Cô ta từng thầm chê cười Thẩm Loan xuất thân từ trong bùn lắng mà lại tham
vọng cao xa, thần khiết không dơ bẩn, bày ra cái vẻ thanh cao. Bây giờ lại đổi
thành bản thân mình, Thẩm Như mới đáng thương nhận ra cô ta không làm tốt
bằng Thẩm Loan thậm chí còn cách rất xa.
Cốc cốc—
Bỗng dưng có tiếng gõ cửa truyền đến làm cả người cô ta cũng đờ, hơi thở
ngưng trệ.
Lúc này rồi còn ai sẽ đến?
Nghi đến một khả năng nào đó, cô ta như rơi vào trong hầm băng, tay lạnh toát.
"Mở cửa!" Giọng nói đàn ông thô kệch chứa đựng một chút mất kiên nhẫn, nói
năng không được rõ ràng, hiển nhiên là đã uống rượu vào.
Nghĩ đến sự điên cuồng của anh ta sau khi say rượu...
Thẩm Như cắn chặt rằng, nỗi sợ hãi như nhấn chìm cô ta.
"He he... cô cả, tôi biết cô đang ở bên trong, trốn tránh không chịu mở cửa."
Lời nói của người đàn ông như ma chú cứ quanh quẩn bên tai cô ta.
Trốn tránh không chịu mở cửa...
Trốn tránh không chịu mở...
Trốn tránh không....
Trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, người đàn ông như một con dã thú nhảy tót
vào, bổ nhào vào người phụ nữ ngã xõng xoài ra đất.
Cũng may có tấm thảm mềm mại làm đệm mới người mới không có mệnh hệ
gì.
Nhưng thật sự rất đau.
Thẩm Như còn kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng xoẹt, đồ ngủ bị người
đàn ông xé ra một cách thô bạo.
"Cảnh Ngạo! Anh làm cái gì vậy?!" Cô ta hét lên một tiếng, mờ hồ như sụp đổ.
"Xuỵt— đã như thế này rồi, còn chưa rõ ràng sao?" Tay anh ta đùa ác siết chặt.
Sự đau đớn làm sắc mặt Thẩm Như trắng bệch: "Anh, khốn nạn...."
Nhìn thấy bộ dạng bất lực của cô ta, trong mắt người đàn ông lướt qua một tia
thương tiếc, lực cánh tay cũng thuyên giảm đôi chút.
Nhưng lời nói vẫn thô tục như cũ: "Không phải cô hỏi tôi làm cái gì sao? Tôi
trực tiếp dùng tay, cô còn điều gì không vừa ý?"
"Cút ra—"
Sắc mặt người đàn ông lập tức trầm xuống, trong mắt hiện lên một sự không vui
rõ ràng: "Thử nói một chữ "cút" nữa xem?"
Ở ranh giới tỉnh quảng Đông, Thẩm Như là người đầu tiên dám nói chữ đó với
Cảnh gia anh ta.
Hơn nữa còn không chỉ là một lần.
"Cút." Thẩm Như nhìn anh ta, trong mắt có một tia kiêu ngạo, từ ngữ rõ ràng.
Ngay lập tức, chát—
Lực không hề nhỏ, giáng một cái bạt tai xuống, Thẩm Như bị trực tiếp tát nửa
mặt, tai ù đi, trong miệng cũng có nếm được vị máu tươi.
"Đồ tiện nhân, cho thể thể diện mà không cần!" Nói xong trừng phạt như địa
ngục.
Người đàn ông cười ác ý, ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn, không có bất cứ lòng
thương hoa tiếc ngọc nào, anh ta làm chủ, mọi chuyện đợi anh ta sung sướng
xong rồi nói tiếp.
Cơ thể người phụ nữ mềm mại và thơm mát, làn da ấm áp lại mịn màng, ánh
mắt sa vào tuyệt vọng, cũng nhau dệt lên một bức tranh ướt át, thối nát.
Cô ta khóc, anh ta cười.
Cô ta đau, anh ta thoải mái.
"Cô cả nhà họ Thẩm? Không phải cũng để tôi chơi từ đầu đến chân hay sao? Ha
ha ha..." Người đàn ông hưởng thụ sự phấn chấn khi chinh phục đánh dẹp,
giống như một vị tướng quân tư thế hiên ngang cưỡi ngựa phi nước đại.
Ánh sáng trong mắt Thẩm Như dần trở lên ảm đạm, dần dần không còn cảm
thấy những đau đớn trên cơ thể, giống như bị rút hết linh hồn.
Cô ta như biến thành hai người, người chịu khổ là cô ta, người dùng ánh mắt
thương xót đứng ngoài nhìn toàn bộ quá trình cũng là cô ta.
Bỗng dưng, Cảnh Ngạo hừ lạnh một tiếng, nhận thấy không chăm chú của cô ta.
"Cái vẻ muốn chết không muốn sống đó của cô bày ra cho ai xem? Hử?"
Bàn tay to lớn như móng heo nắm chặt chiếc cằm thanh tú của cô ta, ánh mắt
tàn nhẫn, vẻ mặt hung tợn.
Thẩm Như giật mình một cái, bỗng nhiên hoàn hồn.
Người đàn ông tiếp tục động tác, nhìn thấy trong mắt cô ta hiện lên một tầng
sương mù mỏng, chứa đựng một chút mờ mịt và khủng hoảng thì biết cô ta đã
chuẩn bị xong.