô, rất nhanh đã
làm giảm bớt sự mỏi mệt.
Tiếp đến là vai, cánh tay...
"Lực như vậy có được không?"
Thẩm Loan thoải mái híp híp hai mắt, cả người đều như một chú mèo lười
biếng: "Ừm."
Bàn tay di chuyển đến đùi.
Người con gái vô thức kẹp chặt hai chân, trong nháy mắt trở lên cảnh giác:
"Anh làm cái gì vậy?"
"Anh xem có làm bị thương đến...."
"Không cần!"
"Vừa nãy không phải kêu đau sao?"
Thẩm Loan nhếch mép, ánh mắt chê bai: "Lúc kêu sao anh không dừng lại, bây
giờ mới mã hậu pháo à, anh có ý gì chứ?"
(Mã hậu pháo: chỉ những hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.)
Quyền Hãn Đình xoa mũi: "Anh là một người đàn ông bình thường, không phải
muốn dừng là dừng được."
"... Anh còn cãi lý?" Thẩm Loan yếu ớt nói.
Anh không trả lời.
Ừm, đuối lý và chột dạ, lựa chọn tốt nhất là im lặng.
Thẩm Loan dừng lại một lúc, sức lực dần dần khôi phục mới cảm thấy cả người
dính nhơm nhớp. Cô vừa bước xuống giường thì đã bị người nào đó bế lên,
vững chãi đi về phía phòng tắm—
"Bây giờ anh lấy công chuộc tội, được không?"
Người con gái hừ lạnh, nhưng tay lại âm thầm ôm lấy cổ anh.
Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Thẩm Loan đúng giờ đánh thức cô dậy.
Nhưng lại bị Quyền Hãn Đình kéo lại ngủ thêm nửa tiếng nữa, đương nhiên
cũng tránh không khỏi các cách thức ăn đậu hũ khác nhau, mặc dù không cầm
súng ra trận nhưng những chuyện cần làm cũng làm gần hết rồi.
Ăn sáng xong, chín giờ.
Thẩm Loan nhận được điện thoại của Thẩm Xuân Giang—
"Lúc nào con có thời gian thì về nhà một chuyến?"
"Bây giờ có thể." Nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi.
Mười giờ sáng, Thẩm Loan về đến nhà lớn nhà họ Thẩm.
Bác Đinh đang ở trong vườn tiếp tục công việc ngày qua ngày, ngước mắt lên
thì nhìn thấy cô, cười cười chào hỏi một tiếng "cô ba".
Thẩm Loan quay đầu cười tươi.
Rất nhanh sau đó đã thấy quản gia Chu ra đón: "Cô ba, ông chủ đang đợi cô
trong phòng sách."
"Được."
Thẩm Loan thay dép xong, đi thẳng một mạch đến phòng sách.
Cốc cốc cốc—
"Vào đi."
Thẩm Loan đẩy cửa bước vào: "Ba, ba tìm con có chuyện gì ạ?"
"Ngồi xuống đi." Thẩm Xuân Giang hất hất cằm ý bảo cô ngồi xuống ghế ở đối
diện.
Thẩm Loan không nói lời nào, nghe lời ngồi xuống.
"Chuyện ở đám cưới hôm qua chúng ta đều nghe thấy hết rồi."
Thẩm Loan không trả lời, hơi cúi đầu xuống, cổ trắng trẻo tạo thành một độ
cong đẹp đẽ.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính, phủ lên người cô, dường như xuyên thấu tất cả,
có thể nhìn thấy cả gân xanh.
Mảnh khảnh, yếu điếu dường như không thể chịu nổi một chút tổn thương nào.
Thẩm Xuân Giang bỗng dưng hiểu ra vì sao một người như Quyền Hãn Đình lại
chỉ chung tình với một mình Thẩm Loan.
Người con trai mạnh mẽ thường thích một người con gái mỏng manh yếu đuối,
giống như cây đại thụ che trời luôn cần nhưng cây tơ hồng leo lên làm nền.
Đây chính là một loại cảm giác thành tựu làm người khác say mê thậm chí điên
cuồng.
"Sao vậy, còn xấu hổ à?" Thẩm Xuân Giang cười trêu đùa.
Thẩm Loan xấu hổ đỏ mặt, dần dần ngẩng đầu lên: "Ba~"
Cái giọng điệu khác thường đó, đến bản thân cô nghe còn nổi cả da gà lên.
Cuộc sống đúng là không dễ dàng gì, toàn phải dựa vào kỹ năng diễn xuất.
"Được rồi, cũng không có người khác ở đây, có gì mà phải ngại ngùng? Con và
Lục gia ở bên nhau từ bao giờ?"
"Mới đây thôi ạ."
"Cậu ta đối xử với con thế nào?"
"Rất tốt."
"Sao lại có suy nghĩ đó?"
Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe lên: "Thì là..."
Dưới cái nhìn như lửa đốt của Thẩm Xuân Giang, Thẩm Loan bỗng dưng đưa
tay lên che mặt—
"Con không biết nên nói thế nào nữa."
Thẩm Xuân Giang: "..."
Thà nói rằng đây là một cuộc thăm dò có dụng ý còn hơn nói là một cuộc trò
chuyện, tâm sự giữa ba và con gái.
Câu hỏi của Thẩm Xuân Giang luôn luôn xoay quanh mối quan hệ giữa cô và
Quyền Hãn Đình.
Vấn đề nào có thể tránh thì Thẩm Loan tránh, không thể tránh thì trả lời nửa
thật nửa giả.
Cuối cùng, Thẩm Xuân Giang đưa ra kết luận—
Mặc dù Lục gia chính miệng thừa nhận thân phận bạn gái của Thẩm Loan,
nhưng tình cảm giữa hai người không quá sâu sắc, vẫn chưa mức Quyền Hãn
Đình có thể phá vỡ nguyên tắc của mình vì cô.
Cho nên, một số yêu cầu của ông ta chưa thể nhắc đến trong lúc này.
Trong đó bao gồm chuyện mời Quyền Hãn Đình đến nhà họ Thẩm ăn cơm.
"... Được rồi, cũng không còn chuyện gì khác nữa, con ra ngoài trước đi."
"Vâng." Thẩm Loan đứng dậy rời đi.
Thẩm Xuân Giang lập tức thông báo cho ông cụ biết.
Thẩm Loan cũng không có ý định trực tiếp đi luôn mà chuẩn bị lên tầng lấy
quần áo.
Mặc dù rất lâu không có người ở nhưng căn phòng vẫn được quét dọn sạch sẽ.
"Lục mập mạp" ở trên cửa sổ vẫn tràn trề sức sống, càng ngày càng mập mạp.
Thẩm Loan thu dọn một số bộ áo len mang theo bên mình bỏ vào trong vali, lúc
xuống tầng rời khỏi thì đụng mặt Thẩm Khiêm.
Hai người đồng thời dừng bước.
Một người đứng ở bậc trên, một người đứng ở bậc dưới.
Một người nhìn xuống, một người nhìn lên.
Sau đó đồng thời di chuyển ánh mắt, tiếp tục bước đi.
Lúc lướt qua nhau, cô nghe thấy người con trai nhẹ nhàng để lại một câu—
"Tự thu xếp ổn thỏa cho bản thân."
Thẩm Loan quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng của người con trai biến mất ở
chỗ rẽ trên tầng hai...
Vì chuyện Lục gia công khai tình cảm làm giới thượng lưu ở Ninh Thành bị
chấn động mạnh mẽ, nhưng tạm thời chưa kể đến học viện Khởi Hàng, bên
trong trường vẫn là sự yên bình.
Tuần trước môn học [Sáp nhập và thu mua xí nghiệp] của Hạ Hồng Nghiệp kết
thúc tốt đẹp, trong buổi học cuối cùng đó có làm một bài kiểm tra, hôm nay đã
có kết quả.
Mọi người đều đang háo hức chờ đợi, dường như trở về kì thi cuối kỳ hồi trung
học - điểm số, vận mệnh của học sinh.
Lúc Trương Phàm đi vào phòng học, chỉ cần một tiếng động nhỏ là mấy chục
đôi mắt long lanh sáng ngời lại nhìn chằm chằm vào ông ta.
Anh ta đưa tay đỡ gọng kính, không ăn nhập cười một cái: "Nếu như mọi người
đã nóng lòng như vậy thì tôi cũng không vòng vo làm gì, bảng thành tích đang ở
trong tay tôi, mọi người muốn dán lên để tan học xem hay lập tức công bố ở
đây?"
"Giáo sư, thầy cứ trực tiếp đọc lên đi ạ--" Một người ở bên dưới hét lên.
Kéo theo là mọi người cùng phụ họa thêm vào.
Bài kiểm tra lần này độ khó bình thường, vì thế mọi người đều rất tự tin, cũng
không sợ điểm số thấp sẽ mất mặt hay gì.
Trương Phàm tôn trọng ý kiến của sinh viên, lấy bảng thành tích ra công bố.
Tròn một trăm điểm, một phần ba số sinh viên đạt hơn chín mươi điểm, còn lại
hai phần ba nằm trong khoảng từ tám mươi đến chín mươi điểm, chỉ còn một
trường hợp ngoại lệ...
Trương Phàm: "...Mã Ngọc Lâm, không có thành tích."
Lời này vừa nói ra, cả phòng học đang yên tĩnh ngay lập tức nhốn nháo lên.
"Không có thành tích? Là sao? Không điểm à?"
"Lẽ nào là gian lận? Tôi nhớ trong quy định của Khởi Hàng có một quy định:
Phát hiện gian lận sẽ hủy bỏ thành tích, đồng thời căn cứ vào mức độ nặng nhẹ
mà tiến hành xử phạt tương ứng."
"Theo lý mà nói, gian lận đều là bắt ngay tại trận, nhưng hôm làm bài kiểm tra
không thấy có động tĩnh gì mà?"
"Vậy thì lạ thật đấy..."
Sắc mặt Mã Ngọc Lâm trắng bệch, ngây người nhìn Trương Phàm, dường như
không hiểu tại sao lại như vậy.
Mấy người bên cạnh cứ ríu ra ríu rít hỏi cô ta—
"Ngọc Lâm, có chuyện gì vậy?"
"Mọi người đều có thành tích, sao cậu lại không có?"
"Hôm làm bài kiểm tra rõ ràng tôi đã nhìn thấy cậu làm xong hết các câu hỏi rồi
mà, lại còn kiểm tra cẩn thận một lần mới nộp."
"Giáo sư, có phải có gì nhầm lẫn ở đây không ạ?" Trong đó có một bạn nữ đứng
lên nhìn thẳng vào Trương Phàm.
Trương Phàm bỏ bảng thành tích xuống, dùng tay giữ lại, bình tĩnh nói: "Bên
trong này ghi rất rõ ràng."
"Vậy sao Mã Ngọc Lâm lại không có thành tích ạ?"
"Bởi vì lúc thu bài kiểm tra không thấy bài của bạn ấy."
"Không thể nào, em chính mắt nhìn thấy bạn ấy nộp bài mà."
Mã Ngọc Lâm đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng đang kìm nén sự nghẹn ngào
muốn khóc, vành mắt đó lên: "Giáo sư em có thể thề rằng em đã nộp bài rồi."
"Bạn chắc chắn chứ?" Trương Phàm nhìn cô ta một cái, trong đầu có một tia
khó hiểu hiện lên nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ.