Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 429

Trên mặt Cổ Thanh và Trương Dương như xuất hiện một tia nghiêm trọng,

nhưng lại không có một chút nao núng, lùi bước nào.

"Giám đốc Thẩm, cô đưa ra một chủ ý đi?"

Ánh mắt chờ mong dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Loan.

Cô do dự trong nháy mắt, sau đó nở nụ cười: "Năm người chúng ta vừa đủ năm

ngày."

"?" Ý là gì?

"Đàm phán, chắc chắn phải đi. Nhưng đàm phán như thế nào, ai đi đàm phán, ra

bất cừ một quyết định nào cũng có thể dẫn đến một kết quả không giống nhau,

cũng có thể thành công, cũng có thể thất bại. Thà mỗi người đều có đất để phát

huy khả năng biểu diễn của mình còn hơn đánh liều một cơ hội này."

Mọi người càng nghe càng mơ hồ.

Thẩm Loan lại tiếp tục nói: "Vì thế, năm người chúng ta, mỗi người một ngày,

luân phiên tìm đến cửa Cạnh Lâm đàm phán."

"Mọi người đều đi?!"

"Có vấn đề gì sao?"

"Không có... chỉ là cảm thấy nếu như một người tìm đến thì có hơi yếu thế dễ bị

bắt nạt."

Thẩm Loan hỏi ngược lại: "Chúng ta kéo một đám đến lẽ nào sẽ không bị bặt

nạt?"

Sẽ bị!

Hơn nữa, nói không chừng càng thảm hơn.

Dù sao người ta có vệ sĩ áo đen hộ tống...

Miêu Miêu mím mím môi: "Năm người năm cơ hội, rủi ro sẽ được phân tán, tôi

cảm thấy ok."

Tưởng Thạc Khải nhún vai, bộ dạng không có ý kiến gì: "Tôi thế nào cũng ok."

Cuối cùng Cổ Thanh và Trương Dương cũng gật đầu.

Dựa theo kết quả rút thăm, người lên sân ngày đầu tiên chính là—Miêu Miêu

béo.

Sáng sớm, tám giờ mười lăm phút

Cao ốc Cạnh Lâm người đến người đi tạo ra cảnh tượng bận rộn.

"Thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?" Cô tiếp tân nở một nụ cười tiêu chuẩn.

Hôm nay Miêu Miêu mặc một bộ vest, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ trang

trọng, ngoại trừ khuôn mặt non nớt ra, những mặt khác đều giống như một viên

chức lão thành.

Nghe vậy khẽ mỉm cười, không cần quá xán lạn, nhìn qua có vẻ như đến bàn

công chuyện là được: "Xin chào, tôi họ Miêu, tôi muốn gặp giám đốc Trương

phòng kinh doanh."

"Xin hỏi cô có hẹn trước không?"

Miêu Miêu không thay đổi cảm xúc: "Không có. Nhưng mà, tôi có một dự án

muốn hợp tác, tin rằng quý công ty sẽ cảm thấy hứng thú."

Nhân viên tiếp tân vẫn chưa tỏ ra một chút khinh thường khi cô không có hẹn

trước, trái lại còn tỏ ra rất coi trọng.

Dù sao từ biểu hiện tư thái của Miêu Miêu ban nãy khiến người ta không dám

khinh thường, còn nữa, phòng kinh doanh vốn dĩ chính là nhịp cầu liên kết hợp

tác trong ngoài, không phải anh đến tìm tôi, thì cũng chính là tôi đến tìm anh,

tình huống giống như vậy thật sự rất bình thường.

Nếu Miêu Miêu mở miệng đã nói là tìm chủ tịch hay tổng giám đốc, không có

hẹn trước, vậy bên phía tiếp tân chắc chắn sẽ không cho vào.

Còn phòng kinh doanh thì là ngoại lệ.

"Được, xin cô chờ một lát, tôi lập tức liên hệ quản lý Trương."

Vừa nói vừa gọi điện thoại, năm giây sau —

"Xin chào giám đốc Trương, đây là bộ phận tiếp tân, có một cô họ Miêu tìm

ông... vâng, tôi hỏi một chút..." Sau đó che lại ống nghe, nhìn về phía Miêu

Miêu: "Xin hỏi cô là đại diện của công ty nào?"

Miêu Miêu suy nghĩ: "Tập đoàn Minh Đạt."

Cô tiếp tân nhắc lại y nguyên, chỉ nghe thấy một chuỗi câu trả lời "được", sau

đó cuộc đối thoại kết thúc.

"... Giám đốc Trương mời cô lên tầng năm nói chuyện."

Miêu Miêu hơi gật đầu: "Cảm ơn."

Tầng năm.

Cốc cốc cốc —

"Mời vào."

Miêu Miêu đẩy cửa bước vào, vòng qua tủ trưng bày, cuối cùng đứng thẳng

trước bàn làm việc, giọng nói mang theo ba phần ý cười: "Giám đốc Trương, rất

hân hạnh được gặp ông."

Trương Tuyền tầm bốn mươi tuổi, vóc dáng vừa phải, có một cái bụng bia

không nhỏ, vừa nhìn đã biết là thường tham gia các bữa tiệc uống nhiều bia

rượu.

Thấy Miêu Miêu cười, ông ta cũng rất vui vẻ cong khóe miệng, nhìn có đôi chút

hàm hậu.

Chẳng qua có thể ngồi lên vị trí này, lại là người được Từ Kinh Sinh trọng dụng,

làm sao có thể đôn hậu vô hại như vẻ bề ngoài được?

Đáy mắt người đàn ông thỉnh thoảng lóe lên làm Miêu Miêu không dám thả

lỏng cảnh giác.

"Cô Miêu đến đây tìm tôi có việc gì?"

"Tôi tìm ông bàn bạc chuyện làm ăn."

Trương Tuyền cũng không bắt chuyện, chỉ bình tĩnh nói: "Lúc nãy trong điện

thoại, cô nói cô đến từ tập đoàn Minh Đạt?"

"Đúng thế."

"Vậy thì thật là kỳ quái, công ty Cạnh Lâm chúng tôi và Minh Đạt hình như

chưa từng hợp tác."

Trái lại, còn bởi vì bất động sản Thiên Thủy nên trong một dự án nào đó còn có

quan hệ cạnh tranh nữa.

Quan hệ giữa hai công ty không đến mức đóng băng, nhưng cũng không hữu

hảo đến mức ngồi xuống bàn bạc chuyện hợp tác.

"Cô Miêu đây có phải là đến nhầm chỗ rồi không?"

Miêu Miêu mỉm cười, nói từng chữ một: "Hôm nay tôi cố ý đến tìm người phụ

trách phòng kinh doanh của bất động sản Cạnh Lâm, chẳng lẽ ông không phải?"

Trương Tuyền bật cười, giọng nói mang theo vài phần thâm ý sâu xa: "Riêng tôi

thật ra lại hơi tò mò cái gọi là "mối làm ăn" trong lời cô nói."

Nói xong, ngỏ ý mời Miêu Miêu ngồi xuống.

Xem dáng vẻ là định cho cô ấy cơ hội nói rõ ý đồ đến đây.

Cửa thứ nhất, gian nan thông qua.

Miêu Miêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại không dám hoàn toàn thả lỏng, trầm

ngâm trong chốc lát, sắp xếp xong từ ngữ mới tiếp tục nói: "Nghe nói đầu năm

2XXX quý công ty đã mua được lô đất số 0019 nằm trong trung tâm thành phố

Ninh, trước mắt còn nằm trong tình trạng đang đợi xây đựng..."

Ai ngờ, đối phương vừa nghe đến lô đất số 0019, vẻ mặt đã trầm xuống, trực

tiếp mở miệng ngắt lời: "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể nói

bừa. Cô Miêu có bằng chứng gì chứng minh mảnh đất số 0019 thuộc về Cạnh

Lâm?"

Miêu Miêu nhíu mày, quyền sử dụng đất thuộc tài sản vô hình của công ty, nhấn

mạnh là tài sản, không phải nợ nần, càng không phải là tai tiếng, tại sao dưới

tình trạng đã bị cô đâm thủng, mà Trương Tuyền vẫn không thừa nhận?

Chẳng lẽ chỉ là do "tài sản không để lộ"?

Một công ty bất động sản Cạnh Lâm to lớn như vậy đã có bản lĩnh giành được

đất, vậy thì cũng nên có thực lực bảo vệ.

Nếu như có thể dễ dàng bị chiếm đoạt, vậy thì Cạnh Lâm đã không phải là Cạnh

Lâm.

Suy xét tổng hợp nhiều phương diện, Trương Tuyền từ chối có nghĩa là không

thể dùng hai từ "khiêm tốn" để giải thích, ngược lại giống như đang cố tình che

giấu điều gì đó.

Che giấu cái gì đây?

Hoặc có thể nói rằng, ở lô đất này bất động sản Cạnh Lâm có điều gì đó mờ ám

không thể để lộ?

Trong đầu Miêu Miêu rối bời, vô cùng hỗn độn.

Mà Trương Tuyền đã trở giọng hạ lệnh tiễn khách.

"Giám đốc Trương, tôi biết lô đất đó chắc chắn thuộc về quý công ty! Ông yên

tâm, tôi sẽ không lỡ miệng truyền ra..."

"Đi đi đi! Mau đi! Cái gì mà có đất không đất, một chữ tôi cũng nghe không

hiểu!"

Miêu Miêu ỷ vào ưu thế hình thể của mình, miễn cưỡng đứng vững không bị

đẩy đi: "Tôi không biết ông vì lý do gì mà phủ nhận chuyện này, nhưng tôi có

thể đảm bảo với ông đây chắc chắn là một mối làm ăn không lỗ vốn, cho tôi

thêm hai phút nữa thôi..."

"Điên điên khùng khùng! Nói hươu nói vượn! Tiểu Triệu đâu —"

Một người đàn ông trẻ tuổi mở cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này sợ tới hãi hùng

khiếp vía: "Giám... đốc?"

Trương Tuyền giận tím mặt: "Mau! Đi gọi bảo vệ lại đây!"

Rất nhanh, hai người bảo vệ có mặt trong văn phòng, chỉ thấy giám đốc Trương

thở hổn hển như chó, còn người phụ nữ lại vẫn bình yên vô sự, miệng còn đang

nói huyên thuyên điều gì đó.

Trương Tuyền: "Đến đúng lúc lắm! Mau đưa cô ta ra ngoài cho tôi!"

Hai người bảo vệ lập tức hành động, một phải một trái đi đến bên cạnh Miêu

Miêu, ra vẻ ra tay.

Lại nghe thấy giọng người phụ nữ kêu ầm lên: "Ai dám chạm vào tôi hả?! Giám

đốc Trương, chuyện cần phải nói tôi cũng đã nói, chuyện này còn chưa xong

đâu." Sau đó quăng cho hai người bảo vệ một ánh mắt hình viên đạn: "Không

cần phải mời, bà đây tự đi được!"

Nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh ngang rời đi.

Nhìn dáng vẻ khí chất bá vương ngời ngời.

Trương Tuyền tức giận đến mức phải bám vào bàn: "Thật là, kỳ cục! Minh Đạt

khinh người quá đáng! Phái đại diện đến đây có tố chất kiểu gì không biết?!

Còn dã man hơn cả cướp!"

Thư ký đỡ ông ta ngồi lại trên ghế: "Giám đốc có sao không?"

Trương Tuyền xua tay, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, biểu cảm cứng đờ: "Không

được... tôi phải nói cho chủ tịch Từ..."

Miêu Miêu ra khỏi cao ốc Cạnh Lâm, lập tức đi sang đường bên kia, đi vào một

phòng trà phía đối diện.

Trong phòng, Cổ Thanh, Trương Dương và Tưởng Thạc Khải đang ngồi chơi

bài.

"Ông xã, anh ngốc à? Cậu ta là địa chủ, hai ta là cùng một ruộc, anh chặn em

làm gì?"

Trương Dương bộ dáng như đã nắm chắc thắng lợi trong tay: "Đừng nôn nóng,

tứ quý ba, nổ! Chạy không nổi rồi đúng không?"

Vương to vương bé ra hết rồi, bài trong tay ba người cũng không còn thừa nhiều

lắm, chiêu đó của cậu ta hoàn toàn là mạnh nhất.

Tưởng Khải Thạc vứt bốn lá bài tẩy còn sót lại trên tay ra, mí mắt cũng không

thèm nhúc nhích một chút, nhàn nhạt nói: "Tứ quý hai."

Trương Dương: "!" Tại sao anh ta còn có thể chặn?

Cổ Thanh đỡ trán: "Khoe đi! Cho anh thích khoe mẽ! Bây giờ thì hay chưa?"

"Khụ..." Trương Dương sờ mũi: "Lần sau anh sẽ giữ lại chút? Không tùy tiện

nữa, tuyệt đối không tùy tiện."

Cổ Thanh bĩu môi, hiển nhiên là không tin.

Hai cợ chồng phúng tiền, Tưởng Khải Thạc thu tiền vào túi, xếp bài lại, hỏi:

"Chơi nữa không?"

"Tiếp tục đê."

"Tôi muốn phục thù!"

Tưởng Khải Thạc vui vẻ, công việc này so với dọn gạch còn kiếm được nhiều

hơn: "Tới luôn."

Ngay khi ba người bắt đầu ván mới, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Miêu Miêu nổi

giận đùng đùng bước vào.

"Đáng ghét!"

Cô Thanh và Trương Dương liếc nhau, ánh mắt hơi trầm xuống.

Tưởng Thạc Khải xáo bài trong tay: "Tình hình thế nào?"

Miêu Miêu: "...Không thành công."

Cô ấy kể cụ thể tỉ mỉ không sót chi tiết nào: "...Tôi cảm thấy thái độ của Trương

Tuyền có vấn đề! Điều thứ nhất ông ta phủ nhận sự tồn tại của lô đất, thứ hai là

khi nhắc đến lại xù lông như sư tử, từ chối rất dứt khoát, quá thẳng thắn, thứ ba

theo lý thuyết hẳn là nên báo cáo lên cấp trên ra quyết định."

Trương Dương phân tích: "Phủ nhận nắm giữ mảnh đất đó thì có thể hiểu được,

dù sao thì chủ nhân chân chính của lô đất 0019 vẫn luôn là bí mật không truyền

ra ngoài. Nhưng mà dưới những suy luận xác đáng của cậu, vẫn cứ không thừa

nhận thì có chút kỳ quái."

Ví dụ như, một bên tích trữ hàng hóa, một bên đến hỏi giá, anh có thể không hài

lòng về giá cả, nhưng lại không thể nói rằng không có chỗ hàng hóa này.

Tưởng Khải Thạc: "Một giám đốc của phòng ban, trước khi bàn bạc giá cả đã tự

ý đưa ra quyết định, hoặc là không đủ kinh nghiệm, hoặc là... phía trên đã từng

có thái độ rõ ràng."

Cổ Thanh ngạc nhiên: "Ý của cậu là đối phương biết ý đồ của chúng ta, nên đã

chuẩn bị từ sớm?"

"Cũng có thể không chỉ có mình chúng ta." Miêu Miêu lẩm bẩm.

"?" Cổ Thanh nhíu mày.

"Cấp cao của Cạnh Lâm, hoặc nói chính xác hơn là chủ tịch của Cạnh Lâm

không muốn bán mảnh đất này, không đơn giản chỉ nhằm vào chúng ta, mà

nhằm vào cả những người mơ ước lô đất này."

Chỉ e là rất lâu trước kia, Từ Kính Sinh đã từng ra chỉ thị như thế, người phía

dưới ngay cả thông báo cũng bỏ qua, trực tiếp từ chối.

Sự trầm lặng tràn ngập căn phòng.

Trương Dương chép miệng: "Xem ra, nhiệm vụ lần này của chúng ta khó khăn

không nhỏ rồi..."

Cổ Thanh: "Ngày mai đến phiên ai?"

Tưởng Thạc Khải đứng dậy: "Tôi."

"Cậu định làm thế nào...?" Làm?

"Còn có việc bận, đi trước đây." Nói xong, rời đi như một cơn gió.

Phải gọi là vô cùng tiêu sái.

Cổ Thanh nhíu mày, nhỏ giọng oán giận: "Tên này cũng quá thất thường..."

Không có một chút ý thức tập thể gì cả.

Nhưng cô ấy lại xem nhẹ một điều rằng, nếu thật sự không có ý thức tập thể,

Tưởng Khải Thạc sẽ lãng phí thời gian xuất hiện ở đây sao?

Còn không bằng đến công trường chuyển hai viên gạch.

Trương Dương chọc chọc khuỷu tay cô ấy, ý bảo đừng tranh cãi.

Cô Thanh cũng không phải thật sự có điều không vừa ý to tát lắm, dù sao thì

đều cùng một nhóm, cô ấy cũng không muốn căng thẳng quan hệ, nhưng chính

là không nhịn được muốn trách móc.

Suy cho cùng thì cũng do tên Tưởng Thạc Khải này làm người quá kiêu ngạo.

Nhưng những người có mặt ở đây có ai là không kiêu ngạo?

Cố tình anh ta cứ giữ khư khư cái vẻ "mọi người đều say mình ta tỉnh", cao cao

tại thượng, trong mắt không chịu được một nửa hạt cát.

Bốc khói!

Trương Dương an ủi: "Nói không chừng ngày mai cậu ta sẽ có cách thì sao?"

Cố Thanh bĩu môi: "Anh thật sự xem cậu ta là thần à?"

Người đàn ông cười khổ, bà xã không thể chọc, chỉ có thể vuốt lông.

...

Tưởng Thạc Khải rời khỏi phòng trà, thuận tiện tính tiền ở quầy tiếp đón.

Tổng cộng tốn 168 tệ.

Chậc.

Anh ta liếm răng hàm, cmn lỗ vốn rồi!

Trong lòng ruột đau như cắt, động tác trả tiền lại không chần chừ. Ai bảo hôm

nay anh ta là người thắng cuộc, trong phạm vi có thể, đạo lý đối nhân xử thế

như thế nào anh ta vẫn hiểu được.

Tìm kiếm tiền lẻ, may mắn bên trong túi còn hai tờ một tệ, đủ để anh ta bắt một

chuyến xe bus.

Quay lại công trường đã là mười giờ sáng.

"Tiểu Tưởng, bắt lấy—" Nhân viên tạp vụ quăng đến một chiếc nón bảo hộ màu

đỏ, bên trong có một lớp bụi đất dày.

Anh ta cũng không ngần ngại đội lên đầu, rồi bắt đầu làm việc.

"Sao hôm nay cậu xin nghỉ thế? Đi thi à?"

"Vâng." Tưởng Thạc Khải không muốn nhiều lời.

Nhưng công nhân tạp vụ lại là kẻ lảm nhảm: "Cậu nói xem cậu cần gì phải làm

thế? Không làm sinh viên đại học, chạy đến đây chịu khổ, học hành giỏi rồi còn

để ý đến mấy đồng bạc lẻ này sao? Cậu xem mấy người nhân viên, viên chức

đó, có phải là mỗi ngày chỉ cần ăn mặc xinh đẹp snag trọng, tay cầm cà phê, ký

tên cái xoẹt trên giấy tờ là có thể có mấy trăm nghìn tệ, mấy triệu tệ một năm

rồi đúng không?"

Tốc độ dọn gạch của Tưởng Thạc Khải không chậm lại, trả lời: "Không đơn

giản như anh nghĩ đâu. Bọn họ cũng có áp lực, cũng cần phải trả giá lao động

mới có thể đạt được thành quả xứng đáng."

"Thật hay giả? Tôi thấy trên phim nhưng người đó cả nam lẫn nữ cầm ly cà phê

ngồi trong văn phòng cả ngày là đã có tiền..."

"Anh nghĩ nhiều rồi."

Công nhân tạp vụ nhếch miệng cười cười, ước lượng viên gạch đỏ trong tay:

"Mặc kệ thế nào, dù sao cũng nhẹ nhàng hơn công việc này của chúng ta."

"Mỗi người có suy nghĩ khác nhau."

"Tiểu Tưởng à, có phải là cậu chuyển gạch nhiều quá nên nghiện rồi phải

không?"

Tưởng Thạc Khải sững sờ: "Tôi cảm thấy không có gì là không tốt."

Công nhân tạp vụ trêu anh ta khờ.

Tưởng Thạc Khải nhìn vai, thái độ thản nhiên.

Trên đời này, người thông minh quá nhiều, anh ta thà ngốc một chút.

Mười hai giờ ba mươi, mấy người phụ nữ trung niên đẩy xe ăn lại đây, hét to:

"Ăn cơm —"

Công nhân tạp vụ co cẳng chạy nhanh đến, leo lên vị trí đầu tiên của đội ngũ

chờ cơm, sau đó vẫy tay gọi Tưởng Thạc Khải: "Tiểu Tưởng, mau lại đây

đứng." Nói xong, chừa ra vị trí trước mình.

"Tôi nói này Phó Tân Hoa, bộ dạng ân cần của mày sắp đuổi kịp chó Shiba của

Nhật rồi đấy."

"Nhìn bộ dạng nhe răng trợn mắt của nó, không biết còn tưởng rằng nó tranh

chỗ cho bạn gái đâu."

"Há há há... nó lấy đâu ra bạn gái? Cùng lắm thì chỉ có cái gì gay ý nhỉ?"

"Bạn gay!"

"Đúng vậy, bạn gay! Hay là mày và Tiểu Tưởng làm thành một đôi cũng được

đấy."

"Quan trọng là ai trên ai dưới chứ? Nếu không hai người đánh một trận, xem ai

lợi hại hơn người đó làm chồng."

Ban đầu chỉ là trêu chọc, càng về sau, những lời nói càng trở nên không ra sao.

Phó Tân Hoa tối sầm mặt mũi: "À mấy con miệng chó không phun được ngà

voi! Ông đây thẳng, là đàn ông đích thực biết chưa?!"

Lại nhìn Tưởng Thạc Khải, mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt bình tĩnh mặc lời bàn tán

đứng trong hàng ngũ.

Không thái độ.

"Tiểu Tưởng, cậu đừng nghe bọn họ nói linh tinh, một đám đàn ông mà lắm

mồm như đàn bà."

"Ừm."

"..."

Nhận cơm hộp xong, mọi người đều tự tìm chỗ ngồi xổm xuống ăn, Tưởng

Thạc Khải không có thói quen ăn uống như thế, kê hai viên gạch, ngồi lên trên

rồi mới bắt đầu động đũa.

Tốc độ và cơm không chậm so với Phó Tân Hoa, nhưng tướng ăn nhìn kiểu gì

cũng thấy nhã nhặn lịch sự.

Mọi người lại bắt đầu nhỏ giọng trêu chọc, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng

cười đùa.

Tưởng Thạc Khải trước sau mắt điếc tai ngơ.

Ăn cơm xong, anh ta thu hộp, cầm luôn cả của Phó Tân Hoa đem đi vứt.

Những người khác chỉ đặt tại chỗ cũ chờ những người phụ nữ tạp vụ kia đến

thu.

"Tiểu Tưởng, cảm ơn cậu, thật ra chỉ cần để lại chỗ đó là được, mọi người đều

như thế cả..."

Tưởng Thạc Khải vâng một tiếng, nhưng người phụ nữ biết, lần sau anh ta vẫn

làm như vậy.

"Haiz một cậu bé tốt như vậy tại sao lại trở thành kẻ dọn gạch chứ?"

Người phụ nữ lắc đầu, vẫn còn tiếc rẻ.

"Xùy— ra vẻ gì không biết?" Luôn có những kẻ không thích, muốn kiếm

chuyện.

Tất cả mọi người đều như vậy, cố tình Tưởng Thạc Khải lại khác người, cũng vì

vậy mà bị cô lập nhưng Tưởng Thạc Khải không để bụng.

Dù sao anh ta chỉ là công nhân thời vụ, là loại lấy tiền xong thì đi.

"Anh Hoa, thuốc là này, hút không?" Anh ta rút ra một điếu thuốc, đưa qua.

Phó Tân Hoa cười tủm tỉm nhận lấy: "Cảm ơn."

Tưởng Thạc Khải lại rút ra một điếu cho mình, so với kẻ nghiện thuốc như Phó

Tân Hoa, cách cầm thuốc của anh ta có chút mới mẻ, có vẻ đẹp tao nhã khó

lòng miêu tả —

"Anh Hoa, hỏi anh chuyện này."

"Ờ, cậu nói đi."

"Lão Trương có lai lịch thế nào vậy?"

"Ý cậu là sao?"

"Tôi không tin một thợ gạch mới tốt nghiệp cấp ba như anh ta có thể chủ thầu

một công trình lớn như thế này. "
Bình Luận (0)
Comment