Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 422

Thẩm Loan rẽ qua hành lang, gọi ngay cho Quyền Hãn Đình.

"... Kết thúc rồi?"

"Ừm."

"Trực tiếp ra ngoài."

Thẩm Loan ngừng lại, rất nhanh phản ứng lại: "Anh đã ở bên ngoài rồi sao?"

"Không thì sao nữa?" Thấp giọng cười, mát lạnh như rượu.

Bước chân cô nhanh hơn, nhưng lại đụng một người phụ nữ ở chỗ rẽ.

"Xảy ra chuyện gì?" Điện thoại đầu kia, giọng điệu trầm xuống.

Thẩm Loan đè thấp giọng nói nhanh: "Không, không cẩn thận đụng vào người

khác, em ran gay đây." Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó nói "Xin lỗi" với đối phương.

Diêu Quân Lăng đánh giá người phụ nữ trước mắt, váy trắng ưu nhã càng tô

điểm cho làn da trắng như tuyết của cô, tay chân thon dài, vóc người cao gầy,

dáng người rất đẹp khó ai có được.

"Cô Thẩm, xin chào, tôi là Diêu Quân Lăng."

Thẩm Loan nhướng mày, con gái tập đoàn Diêu thị?

Tâm tư vừa chuyển, cô hơi hơi gật đầu, trả lời: "Xin chào."

"Sau này chúng ta đều là người trong vòng này, nhóm chị em thường xuyên họp

mặt, nếu có rảnh có thể cùng chúng tôi gặp mặt."

Thẩm Loan đã hiểu sự cao cao tại thượng trong mắt cô ta, ý cười thu lại, không

mặn không nhạt đáp lại: "Cảm ơn".

Diêu Quân Lăng theo bản năng nhíu mày.

Bản thân cô ta đã cúi người, chủ động mời chào, nếu cô không phải là em gái

của Thẩm Khiêm, ai thèm phản ứng?

Nhưng có người cố tình không biết tốt xấu, không biết xấu hổ.

"Sao, vẻ mặt của cô Thẩm hình như không quá vui?"

Thẩm Loan cười khẽ: "Tôi rất bận."

Ngụ ý không như các cô chiêu các người chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi.

"Cô!"

"Phiền cô cho tôi qua."

Giọng điệu như vậy, vẻ mặt không sao, chọc giận Diêu Quân Lăng: "Thẩm

Loan, cô có thái độ gì?!"

"Suỵt! Nói nhỏ chút, cô không sợ mất mặt, tôi sợ."

Sắc mặt Diêu Quân Lăng xanh loét: "Tôi có ý tốt mời cô tham gia họp mặt, cô

có thể không tới, nhưng cũng không cần phải khiến mọi người không ai có

đường lui. Cho nên, tuy đều là con gái nhà họ Thẩm nhưng vẫn khác nhau. Chị

Như đoan trang cao nhã, tiểu Yên hoạt bát nghịch ngợm, còn cô... Chẳng qua

chỉ là một đứa con hoang không được dạy dỗ dựa vào cái gì mà tham dự trường

hợp như hôm nay? Còn lên mặt?"

Khuôn mặt Thẩm Loan không đổi, thậm chí độ cong nơi khóe miệng cũng

không đổi như cục bột muốn vần thế nào thì vần.

Ánh mắt Diêu Quân Lăng nhìn cô càng khinh thường.

"Ai nói cho cô biết tin tức giả?"

"Tin tức giả?! Chính miệng bác Thẩm nói có thể có giả sao?"

"Ồ, thế hả?"

"Cô..."

Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Loan đột nhiên tiến lên, ghé vào tai cô ta: "Nếu tôi

là cô, lúc mắng người sẽ nói nhỏ chút, đỡ hỏng việc."

Diêu Quân Lăng sững sờ, như thể cảm nhận được điều gì đó, và đột nhiên quay

đầu lại.

Lại thấy Thẩm Xuân Giang, Dương Lam, và Thẩm Khiêm đứng cách đó không

xa mà người đứng đầu là —

Quyền Hãn Đình?!

Trong chớp nhoáng, cô ta mới phản ứng, Thẩm Loan là bạn gái mà chính miệng

Lục gia đã thừa nhận.

Đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương của người đàn ông, Diêu Quân Lăng buốt

từ đầu đến chân, lui về sau nửa bước suýt nữa đứng không vững, may là Thẩm

Loan có tâm đỡ: "Cô Diêu, cô phải cẩn thận chút, té ngã rất đau."

"Cô cố ý bẫy tôi!"

Thẩm Loan thu tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ như muốn phủi nước bẩn: "Những lời đó

cũng không phải tôi ép cô nói."

Diêu Quân Lăng thẹn quá hóa giận, từ nhỏ đến lớn cô ta đều là thiên chi kiêu

nữ*, chưa bao giờ mất mặt như thế này, hơn nữa còn làm trò trước mặt Thẩm

Khiêm càng khiến cô ta không thể nào chấp nhận nổi, càng không chỗ dung

thân, hận không thể tìm cái khe đất chui xuống.

*Thiên chi kiêu nữ: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con

cưng của ông trời.

"Con khốn!" Khó thở, cô ta giơ cánh tay lên.

Giây tiếp theo bị ném vào góc tường như túi đựng rác bị vứt đi, Quyền Hãn

Đình bảo vệ Thẩm Loan trong ngực: "Không sao chứ?"

Cô lắc lắc đầu.

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông liếc về phía gương mặt trắng bạch của Diêu

Quân Lăng trong góc tường: "Phụ nữ của ông đây cũng dám động, xem ra, nhà

họ Diêu không dạy dỗ cô làm người!"

Tập đoàn Diêu thị lập nghiệp bằng ngoại thương, hàng tấn hàng hóa toàn dựa

vào vận tải đường thuỷ để xuất cảnh để giảm chi phí và đạt được lợi nhuận tối

đa.

Có thể nói dựa vào Huy Đằng để có chén cơm.

Thiên Vương lão tử có thể không cần để ý tới, nhưng tuyệt đối không thể đắc

tội Quyền Hãn Đình.

Diêu Quân Lăng nhớ tới lời dặn ba luôn treo trên môi lập tức con tim lạnh buốt.

Bây giờ cô ta mới biết sợ hãi.

Há miệng thở dốc, nhưng sự kiêu ngạo lại không cho phép cô ta cúi đầu chịu

thua, đáng tiếc, thời gian không đợi người, chờ cô ta hạ quyết tâm, định xin lỗi

Thẩm Loan, Quyền Hãn Đình đã ôm người rời đi.

Lúc lướt qua Thẩm Xuân Giang, người đàn ông hừ lạnh: "Nhà họ Thẩm các

người kết giao với loại người khiến tôi không dám khen tặng, con chó con mèo

nào cũng có thể mời đến nhà."

Nói xong, rời đi.

Đột nhiên bước chân dừng lại, ánh mắt khinh miệt xẹt qua Dương Lam: "Một

người đàn ông thành công không thể có một người vợ lắm mồm."

Hai má Dương Lam đỏ lên.

Thẩm Xuân Giang cười làm lành, ánh mắt mịt mờ nhìn về phía Thẩm Loan, ý

bảo cô nói vài câu lời hay.

Thẩm Loan sao có thể nhẫn tâm để ông ta thất vọng?

"... Gia, bỏ đi, chúng ta đi thôi." Rất cẩn thận, đáng thương lại còn nơm nớp lo

sợ.

Khóe miệng Quyền Hãn Đình khẽ nhếch, biết cô diễn đến nghiện rồi.

Cũng phối hợp mừng rỡ, cao quý lãnh diễm nhìn Thẩm Xuân Giang một cái,

khóe mắt liếc về phía Thẩm Khiêm không rên một tiếng, sau đó hôn nhẹ một cái

vào khóe môi Thẩm Loan.

Thẩm Xuân Giang: "..."

Dương Lam: "..."

Thẩm Loan: "..."

Thẩm Khiêm thu mắt, không dao động, Quyền Hãn Đình lại chú ý tới bàn tay

đang nắm chặt của anh ta.

Lạnh lùng cười rời đi.

Ra khỏi nhà cũ, hai người lên xe.

Quyền Hãn Đình khởi động xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, mang theo một

chút lạnh lẽo: "Thường xuyên như vậy?"

"Cái gì?"

"Bị người chỉ chỉ trỏ trỏ?"

Thẩm Loan cười vô cùng thản nhiên: "Miệng mọc ở trên người người khác, em

chỉ coi như trò trẻ con thôi."

Cô càng không thèm để ý Quyền Hãn Đình càng đau lòng.

Nhưng anh cũng hiểu rõ Thẩm Loan không cần an ủi.

Nội tâm cô rất cứng đủ để thừa nhận lời đồn đãi vớ vẩn khiến thương tổn.

"Ông đây chống lưng cho em."

Thẩm Loan cười cười: "Vâng"

"Còn nữa, sau này cách xa Thẩm Khiêm xa một chút."

"... Ồ." Cô sáng suốt không nói chuyện khiêu vũ cho Quyền Hãn Đình.

Nếu không giấm lại lên men.

Quyền Hãn Đình nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên người người phụ nữ.

Nói chính xác là dừng trên chiếc váy màu trắng dạ hội.

"Sao lại nhìn em như vậy? Lái xe đi, tập trung vào."

"Trước đây hình như em rất ít mặc đồ trắng."

"Anh thích?" Thẩm Loan nhướng mày.

Quyền Hãn Đình ho nhẹ một tiếng, nhớ tới dáng vẻ cô vừa kẽo kéo tay áo anh,

giọng điệu đáng thương yếu đuối kêu anh một tiếng "Gia ~"

Như lông chim quẹt qua tim, tê tê dại dại, run rẩy.

"... Thích."

Thẩm Loan nhìn dáng vẻ ngoe rục rịch của anh thì biết ngay trong đầu người

này lại đang suy nghĩ đến chuyện không lành mạnh.

Quả nhiên, đàn ông đều thích tiểu bạch hoa, càng yếu đuối càng tốt, nếu không

sao có thể tôn lên sự mạnh mẽ của họ?

A!

Đại móng heo!

Lúc trở lại sơn trang Đông Li trăng đã lên giữa trời.

Thẩm Loan vào phòng ngủ chính đi ngay vào nhà tắm.

Vừa đi vừa búi mái tóc dài lên làm lộ ra tấm lưng trắng nõn bóng loáng.

Cánh tay dài từ phía sau giữ người lại, ôm chặt vòng eo của cô dùng lực, Thẩm

Loan rơi vào vòng ôm ấm áp.

Quyền Hãn Đình cằm chống vào hõm vai cô, hai cánh tay giống như dây đằng

thô tráng quấn quanh vòng eo mảnh khảnh, cuối cùng đan chặt trước cái bụng

phẳng tạo nên một vòng tròn khép kín hoàn hảo.

"Em muốn tắm rửa." Cô đẩy anh.

Lực rất nhẹ, đối với đàn ông mà nói tựa như gãi ngứa.

Càng gãi càng đốt lửa.

"Đừng tắm."

"?"

"Làm trước." Nói xong, trực tiếp đặt cô lên giường.

Thẩm Loan nhíu mày, hít hít mặt anh: "Không uống rượu sao lại thành như

vậy?"

Quyền Hãn Đình dở khóc dở cười: "Ngốc! Tự coi mình là chó à?"

"Anh mới là chó! Chó sói già!"

Đây không phải lần đầu tiên Quyền Hãn Đình nghe thấy từ này từ miệng Thẩm

Loan, trước dây còn cảm thấy không dễ nghe, nhưng nghe lâu rồi lại như có tình

thú.

Bây giờ tiếp nhận vô cùng thản nhiên, còn học được cách bò lên—

"Chờ! Chó sói già nhào vào xong rồi nói tiếp."

Thẩm Loan cười tránh, nhưng làm sao có thể trốn được?

Chỗ xẻ tà của lễ phục màu trắng bị xé thành hai nửa, Thẩm Loan như trái nhãn

bị người đàn ông này lột ra.

Lại trò quái dị gì đây?

Quyền Hãn Đình còn chưa ngại đủ, ghé sát tai cô, cất giọng khàn khàn: "Lần

đầu tiên nhìn thấy em mặc chiếc váy này anh đã muốn làm như vậy."

"..." Lưu manh.

Khi lên đỉnh, Quyền Hãn Đình bắt cô gọi "Gia".

Còn phải dùng giọng nói mềm như bông, nũng nịu, yếu đuối.

Thẩm Loan đẩy anh: "Anh có thấy phiền không?"

"... Ngoan, gọi một tiếng nghe thử."

Cô càng bực bội Quyền Hãn Đình càng dịu dàng.

Cẩn thận lấy lòng, săn sóc tinh tế.

"Sao anh có nhiều yêu cầu như vậy?"

"Cục cưng..."

"Không gọi!"

"Thật sự không gọi?"

Ánh mắt Thẩm Loan viết rất rõ hai chứ từ chối.

Giây tiếp theo: "Ưm..."

Tên hỗn đản này.

"Ngoan, nghe lời."

"Gia ~"

Quyền Hãn Đình thỏa mãn: "Loan Loan, sao anh lại có thể yêu em đến vậy

chứ?"
Bình Luận (0)
Comment