Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 439

Sự khác thường của anh ta, nhẹ nhàng ngược kẻ xấuNăng lực

của Tưởng Thạc Khải rõ như ban ngày.Ngay cả Cổ Thanh luôn có thành kiến

với anh ta cũng phải thừa nhận điểm này.Thẩm Loan có hoả nhãn kim tinh càng

thấy rõ điều này."Trọng dụng người tài?" Anh ta nhẹ giọng xuy một cái: "Cô

thấy tôi như vậy giống một người "tài" sao?""Sao lại không giống?"Tưởng Thạc

Khải lại cứng họng.Vẻ mặt vặn vẹo trong chớp mắt, một cảm giác chưa từng có

trước đây tràn vào lồng ngực, đây là lần đầu tiên...Anh ta nhếch khóe miệng đầy

mỉa mai.Người thân chưa bao giờ coi trọng, bạn bè chưa bao giờ thừa nhận, bây

giờ lại nghe được điều này từ miệng của một người phụ nữ mới quen biết được

nửa năm, rõ ràng chính xác, vô cùng có thành ý.Tưởng Thạc Khải không biết

nên khóc hay nên cười.Thẩm Loan nhìn chằm chằm phía trước, vẫn chưa chú ý

tới sự biến hóa trên khuôn mặt của người đàn ông.Cho đến khi xe dừng lại trước

cửa bệnh viện, hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau.Thẩm Loan cảm thấy,

không cần nhiều lời chỉ cần thể hiện rõ điều mình muốn, mà đối phương là một

người thông minh, cô không cần giải thích nhiều.Tưởng Thạc Khải không biết

nên mở miệng thế nào, sau khi mở miệng nên nói gì cho nên tốt nhất cứ im lặng

là tốt nhất."Đến rồi."Anh ta đẩy cửa xuống xe.Thẩm Loan nghiêng đầu, hạ cửa

kính xe nhín thẳng vào đôi mắt nặng nề sâu thẳm của người đàn ông: "Anh suy

nghĩ cho kĩ, muộn nhất là vào tháng ba trong lễ tốt nghiệp cho tôi một câu trả

lời."Tháng ba...Lễ tốt nghiệp...Trong một khoảng khắc nào đó, Thẩm Loan hình

như thấy được sự không nỡ và quyến luyến, giống như qua hôm nay họ sẽ

không gặp lại nữa.Khi cô muốn nhìn kỹ hơn lại không có gì cả, như thể những

thứ trước đó chỉ là ảo tưởng và phỏng đoán của cô.Cậu thiếu niên bí ẩn...Thẩm

Loan bỗng nhiên nhớ tời lời đánh giá của Miêu Miêu về Tưởng Thạc Khải.Từ

ngày đầu tiên anh ta xuất hiện, sau đó liên tục đến trễ, lại nhiều lần bị các phần

tử không rõ vây ẩu ở sân trường, thậm chí cả người mẹ bị bệnh phải nằm viện

của anh ta...Tất cả những thứ liên quan đến anh ta đều như có một tấm vải che

kín, toàn bộ là bức tranh vô hình, không thể nhìn ra sự thật."Được." Cuối cùng,

Tưởng Thạc Khải gật đầu đồng ý.Thẩm Loan bỏ qua sự nghĩ ngờ trong lòng, nở

nụ cười vừa lòng.Cô nghĩ còn thời gian, Tưởng Thạc Khải không thể trốn

thoát!Nhưng trong tương lai không xa, cô sẽ bị sự ngây thơ, suy nghĩ ngao mạn

này vả sưng mặt..."Tôi vào đây." Tưởng Thạc Khải chỉ chỉ khu nằm viện phía

sau.Thẩm Loan gật đầu: "Gặp lại sau."Anh ta lại nói: "Năm mới vui vẻ.""Không

phải còn một tuần nữa sao?"Tưởng Thạc Khải nở một nụ cười, ý cười đập vào

mắt: "Nói trước cũng như nhau cả thôi."Thẩm Loan không nghĩ nhiều, đáp lại:

"Năm mới vui vẻ."Anh ta rất trịnh trọng nói lời cảm ơn: "... Đây là lần đầu tiên

tôi nhận được lời chúc mừng năm mới." Cũng là câu duy nhất.Tưởng Thạc Khải

xoay đi vào bệnh viện, Thẩm Loan lái xe rời đi.Một người một xe, càng lúc

càng xa giống như quỹ đạo vận mệnh, sau khi gặp nhau ắt sẽ đến lúc phải chia

ly.Có lẽ sẽ đoán được nhưng cũng có lúc không biết lúc nào sẽ chia ly....Một

tuần sau đó, các tổ khác lục tục hoàn thành dự án.Nhưng điều này không liên

quan gì đến Thẩm Loan.Bây giờ cô đang tiến hành những bước cuối cùng. "...

Giám đốc Thẩm Như đã rời khỏi đây ba tháng, bộ phận dự án đã thương lượng

xong xuôi, tất cả các case có hy vọng trong tương lại đều ở đây." Hôm nay Bạch

Vũ mặc một bộ tây trang màu be nhạt, rất tôn nên làn da trắng nõn của cô ta,

liếc mắt qua vô cùng rạng rỡ.Nhưng tiền đề là không đứng cùng một chỗ với

Thẩm Loan.Tuy cô ta trắng nhưng lại không trắng bằng Thẩm Loan, màu be

nhạt tôn da cô ta, nhưng cũng chỉ là "tôn" mà thôi, so với bộ tây trang màu xanh

lục sẫm của Thẩm Loan, sự tương phản mãnh liệt giữa be nhạt và lục sẫm đánh

mạnh vào thị giác người nhìn.Nếu so sánh, Bạch Vũ cũng chỉ coi như hợp quy

củ mà thôi.Đặc biệt khi hai người đứng cũng một chỗ, sự đối lập quá rõ

ràng.Vóc dáng Bạch Vũ không cao, nhưng eo thon chân dài, là "Tỉ lệ vàng",

trên phương diện thị giác cho người khác một loại ảo giác.Mà Thẩm Loan

không phải "ảo giác"như vậy, bởi vì cô vốn cao, lại còn gầy, sau hơn nửa năm

hồi phục cẩn thận và có ý thức tăng cân, tập thể dục đã sớm thoát khỏi tình

trạng suy dinh dưỡng về ngoại hình, hướng tới phát triển vẻ đẹp khỏe

mạnh.Thêm vào đó Quyền Hãn Đình đốc thúc tập luyện thể năng và thân thủ,

cho nên toàn thân toát ra sức sống và năng lượng khiến cho mỗi cử động của cô

đều vô cùng tao nhã."Khí chất" trong truyền thuyết ký diệu khó giải thích thấy

được rất rõ trên người cô.Bạch Vũ rũ mắt, cũng thu lại sự ghen tỵ đang cuồn

cuộn.Thẩm Loan nhìn thấy hết, rất có hứng thú cong môi, nhưng không nhắc

đến.Bạch Vũ: "Những thứ này là tài liệu của các dự án trong năm năm gần đây,

hơi nhiều."Đâu chỉ "hơi nhiều"?Trong góc tường ba tập tài liệu cao một mét đặt

cạnh nhau, không 500 thì cũng 300.Thẩm Loan nhìn theo ánh mắt của người

phụ nữ sau đó cười nhạt.Trong lòng Bạch Vũ hơi ngây ra, cô ta nghĩ Thẩm Loan

sẽ nhíu mày, sẽ lạnh mặt, tóm lại không phải cảm xúc tốt, nhưng không ngờ đến

thế mà cô lại cười... nhẹ nhàng thản nhiên như vậy?Không phải người này đầu

óc có vấn đề chứ? Cô ta thầm nghĩ."...Giám đốc Bạch?""Hả? Ngài có gì dặn

dò?" Bạch Vũ bỗng nhiên hoàn hồn."Không có gì dặn dò, chỉ muốn cô giúp một

chút việc nhỏ." Lúc Thẩm Loan nói chuyện vẫn giữ nguyên nụ cười.Người phụ

nữ xua tay, vẻ mặt sợ hãi: "Ngài nói như vậy quá khách sáo rồi. Làm cấp dưới,

đó là bổn phận của tôi, nên làm, chưa nói tới việc giúp hay không giúp."Thẩm

Loan vui vẻ gật gật đầu: "Nếu có nhiều nhân viên như cô, bầu không khí trong

bộ phận chúng ta sẽ tốt hơn."Mặt mày Bạch Vũ khẽ nhúc nhích, đè thấp giọng,

thử nói: "Giám đốc Thẩm không vừa lòng với không khí trong bộ phận

sao?"Một khi Thẩm Loan gật đầu, cô ta sẽ lập tức nói với những đồng nghiệp

ngoài kia: Sếp mới tới không thích chúng ta, nào là soi mói rồi bới lông tìm

vết.Sau đó thân thiện nhắc nhở mọi người nên cẩn thận một chút!Kể từ đó,

Thẩm Loan vốn không có duyên với người ta lại càng thảm hơn.Một giám đốc

bộ phận không được nhân viên hoan nghênh giống như một tướng quân bị binh

lính cô lập, dù kiến thức rộng rãi, đa mưu túc trí, nhưng không có người chịu

nghe chỉ huy thì sao có thể dùng năng lực của bản thân để chống thiên quân vạn

mã của địch chứ?Thẩm Loan có thể chiến đấu anh dũng, không sợ đao kiếm,

nhưng cô không phải một đứa ngốc ngây người chịu chết.Cho nên, cô phải nghĩ

cách thu phục đám cấp dưới này mới được.Còn vị giám đốc Bạch này...Nếu cô

ta tự nguyện tới cửa, nếu Thẩm Loan không lợi dụng thì có khác nào bỏ lỡ mất

cơ hội trời cho như thế này?"Tôi rất tò mò, sao giám đốc Bạch lại nghĩ tôi

không hài lòng với không khí trong bộ phận?" Thẩm Loan ôm cánh tay, khóe

miệng vẫn cười như cũ, không thấy một chút dấu hiệu tức giận nào.Bạch Vũ

tưởng cô đang kiểm tra năng lực hiểu lòng người của cô ta, lập tức tự tin ưỡn

ngực: "Phân tích ra.""Ồ?" Thẩm Loan tò mò.Bạch Vũ tự cho mình thông minh

bắt đầu phân tích, từ mấy câu nói của Thẩm Loan suy đoán ra cái gì rồi kết luận

như thế nào, cô ta nói rất tự tin, Thẩm Loan cũng nghe thật buồn cười.Có gì vui

hơn so với việc nhìn con khỉ nhảy nhót lung tung?Mấu chốt là đến bây giờ "con

khỉ" còn không biết bản thân mình là khỉ.Sau khi nghe xong, Thẩm Loan quyết

định bồi cô ta diễn, lập tức khen: "Tâm tư tỉ mỉ, logic rõ ràng, để giám đốc Bạch

làm cấp dưới của tôi thật sự là hành động lãng phí nhân tài."Trong lòng Bạch

Vũ hừ lạnh: Cô biết là được!Nhưng vẫn cười rất khiêm tốn, một câu rồi một câu

"Ngài quá khen", "Ngại không dám nhận".Ảnh hậu so chiêu, xem ai diễn thật

hơn, ai mê mẩn hơn.Cho đến tận bây giờ, Thẩm Loan nhìn thấu trò vặt vãnh này

của Bạch Vũ, Bạch Vũ lại vẫn coi cô như đứa ngốc mà đỗi đãi.Ai cao ai thấp,

vừa nhìn là hiểu.Đề tài quay lại chuyện "giúp đỡ" ngay từ đầu."Giám đốc Bạch

tích cực như vậy, tôi không khách sáo nữa." Thẩm Loan chỉ vào ba tập tài liều

trong góc: "Mấy thứ này tôi không thể vừa xem vừa phân tích hết, định lấy ngẫu

nhiên nhưng cũng không thể chọn ngẫu nhiên được, phải tiến hành phân loại và

phân tầng. Lấy 30 triệu làm điểm cắt, khoản đầu tư trên tiêu chuẩn này được

xếp vào một loại, và phần sau được phân vào loại khác.""Sau đó các tài liệu dự

án từ 30 trở lên phải phân tiếp một lần nữa, dựa theo các đối tác khác nhau, chia

làm hai loại trong và ngoài nước, trong nước lại chia thành khu vực Ninh Thành

và ngoài Ninh Thành.""Ồ, ngoài ra, đối với những công ty mà Minh Đạt hợp tác

ở Ninh Thành, tôi còn cần tài liệu liên quan cụ thể, với lại trong thời gian này

chị tôi không có ở đây, người làm phó như cô sẽ phải phụ trách, đoán là mấy

thứ này đều trong tay cô, chờ phân loại xong rồi đưa lại cho tôi."Thẩm Loan nói

một hơi xong, miệng hơi khô, cầm ly nước nhấp nhẹ một ngụm.Động tác thanh

tú và tao nhã nói không nên lời.Cả người Bạch Vũ ngây ngốc.Cô chỉ thấy miệng

Thẩm Loan đang không ngừng hoạt động, giống như không cần suy ngẫm, lời

nói tự buột miệng thốt ra.Hơn nữa dùng từ đơn giản, giải thích rõ ràng, dần tạo

nên một vòng tròn vô cùng logic."Giám đốc, Thẩm?" Luống cuống lại mờ

mịt."Đây chỉ là chuyện phân loại đơn giản, cô sẽ không nói với tôi cô không

làm được chứ?" Ý cười càng sâu.Mặt biến sắc còn nhanh hơn lật sách.Nụ cười

của Bạch Vũ cứng đờ, độ cong bên môi giữ nguyên, vô cùng xấu hổ."Có, có

thể..."Lại nở nụ cười, Thẩm Loan như một người lính không quân ngốc nghếch,

nhìn người phụ nữ cười tủm tỉm mở miệng: "Vậy là tốt rồi, vất vả cho cô."Bạch

Vũ ôm mấy tập tài liệu lên, vẻ mặt... sống không còn gì lưu luyến.Thẩm Loan

dạo một vòng văn phòng, đánh giá mọi ngóc ngách, cuối cùng vừa lòng gật gật

đầu: "Chất lượng đồ dùng không tồi..."Bạch Vũ quay lại bê nốt chồng tài liệu:

"..." Đmm!Giờ cơm trưa.Minh Đạt có nhà ăn nhân viên."Chị Bạch còn đang bận

hả? Đi ăn cơm đi."Bạch Vũ ngẩng đầu từ chồng giấy tờ, sắc mặt tiều tụy: "Tôi

chưa xong việc, mọi người cứ đi trước đi.""Ế? Đây không phải là hồ sơ của dự

án năm ngoái sao? Sao lại ở đây?"Bạch Vũ nở nụ cười miễn cưỡng, nhẹ giọng

trả lời: "Ừm, năm ngoái.""Bây giờ lấy ra làm gì?""Giám đốc Thẩm muốn xem,

bảo tôi phân loại.""Trời ạ... Chỗ này có tới mấy trăm loại, chị làm đến bao giờ?

Thật là quá đáng, nghĩ ai cũng nhàn hạ như cô ta chắc, muốn đổi đồ dùng là đổi,

muốn về sớm là tan làm hả?""Suỵt! Nói ít thôi, người ta vẫn ở trong văn phòng

đấy!""Ở thì ở, tôi cứ nói đấy, cô ta có thể làm gì tôi chứ?""Không sai, tôi thật sự

không thể làm gì cô." Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến."Giám,

giám đốc Thẩm?!"Thẩm Loan thấy mọi người như gặp đại địch, trong lòng lập

tức vừa lòng.Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, từ trước tời giờ cô đều giữ vững

quy tắc: Người lãnh đạo, không có uy thì không thể làm gì.Ý là làm dê đầu đàn

cũng chính là cấp trên, không có uy thì không thể dừng chân.Nhân viên nhìn cô

càng sợ hãi, càng kính sợ, Thẩm Loan càng thích.Cô hưởng thụ sự tôn sùng

tuyệt đối này.Giống như Quyền Hãn Đình, một ánh mắt đảo qua, cũng đủ khiến

các anh em cấo dưới không rét mà run.Quyền uy tuyệt đối mới có thể tạo thành

sự phục tùng tuyệt đối.Điểm này, Thẩm Loan trước giờ tin tưởng không chút

nghi ngờ.Tất nhiên cũng không cần thiết phải lúc nào cũng nghiêm mặt, dáng vẻ

lạnh lùng khó có thể tới gần, cô có thể thỉnh thoảng hiền lành, lúc này lúc khác,

mới có thể khiến cô "bình dị gần gũi" càng có giá trị.Quản vật chỉ cần ra ra vào

vào.Quản người lại phải lúc cứng lúc mềm.Đột nhiên Thẩm Loan xuất hiện

khiến khuôn mặt cô nhân viên đang nói xấu kia trắng bạch, xấu hổ cúi đầu, hận

không thể tìm cái khe đất chui vào."Nội quy nhân viên..." của Minh Đạt không

quy định cấp dưới không thể nói xấu cấp trên, cho nên tạm thời tôi không thể

đuổi cô..."Đuổi cô...Cô...Lời này vừa nói ra, khuôn mặt người nhân viên không

còn một giọt máu, cánh môi vài lần ngập ngừng muốn giải thích, nhưng lại bởi

vì đuối lý và chột dạ không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.Thẩm Loan cười

như không cười liếc Bạch Vũ một cái, tầm mắt dừng trên hồ sơ trước mặt cô ta:

"Nếu cô quan tâm giám đốc Bạch như vậy, vậy giúp cô ấy phân loại đi.""Không

cần! Một mình tôi làm được rồi." Bạch Vũ liên tục từ chối, ở góc mà Thẩm

Loan không nhìn thấy cho người nhân viên đang sắp khóc đến nơi kia một ánh

mắt trấn an.Đền lúc này, còn không quên thu phục lòng người?A, thật là một

nhân tài.Thẩm Loan cười lạnh, bên môi hiện lên sự mỉa mai.Bạch Vũ vội vàng

muốn giúp đối phương tìm cớ, tâm niệm vừa động: "Trên tay tiểu Quan còn một

dự án chưa làm xong, đang trong thời kỳ mấu chốt, mỗi ngày bận đến chân

không chạm đất, sợ là không rảnh để giúp đỡ.""Ờ? Là như thế sao?" Thẩm Loan

nhướng mày, hỏi người trong cuộc tiểu Quan.Người phụ nữ ngẩng đầu, trong

mắt một mảnh mờ mịt, đối diện với ánh mắt cổ vũ của Bạch Vũ, cô ta đần độn

gật đầu: "Vâng...""Vậy thế này đi, dự án trên tay cô giao cho người khác làm,

cô có thể yên tâm giúp giám đốc Bạch. Giao cho ai thì được đây?" Sau một lúc lâu, Thẩm Loan mở miệng: "Cô ấy bảo cô tới?"

Bạch Vũ: "... Không phải."

"Chuyện của mình thì không lo, còn để người khác tới nói tốt giúp?" Thẩm

Loan lạnh lùng nhếch môi: "Cô nói với cô ấy, muốn nói, tự mình tới."

Bạch Vũ chán nản rời đi.

Thẩm Loan bắt đầu lật xem tài liệu về dự án, đừng nói, việc phân loại thật sự

bớt đi không ít việc.

Trừ công việc bên Minh Đạt, Thẩm Loan còn bận rộn với chuyện tiệc rượu.

Tuy rằng giao cho đoàn đội chuyên nghiệp lên kế hoạch sắp xếp, nhưng cô vẫn

cần phải giám sát và nghiệm thu tỉ mỉ.

Tất cả đều đâu vào đấy mà làm, chớp mắt một cái đã đến đêm trước tiệc rượu,

Thẩm Loan phát thiệp mời, tất nhiên là lấy danh nghĩa của Minh Đạt và Cạnh

Lâm, chẳng qua ở cột người đứng ra tổ chức cô lại viết tên của mình.

Nhưng ngày thứ bảy đó, tiệc rượu vẫn không được tổ chức suôn sẻ.

Bởi vì, Từ Kính Sinh gặp tai nạn xe cộ.

Cạnh Lâm là nhân vật chính thứ hai của tiệc rượu, người đứng đầu không thể có

mặt, Minh Đạt cũng không có khả năng làm một mình, vì vậy, sau khi Thẩm

Loan nhận được tin tức, liền nhanh chóng sắp xếp đổi ngày.

Người mời quá nhiều, lại còn nhân vật khá lớn, cô không thể không xử lý cẩn

thận.

Cũng may, tin tức Từ Kính Sinh gặp tai nạn xe cộ rất nhanh đã bị truyền thông

tuôn ra, lại liên tưởng đến tiệc rượu của Minh Đạt kéo dài thời hạn, mọi người

tỏ vẻ đã hiểu và thông cảm.

Khi Thẩm Loan nói chuyện với mọi người, bên kia trái lại còn an ủi cô không ít.

Tóm lại, tiệc rượu tạm thời hủy bỏ, đợi khi Từ Kính Sinh xuất viện mới nhắc

lại, chắc cũng phải sang năm sau.

"... Tình hình hiện tại của tổng giám đốc Từ thế nào rồi?"

"Cô yên tâm, chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, bây giờ còn đang ở

bệnh viện."

"Vậy là tốt rồi, tôi tìm thời gian đến thăm được không?"

"Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Thẩm..."

Thẩm Loan cho rằng tiếp theo anh ta nên từ chối, không nghĩ tới ---

"Nếu cô có thể tới, tổng giám đốc Từ sẽ rất vui."

"Ừ. Nếu có việc cần liên hệ, tôi sẽ gọi lại."

"Tạm biệt."

Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Loan để điện thoại sang một bên, lòng thầm nói: Cái

tên quái gở Từ Kính Sinh này tìm được thư ký không tệ. Ít nhất ở phương diện

đạo lí đối nhân xử thế, thông thạo hơn Từ Kính Sinh nhiều.

Mọt buổi chiều đầy nắng.

Thẩm Loan xách theo giỏ trái cây, ôm một bó hoa cẩm chướng vừa mua ở cửa

hàng bán hoa, tìm tới phòng bệnh mà thư kí Lương cung cấp số phòng, gõ nhẹ

hai tiếng.

Không có phản ứng.

Gõ lại.

Vẫn không có phản ứng.

Cô suy nghĩ một chút, trực tiếp đẩy cửa vào.

Phòng bệnh rộng rãi sạch sẽ, TV còn mở, dừng lại ở kênh kinh tế tài chính, trên

giường đối diện lại không có một bóng người, chăn bông vẫn giữ trạng thái vén

lên.

Thẩm Loan để giỏ trái cây xuống, tìm được một cái bình rỗng, cắm những bông

hoa vừa mua vào.

Đột nhiên, ở cửa ra vào có tiếng động, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Từ Kính

Sinh ngồi ở trên xe lăn, mặc áo quần bệnh nhân sọc xanh trắng, ở xương gò má

có một vết xước đỏ tươi, bôi thuốc tím, càng thêm vẻ dữ tợn.

Y tá đẩy anh ta vào trong, bỗng dưng thấy phòng bệnh có người, hơi sững sờ.

Từ Kính Sinh lại không chút kinh ngạc, bình tĩnh mở miệng: "Cô đã đến rồi."

Chắc là thư kí Lương đã nói trước với anh ta.

"Ừ." Thẩm Loan tìm đúng khe hở, cắm cành cẩm chướng cuối cùng vào trong

bình.

Sau đó, đi tới chỗ anh ta.

Từ Kính Sinh cũng ra hiệu cho y tá đẩy anh ta vào, sau đó: "Ở đây không sao

rồi, cô đi ra ngoài trước đi."

Y tá ra khỏi phòng.

Thẩm Loan: "Bị thương ở chân?" Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua.

Vóc dáng 185cm của Từ Kính Sinh, tuy rằng không mập, nhưng ngồi ở trên xe

lăn vẫn có chút chật chội, không thể không co chân co tay lại, cảm giác đó...

Nói như thế nào nhỉ?

Giống như một con mèo trưởng thành bị mắc kẹt trong cái xe tập đi trẻ em, thấy

thế nào cũng buồn cười, còn hơi đáng yêu.

"Đùi phải." Anh ta nói.

Thẩm Loan: "Gãy xương?"

Từ Kính Sinh: "Không phải. Bị thương da thịt."

"Chỗ khác thì sao?"

"Mặt, eo."

Vậy cũng không tính là quá nghiêm trọng.

"Thời gian tiệc rượu tôi đã sửa lại, chờ anh khôi phục rồi nói, dự tính phải năm

sau."

"Ừ." Từ Kính Sinh nhìn giỏ cái cây được đóng gói đẹp mắt trong ngăn tủ: "Cô

mang tới?"

"Không thì sao?" Thẩm Loan vừa vào cửa đã phát hiện, phòng bệnh rất sạch sẽ,

nhưng cũng quá sạch sẽ rồi, cô không tin Từ Kính Sinh nằm viện nhiều ngày

như vậy lại không có ai tới thăm anh ta, tạm thời không nhắc đến người thân

bạn bè, dù là nhân viên của Cạnh Lâm cũng nên bày tỏ tâm ý.

Nhưng hiện thực lại là, trong phòng ngay cả hoa quả cũng không có. Đường

đường là tổng giám đốc Từ sẽ không kém đến như vậy, trừ khi, người ta mang

tới, anh ta lại vứt đi.

Từ Kính Sinh: "... Cảm ơn."

Thẩm Loan cũng không vạch trần, thứ đưa ra thì đã là của người khác, vứt hay

để lại thì tùy, tâm ý của cô đến là được.

"Bác sĩ có nói khi nào có thể xuất viện không?"

"Còn phải quan sát thêm mấy ngày."

"Ừ."

Từ Kính Sinh điều khiển xe lăn đến mép giường, duỗi tay lấy ly nước ở đầu

giường.

Thẩm Loan thấy thế, đưa cho anh ta.

Thử thử độ ấm, hơi lạnh bèn hỏi: "Muốn làm nóng nước không?"

"Ừ."

Thẩm Loan bĩu môi, hòa nước sôi vào khiến nước lập tức ấm lên, đưa qua:

"Không có chuyện gì khác, tôi liền đi trước, anh dưỡng thương cho tốt. Khi xác

định được thời gian tiệc rượu, tôi sẽ liên hệ với thư kí Lương."

"Cô chắc chắn A Linh sẽ đến?"

Đây không phải là lần đầu tiên Từ Kính Sinh nghi ngờ, Thẩm Loan thấy vẻ mặt

anh ta căng thẳng, hơi thở cũng trở nên nặng nề chậm rãi, không khó để nhìn ra

ảnh hưởng của hai chữ "Hạ Linh" với anh ta.

"Yên tâm."

...

Sắp tới cửa ải cuối năm, ông cụ Thẩm Tông Minh bên ngoài thì mang danh "tĩnh

dưỡng", thật ra không rõ hành tung, hành động bí ẩn cũng đã quay về.

Thẩm Loan dưới năm lần bảy lượt "chỉ bảo" của Thẩm Xuân Giang, không thể

không về sống ở nhà cũ.

26 tháng chạp, Thẩm Xuân Giang đi đầu "phong ấn", Minh Đạt mở ra hình thức

vận hành tốc độ thấp, các bộ phận bắt đầu sắp xếp ca làm của nhân viên.

Từ ngày 23 Thẩm Loan đã không còn đến phòng dự án, xử lý công việc phần

lớn đều tiến hành ở trên máy tính.

Không phải Bạch Vũ thích trạng thái "trong núi không hổ con khỉ xưng vương"

sao?

Thẩm Loan cho cô ta thỏa mãn.

Vì vậy, phó giám đốc Bạch rốt cuộc cũng có mấy ngày thoải mái.

Chuyện duy nhất không được hoàn mỹ có lẽ là Quan Hân Đồng. Trước đây

quan hệ của hai người tốt đến mức có thể ăn chung một món, bây giờ lại bắt đầu

cạnh tranh với nhau.

Mới đầu, Quan Hân Đồng làm không rõ ràng, Bạch Vũ lại quen tỏ vẻ bên ngoài,

che giấu rất tốt.

Sau đó trong cuộc họp tổng kết cuối năm, trong báo cáo kết quả hoạt động của

Quan Hân Động đột nhiên có thêm mấy đơn lớn, mà những đơn này lại cũng

xuất hiện trong báo cáo của Bạch Vũ.

Nói cách khác, trong hai người này có một người giả nhận công lao!

Nhưng mọi người đều biết, mấy đơn lớn này quả thực do Bạch Vũ đứng tên,

vậy sao Quan Hân Đồng lại làm như vậy?

Mọi người đều mắt nìn mũi, mũi nhìn tim, tư thế xem kịch vui.

Thẩm Loan cũng ở đó, thản nhiên quét qua hai người, không nói nhảm nhiều,

chỉ nói: "Có lời gì để nói không?"

Sắc mặt Bạch Vũ vô cùng khó coi, vô cùng đau đớn nhìn Quan Hân Đồng,

trong mắt không che giấu được vẻ thất vọng và ảm đạm.

Thấy dáng vẻ này, không ít người liền nghiêng về phía cô ta.

Dù sao, người đáng thương càng dễ đạt được sự đồng tình hơn.

Một người khác thì trái lại, nghiêm mặt mắt lạnh, bình tĩnh đến kỳ lạ.

Bạch Vũ: "Tôi không có gì để giải thích, những đơn này rốt cuộc là ai làm, mọi

người rõ như ban ngày!"

Sau khi Thẩm Loan nghe xong, không tỏ thái độ, đảo mắt qua nhìn Quan Hân

Đồng.

Người sau không nói gì cả, chỉ bước lên phía trước đưa một cái USB, đồng

nghiệp đang mở PPT nhận lấy, cắm vào cổng USB.

USB rất sạch sẽ, bên trong chỉ có một thư mục, nhấn mở, một lượng lớn tài liệu

nhảy ra, có thể nhìn thấy dự án mà hai người tranh chấp có độ khó lớn nhất, tất

nhiên hoa hồng cũng là cao nhất.

Tài liệu ghi lại chi tiết quá trình chuẩn bị của dự án trong giai đoạn đầu, từ

nghiên cứu thị trường, đến phân tích SWOT*, cuối cùng sửa lại hai lần, thậm

chí là ba lần trong các giai đoạn khác nhau.

*Phân tích SWOT: Là một trong 5 bước tạo thành chiến lược sản xuất kinh

doanh của một doanh nghiệp, tập hợp viết tắt của các từ tiếng Anh: Strengths

(Điểm mạnh), Weaknesses (Điểm yếu), Opportunities (Cơ hội) và Threats

(Thách thức).

Lướt xuống nữa, có thể nhìn nhìn thấy tình hình theo dõi của người phụ trách

sau khi dự án được hoàn thiện.

Khi nào, ở đâu, đã gặp ai, ghi lại thành một bảng biểu chi tiết

Có thể thấy được sự để tâm và nghiêm túc của người này.

Quan Hân Đồng: "Tôi không có gì để tranh cãi, chứng cứ sẽ nói rõ tất cả."

Chuyện đến giờ, hầu hết người khôn ngoan đều hiểu rõ.

Ánh mắt hoặc là đánh giá, hoặc là tò mò, hoặc là giễu cợt, hoặc là khinh thường

đều đồng loạt nhìn về phía Bạch Vũ, sắc mặt người sau trắng bệch, giả vờ

thương tâm thất vọng lúc trước đều bị hoảng sợ thay thế.

Làm thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, Quan Hiểu Đồng sẽ để lại một chiêu

như vậy!

Thẩm Loan: "Giám đốc Bạch còn có gì để nói không?"

Người phụ nữ giữ yên lặng, hoặc là nói, cô ta đã ngượng ngùng đến không biết

mở miệng như thế nào.

Cấp trên chiếm công lao của cấp dưới, tình huống này thật sự quá phổ biến ở

công sở.

Cấp trên thông minh biết xoa dịu cấp dưới, thỉnh thoảng hứa hẹn chỗ tốt.

Cấp dưới thông minh hoặc là mở một mắt nhắm một mắt, hoặc là chịu đựng

kiềm chế, chỉ chờ thời cơ, tốt nhất là một đòn mất mạng rồi giành lấy.

Nhưng tình huống của Quan Hiểu Đồng và Bạch Vũ có hơi đặc biệt.

Ngay từ đầu là Quan Hiểu Đồng là tự nguyện, thậm chí vì lấy lòng Bạch vũ,

chủ động đề nghị thực hiện dự án giúp cô ta.

Sau đó, vì Thẩm Loan gây khó dễ, Quan Hiểu Đồng đánh mất hoa hồng sắp tới

tay, ngược lại đẩy sự tức giận lên người Bạch Vũ, hai người bắt đầu âm thầm

phân cao thấp, mâu thuẫn ngày càng gay gắt mới có cảnh tượng hôm nay.

Giả nhận công lao, điểm này chắc chắn là tồn tại.

Nhưng mục đích của Quan Hiểu Đồng vốn dĩ không đơn giản, cộng thêm, ngay

từ đầu không vạch trần, bây giờ mới lôi chuyện cũ ra, nghi ngờ có trả thù ác ý.

Xử thế nào.

Mọi người vô tình hay cố ý đều nhìn về phía Thẩm Loan.

Đáng tiếc trên mặt cô vẫn chưa tỏ ra do dự hay rối rắm, bình tĩnh như cũ.

Cuối cùng, Bạch Vũ bị giáng chức, Quan Hân Đồng bị phạt tiền.

Xong việc, mọi người đều bàn tán, nói Bạch Vũ dối trá, mà Quan Hân Đồng thì

ngốc.

"Lúc trước Bạch Vũ vì năng lực làm việc mạnh mới được cất nhắc đi lên, không

nghĩ tới, vậy mà đều là công lao của tiểu Quan."

"Cô ta cũng quá biết giả vờ rồi, tôi không nhìn ra được một chút nào."

"Nhưng mà năng lực làm việc của tiểu Quan đúng là làm người khác lau mắt

nhìn, vừa đảm bảo được dự án riêng của mình, còn phải để ý bên Bạch Vũ, chậc

chậc... sắp bắt kịp nữ siêu nhân ròi."

"Theo tôi, tiểu Quan cũng ngốc. Bây giờ cô ấy vạch trần thì có lợi gì? Khoe

khoang tài năng không được bao lâu, không những không được gì tốt, còn bị

phạt nửa tháng tiền lương."

"Lời này của cô không đúng! Mặc dù bản chất là không có lợi lộc gì, nhưng nói

được ra, thoải mái trong lòng."

"Còn theo tôi, hai người này đều không phải là người thắng lớn nhất."

"?"

"Người thắng lớn nhất ở bên kia đấy!" Người phụ nữ bĩu môi với văn phòng

giám đốc, có điều ám chỉ.

Chiêu ấy của Thẩm Loan, không chỉ cho nhân viên nói xấu sau lưng cô một cái

ra oai phủ đầu, lại mượn lực đánh lực, dùng tay Quan Hiểu Đồng diệt cái kẻ gây

rối Bạch Vũ này.

Một mũi tên trúng hai con chim, còn không cần tự mình lên sân khấu, ung dung

thản nhiên làm trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

À...

Buồn cười là đến bây giờ còn có người cảm thấy cô là kẻ ngu.

Thẩm Loan về sống ở nhà cũ, có nhiều dịp gặp Dương Lam hơn.

Tuy rằng phần lớn thời gian cô đều ở trong phòng mình, nhưng xuống lầu ăn

cơm, đi dạo sẽ khó tránh khỏi việc găp phải.

Thẩm Loan có thể cảm nhận rõ ràng được sự thù địch của Dương Lam đối với

mình mạnh hơn bao giờ hết.

Thỉnh thoảng lại liếc cô với vẻ ác độc và lạnh lùng không nói nên lời, hiển

nhiên còn canh cánh trong lòng chuyện cô chiếm chức vị giám đốc dự án của

Thẩm Như, Thẩm Loan đã thấy sự hung ác trong ánh mắt đó rất nhiều lần.

Nhưng mà cô cũng không sợ.

Dương Lam kiếp trước bị kích thích còn điên cuồng hơn bây giờ nhiều, Thẩm

Loan còn sống được.

Chút bất mãn này là cái gì?

...

Sau bữa cơm trưa, Thẩm Loan bị ông cụ gọi vào phòng làm việc.

Lần thứ hai.

Lần đầu tiên cô khiêu vũ mãnh liệt với Quyền Hãn Đình ở tiệc rượu đầy năm,

ông cụ gọi cô đi vào, yêu cầu cô quyến rũ Quyền Hãn Đình, kéo lợi ích cho nhà

họ Thẩm.

Thẩm Loan đồng ý, xem như trao đổi, cô muốn vị trí tổng giám đốc công ty

quảng cáo Minh Á.

Hai người vui vẻ hợp tác.

Bây giờ trở lại chốn cũ, giao dịch trước đây lại thành công hoàn mỹ ---

Như mong muốn của ông cụ, cô rốt cuộc có quan hệ với Quyền Hãn Đình; đúng

như yêu cầu của Thẩm Loan, cô không chỉ làm tổng giám đốc của Minh Á, còn

âm thầm nạp người hữu dụng.

Cho nên, ai thông minh hơn?

Tạm thời không biết, cần thời gian chứng minh.

"Ông nội, ông tìm cháu?"

Thẩm Loan mặc một bộ áo quần bông màu vàng nhạt ở nhà, chiếc cằm nhọn vùi

vào cổ áo nhung, tóc dài xõa bên vai, làm khuôn mặt nhỏ nhắn nổi bật hơn.

Một đôi mắt trong suốt lúc này hơi thấp thỏm nhìn ông cụ, tràn ngập tôn trọng

và kính sợ.

Thẩm Tông Minh rất hài lòng với biểu hiện của cô.

Ông ta thích cảm giác làm người khác áp lực sau đó khống chết tất cả.

Không có ai chống lại, không có ai gian dối, càng không có ai dám chạy thoát

khỏi sự khống chế của ông ta.

"Ngồi đi." Ông cụ nở nụ cười hiền từ, giọng nói mềm mỏng.

Thẩm Loan ngồi xuống với áp lực gấp nhiều lần, đôi mắt rủ xuống, ngón tay

đan vào nhau, giống như đang dùng cách này để giảm bớt căng thẳng.

Thẩm Tông Minh lấy một hộp đựng trang sức từ trong ngăn kéo ra, không lớn,

thêu hoa màu đỏ lụa, có nét cổ kính.

"Đây là?" Mắt cô lộ vẻ dò hỏi.

"Quà năm mới."

Thẩm Loan lấy tới, mở ra, giây tiếp theo bỗng nhướng mày: "Ngọc bích?"

Bên trong hộp là một chiếc vòng tay ngọc lục bảo trong suốt, dù là chất liệu hay

là tay nghề đều khá đẹp mắt.

"Tháng trước ông được mời đến Kinh Bình tham gia một cuộc đấu giá nội bộ,

vốn tưởng rằng sẽ thất vọng ra về, không nghĩ tới cuối cùng lại đưa ra cái vòng

tay này, rất đáng giá."

Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, Thẩm Loan lại không dám nghe tùy tiện.

Đầu tiên, đấu giá nội bộ, chỉ có những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới

sưu tập mới nhận được lời mời, với những cuộc đấu giá này thường sẽ cho ra

bảo vật quý hiếm.

Tiếp theo, cái vòng tay này đến cuối mới được đưa ra, nói rõ đây là món đồ đấu

giá then chốt, chắc chắn có giá trị không nhỏ.

Cuối cùng, Thẩm Tông Minh vậy mà đưa món đồ quý giá này cho cô, có ý gì?

"Ông nội, thứ này quá quý giá, cháu không thể nhận!" Nói xong, giống như bị

phỏng, nhanh chóng trả về chỗ cũ.

"Ông đã nghe ba và chú út nói rồi, mấy ngày này cháu không chỉ thi đậu Khởi

Hàng, còn đóng góp to lớn cho dự án vịnh Thạch Tuyền này, sắp tốt nghiệp với

thành tích điểm tuyết đối. Cái nhà này, từ trước đến nay đều thưởng phạt rõ

ràng, cháu làm tốt lắm, lập công, vậy nên thưởng! Cho nên, cái vòng tay này là

phần thưởng của cháu."

Thẩm Loan chỉ có thể nhận lấy.

Nếu cô không nhầm, thì đây là đế vương lục, là cực phẩm trong ngọc bích, ít

nhất cũng phải bảy chữ số, thậm chí còn cao hơn!

Nếu ông ta dám đưa, Thẩm Loan tất nhiên cũng dám nhận.

Còn mục đích phía sau...

Người phụ nữ mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment