Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 45

Chương 40: Dịch Hoằng

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Loan vẫn còn chưa đến mức mất đi lý trí.

Cô biết rất rõ tình cảnh của mình bây giờ, muốn tiền không có tiền, muốn người cũng không có người, cô dựa vào đâu mà có thể tranh giành với Thẩm Khiêm, nhưng cô không có cách, không có nghĩa là người khác không có cách.

Sau khi Thẩm Khiêm đến Bắc Hải, phó tổng giám đốc của công ty con đã đích thân đến sân bay để tiếp đón.

Đối với dự án phát triển khu nghỉ dưỡng ven biển lần này, Bất Động Sản Thiên Thủy và một số công ty hợp tác đã thành lập một công ty mới ở Bắc Hải, bởi vì Thẩm Khiêm chiếm nhiều cổ phần nhất và là người dẫn đầu dự án, nên công ty mới tạm thời được liên kết với Thiên Thủy.

“Thẩm tổng.” Người đàn ông tiến lên, thái độ rất cung kính.
“A Huy, vất vả cho anh rồi, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Lưu Huy nhận lấy hành lý từ trong tay anh ta, đưa cho thư ký bên cạnh, sau đó cùng Thẩm Khiêm bước ra khỏi sảnh đến.

Mở cửa xe ra, hai người ngồi xuống.

Lưu Huy dặn dò người lái xe: “Đi thôi.”

Chiếc xe vững vàng chạy ra khỏi sân bay, Thẩm Khiêm đột nhiên mở miệng: “Anh nghĩ sao về việc thua thầu lần này?”

Lưu Huy trầm ngâm một lúc, “Tôi nghi ngờ công ty có nội gián tiết lộ giá khởi điểm.”

Người đàn ông “nội gián” nhíu mày, giọng điệu lãnh đạm, khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc thật sự bên trong.

Lưu Huy da đầu tê dại, cũng may tâm lý vẫn chưa suy sụp, rất nhanh đã khôi phục bình thường, “Nếu nhưl không phải đã sớm biết được giá khởi điểm mà chúng ta đưa ra, Hằng Dịch làm sao có thể vừa vặn chỉ thêm có hai trăm vạn được, thầy bói cũng không tính chuẩn được như vậy.”
Thẩm Khiêm cười khẽ, liếc mắt nhìn anh ta: “Vậy anh cảm thấy, nội gián là ai?”

Lưu Huy ánh mắt lộ ra trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: “Hồ sơ tham dự đấu thầu phải trải qua ba vòng, sau khi sửa đổi nhiều lần cuối cùng mới vòng định giá. Sau đó, phải một đoạn thời gian mới được chính thức trình bày, người kinh doanh phần lớn là lãnh đạo của công ty, chỉ cần chúng ta kiểm tra từng người một, việc tìm ra người đó sẽ không khó.”


“Được, chuyện này giao cho anh làm, trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy kết quả.”

Mí mắt của Lưu Huy giật giật, “Chuyện này.....”

“Có vấn đề?”

“Theo lý thuyết, tôi cũng đã xem qua hồ sơ tham dự đấu thầu, chuyện này rất quan trọng, sợ là tôi phải tránh hiềm nghi mới hợp lý.”

Thẩm Khiêm vỗ vỗ vai anh ta, cười thật sâu: “Tôi rất tin tưởng vào anh, A Huy, ngàn lần cũng đừng làm tôi thất vọng, biết chưa?”
Lưu Huy cười đồng ý, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, nhưng thực ra trong lòng anh ta lại rất loạn.

Khách sạn Marina, phòng tổng thống trên tầng cao nhất.

Ánh ban mai xuyên qua cửa sổ kiểu Pháp, chiếu lên một cặp nam nữ đang ôm nhau trên chiếc giường lớn kingsize.

Người phụ nữ đã tỉnh, tựa vào vai người đàn ông, ngoan ngoãn như một con chim non.

Chẳng bao lâu sau, người đàn ông cũng tỉnh.

“Dịch tổng, sao anh không ngủ thêm một chút nữa.”

“Tránh ra.”

“A Hoằng.....” Người phụ nữ khẽ nhếch đôi môi hồng hào lên, toát ra giọng điệu hờn dỗi, lúc này lại đang là buổi sáng, là thời điểm nhạy cảm nhất, là đàn ông chỉ sợ đều khó có thể ngăn cản loại hấp dẫn này.

Nhưng Dịch Hoằng lại không động đậy, nghiêm khắc nói: “Đừng bắt tôi nói lại lần hai.”

Người phụ nữ lạnh cả người, vội vàng rời khỏi vai ông ta, có chút ủy khuất chớp chớp mắt, nhưng cũng không được người đàn ông chăm sóc thêm một chút.

Dịch Hoằng ngồi dậy, chăn trượt xuống, để lộ ra l*иg ngực màu đồng, với những múi cơ bắp có kết cấu rõ ràng.

Sau khi mặc xong quần áo, ông ta lấy một tấm thẻ ngân hàng ra từ trong túi quần, ném lên người phụ nữ, bước chân cũng không dừng lại, nghênh ngang rời đi.

Người phụ nữ nhìn bóng lưng ông ta đã đi xa, một lúc sau mới nhàn nhạt thở dài, có chút mất mát.

Nhưng mà, ánh mắt vừa chạm đến chiếc thẻ ngân hàng màu vàng rực rỡ kia, trong lòng còn chưa kịp buồn bã đã lập tức tiêu tan, giờ chỉ còn lại vui vẻ.

Đàn ông dù tốt đến đâu cũng không bằng tiền.

Dịch Hoằng lái xe trên cầu cạn, vòng qua bùng binh và nhập vào đường Bến Thành.

Cảm giác nôn nao khiến đầu óc ông ta choáng váng, ông ta lại ngủ với một người phụ nữ, ông ta đã gần bốn mươi, nên giờ cũng không thể so được với trước kia được.

Tranh thủ lúc đèn đỏ, ông ta châm một điếu thuốc, hít mạnh hai hơi mới cảm thấy có tinh thần.

Bình Luận (0)
Comment