Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 426

Dù sao một bãi dơ bẩn trước mặt này ngay cả chính cô ấy cũng cảm thấy rất ghê

tởm.

Thẩm Xuân Hàng sạch sẽ nhã nhặn như vậy, nếu không phải duy trì phép lịch

sự cơ bản nhất, có lẽ anh ta cũng đã sớm đã chạy xa rồi.

Nhưng lúc này, phản ứng đầu tiên của Miêu Miêu không phải đau lòng mất mát,

mà lại cảm thấy đang chậm trễ anh ta.

Một người đẹp đẽ như ánh trăng như thế, sao lại có thể nhìn thấy những thứ khó

coi như vậy chứ?

Có lẽ, lúc này mặt mũi anh ta đã đầy chán ghét rồi.

Hoặc là, làm ra vẻ lạnh nhạt?

Miêu Miêu không muốn biết, nhưng vẫn không nhịn được trộm liếc mắt một

cái.

Lại thấy sắc mặt người đàn ông vẫn như thường, không có ghét bỏ, cũng chẳng

có chán ghét, chỉ hơi hơi nhíu mày, tỏ vẻ quan tâm cùng lo lắng.

Anh ta lại hỏi một lần nữa.

"Không thoải mái chỗ nào?"

Miêu Miêu che bụng nhỏ lại, trên mặt tái nhợt không hề có chút huyết sắc.

Thẩm Xuân Hàng: "Bụng? Dạ dày?"

"... Không phải." Cô ta mím môi, giọng nói ép thấp xuống, yếu ớt ruồi muỗi.

Không phải cô ấy làm ra vẻ, mà là vừa mới nôn ra, lúc này há to miệng nói

chuyện, chắc chắn mùi sẽ rất khó ngửi...

Tuy nói rằng không ôm bất kỳ chút ảo tưởng nào với người đàn ông này, nhưng

Miêu Miêu cũng rất muốn giữ mặt mũi.

Cô ấy không lấy lòng, không nịnh nọt, không dụ dỗ, nhưng cũng không có

nghĩa sẽ ra vẻ làm trò hề, không có duyên cớ mà lại khiến người ta chán ghét.

Thẩm Xuân Hàng đưa nước qua, Miêu Miêu uống một ngụm, sau đó mất tự

nhiên quay lưng, nhổ ra.

"Rốt cuộc em khó chịu chỗ nào?"

"... Bụng." Trong miệng không có cái mùi kia nữa, cuối cùng Miêu Miêu cũng

có thể nói chuyện rồi.

"?"

"Cũng không có gì cả, chỉ là... Đau bụng kinh thôi."

Hai chữ cuối cùng, cô ta nói ra cực kỳ khó khăn.

Thẩm Xuân Hàng hơi dừng lại, ánh mắt xẹt qua bịch băng vệ sinh trong túi, thì

ra là thế.

Anh ta cũng không tỏ một chút xấu hổ nào, thái độ đối với vấn đề này rõ ràng

khác với thiếu niên ngây ngô: "Em qua bên kia ngồi đi, tôi đi mua thuốc."

Miêu Miêu giương mắt nhìn lên, là một tiệm cà phê.

Cô ấy không từ chối, mà nói đúng hơn, là không có sức từ chối.

Tuy rằng đã nôn một lần rồi, nhưng đau đớn cũng không giảm đi, lúc này toàn

thân cô ấy không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nếu không ép mình phải cố gắng nói

chuyện với Thẩm Xuân Hàng, chỉ sợ rằng lúc này đã không để ý hình tượng mà

trào ra.

Khu buôn bán sầm uất, tiệm thuốc cũng không khó tìm, vậy nên người đàn ông

rất nhanh đã trở lại, trong tay còn cầm một cái cốc giấy đựng nước ấm dùng một

lần đựng đưa cho cô ta.

Miêu Miêu nhất thời hoảng hốt.

Chậm chạp nhận lấy viên thuốc, rồi lại chậm chạp nuốt xuống.

Thẩm Xuân Hàng: "Có phải cảm thấy cảnh tượng này dường như rất quen thuộc

không?"

Không đợi Miêu Miêu trả lời, anh ta lại tự mình tiếp tục nói —

"Ở bên ngoài quán lẩu, bệnh đau dạ dày của tôi lại phát tác, em cũng chạy đi ra

ngoài mua thuốc cho tôi như vậy, lúc trở về còn mang theo nước ấm."

"Câu tiếp theo mà ngài muốn nói có phải là— lịch sử luôn giống nhau đến kinh

ngạc không?"

Thẩm Xuân Hàng chớp mắt một cái, gật gật đầu: "Khái quát cũng không tệ."

Miêu Miêu: "..."

Thuốc uống không phải có tác dụng nhanh, cơn đau bụng vẫn chưa thể thuyên

giảm kịp thời, nhưng Miêu Miêu vẫn bày ra dáng vẻ "Không có gì nghiêm

trọng", cười cười nói nói dịu dàng.

Người đàn ông thấy thế, ánh mắt hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cười không

nổi thì đừng cười..."

Miêu Miêu sững sờ.

Anh ta tiếp tục nói: "Quá xấu."

"..." Sau đó, Miêu Miêu cũng thật sự kéo độ cong bên khóe miệng xuống, không

cười nữa.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, cơn đau bắt đầu giảm bớt, trên mặt cô gái

cũng dần dần có thêm chút máu.

Trong lúc này, Thẩm Xuân Hàng vẫn luôn ở đó cùng cô ấy.

Tuy rằng Miêu Miêu không nói lời nào, cũng không cười, nhưng tâm trạng lại

trở nên cực kì tốt.

Không cần làm gì, giữa hai người cũng không cần liên quan hay trói buộc gì,

nơi nào có thể nhìn thấy được anh ta, vốn dĩ cũng chính là một loại hạnh phúc.

"... Khá hơn chút nào không?" Thẩm Xuân Hàng hỏi.

Miêu Miêu gật đầu, ăn ngay nói thật: "Đã không đau nữa."

Nói xong đứng lên khỏi ghế, người đàn ông cũng đứng dậy: "Đi thôi, tôi đưa

em về."

Hai người một trước một sau ra khỏi quán cà phê, sau đó lên xe ngồi chỗ của

mình.

Không phải lần đầu tiên Thẩm Xuân Hàng đưa cô ấy về, biết rất rõ Miêu Miêu

đang ở nơi nào.

Mười phút sau, đến cửa tiểu khu.

Miêu Miêu: "Tới rồi..." Thật nhanh quá.

Người đàn ông lại không định dừng xe lại, bấm còi hai lần trước cổng, bảo vệ

chạy nhanh ra mở cửa, lúc nhìn thoáng qua nhãn hiệu của siêu xe vừa đi qua, gã

nhịn không được chớp chớp mắt, cừ thật, chắc hơn trăm vạn nhỉ?

"Thật ra để tôi xuống ở cổng là được rồi, không cần phải lái vào đây, lát nữa đi

ra lại còn phải quay đầu..." Miêu Miêu nhỏ giọng nhắc mãi.

Thẩm Xuân Hàng có chút buồn cười nhìn cô ta qua kính chiếu hậu: "Đối với

người lái xe người mà nói, quay đầu có khó không?"

"..." Không khó.

"Lúc trước lúc em giúp tôi cũng rất ân cần chu đáo, bây giờ đổi thành tôi giúp

em, chẳng lẽ không nên săn sóc tinh tế một chút sao?"

"..." Đúng vậy đúng vậy, ngài là đại lão, ngài định đoạt.

Thẩm Xuân Hàng: "Tòa thứ mấy?"

"... Sáu."

Anh ta trực tiếp dừng xe trước toà nhà.

Miêu Miêu đẩy cửa xuống xe, thì thấy mấy bác gái cách đó không xa chỉ chỉ trỏ

trỏ vào xe, quang minh chính đại xì xào bàn tán.

Rảnh rỗi như vậy, làm cho người ta không còn lời nào để nói.

Miêu Miêu khom lưng, chuẩn bị nói với Thẩm Xuân Hàng đi đường cẩn thận

qua cửa kính, không ngờ, người đàn ông đột nhiên tắt máy, từ ghế lái bước

xuống, vòng qua đầu xe đi đến trước mặt cô ta, trong tay còn cầm một túi đựng

... băng vệ sinh rất lớn.

Vẻ mặt tự nhiên: "Còn có cái này nữa, đừng quên."

Miêu Miêu cố gắng làm cho mình nhìn qua không không quá ngượng ngùng, hít

sâu, ổn định lại, duỗi tay nhận lấy: "Cảm ơn."

"Đây là thuốc còn dư lại, em cầm đi, nếu lần sau còn xuất hiện tình huống như

vậy, cũng có thể sử dụng lúc khẩn cấp."

"Vâng."

Thẩm Xuân Hàng dựa người trên xe, sau khi nhìn cô ấy đi lên mới xoay người

ngồi trở lại ghế lái.

Anh ta nhìn quanh bốn phía, đánh giá phong cảnh ngoài cửa sổ, chợt nhận ra

tiểu khu hình như có hơi cũ, nhưng mà mọi nơi đều lộ ra hơi thở của cuộc sống.

Khách quan mà nói... so với những mánh lới quảng cáo như đài phun nước xa

hoa, hay hồ nước âm nhạc của mấy khu biệt thự, nơi này không những không xa

hoa, mà trái lại còn có chút lạc hậu, nhưng không thể không nói, đây cũng là

một loại mỹ cảm khác.

Châm một điếu thuốc, Thẩm Xuân Hàng hút mấy hơi.

Ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, khởi động động cơ chuẩn bị rời đi.

Sau đó, anh ta theo thói quen liếc nhìn gương chiếu hậu, rồi đột nhiên dừng lại.

Lại thấy Miêu Miêu đáng lẽ ra đã về nhà bây giờ lại giờ phút này có chút nôn

nóng chạy kha khỏi tòa nhà, có lẽ là không dự đoán được anh ta thế mà còn ở

đây, không khỏi sững sờ.

Thẩm Xuân Hàng: "Chạy vội như vậy làm gì, xảy ra chuyện gì sao?"

Miêu Miêu mất tự nhiên gãi gãi khăn quàng cổ: "Cũng không có gì..."

"Nói thật." Giọng nói hơi trầm xuống.

"... Tôi ra ngoài vội quá nên đã quên mang chìa khóa."

Khóe miệng người đàn ông kéo lên: "Cho nên em định?"

"Tìm tờ quảng cáo, rồi để thợ mở khóa tới một chuyến..." Bình thường lúc

không cần, trên hành lang, trên cửa, hay trên vách tường, nơi nào cũng có thể

nhìn thấy, nhưng vào lúc cấp bách như bây giờ, những dãy số đó không phải bị

làm bẩn, thì là bị mấy người đùa dai sửa lại, cho nên cả dọc đường cô ta tìm

mãi, cũng không tìm được một cái hoàn chỉnh.

Thẩm Xuân Hàng nghe xong, vừa bực mình vừa buồn cười: "Bên phía bất động

sản không có chìa khóa dự phòng à?"

Miêu Miêu lắc đầu: "Không có."

Loại tiểu khu cũ kĩ như vậy, chủ hộ cũng không quá phụ thuộc vào bất động

sản, chất lượng phục vụ của bất động sản cũng không cao, sao có thể hỗ trợ bảo

quản chìa khóa dự phòng chứ?

Suy cho cùng, nơi này gánh trách nhiệm không nhỏ, chủ hộ cũng không yên

tâm.

Thẩm Xuân Hàng: "Bây giờ không có chìa khóa, cũng không tìm thấy số điện

thoại người mở khóa, em định làm gì bây giờ?"

"Bên này không có, tôi định sang toà bên kia tìm xem sao."

"..." Nhìn dáng vẻ ngựa quen đường cũ này, rất dễ nhận thấy đây không phải lần

đầu tiên gặp phải loại tình huống này.

"Đói bụng không?" Người đàn ông đột nhiên nói sang chuyện khác.

Miêu Miêu hơi bối rối, bây giờ cô ấy chỉ muốn nghĩ cách tìm được một cái

quảng cáo hoàn chỉnh, sau đó về phòng ngã vào trên giường, lật tới lật lui như

con cá ướp muối, sau đó chìm vào mộng đẹp.

Thẩm Xuân Hàng hỏi như vậy, chẳng lẽ... muốn mời cô ấy ăn cơm à?

Miêu Miêu nghĩ nghĩ, nói lại câu: "Cũng không phải rất đói." Dù sao trước khi

ra ngoài cô ta đã ăn một chén slim, tuy rằng đã nôn ra gần hết, nhưng cũng

không quá cảm thấy đói.

"Ồh, vậy thì chính là đói rồi."

Miêu Miêu: "..." Cô ấy có ý này sao?

Ánh mắt người đàn ông bình tĩnh nói cho cô ta: Em có, chắc chắn có, phải có!

Sau đó, Miêu Miêu ngồi trên xe, bị Thẩm Xuân Hàng dẫn về... Nhà anh ta?!

Miêu Miêu nhìn chung cư sạch sẽ ngăn nắp trước mắt, nhìn quanh bốn phía,

phát hiện tông màu chủ đạo là màu be, phong cách trang trí tổng thể giản dị,

khắp nơi hiện ra hơi thở hiện đại.

Dường như chỉ liếc mắt một cái cô ta đã có thể khẳng định, đây là chỗ Thẩm

Xuân Hàng thường sống.

Ngôi nhà này cũng giống với những ngôi nhà khác, mang vẻ dịu dàng không

quá sắc sảo, nhìn rất ấm áp.

"Tạm chịu một chút nhé, trong nhà không có cỡ nhỏ." Người đàn ông lấy ra một

đôi dép lê bằng bông màu xanh đậm, Miêu Miêu đi vào thì nhận ra đúng là rất

lớn, số đo này hẳn là của Thẩm Xuân Hàng.

"Cảm ơn."

"Vào đi, tôi đã gọi điện thoại người xử lý khóa cửa nhà em rồi, ăn cơm trưa rồi

lát nữa trở về, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết rồi."

Miêu Miêu gật đầu, lại nói cảm ơn lần nữa.

Một tay Thẩm Xuân Hàng cầm túi mua hàng, lập tức đi vào phòng bếp: "Nếu

như em cảm thấy buồn ngủ, có thể vào phòng nghỉ ngơi, phòng ngoài cùng bên

trái đó."

"Vâng."

Thẩm Xuân Hàng vào phòng bếp, Miêu Miêu ngồi trên sô pha mở TV, liên tiếp

thay đổi mười mấy kênh cũng chưa biết mình muốn xem chương trình nào.

Cô ấy đứng dậy, muốn ra bên ngoài ban công nhìn xem, không ngờ chỉ vừa

động, bụng nhỏ đã trào ra một luồng nhiệt nhỏ.

Miêu Miêu sợ làm dơ quần, mở một cái băng vệ sinh đi vào WC.

Mười phút sau, cô ấy thoải mái đứng trên ban công, không hổ là chung cư cao

cấp xa hoa, chỉ cần liếc mắt một cái, tầm nhìn cũng không quá trống trải.

Đứng một lát, gió lạnh thổi qua làm cô ấy tỉnh táo hơn rất nhiều, bụng nhỏ cũng

không đau nữa, Miêu Miêu giống như sống lại một lần nữa.

Cô ta không dám đứng ở bên ngoài quá lâu, xoay người đi vào phòng khách.

Bỗng nhiên nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng leng keng lách cách,

chân cô ấychuyển động, đi vào phía trong.

Vừa đến cửa đã thấy người đàn ông cầm dao, nhìn chằm chằm con cá nằm trên

thớt như đang chọi gà.

Toàn bộ hình ảnh là ảnh động, cá không động, anh ta cũng không di chuyển.

Một trận giằng co không tiếng động bắt đầu như vậy.

Cuối cùng con cá mè cũng cảm nhận được nguy cơ chết chóc của mình, giãy

giụa nhảy dựng lên, nhảy lên cao, người đàn ông kinh ngạc lui về phía sau hai

bước, vừa lúc tới trước mặt Miêu Miêu.

Hình như Thẩm Xuân Hàng cảm nhận được, đột nhiên quay đầu lại, đã thấy cô

gái mập cười đến cả khuôn mặt banh ra cực lớn, lông mày cong cong, dường

như không nhìn thấy đôi mắt.

Nhưng hàm răng và làn da lại trắng đến lóa mắt.

Anh ta híp híp mắt, lần đầu tiên phát hiện nếu bỏ qua dáng người mập mạp đó,

thì cô ấy cũng có chút xinh đẹp.

Miêu Miêu không biết suy nghĩ lúc này của người đàn ông, nếu biết, đoán

chừng sẽ giống như gặp phải quỷ, không phải là kinh hỉ (kinh ngạc + vui

mừng), mà là kinh hãi.

"Hiệu trưởng, làm cá sao?"

"...Ừm." Vì sao Thẩm Xuân Hàng cảm thấy cái danh xưng "hiệu trưởng" lúc

này có chút mỉa mai nhỉ?

"Sẽ giết sao?" Miêu Miêu hỏi.

"... Không chắc lắm." Người đàn ông nhếch môi mỏng, áp suất thấp quanh quẩn

toàn thân.

Miêu Miêu im lặng.

Bây giờ cô ta đã tin những lời Thẩm Xuân Hàng nói trong siêu thị rồi.

"Tôi không thường xuyên nấu cơm, chỉ biết một ít món đơn giản, tài nấu nướng

lại càng chưa nói tới, thành phẩm cũng chỉ miễn cưỡng chấp nhận được thôi..."

Hiệu trưởng Thẩm rất thành thật.

Trên thớt, cá vẫn còn nhảy nhót; bên khung cửa, một nam một nữ nhìn nhau

không nói gì.

Cuối cùng Miêu Miêu than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ...bỏ đi?

Thẩm Xuân Hàng ngơ ngẩn.

Nhưng rất nhanh cô ấy đã trở lại, cởi áo khoác ra, bên trong chỉ còn lại chiếc áo

lên cổ lọ, vừa đi vừa vén tay áo: "Vẫn nên để tôi làm cho."

Nói xong, duỗi tay cầm lấy dao trong tay người đàn ông.

"Hiệu trưởng?"

Thẩm Xuân Hàng phản ứng lại, nhịn không được nhíu mày: "Em sẽ làm cá à?"

Miêu Miêu gật đầu: "Sẽ."

"Nhưng bây giờ em đang trong thời kì đặc biệt, không thể đụng vào nước lạnh."

Cô gái dừng một chút, hiển nhiên căn bản không nghĩ đến vấn đề này.

Thẩm Xuân Hàng: "Vẫn nên để tôi tự mình làm..."

Lời còn chưa dứt, cá đột nhiên nhảy dựng, trực tiếp từ trên thớt nhảy xuống mặt

đất, phát ra một tiếng bịch.

Miêu Miêu nhận ra gân xanh trên trán người đàn ông đã nổi lên, trên mặt mày

đều là vẻ hối hận.

Có lẽ đang bực mình sao lại mua cá sống về làm gì.

Nhưng mua cũng đã mua rồi, chỉ có thể căng da đầu làm thôi...

Nhưng Thẩm Xuân Hàng phát hiện, chắc là anh ta còn thiếu một chút dũng khí,

vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.

Miêu Miêu phát hiện hiệu trưởng Thẩm nghiêm túc thanh tao thế mà còn có một

mặt đáng yêu như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy rất tốt.

"Không sao, tôi dùng nước ấm là được rồi. Nhưng mà," cô ta đi đến vòi nước

trước, thử thử: "Có thể có nước ấm sao?"

"Có thể."

"Dao?" Miêu Miêu duỗi tay.

Thẩm Xuân Hàng thật cẩn thận đưa qua, giống như đang hoàn thành cuộc bàn

giao quan trọng liên quan đến tính mạng.

Khóe miệng Miêu Miêu nhếch lên, cầm dao, chặt trên thớt, sau đó khom lưng

vớt cá mè trên mặt đất lên.

Động tác điêu luyện vừa thấy đã biết là một tay già đời phong phú kinh nghiệm.

Thẩm Xuân Hàng cảm thấy mới lạ, không những không rời đi, còn ở lại làm trợ

thủ cho Miêu Miêu.

Phàm là những bước cần dính vào nước lạnh, anh ta đều sẽ cướp lấy, không cho

cô ấy chạm vào.

Cho nên, bỏ qua thân phận hiệu trưởng, học trò, làm thầy cho kẻ khác, anh ta

vẫn là một người đàn ông dịu dàng tận trong xương cốt.

"... Cái này phải rửa mấy lần?"

Miêu Miêu: "Chỉ cần rửa sạch bọt máu là được, còn kiểm tra lại vảy trên lưng

cá một chút, tôi sợ chưa được sạch lắm."

Thẩm Xuân Hàng làm theo, rất nhanh, thịt cá sạch sẽ không còn chút máu để

trên thớt.

"Em kiểm tra một chút đi, tôi có rửa sạch không."

Miêu Miêu lật xem bụng cá, lại sờ sờ lưng cá: "Ừ, rất sạch sẽ."

Người đàn ông giống như đã hoàn thành một chuyện lớn, thở phào một hơi.

Sau đó, Miêu Miêu bắt đầu trổ tài, mắt toàn bộ con cá thành lát, động tác không

chỉ dứt khoát, mà những lát cá cắt ra đều lớn nhỏ dày mỏng như nhau.

"Em từng học qua sao?" Thẩm Xuân Hàng tò mò.

"Nhìn nhiều rồi thử làm thì từ từ sẽ biết thôi."

Người đàn ông sờ sờ mũi, vẻ mặt ngập ngừng, nói trong lòng: Mình nhìn rồi,

cũng thử qua, sao lại không làm được?

"Hiệu trưởng Thẩm, bình thường ngài rất ít khi nấu cơm ở nhà à?" Miêu Miêu

căn cứ vào độ sạch sẽ của phòng bếp, tình trạng cũ mời của dụng cụ nhà bếp, rất

nhẹ nhàng đưa ra kết luận này.

Anh ta ho nhẹ một tiếng, cũng không biết là sặc khói dầu, hay do bản thân mình

xấu hổ.

"Cái đó... Chuyện trong trường học khá nhiều, ngày thường tôi cũng bận, cho

nên không có cơ hội..."

Miêu Miêu chỉ cười cười, cũng không vạch trần anh ta.

"Bây giờ tôi nên làm gì?" Trợ thủ thật ra cũng rất tích cực.

Miêu Miêu: "Có bột ngọt không?"

"Khiếm... Phấn?" Là phấn gì?
Bình Luận (0)
Comment