Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 40

Trở lại phòng, Thẩm Loan tắm rửa trước, sau đó lại tưới nước cho cây xương rồng.

Sau đó ngồi vào mép giường, lấy điện thoại và thẻ ngân hàng mà Thẩm Khiêm chuyển giao cho Chu Khánh Phúc ra.

Cô nghĩ nghĩ, sau đó nhấn một dãy số…

Bất động sản Thiên Thủy, văn phòng tổng giám đốc.

Cốc cốc —

“Vào đi.”

“Thẩm tổng, bên phía Bắc Hải bên kia xảy ra chút vấn đề.”

Người đàn ông nghe vậy, động tác lật xem tài liệu không dừng lại, vẫn đọc nhanh như gió: “Nói xem.”

“Sau khi phó tổng Lâm ăn cơm thương lượng với đối tác ở nơi đó, vốn cũng đã quyết định, theo lý mà nói hẳn là không có chút sơ hở nào, nhưng lúc đấu thầu lại bị một công ty bất động sản khác cướp mất, ra giá quy định chỉ hơn chúng ta hai trăm vạn.”

Hai trăm vạn, nghe có vẻ không ít, nhưng đối với giá đất một tỷ, thậm chí chục tỷ mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.

Khi đấu thầu, các công ty bất động sản lớn sẽ cung cấp một mức giá khởi điểm trong hồ sơ dự thầu, theo nguyên tắc người ra giá cao thì được, thông thường giữa người trả giá và người trả giá sẽ chênh lệch nhỏ hơn từ tám đến mười chữ số.

Chênh lệch giá vài trăm vạn, hoặc đối phương quá may mắn, hoặc là đã biết trước được giá quy định của bên mình, bây giờ có vẻ như loại khả năng thứ hai khá lớn.

Thẩm Khiêm: “Để Lâm Sâm lập tức trở về.”

Thư ký kinh ngạc: “Vậy hạng mục Bắc Hải bên kia làm sao bây giờ?” Mọi thứ đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, nếu lúc này từ bỏ, những cố gắng lúc trước đều uổng phí.

“Tôi tự xử lý.”

Thẩm Khiêm có căn hộ ở gần công ty, là căn nhà của anh ta, thỉnh thoảng xã giao về quá muộn không tiện quay về nhà cũ thì, mới có thể ở lại nên chuẩn bị đồ vật rất đầy đủ.

Anh ta thu dọn hành lý đơn giản, rồi lái xe đến sân bay.

Thư ký gọi điện thoại báo số chuyến bay và thời gian cất cánh, còn hai tiếng, anh ta đi đến phía phòng chờ VIP.

Vừa ngồi xuống chưa đến năm phút, điện thoại lại vang lên.

“Alo.”

“Anh, em là Thẩm Loan.”

“Chuyện gì?”

Đầu bên kia dừng một chút, sau một lúc lâu mới thật cẩn thận mở miệng: “Anh… Tâm trạng không tốt sao?”

“Không có” Giọng điệu người đàn ông hơi chậm lại: “Anh để quản gia Chu đón em xuất viện, bây giờ về đến nhà rồi?”

“Vâng.”

Bên kia, Lâm Sâm gửi thông tin tài liệu của công ty đối thủ đến hòm thư của Thẩm Khiêm, người đàn ông vừa cầm điện thoại, vừa nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không ngừng lật trang.

Kết quả của việc một lúc làm hai việc là giọng điệu có chút không để ý.

Thẩm Loan hiểu, không hề dong dài mà đi thẳng vào vấn đề: “Điện thoại và thẻ ngân hàng…”

“Cho em.” Người đàn ông mở miệng cắt ngang.

“Chuyện này… Không tốt lắm?”

“Vậy em định trả lại?” Thẩm Khiêm khép máy tính, ngửa ra sau dựa vào lưng ghế sô pha mềm mại.

Đầu bên kia rõ ràng nghẹn họng một lúc, người đàn ông rất có hứng thú chờ cô trả lời.

Sau một lúc lâu: “Đồ đã đưa rồi có lý nào lại trả về?” Lẩm bẩm lầm bầm, tuy là oán giận, lại lộ ra vài phần ngây thơ.

Thẩm Khiêm nhướng mày, con thỏ trắng dường như lớn mật hơn một chút rồi?

Phát hiện này làm tâm trạng anh ta rất tốt.

Giống như nuôi thú cưng, hoàn cảnh lạ lẫm khó tránh khỏi làm nhóc con sinh ra đề phòng, đến lúc dần dần quen thuộc, thỉnh thoảng cũng sẽ giơ móng vuốt lên cào chủ nhân một cái.

Rất thú vị, không phải sao?

Thẩm Khiêm: “Vậy em cần, hay là không cần?”

Thẩm Loan: “Cần!”

Người đàn ông phát ra một tiếng cười trầm thấp, giống như âm thanh rung động của đàn cello.

“Không nói chuyện với anh nữa!” Trực tiếp tắt máy.

Ý cười trên mặt Thẩm Khiêm càng sâu, trong đầu hiện ra dáng vẻ thiếu nữ thẹn quá thành giận, thẹn thùng khờ khạo.

Nhưng trên thực tế, toàn bộ quá trình Thẩm Loan đều giữ mặt không cảm xúc, mặc dù giọng nói chất chứa cảm xúc phong phú, nhưng hai mắt lại như một đầm lầy sâu không thấy đáy.

Buổi chiều, cô tìm cái lấy cớ ra ngoài, ven đường vẫy một chiếc taxi: “Đến phố Đồng thau.”
Bình Luận (0)
Comment