Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 478

Anh một miếng em một miếng, món bánh mì nướng ăn mất cả tiếng đồng hồ.

Quyền Hãn Đình tiếp tục làm việc, Thẩm Loan thì ngồi dựa vào một bên, bắt

đầu thu xếp vali.

Cô lấy trong vali ra một tập tài liệu, đưa cho Quyền Hãn Đình.

"Cái gì vậy?"

"Thỏa thuận chuyển nhượng công ty giá thấp."

"Nhà họ Diệp đưa cho?"

"Ừm."

Quyền Hãn Đình kéo cô ngồi lên đùi mình, Thẩm Loan quay đầu lại, đôi mắt

trong veo bình tĩnh nhìn người đàn ông, nhìn xuống hai tay đang nắm lấy

nnhau, thuận thế ngả người vào trong lòng anh.

Thẩm Loan nhắm mắt lại, giống như một chú mèo con lười biếng, dụi dụi tìm

một tư thế thoải mái. Cảm nhận lồng ngực phập phùng của người đàn ông, theo

tiếng hơi thở trầm ổn trên đỉnh đầu, từ trước đến nay trong lòng chưa từng có sự

yên lòng như vậy, giống như thuyền buồm sau khi trải qua cơn bão lớn, cuối

cùng cũng tìm thấy một bến cảng để nghỉ ngơi.

Trong tám ngày căng thẳng, sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Diệp đây là lần

đầu tiên cô cảm thấy mệt.

Cũng may, có người đàn ông này, có bến đỗ nghỉ ngơi.

Hoàng hôn dần buông xuống, chân trời ráng đỏ cuồn cuộn, trong phòng lại yên

tĩnh hiếm có, không tiếng lại thắng có tiếng.

Quyền Hãn Đình đưa tay ôm eo cô, một tay còn lại vuốt mái tóc đen mềm mại

như thác nước, dịu dàng hôn xuống má cô, trong mắt mờ mờ lướt qua một tia

đau lòng: "Vất vả lắm phải không?"

Người phụ nữ lưởi biếng mở mắt, hưởng thụ sự dịu dàng lúc này của người đàn

ông: "Vất vả thì có, nhưng cũng đáng."

"Ồ?"

"Anh xem tập tài liệu này đi."

Quyền Hãn Đình mở tập tài liệu ra, ngay lập tức, không thể không nhướng mày:

"Thư chuyển nhượng cổ phần của Dương Thông Thị Tần?"

Dương Thông Thị Tần, một trang web video mới nổi ở HongKong năm năm

trước, do Diệp Quân Hào người cầm lái Diệp Thị nắm cổ phần khống chế cá

nhân, phát triển rất tốt, thu nhập mỗi năm đều tăng đáng kể.

"Ông ta cũng thật hào phóng."

Thẩm Loan gật đầu, vốn dĩ cô không muốn trang web video này, mà là nhìn

đúng một công ty khác có đà phát triển không được tốt lắm, xác suất đàm phán

thành công với Diệp Quân Hào cũng lớn hơn một chút.

Không ngờ rằng ông ta trực tiếp bán Dương Thông.

Có thể thấy vô cùng có thành ý.

"Đây là thứ mà em gọi là "thu hoạch"?"

"Ừm, thế nào, không tồi chứ?"

Quyền Hãn Đình cười gật đầu, trả lại cho cô, Thẩm Loan không nhận: "Anh đưa

em làm gì?"

"Đồ của em không đưa cho em thì đưa cho ai?"

Thẩm Loan hơi ngây ra: "... Vẫn nên là anh cầm lấy đi."

"Sao vậy?"

"Lần này là em ra mặt thày nhà họ An, làm giúp anh, Diệp Quân Hào không

phải vì em mới hào phóng như thế, ông ta làm như vậy là muốn lấy lòng anh,

nịnh nọt nhà họ An. Anh từng thấy để đầy tớ nhận hối lộ bao giờ chưa? Đều là

biếu ông chủ lớn."

Đây là thứ dùng mặt mũi của nhà họ An, tình cảm nhà họ An mới có thể lấy

được, đúng là Thẩm Loan trông mà thèm, bởi vì cô sớm đã đang tìm trang web

video phù hợp, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cô không thể lấy làm của riêng.

Nếu không, tướng ăn cũng quá khó coi rồi.

Quyền Hãn Đình trực tiếp nhét thư chuyển nhượng vào trong lòng cô: "Bảo em

cầm lấy thì em cứ cầm đi, ở đâu ra mà nhiều lời như vậy?"

Thẩm Loan: "..."

"Đây là phần thưởng. Chuyện của nhà họ Diệp em làm rất tốt."

"Còn có thể như vậy sao?" Cô chớp mắt.

"Vậy... em nhận đó?"

"Tùy em."

Thẩm Loan ôm cổ người đàn ông, hôn chụt một cái vào môi anh, sau đó nhanh

chóng đẩy ra, ranh mãnh mỉm cười, lông mày cong cong.

"A Đình, cảm ơn anh..."

"Đồ ngốc! Đồ của anh chính là của em." Nói xong, mặt mày trầm xuống, bàn

tay ôm đang eo Thẩm Loan siết chặt hơn: "Một cái không đủ, thêm vài cái nữa."

Một chuyến đi HongKong, Thẩm Loan thu hoạch được "Dương Thông Tần Thị"

ngoài ý muốn.

Cô giao tay liền cho Cổ Thanh và Trương Dương, để bọn họ nhanh chóng tiếp

quản, thời gian thích hợp, sẽ đưa Dương Thông Thị Tần vào dưới danh nghĩa

của Khải Hàng.

Cổ Thanh: "Em cảm thấy giám đốc Thẩm đang vẽ một tấm bản đồ lớn."

Trương Dương gật đầu: "Anh đoán được rồi."

"Chồng ơi, anh nói sau này ngành công nghiệp giải trí có khi nào là thiên hạ của

Khải Hàng không?"

"Không phải không có khả năng này."

"Cũng phải, có giám đốc Thẩm ở đây, dường như mọi thứ đều có thể."

...

Thứ hai, Thẩm Loan đi làm bình thường.

Đi xa gần mười ngày, hoạt động của phòng dự án vẫn diễn ra bình thường.

Cho dù cô không ở đây, Miêu Miêu cũng luôn luôn để ý tới động hướng nhân

sự.

Kết quà, ngày thứ hai cô đi làm trở lại lại xảy ra một sơ suất không nhỏ.

Miêu Miêu: "Hải quan phát hiện ra một lô thuốc chưa chuẩn bị báo cáo trên tàu

chở hàng của chúng ta, bước đầu được xác định là... buôn lậu."

Biểu cảm của Thẩm Loan lạnh lùng, hai chữa "buôn lậu" này không phải là nói

không, có thể lớn hoặc có thể nhỏ.

"Tình huống cụ thế như thế nào?"

"Hiện giờ chúng ta cũng chưa rõ, vì tàu và nhân công trên tàu đều bị giữ lại để

tiếp nhận điều tra, vì thế bây giờ tin tức mà chúng ta có được vẫn là được báo

chí đưa tin."

Lý Phục bỗng dưng mở miệng: "Tôi từng xem ảnh trên báo chí, số thuốc buôn

lậu này đều có một điểm chung đó chính là thông qua một loạt các khâu như

chiết xuất và tinh chế, có thể tạo ra thành phần chủ yếu của thuốc gây ảo giác và

ma túy đá—Methamphetamine và cafein!"

Lông mày Thẩm Loan nhíu chặt.

Miêu Miêu thì lại hít vào một ngụm khí lạnh.

Đây không chỉ là buôn lậu, rất có khả năng còn liên quan đến ma túy?

"Xảy ra chuyện lớn như vậy sao còn không báo cáo lên bên trên, lại đến chỗ tôi

báo cáo?"

"Lúc mới đầu là báo cho bộ phận quan hệ công chúng nhưng bộ phận quan hệ

công chúng nói rằng chuyện còn đang trong quá trình điều tra, không khơi dậy

sự lên án của công chúng, vì thế không nằm trong phạm trù nghề nghiệp của

bọn họ, muốn quản cũng không quản nổi." Lý Phục ngừng lại trong nháy mắt,

đẩy gọng kính lên: "Dù sao sự việc này liên quan rất rộng, mặc dù bộ phận công

chúng không có năng lực giải quyết, nhưng đã báo cáo cho ban giám đốc."

"Còn về..."

Biểu cảm của Thẩm Loan lạnh nhạt: "Nói đi."

Lý Phục: "Còn về việc làm thế nào chuyển từ ban giám đốc đến chỗ cô thì tôi

cũng không rõ lắm. Có lẽ bên trên xem trọng năng lực của cô, cho rằng cô có

thể xử lý tốt chuyện này? Hoặc là nguyên nhân nào khác..."

Thẩm Loan nhếch môi, nở một nụ cười mỉa mai.

Đám lão già trong ban giám đốc này, ném chuyện khó nhằn này xuống đây

chẳng qua là muốn thông qua cô mượn tay Quyền Hãn Đình đi xử lý, không

mất chi phí, không rủi ro, thỏa đáng biết bao?

Xì—

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?

Bọn họ muốn mượn tay cô, được thôi, vậy thì Thẩm Loan sẽ không nói với

Quyền Hãn Đình.

Nhìn thấy mọi chuyện lên men, truyền thông lan truyền linh tinh, rốt cuộc ai sẽ

lo lắng hơn.

Miêu Miêu: "Bây giờ chuyện đã chuyển đến phòng dự án của chúng ta rồi,

vậy... nên làm thế nào?"

Thẩm Loan xòe hai tay nhún vai: "Chuyện vượt quá phạm vi năng lực, tôi cũng

không làm gì được, đợi đến khi hải quan điều tra ra kết quả đi, nếu như thật sự

không làm tin rằng bên trên cũng sẽ trả lại sự trong sạch cho Minh Đạt."

Ý là nói, vò đã mẻ lại sứt (mặc càm tự ti cho mình là người vô dụng).

Nếu như bình vỡ có chất lượng tốt, vậy thì chắc chắn sẽ không vỡ.

Nếu như vỡ rồi, ừm... đó cũng là đáng đời.

Miêu Miêu nuốt nước bọt: "Vì thế, chúng ta không cần làm gì hết?"

Đến cả Lý Phục cũng không kìm được nhìn Thẩm Loan một cái.

"Sai rồi." Cô nói một cách chính đáng: "Đây gọi là - yên lặng theo dõi thay đổi

của sự việc."

Miêu Miêu: "..."

Lý Phục: "..."

"Được rồi, chuyện này để qua một bên trước đã, dù sao ban giám đốc cũng

không gấp, chắc là cũng không có gì nghiêm trọng, chúng ta cũng không cần

phải tự mình dọa mình, làm việc như bình thường là được."

"... Vâng."
Bình Luận (0)
Comment