Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 418

(*Tên của một ma vương trong kinh Phật)

"Nếu như không tức giận, vậy thì càng tốt." Thẩm Loan trừng mắt nhìn anh.

Quyền Hãn Đình ngửa đầu uống cạn ly rượu, lạnh lùng hừ một tiếng.

Cảm xúc trên khuôn mặt lại hơi dịu đi một chút.

Thẩm Loan thấy thế, chủ động sà vào trong lòng người đàn ông, áp má vào lồng

ngực ấm áp của anh, khẽ dụi giống như một chú mèo con.

Vừa thân mật, lại vừa là một kiểu bày tỏ nhận thua.

"Anh ta nói với em những gì?" Quyền Hãn Đình đặt ly rượu xuống, hai tay ôm

lấy vòng eo thon nhỏ của người phụ nữ.

"... Nhất định muốn biết sao?"

Ánh mắt người đàn ông bỗng trở nên nghiêm túc: "Nói."

Thấy dáng vẻ ấp úng của Thẩm Loan, Quyền Hãn Đình cũng đoán ra được đó

không phải lời lẽ hay ho gì, nhưng cũng không ngờ Tống Cảnh lại vô liêm sỉ

như thế.

Dĩ nhiên dám trắng trợn đào góc tường nhà anh?!

"Đáng chết! Em trả lời anh ta như thế nào?"

Thẩm Loan: "Tất nhiên là em thẳng thắn từ chối rồi."

Vẻ mặt người đàn ông hơi dịu đi, ngón tay không nghe lời khẽ vuốt ve bên hông

cô: "Từ chối như thế nào?"

Thẩm Loan dùng giọng điệu của "mụ vợ già" nói ra.

Quyền Hãn Đình sung sướng mà cười ra tiếng: "Ừm, khá lắm."

"Vậy bây giờ có thể không tức giận nữa không?"

Trên khuôn mặt của người đàn ông bỗng dưng có đôi chút lúng túng, hắng

giọng che đi, lẩm bẩm nói: "Anh vốn dĩ không..."

Thẩm Loan bĩu môi.

Hừ!

Đồ dối trá.

"À mà, Nhị gia bao nhiêu tuổi rồi? Đây là lần đầu tiên em thấy vẻ mặt ông ấy

khó coi như thế."

"Bốn mươi lăm."

Thẩm Loan nhịn không được hít một hơi lạnh.

Quyền Hãn Đình: "Phản ứng này của em là sao hả?"

"Nhị gia ông ta... thật sự nhìn không giống như..." là người gần năm mươi.

Tống Cảnh mặc dù cả người đều toát ra vẻ độ lượng không tranh với đời, giống

như một người đàn ông đã trải qua tháng năm tang thương, nhưng gương mặt

ôn hòa, vài nếp nhăn không những không làm ông ta già đi, ngược lại thêm sự

ung dung thong thả.

Nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ đến 30 tuổi, không ngờ rằng...

Khuôn mặt Quyền Hãn Đình bỗng chốc hơi trầm xuống, một tiếng hừ không

nặng không nhẹ từ trong lỗ mũi bay ra, gọi về tâm trí đang bay xa của Thẩm

Loan.

"Xem ra em đánh giá anh ta cũng khá cao." Rõ ràng giọng nói chua muốn chết,

mà gương mặt vẫn mang vẻ cao ngạo, không thèm quan tâm.

Thẩm Loan bực bội trong lòng, cố ý chọc tức anh: "Nhị gia đúng là nhìn trẻ hơn

tuổi thật, em cũng không nói sai."

Quyền Hãn Đình nghiến răng: "Em nói anh ta trẻ tuổi?!"

"Nhìn qua là như thế. Nhưng mà..." Cô nhanh chóng chữa lại, cười cười, mí mắt

cong cong: "Nhưng mà vẫn kém hơn anh."

Trêu thì trêu, cũng không thể chọc cho sư tử tức giận, không thì sẽ xù lông.

Quả nhiên, Quyền Hãn Đình rất hài lòng với câu trả lời này, khen cô: "Không

hổ là người phụ nữ của gia, thật tinh mắt!"

Thẩm Loan buồn cười.

Đại lão tự luyến, đúng thật là không có thuốc nào chữa khỏi.

Nhưng mà lần này phản ứng của Quyền Hãn Đình so với mọi lần càng gay gắt

là vì sao?

Trong lòng đang suy nghĩ, ngoài miệng đã không kiềm chế được hỏi ra.

Người đàn ông hơi trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt hơi âm u: "Cho dù là Kỳ

Tử Thần hay là Thẩm Khiêm, anh đều có thể dễ dàng chống lại, nhưng mà Tống

Cảnh thì khác."

"Khác chỗ nào?" Thẩm Loan nhướng mày, đối với việc anh điểm danh hai

người kia cũng không ngoài ý muốn, thậm chí ánh mắt cũng không hề chớp.

"E hèm... Hai người kia, anh có lợi thế tuyệt đối, nhưng Nhị ca thì không chắc

chắn."

Cho dù là Kỳ Tử Thần hay là Thẩm Khiêm, điều kiện của Quyền Hãn Đình

không hề kém so với hai người kia, nhưng so với Tống Cảnh có lực lượng

ngang bằng với anh, thậm chí bởi vì có thêm mười mấy năm từng trải mà càng

có sự ổn định, an toàn, bình tĩnh, thong dong.

Quyền Hãn Đình tự tin khi anh đến tầm tuổi của Tống Cảnh anh còn xuất sắc

hơn anh ta, nhưng có mạnh hơn nữa, cũng không thể đuổi kịp thời gian.

Anh và Tổng Cảnh, dù sao cũng kém nhau mười mấy năm tích lũy kinh nghiệm.

Cũng giống như rượu, rượu ngon hai mươi năm và rượu ủ bốn mươi năm, người

sau lên men đầy đủ, mùi thơm càng thuần túy nồng đượm.

Huống hồ vẻ bề ngoài của Tống Cảnh cũng không hề già.

Năm đó phụ nữ say mê ông ta duỗi tay là có cả đống, bây giờ càng là càng già

càng bán chạy.

Ông ta kinh doanh hộp đêm Paris Night, không lộ mặt một phía là do khiêm

tốn, mà một phía là để ngăn chặn phụ nữ theo đuổi.

Có thể thấy được sự hấp dẫn của Tống Nhị gia như thế nào.

Thẩm Loan buồn cười chọc chọc khuôn mặt anh: "Đường đường là Lục gia mà

chút tự tin này anh cũng không có à?"

"Chuyện này không liên quan đến tự tin, anh chỉ là không muốn đánh cược, đặc

biệt là lấy em làm tiền đặt cược."

Sống mũi người phụ nữ hơi chua xót: "Đồ ngốc!"

"Loan Loan đừng quyến rũ nữa, trái tìm này của gia sớm muộn rồi cũng có

ngày không chịu đựng nổi."

"Ngu ngốc! Tống Cảnh cố ý chọc giận anh, cái này mà cũng không nhìn ra được

hả?"

"... Nhưng mà anh ta cũng vẫn cùng em khiêu vũ, vai tựa vai, tóc mai quấn quýt

bên nhau." Quyền Hãn Đình âm u mở miệng.

Đặc biệt là cái đầm dạ hội này của Thẩm Loan còn hở cả một mảng lưng, tay

của Tống Cảnh đặt ở eo cô, chính là trực tiếp tiếp xúc da thịt.

Giây tiếp theo, bàn tay to lớn của người đàn ông bị cô đè lại, mà một tay khác

thì nâng lên, làm một kiểu dáng mời khiêu vũ: "Chuẩn bị xong chưa? Tiếc là

không có âm nhạc..."

Ngay khi Quyền Hãn Đình còn đang ngây ngốc, Thẩm Loan đã kéo anh lên.

"Em nhảy với Nhị gia một bài, bây giờ em bù đắp cho anh hai bài, được

không?"

"Được."

Trong phòng khách dưới ánh sáng mờ tối, không có đèn nhảy, cũng không có

ánh sáng rực rỡ bảy màu nhấp nháy.

Thậm chí ngay cả âm nhạc cũng không có.

Nhưng một nam một nữ lại dẫm lên cùng một nhịp, nhảy lên những bước nhảy

phối hợp nhịp nhàng với nhau.

"Nhị gia dù tốt, mặc dù có vẻ trẻ tuổi, nhưng mà đều kém anh."

Một lần xoay tròn cuối cùng, Thẩm Loan khẽ than thở.

Ánh mắt Quyền Hãn Đình nóng rực, trực tiếp đặt cô nằm trên quầy bar, quấn

quýt hôn sâu, bàn tay vươn vào từ phần váy xẻ sau lưng, mơn trớn cái eo thon

của người phụ nữ, rồi lại lập tức di chuyển lên trên...

Lăng Vân xuống lầu uống nước, đang đi đến một nửa cầu thang đã bị cảnh nóng

bỏng dưới quầy bar đóng đinh tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Hôn, quấn quýt mà cuồng loạn.

Động tác của người đàn ông cuồng nhiệt, lớn mật.

Người phụ nữ lại trong tư thế yếu đuối, bị chèn ép bức bách, không thể phản

kháng, chỉ có thể chấp nhận sự điên cuồng của người đàn ông.

Đồng tử Lăng Vân co lại, hầu kết lăn lộn, sau đó cả người giống như thỏ nhỏ

kinh hãi nhấc chân bỏ chạy, ngay cả nước cũng không uống nữa.

Tiếng động này hiển nhiên gây nên sự chú ý của hai kẻ đang dây dưa triền miên

kia, Quyền Hãn Đình bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía cầu thang, chỉ có thể

bắt gặp một bóng người đang chạy trối chết.

Thẩm Loan tỉnh táo lại, một tay đẩy anh ra, một tay che lại trước ngực: "Đều tại

anh, không để ý hoàn cảnh đã động tay động chân." Bị người khác đánh gãy,

mất mặt muốn chết...

Quyền Hãn Đình không thanh minh, trực tiếp khiêng người lên: "Anh có thể

hiểu câu này như là thay một hoàn cảnh khác thì có thể động tay động chân với

em không? Được, chúng ta về phòng, từ từ chơi."

"!"

Lăng Vân chạy thẳng một mạch về phòng mình, tim đập thùng thùng như trống.

Gương mặt nóng đỏ chót, khiến cậu tạm thời luống cuống không biết phải làm

sao.

Trong đầu xoẹt lên hình ảnh vừa chứng kiến, người đàn ông mặc vest, người

phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ, bàn tay to lớn đặt sau tấm lưng trần trắng như

tuyết.

Bỗng chốc trong nháy mắt, cảnh tượng trong mộng và cảnh tượng vừa rồi bỗng

chồng lên nhau.

Làn da trắng như tuyết, đôi chân dài, vòng eo thon...

Khuôn mặt mơ hồ của người phụ nữ trong mộng bỗng chốc biến thành Thẩm

Loan.

Lăng Vân bỗng nhiên bừng tỉnh, giống như bị sấm sét đánh ngang trời, không...

Tại sao cậu lại liên tưởng đến Thẩm Loan?!

Đó là người phụ nữ của gia!

Không ổn rồi...

Ngày hôm sau, sau khi Thẩm Loan tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học của cơ thể,

lại ngủ thêm một giờ nữa, mới cảm giác chính mình được sống lại lần nữa.

Tối hôm qua, Quyền Hãn Đình lăn lộn cô giống như phát điên.

Từ phòng ngủ vào cửa, đến trên giường, trằn trọc đến bàn trang điểm, phòng

tắm, cuối cùng còn kéo ra cả trên lan can ban công.

Không chỉ dùng hành động, người nào đó còn quấn lấy cô bắt cô một lần lại

một lần không biết mệt mà nói "em yêu anh".

Lần trước qua điện thoại, Thẩm Loan đã hứa hẹn với anh, nếu anh bình an trở

về, sẽ nói ba từ kia một trăm lần.

Đã qua lâu như vậy, ngay cả chính cô cũng quên mất, không ngờ rằng Quyền

Hãn Đình còn nhớ rõ ràng rành mạch như thế, hơn nữa còn ở trong tình trạng

như thế, làm Thẩm Loan mệt vô cùng...

"Buông ra, em phải dậy rồi."

Quyền Hãn Đình không buông, một cánh tay đặt lên trên gối, một tay khác ôm

chặt eo cô.

Thẩm Loan bực mình, đấm anh, vẫn không chút buông lỏng.

"Lại nằm thêm một lúc đi..."

"Công chuyện giải quyết xong hết rồi, hả?"

"Ừm, cũng tàm tạm."

"Bao giờ chúng ta trở về thành phố Ninh?"

Người đàn ông nhướng mày: "Làm sao, chơi chán rồi?"

"Em phải về đi học."

Mặc dù cô không xin phép Trương Phàm cụ thể nghỉ trong bao lâu, nhưng cũng

gần một tuần rồi, vết thương trên tay cô cũng đã sắp khỏi, nếu như tiếp tục kéo

dài thời gian, chỉ sợ bên phía Thẩm Xuân Hàng cũng đã biết.

Thẩm Xuân Hàng biết thì đợi đến lúc Thẩm Xuân Giang biết còn xa sao?

Cô không sợ bị dò hỏi, cũng đã nghĩ ra lý do đối phó, nhưng mà - phiền phức.

Quyền Hãn Đình trả lời: "Ngày mai."

Thẩm Loan gỡ cánh tay anh ra, ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.

Người đàn ông nhìn chằm chằm tấm lưng trắng nõn của cô, bên trên có vài vết

đỏ loang lổ, khụ... là do tối hôm qua trong lúc hưng phấn anh không nhịn được.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Anh nhanh chóng né tránh.

Nếu đã quyết định ngày mai quay về thành phố Ninh, có một số chuyện cũng

cần nhanh chóng xử lý.

Sau khi ăn xong bữa sáng, mấy người Quyền Hãn Đình cũng giống như những

ngày trước tụ họp trong phòng làm việc, Thẩm Loan ngồi trong biệt thự cũng

thấy nhàm chán, quyết định ra ngoài đi dạo.

"Tam ca, bên anh kiểm tra thế nào?"

"Tôi đã cho người đi tra xét khu vực phía tây rừng mưa, đúng là có dấu vết hoạt

động, nhưng tạm thời không gặp phải người của Cá Mập." Quyền Hãn Đình

trầm ngâm trong chốc lát, nhìn về phía Thiệu An Hành.

"Anh đã dùng máy quét đo lường sự sống kiểm tra hòn đảo kia từ trên không,

phân tích số liệu thể hiện không có người sinh sống trên đấy."

Sở Ngộ Giang nhíu mày: "Hai nơi đó đều không có, vậy rốt cục thì giấu ở chỗ

nào?"

"Hành động lần này của Cá Mập, có khác biệt rất lớn so với trước kia." Quyền

Hãn Đình đột ngột mở miệng.

Hồ Chí Bắc gật đầu: "Lúc trước bọn chúng sẽ trực tiếp khai chiến, bây giờ thì

quanh co lòng vòng, giống như đầu óc bỗng chốc trở nên thông minh, biết dùng

âm mưu quỷ kế giăng bẫy, dẫn chúng ta chủ động nhảy vào. Bà La Sát cũng

không phải kẻ biết sử dụng thủ đoạn như thế."

Anh và Thiệu An Hành bị vây trong thành phố Hoài và thành phố lân cận,

không thể kịp thời chạy đến cứu viện, xuýt chút nữa thì Quyền Hãn Đình đã bị

bỏ rơi trên hoang đảo.

Nếu như nói trong chuyện này không có sự tham gia của Cá Mập, đánh chết Hồ

Chí Bắc cũng không tin.

Thiệu An Hành: "Nếu như không phải là Bà La Sát thì sao?"

Hồ Chí Bắc: "Cậu nghi ngờ "Cá Mập" thay đổi thủ lĩnh?"

"Nếu không phải thì còn có lời giải thích khác không?"

Sở Ngộ Giang: "Điều này trước đó Lục gia cũng đã từng nghi ngờ, Bà La Sát bị

ông chủ ra lệnh truy sát, khả năng sống sót không cao, nhưng cuối cùng ai là

người tiếp nhận Cá Mập, còn âm mưu quật khởi lần thứ hai, chuyện này tạm

thời còn chưa có manh mối..."

"Ma Ba Tuần." Thiệu An Hành trầm giọng nói.

"Lão Ngũ, cậu nói cái gì?" Hồ Chí Bắc nhíu mày.

Quyền Hãn Đình và Sở Ngộ Giang cũng nhìn về phía anh ta.

Thiệu An Hành trả lời: "Người thay thế vị trí thủ lĩnh Cá Mập, rất có khả năng

là cô bé được Bà La Sát nuôi dưỡng năm đó."

"Sao anh biết?"

"Tôi đã từng đối đầu với cô ta một lần."

Ma Ba Tuần là chỉ Ma vương Ba Tuần trong kinh Phật, thiên chủ thứ sáu trong

Thiên Ma, tục xưng Lục Phạn Thiên Chủ.

Cũng giống như Bà La Sát, đều là tà ma hại người.

"Cô bé sao?" Hồ Chí Bắc có chút ngạc nhiên hỏi lại.

Thiệu An Hành gật đầu: "Cô ta là cô nhi trong chiến tranh, được Cá Mập cứu

mạng, từ nhỏ đã bắt đầu tiến hành huấn luyện. Bà La Sát thấy cô ta có thiên phú

cao, đã tự mình chỉ dẫn, bồi dưỡng như người thừa kế."

Sở Ngộ Giang thử thăm dò mở miệng: "Ngũ gia, sao anh biết rõ như thế?"

Thiệu An Hành lạnh lùng giương mắt, một lúc lâu sau: "... Tôi cũng chỉ là nghe

tin vỉa hè."

Hồ Chí Bắc liếc mắt một cái liền nhìn ra chuyện cũng không chỉ đơn giản như

thế, nhưng cũng không định truy hỏi.

"Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây, nếu Cá Mập định phản công, trong hôm

nay chắc chắn sẽ có hành động..."

Quyền Hãn Đình bốc chốc chau mày, đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra khỏi

phòng.

Hồ Chí Bắc không hiểu ra sao, hỏi: "Nó làm gì đấy?"

Thiệu An Hành xòe hai bàn tay: anh hỏi em, em hỏi ai?

Sở Ngộ Giang ngẫm nghĩ, đi theo sau.

Lăng Vân đang ngồi câu cá bên bờ hồ, chuyện xảy ra tối hôm qua làm cậu ta

cảm thấy xấu hổ không dám đối diện với Thẩm Loan.

Ừm...

Câu cá vẫn là hay nhất.

Bây giờ cậu không mong đợi câu được cá lớn nữa, chỉ muốn giết thời gian mà

thôi.

Đột nhiên một bóng ma xuất hiện trên đỉnh đầu, Lăng Vân theo bản năng ngẩng

đầu lên: "Lục gia?"

"Em ấy đâu?" Khuôn mặt Quyền Hãn Đình lạnh thấu xương, ngay cả giọng nói

cũng tỏa ra khí lạnh.

Em ấy?

Ai cơ?

Lăng Vân mờ mịt.

Quyền Hãn Đình: "Thẩm Loan đâu?"

"Hình như là đi ra ngoài..."

"Đáng chết!"

Quyền Hãn Đình móc điện thoại di động ra, sải chân đi ra ngoài.

Gia Sở Ngộ Giang đuổi theo: "Gia, đã xảy ra chuyện gì?"

Lăng Vân cũng ý thức được tình hình không đúng, ném cần câu, đứng bật dậy.

Vết thương trên đùi cậu mấy ngày nay đã dưỡng ổn thỏa, không cần ngồi xe lăn,

ngoại trừ lúc bước đi có chút mất tự nhiên, cơ bản cũng không có gì đáng ngại.

Tiến lên, cùng Sở Ngộ Giang sóng vai đứng cùng nhau, chờ đợi mệnh lệnh.

Lúc này Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành chạy đến: "Lão Lục, tình hình thế nào?"

Quyền Hãn Đình cắn răng: "Thẩm Loan đi ra ngoài rồi."

Hai người liếc mắt, vẻ mặt nghiêm trọng.

...

Thẩm Loan đời trước khi đi công tác đã từng đến thành phố Nam.

Mà hạng mục kia cuối cùng cũng không bàn bạc thành công, cho nên, cô cũng

chẳng có tâm trạng mà thưởng thức phong cảnh thành phố nhiệt đới này.

Trong ấn tượng, ngoại trừ nóng nực, còn lại cũng chỉ là bực bội và lo âu.

Bây giờ thành phố này vẫn là thành phố năm đó, thời tiết vẫn như cũ, nhưng bởi

vì tâm trạng khác, mà cảm giác cũng thay đổi.

Không thể không thừa nhận, đúng là rất đẹp.

Đường phố sạch sẽ, người đến người đi, hai bên là những tòa nhà cao tầng,

cũng có những kiến trúc thời dân quốc được bảo vệ còn lại, tạo thành một

khung cảnh đầy mâu thuẫn nhưng lại phối hợp hài hòa với nhau tạo thành một

phong cách độc đáo.

Thẩm Loan đi ngang qua một cửa hàng bán đồ cổ, dừng lại trước tủ kính pha lê,

bên trong trưng bày một viên đá màu trắng, hình dáng có vẻ hơi giống hình trái

tim.

"Thưa quý cô, nếu cô thích có thể bước vào nhìn thử xem." Nhân viên trong cửa

hàng nhiệt tình chào hỏi.

Thẩm Loan bước vào trong tiệm, mới phát hiện ra gặp phải người quen.

Tối hôm qua A Hướng cũng đã đến thành phố Nam, hôm nay anh ta đi theo bảo

vệ Tống Cảnh, A Li liền rảnh rỗi.

Nếu như ở thành phố Ninh, cô cơ bản là không có thời gian rảnh rỗi đi dạo phố

thoải mái, bởi vì phải thực hiện đủ các loại huấn luyện, từ thể chất đến súng

ống, rồi cả các loại công phu quyền cước...

Bây giờ đi dạo thành phố Nam, không có sư phụ dạy dỗ nhìn chằm chằm cô,

ngược lại càng cảm thấy thanh thản.

Bởi vì cuộc nói chuyện tối hôm qua, cô tạm thời không muốn nhìn thấy Tống

Cảnh, trực tiếp ra ngoài dạo phố.

Để dễ dàng hòa vào dòng người đi đường, cô thay áo đen quần đen thành một

chiếc váy liền màu đen, tẩy đôi môi đỏ thẫm.

Mái tóc đen dài xoăn mượt cột cao lên.

Một đôi giày bệt, trang điểm nhẹ nhàng, giống như những cô gái cùng lứa,

ngoại trừ thần thái không giống ra, phong cách mặc quần áo cũng không có gì

khác biệt.
Bình Luận (0)
Comment