Quyền Hãn Đình đã sớm biết Thẩm Loan là không giống ai khác.
Cô không tỏ ra yếu thế, không tìm cách leo lên, cũng không lấy lòng.
Ở trong mắt cô, mình không phải vị Quyền Lục gia có thể hô mưa gọi gió nào
cả, chỉ là Quyền Hãn Đình, người cô yêu mà thôi.
Bởi vì cô yêu anh, cho nên mới không tiếc phải trả giá, không màng tất cả.
"Trừ khi là không yêu nữa, nếu không, khi anh xảy ra chuyện gì em sẽ mãi mãi
không có cách nào để bản thân khoanh tay đứng nhìn."
Từ khi mười tuổi rời khỏi đảo phiêu bạt bên ngoài một thân một mình, cho tới
bây giờ đã đánh chiếm được quá nửa giang sơn, mỗi một lần đánh cờ, mỗi một
trận ác chiến, trước nay Quyền Hãn Đình đều sẵn sàng xông về phía trước.
Hai phe tranh đấu dữ dội, nào có chuyện tướng soái trốn ở phía sau?
Trước nay đều chỉ có người khác tìm kiếm sự che chở từ anh.
Đây là lần đầu tiên có người muốn bảo vệ anh.
"Loan Loan..." Một dòng nước ấm dâng lên trong lòng, Quyền Hãn Đình cũng
không biết lúc này nên nói gì.
Thẩm Loan lại lập tức quay đầu, không nhìn anh nữa.
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ ấm ức, muốn giơ tay xoa xoa má cô nhưng
lại bị người phụ nữ nhẹ nhàng tránh đi: "Không phải là vừa rồi còn mắng em à?
Đừng động tay động chân..."
"Đó là bởi vì anh lo lắng..."
"Lo lắng thì có thể tức giận lung tung à?"
"...Anh sai rồi."
Thẩm Loan mím môi.
Quyền Hãn Đình giơ tay ôm lấy mặt cô, hơi dùng một ít sức, khiến cô phải quay
mặt lại một lần nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông nói: "Em không muốn nhìn thấy anh toi
mạng, anh cũng không hy vọng em bị thương, Loan Loan, anh sẽ đau lòng."
Nghe thấy lời như vậy, trong lòng cô cho dù có tức giận đến mấy cũng tiêu.
Nhỏ giọng nói thầm: "Nhận sai cũng rất nhanh đấy..."
Quyền Hãn Đình cười khẽ, nhìn qua hình như còn có chút... Đắc ý?
Hừ!
Vấn đề lớn nhất của Thẩm Loan là bị sốt, bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng
gây nên, mà nguyên nhân chủ yếu dẫn đến nhiễm trùng là đã ngâm ở trong nước
quá lâu, hơn nữa trong quá trình nghĩ cách cứu viện đã tiêu hao thể lực và căng
thẳng quá mức, dưới tác động của đủ loại nhân tố, cuối cùng mới hôn mê.
Sau khi được cứu giúp, cơn sốt khiến các triệu chứng viêm phổi giảm bớt, nhiệt
độ cũng giảm dần.
Còn về phần miệng vết thương trên cánh tay, nhìn thì đáng sợ, nhưng thật ra
cũng không sâu, đến cả băng bó cũng không cần, chờ nó kết vảy rồi bóc ra là
được.
Sau khi Thẩm Loan tỉnh lại chưa được bao lâu đã muốn xuất viện.
Quyền Hãn Đình không đồng ý, bác sĩ cũng không tán thành, vậy nên Thẩm
Loan đành phải ở lại phòng bệnh.
Chạng vạng, quá nửa bầu trời bị ráng chiều nhuộm hồng.
Quyền Hãn Đình lấy đồ ăn đóng gói ra, đặt lên bàn nhỏ kê ngang trên giường
bệnh.
Ba nhạt ba mặn cộng thêm một món canh đầu cá đậu hủ, sắc hương vị đều có
đầy đủ.
Thẩm Loan thật sự đói.
Từ sau khi lên đảo cô chỉ ăn bánh bao nén khô, lúc ấy trong đầu óc chỉ có toàn
Quyền Hãn Đình, cũng không cảm thấy đói, lúc này, mùi thơm của đồ ăn chui
thẳng vào trong lỗ mũi, cô duỗi tay sờ một cái mới phát hiện bụng mình đã bẹp
đến không chịu được, sắp móp méo vào bên trong rồi.
Thẩm Loan vừa chuẩn bị động đũa đã bị người đàn ông ngăn lại.
"?" Không phải là người này vẫn còn đang tức giận, đến cơm cũng không cho
cô ăn đấy chứ?
Quyền Hãn Đình: "Anh bón cho em ăn."
Thẩm Loan mê man nhìn anh một cái, sau đó cử động cánh tay, ý muốn nói là:
Em còn chưa tàn phế mà?
Quyền Hãn Đình: "Ngoan, nghe lời."
Lúc ở trong động, anh cũng nói như vậy, Thẩm Loan hoàn toàn không có cách
nào.
Sau đó chính là trò chơi "Anh đút em há mồm".
Đến khi Thẩm Loan đã no bảy phần, anh bỗng nhiên dừng lại.
"?"
"Bác sĩ nói, em đã nhịn đói rất lâu, không thể ăn quá nhiều trong một lần."
"Nhưng em chưa no."
"Không đói bụng là được."
"... Anh ngược đãi em." Thẩm Loan u oán.
Quyền Hãn Đình bị dáng vẻ vô cùng đáng thương muốn được ăn này của cô thì
vừa tức vừa buồn cười: "Gia không thiếu đạo đức như vậy, cũng chỉ có em là
nhớ thương miếng ăn này."
"Người là sắt, cơm là thép."
"..."
Nói không cho là thật sự không cho, từ trước đến nay Quyền Hãn Đình có
nguyên tắc, cho nên đồ ăn và cơm còn thừa lại đều được đóng gói vào trong
bụng anh.
Thẩm Loan trơ mắt nhìn anh dùng chính đôi đũa mà mình vừa ăn xong, đến cả
hai miếng cơm còn thừa trong bát cũng bị ăn sạch không còn.
Lúc y tá bước vào cầm bát đũa dọn đi, Quyền Hãn Đình biết cô có thói quen tản
bộ sau khi ăn xong: "Muốn xuống tầng đi dạo một chút không?"
"Được."
Bên cạnh đại sảnh của bệnh viện có một vườn hoa nhỏ, mang lại chút khí hậu
nhiệt đới, mặc dù đang là trời đông giá rét cũng vẫn cây cối tươi tốt, xanh um.
Mười ngón tay Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình đan chặt vào nhau, cùng đón
hoàng hôn, gió đêm thổi phơ phất, cả hai cùng đi trên con đường lát đá.
Hai người rất ít nói chuyện với nhau, bầu không khí ấm áp khó có thể miêu tả
tràn ngập xung quanh.
Cách đó không xa, một ông cụ tóc trắng xoá đang đỡ thân thể khòm khòm của
bạn già, run rẩy bước tới.
Mỗi khi bà cụ mở miệng nói chuyện, ông cụ đều sẽ không tự giác mà cúi đầu,
chủ động đưa lỗ tai đến sát bên miệng bà cụ.
Sau khi đã nghe hiểu thì à một tiếng, sau đó nhìn nhau cười.
Thẩm Loan lẳng lặng nhìn, nụ cười không tự giác hiện lên trên khóe miệng.
Quyền Hãn Đình vòng lấy eo cô: "Hâm mộ à?"
"Trên đời có quá nhiều cặp vợ chồng, nhưng có thể sống cùng nhau đến già, đến
khi đầu bạc, lại chỉ là số ít."
Có lẽ là tình cảm tan vỡ, có lẽ một người mất sớm, luôn có nhiều trường hợp
tàn khuyết không đầy đủ như vậy.
"Không cần hâm mộ, bởi vì chúng ta cũng sẽ như vậy." Người đàn ông nói rất
chắc chắn.
Thẩm Loan bĩu môi: "Em không thèm làm bà cụ già đâu."
Quyền Hãn Đình đi đằng trước nhìn thoáng qua, rồi lại hiểu ngay: "Yên tâm,
cho dù em có già đi thì cũng vẫn sẽ là bà cụ có dáng người tốt nhất, khí thế
tuyệt nhất."
Phụt.
"Nói thế còn nghe được."
Tóc đen chuyển thành tóc bạc, vẫn làm bạn bên nhau.
...
Đêm đó, Quyền Hãn Đình ở lại bên giường tại phòng bệnh.
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân ở phòng bên cạnh, bị người nào đó hạ lệnh cưỡng
chế không cho phép gõ cửa quấy rầy, nếu không... Ha hả, tự gánh lấy hậu quả.
Cánh tay của Thẩm Loan không được dính nước, nhưng cô lại muốn tắm rửa.
"...Em dùng màng bọc thực phẩm quấn lại là được." Nói xong liền đi về phía
phòng tắm.
Bị Quyền Hãn Đình nhanh tay lẹ mắt kéo sau cổ lùi về: "Bọc kín lại cũng không
được."
Thẩm Loan có chút bực bội: "Vậy phải làm sao bây giờ?!"
"Không tắm không được à?"
Cô lắc đầu, không được.
Người đàn ông lắc đầu thở dài nhẹ một cái, ấn cô ngồi lại trên mép giường:
"Chờ!"
Nói xong xoay người vào phòng tắm.
Rồi nhanh chóng bê một chậu nước ra, đặt trên sàn nhà.
Quyền Hãn Đình: "Cởi."
"?!"
"Không cởi sạch sao anh giúp em lau được?"
Thẩm Loan: "..."
Việc còn thân mật hơn nữa cũng đã làm, cô không xấu hổ, trong vài động tác lột
chính mình thành trơn bóng.
Hốc mắt người đàn ông nóng lên, hai mắt sáng lên như sói đói.
Thẩm Loan nhào qua, duỗi tay che lại đôi mắt người đàn ông: "Phi lễ chớ nhìn,
đã nghe bao giờ chưa?"
Không ngờ động tác như vậy lại khiến cho hai người dính với nhau càng chặt
chẽ.
Tuy rằng Quyền Hãn Đình không nhìn thấy, nhưng những giác quan khác của
anh lại trở nên vô cùng nhanh nhạy.
Anh có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người người phụ nữ, khác với
căn phòng tràn đầy mùi nước sát trùng này, giống như hoa lan trong núi đang
tỏa hương thơm.
Anh có thể chạm vào làn da tinh tế mềm ấm của người phụ nữ, bóng loáng như
đồ sứ.
"Bảo bảo, em đang chơi với lửa đấy!"
Gằn từng chữ một, hơi thở nóng rực, mà chỗ nào đó còn...
Thẩm Loan bị phản ứng của anh dọa sợ, vội vàng lùi về trên giường, dùng chăn
miễn cưỡng che đi vùng trước ngực, lại để lộ ra đầu vai trắng nõn cùng chiếc cổ
thiên nga cao dài...
Còn không bằng không che.
"Lại đây." Người đàn ông khàn giọng nói.
Thẩm Loan lắc đầu.
Quyền Hãn Đình tức giận đến bật cười: "Tắm rửa là không thể nào rồi, lau một
chút còn được, còn lề mề nữa là nước sẽ lạnh đấy."
"...Ổ."
Thẩm Loan bỏ chăn qua một bên, nhích người đi, để lộ lưng ra cho anh lau
trước.
Quyền Hãn Đình vắt khăn lông, giũ ra, giây tiếp theo mang theo hơi ấm dán đến
phía sau lưng Thẩm Loan, sau đó nhẹ nhàng lau...
Ngay sau đó là đùi, cẳng chân, cuối cùng Thẩm Loan chuyển qua tới, người đàn
ông lại suýt nữa không kiềm chế được.
"Khó chịu à?" Thẩm Loan thấy trên trán anh phủ kín một tầng mồ hôi, không
khỏi đặt câu hỏi.
"Một, chút, cũng, không." Cảm xúc bị đè nén.
Thẩm Loan cười khẽ, hơi nâng cằm: "Khẩu thị tâm phi."
Quyền Hãn Đình nắm chặt đầu vai thon gầy của cô, mắt đen hơi híp lại, có sự
nguy hiểm mơ hồ xẹt qua: "Em rất đắc ý hả?"
Cô chỉ đáp lại bằng nụ cười xán lạn.
"Yêu tinh!" Người đàn ông mắng nhỏ.
Thẩm Loan rút lấy khăn giấy từ bên cạnh lau mồ hôi giúp anh: "Đã biết rõ sẽ
không nhịn được còn nhất quyết ôm việc vào trên người mình, để xem lần sau
anh còn dám hay không!"
...Đáng!
"Trên đời này, không có việc gì mà gia không dám làm!" Nói xong, một nụ hôn
mang theo hơi thở xâm lược rơi xuống môi cô.
Người đàn ông đứng, người phụ nữ ngồi.
Anh có thể khống chế cô dễ như trở bàn tay.
Thẩm Loan chỉ có thể bị bắt ngửa đầu, nhiệt tình đáp lại anh.
Không biết sau bao lâu: "Ưm..." Cô đẩy ra: "Còn chưa lau xong..."
Lúc này Quyền Hãn Đình mới dừng tay.
Tuy rằng không chính thức ăn được thịt, nhưng tâm trạng của Lục gia đã được
ăn canh không tồi, người cũng không còn cáu kỉnh, mắt cũng không đỏ, vô cùng
dịu dàng hầu hạ cô lau thân người.
Thẩm Loan bị hôn đến thở hồng hộc, sau một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại
đây.
"...Được."
Quyền Hãn Đình đi đổ nước, nhân tiện tranh thủ đi tắm, đến lúc ra ngoài, Thẩm
Loan cũng vừa mới mặc xong quần áo, bọc chăn dựa vào đầu giường nghỉ ngơi
trong chốc lát.
Anh đi đến bên mép giường, toàn thân vẫn còn bao phủ một tầng hơi nước trơn
bóng, sau đó xốc chăn lên, ra vẻ muốn nằm vào.
Thẩm Loan há hốc mồm: "Giường anh ở bên cạnh."
"Anh muốn ở gần em."
Cô nhanh chóng kéo chăn bông lại, lắc đầu bày tỏ sự kháng cự: "Không được,
giường quá nhỏ, không đủ để hai người nằm."
"Gia ôm em là sẽ đủ."
"..." Ôm, ai biết có thể ôm ra chuyện gì không.
"Ngoan."
Khóe miệng Thẩm Loan hơi giật, thật sự coi cô như trẻ con để dỗ à?
"Anh lau khô người trước đi đã." Ném khăn lông cho anh.
Quyền Hãn Đình nhận lấy, tùy tay lau hai cái, lúc này không chờ Thẩm Loan từ
chối, dứt khoát nhanh nhẹn nằm ngay lên giường.
"..." Tên vô lại!
Chín giờ, bác sĩ đi kiểm tra phòng theo thường lệ.
Đến phiên kiểm tra phòng của Thẩm Loan, gõ tượng trưng trước hai tiếng, sau
đó trực tiếp đẩy cửa vào.
Giây tiếp theo, bác sĩ sửng sốt khi thấy trên giường bệnh đơn chật hẹp, lộ ra hai
cái đầu: "Này, hai người..."
Lúc này, một người khoác áo blouse trắng khác tiến lên, nhỏ giọng nói hai câu ở
bên tai anh ta, ánh mắt bác sĩ nhìn lại rõ ràng đã khác đi, đặc biệt là đối với
Quyền Hãn Đình, không hiểu sao bỗng dưng rất căng thẳng.
Vẻ mặt vốn nghiêm túc cũng theo đó mà dịu lại, giọng điệu mềm nhẹ đến không
thể nhẹ hơn: "Cái này...Tuy rằng là giường đơn, nhưng cũng không phải không
thể cho hai người ngủ."
Ôi trời! Rốt cuộc anh ta đang nói cái gì vậy?
"Ngủ, đương nhiên có thể ngủ được, nhưng suy xét đến tình trạng thân thể của
người bệnh, có một số việc vẫn không nên làm..."
Hình như càng nói càng loạn, nụ cười trên mặt bác sĩ có hơi cứng lại.
"Người trẻ tuổi, tinh lực tràn đầy là chuyện rất bình thường, nhưng cũng phải
kiềm chế, không thể làm bậy, chỉ lo cho sự sảng khoái của chính mình..."
Nhóm người mặc áo blouse trắng đằng sau cùng cạn lời, ánh mắt xấu hổ đến
không biết nên đặt vào đâu.
Chủ nhiệm, ngài có cần phải nói chuyện một cách trắng ra như vậy hay không?
Không phát hiện mặt vị kia đã đen sì rồi à?
Trong lòng chủ nhiệm cũng đang rất khổ, khí lạnh tràn khắp cả phòng, nếu ông
ta còn chưa có cảm giác gì, vậy bốn năm chục năm gạo cơm coi như ăn mà
không có ích gì.
Nhưng ông ta có cách gì khác chứ?
Có những lời không thể không nói.
Lúc cô gái nhỏ này bị đưa đến đây, chính ông ta là người khám, sau đó còn mời
cả chủ nhiệm bên phụ khoa sang nữa, đây là lần đầu hai người cùng nhau khám
bệnh.
Đều không khỏi cảm thán: Cô gái nhỏ này thật sự quá thảm!
Còn Quyền Hãn Đình, ngại vì thân phận của anh, hai người tuy không dám nói
gì với bên ngoài, trong lòng đã sớm mắng anh là tên cầm thú.
Một cô gái nhỏ đáng yêu đến như vậy, còn đang sốt cao, sao anh có thể xuống
tay được chứ?
Lúc này chủ nhiệm hoàn toàn là đang căng da đầu, lấy sinh mạng của mình ra
chơi đùa.
"Kiểm tra xong chưa? Xong thì đi ra ngoài!" Quyền Hãn Đình đảo mắt lạnh
qua, mọi người chỉ cảm thấy áp lực lớn như núi, suýt chút nữa không thở nổi,
sôi nổi ra hiệu với chủ nhiệm bằng mắt: Ngài thương đám người chúng tôi đi!
"Tiết chế! Nhất định phải tiết chế! Không thể làm bậy!" Chủ nhiệm khi bị nửa
túm đi ra ngoài vẫn không quên dặn dò.
Khuôn mặt của Quyền Hãn Đình...
Sặc, tăm tối đến mức sắp nhỏ ra mực.
"Rất buồn cười à?"
Thẩm Loan thu độ cong nơi khóe miệng lại: "Khụ... cũng hơi."
"Anh làm như vậy là vì ai? Trong lòng không biết à?" Bàn tay nóng cháy của
người đàn ông bóp chặt phần eo của người phụ nữ dưới chăn bông.
Thẩm Loan không cảm thấy đau, cũng không ngăn cản động tác của anh, đuôi
mắt ngả ngớn: "Anh dám nói anh không thích xem?"
"..." Không dám.
"Hừ!"
Quyền Hãn Đình tức giận đến cắn mũi cô, làm cho Thẩm Loan phải hít ngược
một hơi khí lạnh.
"Anh là chó à?!"
"Gia chỉ cắn em."
"... Em không muốn làm khúc xương."
Quyền Hãn Đình véo một cái vào đâu đó trên người cô: "Không phải xương,
là... Bánh bao thịt."
Mẹ!
Bác sĩ ơi, nơi này có kẻ lưu manh này! Mọi người quay lại đây mau!
Đêm nay, Quyền Hãn Đình cũng chỉ dám chiếm chút tiện nghi bằng tay, ngoài
miệng nói cho đã ghiền chứ không dám đao thật kiếm thật.
Ngày hôm sau, kết quả kiểm tra lại của Thẩm Loan biểu hiện tất cả đã tốt đẹp,
được đồng ý xuất viện.
Lăng Vân cũng ra viện.
Suy xét về việc có hai bệnh nhân, Quyền Hãn Đình quyết định tạm thời ở lại
phía nam, mấy ngày nữa mới về Ninh Thành.
Cứ như vậy, đoàn người chuyển vào ngôi biệt thự nhỏ mà Hồ Chí Bắc sắp xếp.
Thẩm Loan ngồi trên sô pha phòng khách, bên cạnh là Quyền Hãn Đình: "A
Chiêu đâu?"
Hồ Chí Bắc: "Ai?"
"Tên phi công."
"Ở tầng hầm ngầm, làm sao vậy?"
"Trên đường vào rừng anh ta đã giúp tôi không ít."
Hồ Chí Bắc đã hiểu, có điều, người quyết định chân chính là Quyền Hãn Đình,
bởi vậy đưa ánh mắt dò hỏi qua đi, dường như người ngồi sau không quá muốn
đồng ý.
Thẩm Loan cũng quay đầu, sau đó Lục gia cười cười, rộng lượng nói: "Yên
tâm, sẽ không làm gì anh ta."
Hồ Chí Bắc: Tốc độ đổi sắc mặt này, kỳ...
Quyền Hãn Đình lưu lại một mặt là suy xét đến tình trạng cơ thể của Thẩm
Loan và Lăng Vân, mà mặt khác cũng có chuyện chưa xử lý xong, cho nên, hai
ngày sau đó, anh và Hồ Chí Bắc, Thiệu An Hành thường xuyên họp bàn ở trong
phòng đọc sách.
Thẩm Loan hiểu chuyện chưa từng hỏi, tự tìm trò vui.
Thành phố Nam không hổ là "Liệu thành" với danh xưng bốn mùa như hè, mặc
dù gió thổi hay trời mưa, độ ấm cũng sẽ không giảm.
Thẩm Loan mặc một váy lụa dài, lộ cánh tay lộ xương quai xanh, hoàn toàn
không thành vấn đề.
Phía trước biệt thự có cái hồ nước, diện tích không nhỏ, Thẩm Loan ngẫu nhiên
phát hiện nơi này có cá, không phải loại cá cảnh như cá vàng hay cá chép đỏ,
mà là loại có thể ăn như cá chép, còn có cá trích.
Không biết cô tìm được một cái cần câu từ đâu, buổi sáng mỗi ngày lúc mặt trời
còn chưa gắt đã dọn một chiếc ghế dựa ra ngồi ở bên hồ nước, dựng giá quăng
cần câu ra dáng ra hình, đã nhiều lần cô thật sự câu được.
Có thành tích, Thẩm Loan càng cảm thấy hứng thú.
Không chỉ câu một mình, còn kéo Lăng Vân bị thương chân chỉ có thể ngồi xe
lăn thay đi bộ vào đội ngũ.
"Cô Thẩm,... Tôi không biết câu!"
"Thứ nhất, gọi tôi là Thẩm Loan, "cô chủ" cũng không phải là xưng hô gì hay;
thứ hai, tôi cũng không biết mà."
Lăng Vân: "..."
"Anh thử xem sao, tôi tìm thêm được một cái cần câu, mà anh lại bị thương ở
chân, ở trong phòng nhàm chán biết bao, cái này chứng minh ông trời cũng
đang chỉ dẫn anh gia nhập vào việc câu cá."
Cậu ta thế mà không thể phản bác nổi.
"Cậu xem, đến cả ghế dựa anh cũng không cần, tiện biết bao?"
"..."
Cứ như vậy, Lăng Vân cũng bắt đầu ngồi im bên hồ nước, câu cá.
Nhưng anh ta không may mắn như Thẩm Loan, kiên trì hai ngày, một con cá
cũng chưa câu được.
Kém như vậy, trực tiếp khơi dậy lòng hiếu thắng của cậu ta.
Dựa vào cái gì?
Anh ta lợi hại như vậy, bắn súng như thần, máy bay đạn pháo không có cái gì
không biết, thế mà lại bị một con cá làm khó?
Lăng Vân thật sự không tin nổi, sửa lại thái độ cà lơ phất phơ, bắt đầu nghiêm
túc.
Thẩm Loan thấy vẻ mặt anh ta lạnh lùng, tập trung lực chú ý giống như đang
ngắm chuẩn bia ngắm, không nhịn được khóe miệng đang run rẩy.
Câu cá thôi, không cần thiết như vậy chứ, hả?
Lăng Vân: Hoàn toàn cần thiết!
Thẩm Loan: Ha hả, coi như sợ cậu.
Thẩm Loan chỉ câu buổi sáng, giữa trưa mặt trời lên cao, cô liền ngoan ngoãn
trốn vào trong phòng.
Lăng Vân thì không, cậu ta nhất quyết phải câu được mới bỏ qua.
Buổi chiều bốn giờ, mặt trời chói chang chiếu trên đầu.
Thẩm Loan đã nhìn ra ngoài cửa sổ lần thứ N, đối diện hồ nước, một thân hình
thẳng tắp ngồi, nghiêm túc hơn cả học sinh trên lớp.
Cô bỏ điều khiển từ xa xuống, đi nhanh ra ngoài.
"Này, cậu còn chưa ngồi đủ à? Nóng như vậy, anh không sợ ngất à?"
"... Cô nói xem, tôi không câu được cá có phải vì nhiệt độ không khí quá cao, cá
nơi này cũng hôn mê rồi không?"
Thẩm Loan cảm thấy, cá sẽ không ngất, là cô sắp ngất.
Sao người này lại cố chấp như vậy? Hay là, tính cách học từ chủ nhân?
Đều là cái tính cách này, cứng đầu muốn chết đi được!