Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 463

"Đúng nhỉ, lúc trước giám đốc Thẩm Thẩm Như Thẩm còn ở đây, cũng chỉ có

một mình Lý Văn Cẩn..."

"Xuỵt! Đang bình thường mà cô nhắc đến Lý Văn Cẩn làm gì?!"

"Nói một chút mà thôi, liên quan gì chứ, dù sao người cũng đã vào tù rồi, nghe

nói phán quyết tám năm đấy! Quá dữ!"

"Không cho cô nhắc đến là bởi vì vụ án ấy đến bây giờ vẫn chưa rõ ràng. Chúng

ta chỉ biết tập đoàn bị liên quan đến chuyện trang sức phóng xạ, danh dự bị hao

tổn, lúc truy cứu nguyên nhân thì là do cấp cao tầng nhận hối lộ, mà đúng lúc

chuyện này xảy ra khi giám đốc Thẩm bị hội đồng quản trị gọi đến để điều tra,

nhưng kết quả lại là Lý Văn Cẩn bị bắt vào tù. Nói trong chuyện này không có

mờ ám, ai tin chứ?"

"Chẳng lẽ... Thư ký Lý là người gánh tội thay?! Thẩm Như cô ta..."

"Xuỵt! Đã nói cô câm miệng rồi!"

"Trời ạ... Đây là sổ nợ rối mù gì thế?"

"Chuyện này thì tính là gì? Tập đoàn còn có nhiều bí mật hơn thế đấy, chúng ta

cũng cũng chỉ có thể đoán bừa vậy thôi, thành thật làm quần chúng ăn dưa vậy."

*Quần chúng ăn dưa: chỉ những người đứng ngoài cuộc bàn luận, hóng hớt, bà

tám.

"Chuyện đó, tôi vẫn không hiểu lắm, tại sao Thẩm Loan lại dùng hai trợ lý?"

"Nói thế, sau chuyện của Thẩm Như kia kia, bên trên cũng không tin bất kì

người nào nữa, bao gồm vị này cô ba nhà họ Thẩm này của chúng ta. Trợ lý chỉ

là cách nói hoa mỹ thôi, trên thực tế chỉ là máy giám thị biết đi lại thôi, lúc nào

cũng có thể kiểm soát tình hình của Thẩm Loan, ngăn chặn không để sự cố như

trang sức phóng xạ lại xảy ra lần nữa. Bây giờ đã rõ chưa?"

"Thế cơ à!"

"..."

Sau khi tự giới thiệu ở khu vực văn phòng xong, Lý Phục và Miêu Miêu được

dẫn tới văn phòng Thẩm Loan.

Dựa theo các quá trình được quy định như lúc trước, Thẩm Loan phất tay: "Ra

ngoài cả đi."

Ánh mắt Miêu Miêu hơi lóe, ánh mắt vẫn luôn chú ý đến động tác của Lý Phục.

Trước khi đến Thẩm Loan đã dặn dò rồi, người này không thể không đề phòng.

Người đàn ông lại không nghiêng không lệch, chưa từng để lộ một chút cảm

xúc thật nào của mình.

Miêu Miêu biết rằng mình đã gặp người thạo nghề rồi, trong lòng đã bắt đầu

hoàn toàn đề phòng.

Ra khỏi văn phòng, đứng ở hành lang, Miêu Miêu chủ động mở miệng.

"Xin chào, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp, cùng phục vụ cho giám đốc

Thẩm."

Lý Phục hơi gật đầu, lời ít mà ý nhiều: "Rất vui vì được làm việc chung."

"Vừa rồi lúc tự giới thiệu tôi nghe thấy anh nói lúc trước từng làm việc tại một

chi nhánh của Minh Đạt ở Tương Bắc sao?"

"Ừ."

"Cũng là bộ phận dự án?"

Người đàn ông gật đầu.

Miêu Miêu mỉm cười: "Có thể mạo muội hỏi một câu là vị trí nào không?"

"Phó giám đốc."

"À?" Ra vẻ kinh ngạc: "Vị trí giám đốc, sao lại đến nơi này làm... Khụ... Xin

lỗi, tôi không có ý khác..."

Trên mặt Lý Phục không có chút tức giận nào vì bị xúc phạm, không nhanh

không chậm nói: "Không sao, Tương Bắc tất nhiên kém Ninh Thành, chi nhánh

cũng chênh lệch rất lớn với tổng bộ, tôi ở bên kia miễn cưỡng cũng chỉ làm

được phó giám đốc, tới tập đoàn có thể làm trợ lý giám đốc cũng là đãi ngộ rất

tốt rồi."

"Vậy sao?"

"Giống như vậy, thống đốc đứng đầu một vùng, có lẽ cũng không vẻ vang bằng

một thái giám không có phẩm cấp bên cạnh hoàng đế."

Miêu Miêu giật giật khóe miệng: Anh lấy thái giám để so sánh thì cũng đừng

kéo tôi vào chứ.

Phép tu từ là gì?

Vòng giao chiến thứ nhất, Miêu Miêu chủ động, Lý Phục bị động, không phân

thắng bại.

Hai người tìm được chỗ ngồi của từng người, ngay bên ngoài phòng làm việc

của giám đốc, hai bàn làm việc đặt một trái một phải.

Sau này, thì là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

Trong lúc đó, Quan Hân Đồng đưa tài liệu tới, Miêu Miêu giành phần chào hỏi

người trước Lý Phục, gương mặt tươi cười chào đón: "Phó giám đốc Quan."

"Thư kí Miêu, xin chào."

"Cô muốn đưa tài liệu cho giám đốc Thẩm sao?"

"Đúng vậy."

"Giao cho tôi là được."

"Vậy phiền cô rồi."

"Không cần khách sáo."

Miêu Miêu danh chính ngôn thuận gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nói

nhàn nhạt: "Mời vào."

Cô ấy đẩy cửa đi vào.

Trong lúc đó, Lý Phục vẫn luôn cúi đầu sửa sang lại bàn làm việc, tài liệu, văn

phòng phẩm, hồ sơ... phân loại sắp xếp gọn gàng.

Chỉ có thể nhìn thấy cái trán rộng cùng với gọng kính màu vàng của anh ta.

Chưa từng ngẩng đầu liếc Miêu Miêu một cái, giống như một người sống sờ sờ

đối với anh ta mà nói cũng không khác gì không khí.

"Tổng giám đốc Thẩm." Miêu Miêu đứng trước bàn làm việc, bỏ tài liệu xuống.

So với "giám đốc Thẩm", cô ấy vẫn quen gọi là "tổng giám đốc Thẩm" hơn.

Thẩm Loan buông bút trong tay xuống, ngửa ra sau, cười như không cười nhìn

cô ấy: "Thế nào?"

Miêu Miêu nhấp môi: "Thâm tàng bất lộ." (không để lộ tài năng).

"Làm sao thấy được?"

Nhớ tới khuôn mặt không gợn sóng kia của Lý Phục, cô ấy kể toàn bộ chi tiết

mà mình quan sát được nói cho Thẩm Loan nghe.

"... Tóm lại, là một thần nhân kiên trì."

"Xem ra, cô đánh giá anh ta rất cao."

"Tổng giám đốc Thẩm, trực giác của tôi luôn luôn rất chuẩn."

Thẩm Loan nhướng mày.

Hai tay Miêu Miêu chống bên mép bàn, nghiêng về phía trước, đè thấp giọng

nói: "Tôi cảm giác người này người không có ý tốt."

"Ừ, sau này để ý nhiều hơn một chút, nhưng cũng không cần quá mức đâu."

Thẩm Loan không phủ nhận hành vi Miêu Miêu dựa vào trực giác để phán

đoán.

Chỉ vì...

Cô cũng cảm thấy như vậy!

Mọi người đều nói trực giác sẽ gạt người, nhưng có đôi khi cũng chuẩn xác đến

đáng sợ.

Thẩm Loan thà tin là có.

...

Mặt trời chiều ngã về Tây, Thiệu An Hành mệt mỏi trở về.

"Ngũ gia?" Lăng Vân mới từ sân bắn đi vào thì đụng phải, dường như không

ngờ anh ta có thể trở về nhanh như vậy.

"Lão Lục đâu?"

"Gia ở trong phòng làm việc."

"Thật đúng lúc, các cậu cũng cùng đi."

Không kịp rửa mặt nghỉ ngơi sửa sang lại, Thiệu An Hành lập tức đến phòng

làm việc.

Sở Ngộ Giang cùng Lăng Vân liếc nhau, chạy nhanh đuổi theo.

Ngũ gia đã quen làm mấy nghiên cứu buồn tẻ, luôn rất chậm chạp, có thể làm

anh ta gấp gáp như vậy, nhất định là có chuyện lớn!

Rất nhanh, Hồ Chí Bắc cũng nhận được tin tức,vội vàng trở về.

Tập trung trong phòng làm việc.

Quyền Hãn Đình đi thẳng vào vấn đề: "Ngũ ca điều tra được cái gì?"

"Tin tức chuẩn xác, Ma Ba Tuần hạ lệnh giết thủ lĩnh Diêm Tẫn "Huyết Ngục",

toàn bộ thành viên Cá Mập hành động lần này đều bị đánh chết."

Huyết Ngục, là tổ chức sát thủ ngang hàng với Cá Mập.

So với tính chất tổ chức và quy chuẩn rõ ràng của Cá Mập, thành viên của

Huyết Ngục đủ hạng người, từ trẻ nhỏ đến người già, đều nói chuyện bằng năng

lực.

Mà phần lớn các thành viên đều tự nguyện gia nhập, tự do tiếp đơn, mà trong

khi vai trò của thủ lĩnh cũng chỉ là duy trì trật tự cơ bản.

Bởi vì tính tương thích và khả năng chịu đựng, kết cấu thành viên khá phức tạp,

nhưng cũng vô cùng hoàn thiện, thậm chí gồm các nhân tài đứng đầu bao quát

các lĩnh vực khác nhau.

Có thể nói, Cá Mập cùng Huyết Ngục cùng nhau chống đỡ một bầu trời riêng

trong giới sát thủ.

Tiệc vui chóng tàn, sáu năm trước, Cá Mập ra tay với Quyền Hãn Đình, An

Tuyển Hoàng giận dữ đã chèn ép Cá Mập vào bước đường cùng, bởi vậy thủ

lĩnh La Sát Bà cũng không rõ tung tích.

Đến lúc này, Cá Mập suy thoái, bố cục hai phe thống trị đã hoàn toàn bị phá vỡ.

"Huyết Ngục" phát triển lớn mạnh với tốc độ kinh người, chia cắt địa bàn và

thành quả thắng lợi của Cá Mập.

Theo sự lớn mạnh về quy mô, Huyết Ngục vốn là hình thức tổ chức tràn ngập

nguy cơ, rất cần một bộ quy tắc mới để thích nghi với bước chân trưởng thành

điên cuồng này.

Lúc này, một sát thủ chuyên nghiệp dũng cảm tên là "Diêm Tẫn" nổi lên, nhanh

nhẹn dứt khoát giải quyết thủ lĩnh ban đầu, được sự ủng hộ của mọi người để

trở thành lãnh đạo mới.

Gã tham khảo hình thức của Cá Mập, đầu tiên thống nhất biên chế của "Huyết

Ngục", dựa theo năng lực để phân chia địa vị, kể từ đó, tổ chức đã có giai tầng

rõ ràng.

Sau đó, thống nhất huấn luyện, thống nhất khảo hạch, dựa vào " Nhà Thất Sát "

căn cứ vào năng lực và biểu hiện của từng sát thủ để phân công nhiệm vụ.

Thành công có thưởng, tiền thưởng cũng không thấp; nếu như thất bại, cần phải

chấp nhận trừng phạt.
Bình Luận (0)
Comment