Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 407

Mà "mua thuốc" cũng không phải là một ít thảo dược phổ thông, mà ám chỉ

thuốc dẫn. Con thỏ ba mua thuốc, trên thực tế là đi làm con thỏ năm.

Như vậy, kết luận thứ hai được đưa ra: Con thỏ ba là sát thủ.

"Con thỏ hai nhìn", chứng minh rằng nó biết xem bệnh, cũng là nó đưa ra việc

làm con thỏ năm thành thuốc dẫn.

Cho nên, kết luận thứ ba: Con thỏ hai mượn dao giết người, không cần tốn

nhiều sức đã giết chết con thỏ năm.

Đến đây, bài đồng dao đã được phân tích hơn nửa, ba kết luận cũng được liệt kê

có mách có chứng.

"Một nửa còn lại đâu?"

"Sao lại không có?"

Có người ở dưới ồn ào.

Miêu Miêu: "Đề ra chỉ yêu cầu cần đưa ra ba kết luận là được, cũng chưa yêu

cầu phân tích hết toàn bộ."

Nói cách khác, ba kết luận này của Cổ Thanh đều được tán thành, cô ta mới có

thể thuận lợi thăng cấp.

Nhìn xem những người khác viết gì?

Miêu Miêu thuận tay rút một tờ trong xấp bài thi tham gia phỏng vấn không

được đi vào vòng trong ra, chiếu lên bảng trắng.

Giây tiếp theo, phòng họp lớn như vậy phát ra một trận cười vang.

Phân tích 1: Con thỏ lớn bị bệnh, con thỏ hai nhìn. Chứng minh con thỏ lớn là

người già, con thỏ hai là bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ tư nhân.

Kết luận 1: Con thỏ lớn rất có tiền.

Phân tích 2: Con thỏ ba mua thuốc, con thỏ bốn nấu. Chứng tỏ hai con thỏ ba

bốn là tôi tớ chạy vặt.

Kết luận 2: Con thỏ lớn thật sự rất có tiền.

Phân tích 3: Con thỏ năm đã chết, con thỏ sáu khiêng. Lúc bệnh của con thỏ lớn

nguy kịch, đúng lúc xuất hiện thi thể của con thỏ năm.

Kết luận: Con thỏ lớn muốn mượn xác hoàn hồn.

...

Cuối cùng còn có một kết luận lớn: Có tiền có thể sai khiến ma thủy, thỏ chết

cũng có thể biến thành thỏ sống.

Cũng may mà không chiếu cột tên của người trả lời lên, mọi người đều cười,

còn là của ai, chỉ sợ đương sự mới tự mình hiểu rõ.

Có thử nghiệm tại hiện trường, những người bị loại dù thấy tiếc nuối, nhưng

trong lòng lại không có bất mãn.

Tài nghệ không bằng người, cho nên, tình nguyện chịu thua.

Thừa dịp bầu không khí thoải mái lúc này, có người đề nghị: "Có thể cho chúng

tôi xem người được điểm tối đa kia trả lời như thế nào không? Dù thua, cũng

phải cho mọi người thua rõ ràng, đúng không?"

Lời này vừa nói ra, lập tức được phần lớn phụ họa.

Cái gì mà thua rõ ràng, đều là lấy cớ!

Những người này chỉ là tò mò, muốn biết đáp án chính xác.

"Được thôi!" Miêu Miêu rút bài thi dưới cùng trong mười bài thi được thăng

hạng ra, chiếu lên màn hình.

So với Cổ Thanh lời ít mà ý nhiều, chỉ đến đó thì dừng, chủ nhân bài thi này rõ

ràng "tao bao"* hơn rất nhiều, không chỉ phân tích hết cả bài đồng dao một lần,

còn bắt đầu từ hai góc độ khác nhau, đưa ra kết luận khác nhau.

*Tao bao: Ý quá rêu rao, khoe khoang, tùy vùng mà hiểu theo nghĩa tốt hay

nghĩa xấu.

Cho nên, chỗ trả lời chằng chịt chữ.

Nhưng lại không hiện vẻ chật chột mất trật tự, ngược lại, bố cục rõ ràng, chữ

viết mạnh mẽ.

Góc độ thứ nhất: Mưu sát.

Nửa đoạn trước phân tích không khác Cổ Thanh là mấy, thậm chí còn chi tiết và

cụ thể hơn, làm sáng tỏ rõ ràng logic trong đó.

Đoạn sau đại sái như sau:

Con thỏ hai vì sao lại mượn dao giết con thỏ năm? Căn cứ vào con thỏ chín phía

sau cũng khóc thương cho con thỏ năm, không khó để nhìn ra đây là "giết tình"!

Con thỏ hai yêu con thỏ chín, nhưng con thỏ chín lại yêu con thỏ năm, cuối

cùng con thỏ hai nổi lên ý định giết con thỏ năm, mượn chuyện con thỏ lớn ngã

bệnh đề nghị làm con thỏ năm thành thuốc dẫn, cuối cùng con thỏ ba ra tay, con

thỏ bốn giúp đỡ phạm tội.

Mọi chuyện đến đây đã rõ ràng hơn.

Vậy thì, "con thỏ năm chết, con thỏ sáu khiêng, con thỏ bảy đào hố, con thỏ tám

chôn" cùng với con thỏ mười xuất hiện cuối cùng nên giải thích như thế nào?

"Con thỏ sáu khiêng", cũng không phải là con thỏ sáu khiêng con thỏ năm đã

chết (bởi vì con thỏ năm đã bị làm thành thuốc dẫn, căn bản không có thi thể),

mà là con thỏ sáu "bị nâng", bởi vì --- nó đã chết.

Từ thông tin mà bài đồng dao đưa ra, con thỏ sáu và con thỏ bảy không oán

không thù, vì vậy, hai người cũng không có động cơ giết người gì.

Vậy giết chết con thỏ sáu, cũng chỉ có thể là con thỏ ba sát thủ.

Bởi vì lúc con thỏ ba đi giết con thỏ năm, con thủ năm vừa lúc đang ở với con

thỏ sáu nên hợp lại phản kháng, cuối cùng thất bại. Con thỏ năm thành thuốc

dẫn của con thỏ lớn, vậy thi thể của con thỏ sáu thì làm sao đây?

Lúc này mới có "con thỏ bảy đào hố, con thỏ tám chôn".

Lúc cuộc chém giết kết thúc, tất cả đã lắng xuống như bụi bặm, con thỏ mười

xuất hiện.

Căn cứ vào phân tích ở trên có thể nhìn ra con thỏ lớn, hai, ba, bốn, bảy, tám,

chín, mười còn sống.

Mà những kẻ sống sót này, có thểi giữ được tính mạnh cũng không phải không

có lý do gì.

Con thỏ lớn --- giai cấp cầm quyền tiền trên cao.

Con thủ hai --- kẻ mưu mô tàn nhẫn độc ác.

Con thỏ ba --- kẻ giết người lạnh lẽo vô tình.

Con thỏ bốn --- kẻ theo đuôi gió chiều nào theo chiều ấy.

Con thỏ bảy và con thỏ tám --- kẻ đồng lõa khuất phục trước uy quyền.

Con thỏ chín --- một kẻ hồng nhan họa thủy.

Con thỏ mười --- trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Trong quá trình phân tích, người viết còn dùng mũi tên, vòng tròn với ký hiệu

linh tinh để sắp xếp logic trong đó.

Kết luận đưa ra đâu chỉ có ba, tùy tiện chọn một chút, ba mươi cũng có thể góp

đủ.

"Shh... Người này làm điều tra tôi phạm à?"

"Không giống thành phần tri thức, giống cảnh sát."

"Conan thời nay?"

"Chỉ một bài đồng dao ngắn ngủi, bên trong lại ẩn giấu nhiều chi tiết đáng sợ

như vậy."

"Trời ạ! Sao anh ta lại phân tích ra được?"

"Trước đây lúc du học ở nước M, sống nhờ trong nhà một bà cụ, ngày thường

bà ấy vì hù dọa mấy đứa trẻ phá phách, liền thích kể một vài câu chuyện cổ tích

tối tăm. Nghe nói, cổ tích vào thế kỷ trước thật ra đều rất máu máu me, chỉ là

mọi người không hiểu mà thôi. Hiểu rồi, biết sợ."

"Tôi rốt cuộc biết cái gì gọi là --- càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng..."

"MotherGoose (mẹ đẻ bài đồng dao), ngoài《 Cái chết của con thỏ 》 này ra,

còn có《 Lickie Boden nhặt cây rìu 》, 《 Ai giết chết con chim cổ đỏ 》 nếu

cảm thấy hứng thú, tìm hiểu một chút không?"

"Chậc, tôi vừa nghe mấy cái tên này đã lạnh cả người, vẫn là thôi đi."

"..."

Tiếng nghị luận không ngừng nghỉ, mà đáp án bài thi còn chưa bày ra hết.

Miêu Miêu lật tờ A4 ra phía sau, góc độ phân tích thứ hai, hiện ra trước mắt mọi

người không sót gì.

So sánh với góc độ thứ nhất, góc độ thứ hai có điều đáng ngờ ở mặt diễn đạt,

bởi vì toàn bộ văn bản dùng hình thức hỏi đáp ---

Vì sao con thỏ lớn bị bệnh, con thỏ năm lại chết?

Bởi vì con thỏ lớn đã sớm chết.

Vậy con thỏ hai đi xem bệnh cho ai?

Con thỏ năm.

Không phải con thỏ ba đã đi mua thuốc sao? Vì sao con thỏ lớn vẫn chết?

Bởi vì nó mua thuốc độc.

Nếu con thỏ ba mua thuốc độc, vậy con thỏ bốn nấu cái gì?

Con thỏ lớn.

Vậy con thỏ năm chết như thế nào?

Con thỏ năm không chết.

Vậy con thỏ sáu khiêng ai?

Con thỏ tám. Bởi vì con thỏ bảy đào hố, chôn con thỏ tám.

Vì sao con thỏ chín khóc lóc nói với con thỏ mười, con thỏ năm một đi không

trở lại?

Bởi vì chưa từng có con thỏ năm.

Thay vì nói đây là một đáp án, không bằng nói đây là một chuyện xưa --- quỷ

chuyện xưa.

"Không rét mà run."

"Tôi nổi cả da gà rồi..."

Xem qua đáp án này, mọi người không thể không phục.

Biết chính mình thua ở đâu, cũng không có gì hay để so đo, lục tục đứng dậy rời

đi.

Miêu Miêu đưa mười người phỏng vấn cuối cùng đến trước cửa một văn phòng

riêng.

"Mời năm người đi vào nộp đơn cho tổng giám đốc trước." Miêu Miêu mở cửa

ra, nghiêng người làm tư thế mời.

Năm người nối đuôi nhau mà vào, Cổ Thanh cũng ở trong đó.

Lúc đi ngang qua Miêu Miêu, cô ta thấy đối đối phương không tiếng động giật

giật môi, nói là ---

Cố lên.

Khoảnh khắc đó, nỗi lo lắng bên trong Cổ Thanh dịu xuống một cách kỳ lạ.

Cô ta thở sâu, thẳng lưng.

Khoảng 40 phút sau, cửa văn phòng mở ra một lần nữa, năm người đi vào đều

bước ra.

Biểu hiện trên mặt mỗi người không giống nhau.

Có người vui, có người lo, có người vui vẻ, có người lại buồn.

Lúc Trương Dương nhìn về phía Cổ Thanh, đúng lúc Cổ Thanh cũng giương

mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, anh ta nhìn thấy sự phức tạp chợt lóe lên trong mắt

người phụ nữ, dáng vẻ như một lời khó nói hết.

Trong lòng anh ta nhịn không được lộp bộp một tiếng.

Bên trong... Đã xảy ra chuyện gì sao?

Chưa cho hai người có thời gian dò hỏi giao lưu, Miêu Miêu đã lên tiếng bảo

năm người còn lại đi vào.

Cổ Thanh cười khổ lắc lắc đầu, lại cho Trương Dương ánh mắt yên tâm.

Anh ta có chút không mò ra manh mối.

Chờ khi đi vào trong, thấy khuôn mặt thật của người phỏng vấn, Trương Dương

mới bừng tỉnh hiểu ra, vì sao trên mặt Cổ Thanh sẽ xuất hiện cái loại vẻ mặt đó.

Bây giờ chắc là anh ta cũng không khắc lắm.

Người phụ nữ ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc, chỉ vào năm chiếc ghế xếp

thành một hàng trước mặt: "Mời ngồi."

Vậy mà lại là Thẩm Loan!

Cho đến khi cuộc phỏng vấn bước vào chủ đề chính, người trước mặt đã tự giới

thiệu ngắn gọn bản thân xong, lúc đến lượt anh ta, Trương Dương mới phản ứng

kịp.

"... Trương Dương, 26 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ nghiên cứu sinh trường đại học

XX, bây giờ đang làm việc cho..."

Quá trình tiếp theo không gian xảo và thú vị bằng thi viết bài đồng dao, càng

nghiêng về hướng kiểm tra kiến thức chuyên môn và năng lực cá nhân.

Trương Dương vứt bỏ sự căng thẳng ban đầu khi nhìn thấy Thẩm Loan, trả lời

tương đối hay, hơn nữa còn nhanh nhẹn dứt khoát.

Có thể sử dụng một câu để tóm tắt, thì sẽ không dài dòng sang câu thứ hai.

Nhưng đáp án lại không nghiêng không lệch, đâm thẳng vào vấn đề mấu chốt.

So với bốn người khác, anh ta như đáp án tham khảo --- có thể ngắn gọn thì

ngắn gọn, chỉ có kết quả, không thấy quá trình phân tích nhiều.

Nửa giờ đã trôi qua trong chớp mắt, trong lòng Thẩm Loan đã có quyết định.

"Trương Dương, tôi đã xem qua phân tích của anh với bài đồng dao đó, hai gốc

độ, kết luận khác nhau, sử dụng phương thức diễn đạt khác nhau, rất xuất sắc."

Người đàn ông gật đầu, lễ phép nói: "Cảm ơn."

"Vậy anh biết tôi ra đề như vậy ở đâu không?"

Anh ta suy nghĩ một lúc: "Thương trường như chiến trường, biến đổi liên tục,

cửu tử nhất sinh, người có thể sống sót đều giỏi ở phương diện nào đó, đây là ý

nghĩa mà bài đồng dao muốn nói tới."

Thẩm Loan im lặng nghe, không tỏ ý kiến.

Biểu cảm trên khuôn mặt cũng làm người khác nhìn không ra một chút manh

mối nào, trừ bình tĩnh, cũng chỉ có lạnh nhạt.

Lại nghe Trương Dương tiếp tục mở miệng ---

"Còn mục đích của ngài, thứ nhất là muốn kiểm tra năng lực phân tích logic của

người tham gia phỏng vấn, giới hạn hoàn thành trong 40 phút, lại tăng thêm áp

lực vô hình."

"Chuyện thứ hai có thể nghĩ đến, là có thể làm được. Người có thể phân tích lý

giải rõ ràng bài đồng giao này, cũng có nghĩa rằng người này có thể đưa mình

vào cảm xúc của những con thỏ trong bài đồng dao này."

Đã có thể đảm đương nổi thân phận kẻ bề trên của con thỏ lớn, cũng có thể

thích ứng với loại người khúm núm nịnh bợ theo đuôi như con thỏ bốn; đã có

thể làm đao phủ lạnh lùng vô tình vào lúc cần thiết như con thỏ ba, cũng có thể

lợi dụng nước mắt để tranh thủ sự thương hại và lòng trắc ẩn như con thỏ chín.

Gió chiều nào theo chiều ấy, co được dãn được.

Đây mới là khả năng mà một CEO công ty nên có.

Vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Loan thoáng dịu xuống, lộ ra nụ cười đầu tiên sau

khi năm người vào cửa.

"Được rồi, mọi người ra ngoài đi, kết quả phỏng vấn được công bố sau đó."

Mười người ngồi ở phòng trà, im lặng chờ đợi.

Mười lăm phút sau, Miêu Miêu xuất hiện, mang đến kết quả tuyển dụng cuối

cùng.

"Chúc mừng hai vị Cổ Thanh và Trương Dương. Những người khác cũng hết

sức ưu tú, tuy rằng không có vị trí CEO và tổng giám đốc cho mọi người, nhưng

các vị đều có năng lực đảm nhiệm các chức trưởng bộ phận trống, còn việc, đi

hay ở, bây giờ mọi người có hai mươi phút suy nghĩ."

Nói xong, dẫn Cổ Thanh và Trương Dương đi.

Để lại tám người khác còn rơi vào suy nghĩ.

"Hai người được lắm." Chờ đến khi đi đến góc không người, Miêu Miêu bỗng

nhiên xoay người, nhìm chằm chằm hai người cười như không cười.

Cổ Thanh thở phào nhẹ nhõm, đến giờ phút này, cô ta mới thật sự thả lỏng.

Hỏi không kịp chờ nổi: "Miêu Miêu, cô và Thẩm Loan, hai người sao lại..."

Xuất hiện ở Khải Hàn, còn trở thành người phỏng vấn?

Miêu Miêu không giấu giếm, dù sao, hai người này cũng đã trúng tuyển, sớm

hay muộn cũng sẽ biết ---

"Công ty game này là của tổng giám đốc Thẩm."

Cổ Thanh trợn to mắt.

Trương Dương hít một hơi.

Tuy bọn họ đã suy nghĩ đến khả năng này, nhưng thật sự trở thành sự thật, vẫn

không tránh được kinh ngạc.

Thẩm Loan mới bao nhiêu tuổi?

Cũng đã có được một công ty như vậy.

Bây giờ trò chơi di động hot nhất "Hồ Tiên" còn là sản phẩm do công ty này chế

tạo ra.

Người như vậy chẳng lẽ không nên xuất hiện ở "ban người thừa kế", sao lại bị

sắp xếp ở ban C phổ thông, làm bạn với mấy người "tài chính dân công" như bọn

họ.

Miêu Miêu buồn cười nhìn vẻ mặt hai người --- "Không khác lắm là được,

miệng há lớn như vậy, cẩn thận nước miếng chảy ra."

Cổ Thanh nhấp nhấp cánh môi.

Trương Dương nhanh chóng quản lý nét mặt trên khuôn mặt của mình.

"Đi thôi, đi gặp tổng giám đốc Thẩm."

Lại bước vào căn phòng làm việc này, hai người từ người vừa rồi mới phỏng

vấn, lắc mình biến hoá thành nhân viên trúng tuyển.

Thẩm Loan cũng không còn ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc nghiêm nghị

không thể xâm phạm, mà ngồi trên ghế sô pha.

"Ngồi đi."

Cổ Thanh và Trương Dương liếc nhau, tách ra ngồi ở hai bên.

Đúng lúc Miêu Miêu bưng khay trà đi vào, không nhịn được, bật cười một

tiếng: "Hai người đây là làm gì thế? Vừa rồi không phải còn dính nhau, bây giờ

lại bắt đầu tránh né rồi?"

"Khụ..." Bị nói trúng suy nghĩ, Trương Dương không được tự nhiên ho nhẹ một

tiếng, để che giấu xấu hổ.

Cổ Thanh cúi đầu, nhìn như ngượng ngùng, thật ra thì hơi lo lắng.

Thẩm Loan nhướng mày, ánh mắt lướt qua hai người, giống như hiểu rõ gì đó,

lại không chủ động nhắc đến.

Chỉ hỏi: "Hai người muốn đổi công việc?"

Cổ Thanh làm quản lý cấp cao trong một công ty tài chính ở Ninh Thành.

Trương Dương thì làm việc trong chi nhánh của một công ty chứng khoán toàn

cầu ở Ninh Thành, theo lý lịch và năng lực của anh ta, chắc là chức vị cũng

không thấp.

"Ừ."

Bọn họ thừa dịp ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, xuất hiện ở Bắc Hải tham gia

phỏng vấn, cũng đã chứng thực việc muốn nhảy việc.

Thẩm Loan: "Tôi có thể biết được nguyên nhân không?"

Cổ Thanh: "Sau khi chúng tôi thi đậu Khởi Hàng, vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề

này."

Chuyện này Thẩm Loan vẫn có thể đoán được.

Không nói đến cái vòng lớn của giới kinh doanh này, chỉ cần thu hẹp vào ngành

tài chính, bốn chữ "học viện Khởi Hàng" có nghĩa như thân tượng đất sét được

mạ vàng lấp lánh.

Rất nhiều người lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp sẽ suy xét tiến thêm một

bước.

"Hai người chúng tôi đã ở từng công ty của mình gần hai, ba năm, gần như đã

đến cuối. Thừa dịp còn trẻ, còn chưa ổn định, muốn trải nghiệmth êm một chút,

tích góp vốn liếng nhiều hơn cho tương lai. Hơn nữa, quê hương của chúng tôi

đều ở Bắc Hải, "trôi dạt" nhiều năm như vậy, cũng là lúc lá rụng về cội rồi."

Thẩm Loan: "Nơi công tác bây giờ của hai người chịu thả người?"

Trước kia cũng không phải công có nhân viên vừa tốt nghiệp Khởi Hàng, lấy

được giấy chứng nhận thì lập tức nhảy việc, ngược lại là có rất nhiều.

Cho nên, rất nhiều công ty vì tránh mất đi nhân tài, trước khi nhân viên nhập

học, đều sẽ cho họ ký một bản《 Giấy cam đoan 》, bảo đảm sau khi hoàn

thành việc học, vẫn sẽ ở lại xí nghiệp làm việc.

Bình thường còn sẽ hứa hẹn thăng chức tăng lương.

Trương Dương: "Tình hình mà cô nói đến này hầu hết đều xuất hiện ở những

người được công ty tiến cử tham gia kỳ thi, cũng có tên trong danh sách được

nhận. Nhưng tôi và Thanh Thanh tự quyết định thi, không liên quan gì đến công

ty, cho nên cũng không ký 《 Giấy cam đoan 》."

Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng, như vậy có thể lược bỏ đi không ít phiền toái.

"Khi nào hai người định nhậm chức?"

Hai người liếc nhau, đều xấu hổ cúi đầu: "Có lẽ... Phải đợi việc học bên học

viện Khởi Hàng kết thúc.."

Đây là một điều khác trừ quan hệ người yêu làm bọn họ phải xấu hổ.

Thông báo tuyển dụng như vậy, tất nhiên nhậm chức càng nhanh càng tốt,

nhưng trước mắt hai người còn chưa thể làm được.

Thẩm Loan nhíu mày, cũng là một vấn đề.

Hai vị trí CEO và tổng giám đốc cũng không phải là nói đùa, liên quan đến toàn

bộ quyết sách và hoạt động của công ty, bây giờ "Hồ Tiên" đã có khởi đầu tốt, tất

cả kế tiếp đều phải đuổi kịp, nếu không thì đứt đoạn, rất dễ kiếm củi ba năm

thiêu một giờ.

Trò chơi có hot, cũng có thể phù dung sớm nở tối tàn.

Quá nhiều vết xe đổ, Thẩm Loan không dám buông lỏng.

Cô nghĩ nghĩ: "Sau Nguyên Đán, qua hai tuần nữa là nghỉ Tết âm lịch, trong lúc

đó hai người có thể dùng cách hạ lệnh từ xa để quản lý công ty, tất nhiên lúc cần

thiết còn phải đi tới đi lui giữa Ninh Thành và Bắc Hải, sau hai tuần, có khả

năng hai người cần phải tới trấn giữ công ty trong thời gian nghỉ Tết âm lịch.

Khi chương trình học bên Khởi Hàng kết thúc vào tháng ba, lập tức bay tới bắt

đầu làm việc. Quá trình liên tục, thậm chí là đêm giao thừa, hai người cũng

không thể ăn bữa cơm sum họp với người nhà, có thể chấp nhận được không?"

Thẩm Loan chọn Cổ Thanh và Trương Dương, cũng không phải vì quen bọn họ,

mà đứng ở góc độ của chủ sở hữu công ty đi chọn người quản lý nổi bật nhất.

Cô không phải là nhà từ thiện, sẽ không tử tế đi giải quyết vấn đề nhảy việc của

hai người, chỉ xuất phát từ lợi ích của công ty, đi khảo sát hai người có phù hợp

với chức vị này không.

Mà trong đó, sắp xếp thời gian cũng là một khía cạnh rất quan trọng.

Khi cô cho ra sự nhượng bộ lớn nhất, cho ra ranh giới cuối cùng thấp nhất, Cổ

Thanh và Trương Dương vẫn không thể thỏa mãn, vậy cô sẽ không do dự đá hai

người ra.

Đây cũng là lý do mà cô yêu cầu Miêu Miêu giữ lại tám người phỏng vấn khác.

Không có lựa chọn thứ nhất, lúc nào cô cũng có lựa chọn thứ hai để thay thế.

Lúc này, Cổ Thanh và Trương Dương mới ý thức rõ ràng được, cô gái trẻ tuổi

trước mắt này, không chỉ là bạn học, tổ trưởng của bọn họ, mà còn là người

đứng đầu công ty.

Người trước có thể thân mật nói chuyện với nhau, vui đùa trêu chọc; mà người

sau lại chỉ có thể đứng xa, cẩn thận hầu hạ.

Sau tầm một phút, Cố Thanh gật đầu: "Có thể."

Trương Dương: "Được."

"Tốt. Miêu Miêu, cô dẫn bọn họ đi ký hợp đồng, sau đó gọi những người còn ở

lại vào."

"Thẩm... Tổng giám đốc Thẩm." Cố Thanh suýt chút nữa thì buột miệng thốt ra

"Thẩm Loan", cũng may mà đổi lại đúng lúc, cô ta âm thầm lau mồ hôi.

"Còn có chuyện sao?"

Cổ Thanh giật giật môi, mấy lần muốn nói lại thôi.

Thẩm Loan yên lặng nhìn như vậy, kiên nhẫn chờ đợi, nhưng không mở miệng

thúc giục.

Rốt cuộc, đối phương dường như hạ quyết tâm, hỏi ra miệng: "Quan hệ của tôi

và Trương Dương, sẽ không ảnh hưởng gì chứ?"

Thẩm Loan nhướng mày.

Cô ta giải thích: "Rất nhiều công ty đều cấm yêu đương trong văn phòng, huống

hồ, chức vị của chúng tôi lại..." Quá cao.

Một người CEO, một người tổng giám đốc, nếu thật sự kết hợp để làm điều gì

đó, thật sự quá dễ dàng rồi.

Thẩm Loan hỏi ngược lại: "Hai người sẽ hợp lại làm chuyện tổn hại đến lợi ích

công ty sao?"

Cổ Thanh lắc đầu, ánh mắt thản nhiên: "Sẽ không."

Trương Dương cũng xua tay, nửa nói giỡn mà nói câu: "Tôi là người tốt."

Thẩm Loan bình tĩnh nhẹ nhàng: "Sẽ cũng không sợ, hỏng cũng không sao, nếu

thật sự có người ăn cây táo, rào cây sung." Cô nheo mắt, ý cười không vào mắt:

"Tôi có rất nhiều biện pháp để xử lý người đó."

Hai người nghe vậy, sau cổ không hẹn mà cùng xuất hiện cơn ớn lạnh, lạnh lẽo

dần dần lan đến tứ chi.

Sau khi Cổ Thanh và Trương Dương rời đi, Thẩm Loan lại gặp tám người còn

lại.

Bốn người trong đó quyết định ở lại, nhậm chức trưởng bộ phận.

Thẩm Loan hỏi bọn họ nguyên nhân.

Bốn người đều nói hết sức coi trọng tương lai của Khải Hàng.

Mà bốn người còn lại tỏ vẻ bọn họ không phục, có thể làm được tốt hơn Trương

Dương và Cổ Thanh đã được tuyển dụng.

Về vấn đề này, Thẩm Loan cũng hứa hẹn, xem hiệu suất hằng năm của bộ phận

để cho bọn họ cơ hội điều động thăng chức.

Bốn người khác lựa chọn rời đi, Thẩm Loan không giữ lại.

Đến đây, hình thức tổng thể ban đầu của các bộ phận ở Khải Hàng đã đã được

xác định, kế tiếp là tuyển chọn những người mới ở trong mỗi bộ phận.

Chuyện này không cần cô phải nhọc lòng, đều có người đứng đầu bộ phận,

CEO và tổng giám đốc giám sát.

Chạng vạng, 6 giờ 40, bầu trời đã hiện sự xám xịt.

Thẩm Loan ký xong phần tài liệu cuối cùng, khép lạch một tiếng lạch cạch, giao

cho Miêu Miêu.

Bên Bắc Hải này, tất cả công việc xem như đã xử lý xong hết.

Miêu Miêu đưa tài liệu cho bộ phận kỹ thuật và bộ phận nhân sự vừa được

thành lập, trở về phòng làm việc của Thẩm Loan, ném cơ thể mập mạp lên sô

pha, thoải mái mà thở dài một tiếng: "Cuối cùng cũng được giải phóng!"

Thẩm Loan mặc áo khoác vào, đi đến trước mặt cô ta: "Đứng dậy."

Miêu Miêu vốn còn mềm như một vũng bùn lập tức ngồi thẳng dậy: "Hả? Còn

có chuyện khác sao?"

"Mời cô ăn cơm."

"Áu --- Boss vạn tuế!"

Nửa giờ sau, hai người ngồi trong một cửa hàng thịt nướng.

Trước mặt là một bếp nướng than không khói, từ trên nóc về theo trình tự phủ

kín thịt ba chỉ, thịt bò, thịt dê cuộn, xương sườn...

Thẩm Loan hết sức chuyên chú.

Miêu Miêu hết sức chăm chú.

Khi hai người ăn đến sáu phần no, mới làm chậm tốc độ của đôi đũa lại, vừa ăn

vừa nói chuyện.

"Không phải nói muốn giảm béo sao? Đây là thái độ của cô?" Thẩm Loan nâng

chén trà, nhịn không được trêu chọc.

Miêu Miêu không hề áy náy, ngược lại đúng lý hợp tình: "Cách tốt nhất để giảm

béo là không ăn kiêng."

"Bây giờ đã giảm được mấy cân* rồi?"

* 1 cân = 0,5kg

Miêu Miêu duỗi móng vuốt toàn thịt lắc lắc trước mặt cô: "Hi hi, con số này..."

"Năm cân?"

"Đúng rùi ~"

Thẩm Loan nhướng mày: "Thảo nào cái cằm nhìn như nhọn lên..."

"Thật sao? Thật sao?" Trước mắt Miêu Miêu sáng ngời, vui vẻ như con chim

khách.

Hai người ăn xong đi ra, đã 9 giờ.

Vừa lên đèn, cả thành phố như được bao phủ trong sự lộng lẫy.

Gió đêm khẽ thổi, mang đến một chút lạnh lẽo.

Thẩm Loan ở bên trong tính tiền, Miêu Miêu đứng ở cửa, đôi tay nhét vào trong

túi áo, im lặng chờ.

Trên đường, có con cún nhỏ chạy tới cắn ống quần cô ta.

Là con Corgi ba màu.

Bộ lông sáng bóng mượt mà, được cắt tỉa gọn gàng, trên cổ còn có một cái vòng

cổ, vừa nhìn cũng biết đã có chủ.

Cậu nhóc này lắc lư cái mông nhỏ vòng tới vòng lui bên chân cô.

Miêu Miêu ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của nó: "Sao vậy, cậu nhóc?"

Nó như vui vẻ hơn, híp mắt, dáng vẻ hưởng thụ.

Miêu Miêu rút tay về, cả người nó không hài lòng, cọ lấy cọ để, giống như đang

nói: Tiếp tục đi! Tiếp tục sờ ~

Miêu Miêu bật cười, thấy dáng vẻ sốt ruột này của nó đúng là không đành lòng

từ chối, sờ thêm mấy cái, còn thuận tay gãi gãi cho nó.

Có thể là quá thoải mái, vật nhỏ phát ra tiếng "ư ư i i.

Miêu Miêu suýt chút nữa bị nó đáng yêu đến chảy máu: "Chủ của em đâu? Sao

lại để em một mình ở đây?"

"Ư ư..."

"Lỡ bị bọn trộm chó bắt đi thì làm sao đây?"

"I i..."

"Này, nhóc con, có phải em đói bụng không?"

"Gâu ~" Tuy giọng hơi nhỏ một chút, nhưng cuối cùng cũng giống như con chó

rồi.

Miêu Miêu đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh để mua xúc xích, bóc ra, lúc đang đút

tới bên miệng cậu nhóc, một tiếng quát lớn trực tiếp dọa rớt miếng trong tay cô

ta.

"Cô đang cho Nguyên Nguyên ăn cái gì?!"

Miêu Miêu ngước mắt theo bản năng, ánh mắt mờ mịt.

Người đàn ông cũng không thèm nhìn cô ta, bước nhanh đến phía trước muốn

đá văng xúc xích trên mặt đất ra, kết quả đã bị cậu nhóc ăn hơn nửa, còn đắc ý

lắc mông vẫy đuôi.

Mặt người đàn ông đen lại.

"Khụ..." Miêu Miêu hắng giọng một cái: "Giám đốc Quế, đây là chó của anh

à?"

Người đàn ông nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cười híp

lại của Miêu Miêu, anh ta nhịn không được nhíu mày: "Sao cô lại ở đây?"

Miêu Miêu chỉ chỉ vào tấm biển phía trên: "Tới ăn cơm."

Quế Đông Nam nhìn thoáng qua bên trong.

Miêu Miêu như nhìn thấu ý đồ của anh ta: "Tổng giám đốc Thẩm cũng ở đây."

Mắt người đàn ông lộ sự ngượng ngùng.

"Anh vẫn chưa trả lời tôi, con Corgi này có phải của anh không?"

"Bạn bè đi công tác, gửi ở chỗ tôi nuôi nửa tháng."

Miêu Miêu cúi người, lại sờ sờ đầu cậu nhóc: "Thật ngoan!"

Mà dáng vẻ con Corgi thì rất hưởng thụ, thấy vậy khóe miệng Quế Đông Nam

giật giật: Thứ chó vô lương tâm, hầu hạ mày ăn ngon uống tốt, ị phân lên gối

đầu nhà tao, người ta mới chỉ sờ mày vài cái, đã bắt đầu làm nũng tỏ vẻ đáng

yêu rồi.

Con chó hai mặt!

"Anh biết nuôi sao?" Miêu Miêu đứng thẳng, nghi ngờ nhìn anh ta.

Nếp nhăn giữa chân mày Quế Đông Nam sâu hơn, rất muốn hỏi cô ta một câu:

Biết nuôi hay không thì liên quan gì đến cô?

Miêu Miêu không biết anh ta chửi thầm trong lòng, nói tiếp: "Trông nó có vẻ rất

đói, anh chắc là mình cho nó ăn no rồi mới dắt đi dạo chứ?"

Ờ...

Quế Đông Nam nhớ tới sau khi anh ta tan ca, chỉ thuận tay cho một ít thức ăn

cho chó vào trong chậu, chờ lúc tắm rửa xong đi ra từ trong phòng ngủ, trong

chậu đã trống không, còn chuyện ăn có no không, chuyện này không nằm trong

phạm vi suy nghĩ của anh ta, chẳng lẽ không phải ăn xong là được?

Miêu Miêu vừa thấy dáng vẻ này của anh ta, liền biết khẳng định có vấn đề.

"Tuy rằng là nuôi giúp bạn, nhưng nếu đã giao đến tay anh, thì nên chịu trách

nhiệm. Con chó nhỏ như vậy, thích nhất là được ăn no ngủ yên, sau đó đi theo

chủ ra cửa vui vẻ, nếu anh thờ ơ, sau này lớn lên sẽ để lại bóng ma tâm lý trong

lòng con chó."

"Gì? Không nghiêm trọng như vậy chứ?"

Còn bóng ma tâm lý, thật sự coi như là nuôi người à?

Miêu Miêu nghiêm trang, không có một chút ý vui đùa: "Tất nhiên là có!"

Quế Đông Nam có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, "Vậy được, lần sau tôi sẽ chú ý,

trước kia cũng chưa từng nuôi chó, cho nên không đủ kinh nghiệm... Cảm ơn

cô."

Miêu Miêu: "Không khách khí. Nó tên là Viên Viên?"

"Ừ."

"Yuan* nào?"

*Viên và Nguyên đều phát âm là yuán.

"Một đồng tiền nguyên."

"Vậy chủ nhân của nó chắc chắc là một người tham tiền."

Quế Đông Nam nhớ tới cái đức hạnh kia của bạn tối, nhịn không được cười ra

tiếng: "Cô thật sự đoán đúng rồi!"

"Chà, dáng vẻ bây giờ của anh cũng không phải cái loại đầu gỗ im lặng ít nói

nhỉ?"

"Cái gì?"

Miêu Miêu: "Tôi nói, anh bây giờ và ngày hôm qua lúc đưa chúng tôi về khách

sạn, không giống nhau."

Nụ cười của người đàn ông hơi trì trệ, ánh mắt xấu hổ.

"À, tôi biết rồi, anh hôm qua là muốn giả bộ, muốn tôi nói lời khách sáo, đúng

không?"

Quế Đông Nam không nghĩ tới Miêu Miêu sẽ trực tiếp vạch trần như vậy.

Anh ta cho rằng nội bộ công ty đã ổn định lại, mỗi thành viên trong đoàn đội

cũng đều đã được trấn an, chuyện này trong lòng mọi người biết rõ ràng là

được, sau đó im lặng không nhắc tới, bỏ qua chuyện này.

Không nghĩ tới, Miêu Miêu vậy mà không ra bài theo lẽ thường.

Chuyện này có chút xấu hổ.

Hoặc là nói, vẻ mặt Miêu Miêu thản nhiên, người xấu hổ chỉ có một mình Quế

Đông Nam anh ta.

Trong nháy mắt, anh ta giống như lại biến thành đầu gỗ "quỷ già" lúng ta lúng

túng không nói chuyện kia.

Chẳng qua lần này Miêu Miêu phát hiện biểu cảm trên mặt anh ta rõ ràng sinh

động hơn ngày hôm qua, xem ra, không phải là giả bộ, thật sự bị cô làm xấu hổ

không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, anh ta mới thốt ra một câu ---

"... Cô không muốn tôi nói lời khách sáo à?"

Miêu Miêu gật đầu, hào phóng thừa nhận: "Không sai, tôi định như vậy đấy."

"Cô..." Người đàn ông hơi lộ vẻ ngạc nhiên.

Anh ta che giấu sâu xa, so với Miêu Miêu thẳng thắn như hình thành hai thái

cực.

Cô ta ứng phó anh ta thành thạo.

Mà anh ta ứng phó cô ta, lùi bước vật lộn, khó khăn khắp nơi.

"Quế Đông Nam." Miêu Miêu trực tiếp kêu tên anh ta: "Kỹ thuật diễn của anh

khá tốt, hoa sen trên nước trong, tự nhiên không trang điểm --- tự nhiên đến

không thể tự nhiên được nữa."

"Tôi không diễn."

Miêu Miêu cười mỉa một tiếng, lại sờ sờ đầu con Corgi nhỏ, mới xoay người đi

vào trong quán.

Người đàn ông đứng tại chỗ, nhìn dáng vẻ không thon thả lắm của người phụ

nữ, trong mắt dần dần hiện lên vẻ nghi ngờ.

Anh ta phát hiện chính mình thật sự không hiểu được loại sinh vật như phụ nữ

này.

Trước kia là suy nghĩ của người phụ nữ xinh đẹp, anh ta không hiểu; bây giờ,

ngay cả em gái mập không tính là xinh đẹp, anh ta cũng không hiểu được.

Rõ ràng trước đó còn ôn tồn dạy anh ta nuôi chó, sau lại chọc tới cô ta, nói trở

mặt là trở mặt.

Đúng là...

Không thể hiểu được!

Quế Đông Nam không biết, loại sinh vật như phụ nữ đều mang thù.

Hôm qua anh ta chơi người như chơi khỉ, hôm nay đụng phải, tất nhiên người ta

phải đòi lại rồi.

Miêu Miêu và Thẩm Loan tay nắm tay, lúc cùng nhau rời đi, Quế Đông Nam đã

không còn ở cửa tiệm, Corgi nhỏ cũng bị dắt đi rồi, ngay cả vỏ bao xúc xích

cũng bị dọn dẹp sạch sẽ.

Thẩm Loan: "Cô đang tìm gì thế?"

"Vừa rồi tôi gặp phải Quế Đông Nam."

"Ở đâu?"

"Ngay đây, anh ta dắt chó đi dạo."

"Sau đó?"

"Rốt cuộc một mũi tên báo mối thù."

Thẩm Loan nhìn dáng vẻ khoe khoang của cô ta, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đây là một cô gái mâu thuẫn, có đôi khi có thể rất đơn giản, nhưng có đôi khi

lại cũng rất phức tạp...

Hai người bắt xe về khách sạn.

Miêu Miêu vừa ngồi xuống đã phát hiện không thấy điện thoại của mình.

Cô ta lật ngược đáy túi lên tận trời, không có.

Tìm khắp cả phòng, vẫn không thu hoạch được gì.

Cô ta gõ cửa phòng Thẩm Loan đối diện, mượn điện thoại, gọi đến số của mình.

Trong phòng cô ta không truyền ra tiếng chuông, lúc cô ta chuẩn bị cúp máy,

bên kia lại có người nhận!

"A lô?"

Miêu Miêu ngừng lại, rất nhanh đã phản ứng kịp: "Chào cô, tôi là chủ của chiếc

điện thoại này, xin hỏi..."

Thì ra là rơi ở trong phòng của cửa hàng thịt nướng, lúc người phục vụ dọn dẹp

bàn ăn thì phát hiện, cũng đã giao cho quầy lễ tân.

Người nhận điện thoại là nhân viên thu ngân.

"Được, tôi lập tức đến."

Miêu Miêu trả điện thoại cho Thẩm Loan: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, lấy

được điện thoại liền trở về."

"Tôi đi với cô."

"Không cần, nhanh thôi. Tôi trực tiếp bắt xe, nhận nó và rời đi, cũng chỉ hơn

mười phút."

Thẩm Loan nghĩ nghĩ: "Vậy cô chú ý an toàn."

"Ừ."

...

Của hàng thịt nướng.

"Cảm ơn." Miêu Miêu nhận chiếc điện thoại.

"Không cần khách sáo."

Bỗng nhiên một bóng người quen thuộc nhảy vào mắt cô ta, cô ta có chút hoảng

hốt chớp chớp mắt, muốn phân biệt thật giả.

Không phải anh nên ở Ninh Thành sao?

Sao lại sẽ xuất hiện ở Bắc Hải?

Miêu Miêu nghĩ muốn đi qua tìm hiểu, nhưng có người còn nhanh hơn co ta,

như con thỏ nhảy đến bên cạnh người đàn ông, níu lấy ống tay áo anh ta không

buông, vẻ mặt có chút kích động nói gì đó.

Hai người đứng ở quảng trường nhỏ đối diện cửa hàng, tuy rằng cách một

khoảng, không nghe rõ hai người đang nói gì, nhưng đèn đường rất sáng, cũng

đủ để Miêu Miêu nhận ra bóng lưng của Thẩm Xuân Giang, cùng với... gò má

của Diệp Toàn Chi.

Píp --- píp ---

Tài xế xe taxi chờ ở ven đường thấy Miêu Miêu qua hai phút rồi còn chưa ra,

dùng sức ấn còi thúc giục.

Miêu Miêu gửi Wechat qua cho Thẩm Loan trước, nói cô ta có lẽ sẽ về khách

sạn hơi muộn một chút, bảo cô không cần lo lắng.

Lại trả tiền xe cho tài xế, bảo ông ta không cần chờ.

Sắp xếp xong tất cả, cô ta mới chậm rãi tới gần hai người.

"... Xuân Hàng, rốt cuộc anh còn muốn trốn em đến khi nào?"

Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, giọng nói đạm bạc: "Tôi cho rằng, tôi đã nói

rất rõ ràng, Toàn Chi, em là người phụ nữ thông minh, hẳn là hiểu rõ ý tôi."

"Không..." Người phụ nữ thê lương lắc đầu, đôi mắt trong suốt kích động: "Em

không thông minh, em cũng không hiểu rõ."

Thẩm Xuân Hàng nhíu mày, giống như thở dài: "Em cần gì phải như vậy?"

Lực Diệp Toàn Chi níu ống tay áo anh ta tăng thêm, giống như đó là thứ duy

nhất mà cô ta có thể cầm, một khi buông tay, tất cả mọi thứ có được đều sẽ biến

mất.

Cho nên, không thể buông, không thể buông được.

"Xuân Hàng, em biết, còn đang tức giận vì chuyện ngày hôm đó. Em không nên

nửa đêm đến quán bar, cũng không nên mượn rượu phát điên, bỏ qua lời khuyên

của anh. Lúc anh dẫn em đi, em hẳn là nghe lời, nhưng em say mà, em căn bản

không khống chế được chính mình..."

"Không phải."

Người phụ nữ sững sờ.

Thẩm Xuân Hàng lắc đầu: "Không phải là nguyên nhân đó."

"Anh..."

"Không cần tôi nói, trong lòng em cũng nên rõ ràng." Đồng tử của người đàn

ông là màu đen thuần túy, giống như hai lốc xoáy vô tình, không chút lưu tình

cắn nát một tấm chân tình của của cô ta, cho đến khi hóa thành tro tàn, hòa vào

trong gió, cuối cùng hóa thành bụi bặm.

Sắc mặt Diệp Toàn Chi trắng bệch.

Trong trí nhớ, người đàn ông này giường như luôn là dáng vẻ bình tĩnh hờ

hững.

Anh ta sẽ dịu dàng bày tỏ sự quan tâm, giúp cô ta giải quyết bất kể là vấn đề

khó trong sinh hoạt hoặc là trong công việc, sẽ đưa cho cô ta món quà đắt tiền

lại khéo léo vào mỗi dịp quan trọng, sẽ liên hệ với bệnh viện tốt nhất khi người

nhà cô ta bị bệnh, mời bác sĩ mổ chính giỏi nhất.

Anh ta ở trong mắt của cô ta như là sự tồn tại của anh hùng, lên trời xuống đất,

không gì không làm được.

Mấy năm nay, anh ta cho cô ta sự dịu dàng và quan tâm như người chồng, lúc

cô ta lấy hết can đảm, muốn hỏi anh ta muốn một cái danh phận, cho cô ta một

đòn cảnh cáo.

Diệp Toàn Chi mới phát hiện, chính mình đã sai đến mức nào.

Anh ta dịu dàng, anh ta quan tâm, đều là quà tặng, là thù lao đối với việc cô ta

dâng thân thể, trả giá cho thanh xuân.

Giữa bọn họ chưa từng có yêu nhau hiểu nhau, chỉ có giá cả rõ ràng và giao

dịch giữa hai bên.

Nhận thức như vậy như con đao nhọn đâm thẳng vào trái tim cô ta.

Nhưng dù vậy, Diệp Toàn Chi vẫn là không nỡ buông tay.

Cô ta nghĩ, cùng lắm thì không cần danh phận, dù vĩnh viễn không thấy được

ánh sáng, cũng muốn ở bên cạnh anh ta, không mong thiên trường địa cửu, chỉ

mong người đàn ông này có thể thỉnh thoáng nhớ tới cô ta, tới nhìn một cái, ở

bên cô ta nửa ngày, hoặc mấy giờ.

Như thế cũng đã thỏa mãn rồi.

Không sai, Diệp Toàn không tự chủ muốn trở lại lúc ban đầu.

Không có say rượu ở quán bar, cũng không có Thẩm Xuân Hàng tức giận bỏ đi.

Bọn họ vẫn là hình thức ở chung hòa hợp trước kia.

Đáng tiếc, tất cả đều là ảo tưởng của cô ta.

Từ ngày đó trở đi, Thẩm Xuân Hàng chưa từng tới căn hộ của cô ta, cô ta cũng

không dám đến trường học tìm anh ta.

Sợ người khác gặp phải, hiểu lầm gì đó, cô ta quá rõ độ coi trọng danh dự của

Thẩm Xuân Hàng, anh ta coi trọng danh dự của mình, như đối xử với chính tính

mạng của mình.

Diệp Toàn Chi không dám đánh cuộc, càng không dám náo loạn.

Bởi vì cô ta rõ ràng, một khi náo loạn, mài đi chút tình cảm cuối cùng, vậy cô ta

và Thẩm Xuân Hàng sẽ không thể nào.

Cho nên, cô ta chỉ có thể chờ.

Ban ngày còn được, cô ta phải đi làm, cố gắng để cho mình thật bận rộn, như

vậy mới sẽ không luôn luôn nghĩ đến anh ta.

Khó khăn là buổi tối, cô ta mất ngủ cả đêm, mặc dù dưới sự trợ giúp của thuốc,

cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngủ được hai giờ.

Ngoại trừ lúc nhắm mắt, hoặc là cô ta nằm ở trên giường dại ra mà nhìn trần

nhà, chờ đợi bình minh; hoặc là ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, mở TV,

tắt tiếng, thẫn thờ nhìn màn hình, nhưng bên trong diễn cái gì đều không quan

tâm, chớp mắt đã quên.

Diệp Toàn Chi cảm thấy có lẽ chính mình sẽ nổi điên.

Nhưng cô ta vẫn đánh giá thấp ngoan cường của con người, cô ta rất tốt, thậm

chí ngay cả cảm vặt cũng không có.

Vào lúc nào đó, cô ta thậm chí còn nghĩ, nếu như mình ngã bệnh, bệnh nguy

kịch, không có thuốc chữa, có phải sẽ đối lấy được một tia thương hại của người

kia không?

Cuối cùng, cô ta vẫn chờ được rồi.

Lại không phải là Thẩm Xuân Hàng hồi tâm chuyển ý, mà là anh ta quyết tuyệt

vô tình.

Một căn biệt thự giá hàng chục triệu ngoài thị trường, một chiếc xe thể thao,

cùng với bao nhiêu tiền gửi ngân hàng đã bán đứt tình cảm mấy năm của bọn

họ.

Không thể nghi ngờ, anh rất hào phóng.

Mấy thứ này giá trị, hơn nữa số châu báu và trang sức anh ta đưa cho cô ta,

cũng đủ để Diệp Toàn Chi an ổn giàu có vượt qua nửa đời sau.

Cô ta còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, rời khỏi Thẩm Xuân Hàng, cộng thêm tiền

tài ngoài thân, không sợ không tìm được đàn ông tốt để gả.

Nếu Diệp Toàn Chi thông minh chút, nên cầm tiền, khí thế rời đi.

Nhưng cô ta không làm như vậy.

Sau khi biết được tin Thẩm Xuân Hàng sẽ đến Bắc Hải vào ngày đầu năm để

khảo sát vị trí cho khuôn viên chi nhánh, cô ta cũng cố không chùn bước đi theo

đến đây.

Lúc này mới có cảnh tượng như vậy.

"Xuân Hàng, anh có thể... đối xử với em nhân từ một chút không?" Cô ta khóc

nức nở.

Trong mắt người đàn ông hiện vẻ không đành lòng, lại vẫn lạnh nhạt như cũ:

"Tôi sẽ gửi thêm một khoản tiền vào thẻ em..."

"Anh rõ ràng biết, em không cần thứ đó!"

"Vậy em muốn cái gì?" Trong mắt người đàn ông hiện vẻ sắc bén, thoáng qua

rồi biến mất.

Diệp Toàn Chi giật giật môi, cô ta muốn nói: Em muốn sự chân thành của anh!

Nhưng lời nói đến bên miệng, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông,

cô ta bỗng mất đi dũng khí mở miệng.

Không thể nói, nói chỉ có thể làm tình huống càng thêm hỏng bét.

Cuối cùng, "... Em muốn tiếp tục, không muốn chia tay."

"Xin lỗi."

"Vì sao? Vì sao?" Cô ta lắc lắc ống tay áo của anh ta, giống như một đứa trẻ tủi

thân, chất vấn lần này mãnh liệt hơn lần trước.

Thẩm Xuân Hàng rút ống tay áo ra, người phụ nữ không bỏ.

Anh ta thoáng dùng sức: "Nghe lời, đừng lộn xộn."

Giọng nói mang theo sự dịu dàng cô ta quen thuộc, giống như bọn họ không

chia tay, vẫn là dáng vẻ tình yêu cuồng nhiệt.

Diệp Toàn Chi mềm lòng, mũi chua xót, hốc mắt đỏ hoe, trên tay thoáng buông

lỏng, anh ta thành công tránh thoát.

Nước mắt rốt cuộc không ức chế được, tràn mi mà ra.

Thẩm Xuân Hàng mở hai tay ra, nhẹ nhàng ôm cô ta một chút: "Toàn Chi, thứ

em muốn, tôi không cho được, cho nên, chỉ có thể buông tay."
Bình Luận (0)
Comment