Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 487

Đối với lần "lên sân khấu phát biểu" này, mọi người đều biến thành nhà hành vi,

phân tích ý nghĩa tinh thần đằng sau động thái "đứng trên sân khấu không nói

chuyện" của Thẩm Loan mà không biết chán.

Đủ kiểu trả lời, đủ cách nhìn, tầng tầng lớp lớp.

Ban giám hiệu cũng không ngờ rằng bài phát biểu một sinh viên tốt nghiệp xuất

sắc có thể khuấy động bầu không khí ở hội trường trở lên náo nhiệt như vậy.

"Hiệu trưởng Thẩm, người đứng trên sân khấu là cháu gái của ngài nhỉ?"

Trong mắt Thẩm Xuân Hàng tràn đầy ý cười: "Ừm, con gái của anh trai tôi."

"Có phúc nha! Con cái nhà họ Thẩm quả nhiên là không phải bình thường."

"Lời này hơi quá rồi, không dám nhận, không dám nhân...." Trên miệng thì từ

chối, nhưng nụ cười trên mặt lại rõ ràng là như vậy.

"Ây ya, chồng ơi," Cổ Thanh đụng vào ngực Trương Dương: "Anh có cảm thấy,

giám đốc Thẩm vô cùng đẹp trai không!"

"Hừm? Có đẹp trai hơn anh không?"

"Xì, người ta đẹp trai hơn anh nhiều!" Tặng kèm một cái khinh khỉnh.

Khuôn mặt Trương Dương buồn rầu đau khổ: "Vợ à, em có người khác rồi..."

"Em nói cho anh biết, giám đốc Thẩm mà là con trai, em lập tức theo đuổi cô

ấy, anh có tin không?"

"Đừng quên bây giờ em đã là phụ nữ có chồng."

"Các mối quan hệ hôn nhân hiện đại đều có thể giải trừ, anh hiểu không?"

Biểu cảm của Trương Dương hơi nghiêm trọng, sau đó lại thờ phào một hơi:

"Cũng may giám đốc Thẩm là con gái..."

Cổ Thanh than nhẹ, dường như khá là nuối tiếc.

Ánh mắt của Trương Dương nhìn lên sân khấu lập tức thay đổi, đó là ánh mắt

sắc bén và xoi mói tình địch, nhưng hình như có một chút chua chua...

Miêu Miêu sớm đã biến thành một fan cứng nhỏ, hai tay đỡ cằm, hai mắt nhìn

chằm chằm lên sân khấu, nụ cười say mê, giống như một cô gái trẻ mơ mộng về

câu chuyện tình yêu.

Thẩm Xuân Hàng ngồi cách đó không xa bất chợt nhìn thoáng qua, trong lòng

lộp bộp một tiếng, cô bé này không phải đối với Thẩm Loan...

Đỡ trán!

Mai là thứ bảy, đợi Miêu Miêu đến chung cư, phải nhân cơ hội này khuyên bảo

cô ấy đàng hoàng một lần, dù sao Thẩm Loan cũng là thẳng, hơn nữa lại còn có

bạn trai rồi, tình yêu đơn phương đã định trước là không có kết quả...

Bài phát biểu kéo dài mười phút, Thẩm Loan không nói gì nhiều, ngược lại bên

dưới lao nhao càng náo nhiệt hơn.

Cuối cùng giành được một tràng vỗ tay vang dội như sấm.

"Cảm ơn." Cúi đầu, xuống sân khấu.

Miêu Miêu nhanh chóng đưa nước bóp vai, "Giám đốc Thẩm vất vả rồi!" Đôi

mắt đẩy bóng bóng màu hồng đó nhìn đến nỗi làm Thẩm Loan ngứa ngáy.

"Khụ... vẫn ổn, không vất vả."

"Chắc là chuẩn bị lâu rồi nhỉ? Sao lại không vất vả được?" Cô ấy biết Thẩm

Loan làm việc luôn hướng đến là đã tốt còn muốn tốt hơn, cố gắng đạt tới tốt

nhất, mọi người chỉ nhìn thấy sự hoàn mỹ của kết quả, nhưng lại không nghĩ

đến sự khó khăn gian khổ trong cả quá trình.

Thẩm Loan không biết làm thế nào: "Thật sự không chuẩn bị."

Miêu Miêu hơi ngây ra: "Vậy mà còn phát biểu hay như vậy..."

"Đây không phải là mọi người đã phát biểu sao? Không phải là tôi. Dù sao," Cô

ngừng lại một chút, lại than nhẹ một tiếng: "Đến bây giờ tôi cũng chưa nghĩ

xong sẽ phát biểu cái gì."

"..." Còn có thể làm thế này ư?

Trương Dương ở một bên nghe lén cũng ngạc nhiên đến ngơ ngác.

Trong lòng thầm nói: Nếu như Thẩm Loan là con trai thì thôi rồi? Tâm cơ này,

thủ đoạn này, vô cùng không xoàng này, không có một người con gái nào có thể

chống lại được.

Tham gia lễ tốt nghiệp xong, lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp, khoảng thởi

gian này ở Khởi Hàng cơ bản là có thể đặt một dấu chấm.

Thời gian tiếp xúc với giữa bạn học cùng lớp cũng không dài, bình thường mỗi

người lại có một vòng kết riêng nối nhỏ nhỏ, vì thế cũng chẳng nói gì đến

chuyện tình cảm, lúc chia tay chỉ nói mấy lời chúc phúc lẫn nhau, không hề có

lưu luyến không nỡ.

Thẩm Loan: "Tưởng Thạc Khải đâu?"

Miêu Miêu lắc đầu: "Tìm khắp nơi rồi nhưng không nhìn thấy cậu ta đâu."

Trương Dương: "Tôi cũng tìm rồi."

Cổ Thanh chau mày: "Mau gọi điện thoại cho cậu ta đi."

"... Tắt máy."

"Không phải cậu ta sẽ không đến chứ? Đi học đi muộn thì cũng thôi đi, đến cả

lễ tốt nghiệp cũng đến muộn, đây đúng là..." Không còn gì để nói.

Trương Dương và Cổ Thanh mua vé máy bay chuyến chiều nay về Bắc Hải,

chắc cũng phải đến sân bay trước.

"Được rồi, chuyện này hai người không cần quan tâm, lộ trình sắp xếp thế nào

thì cứ thế mà làm, tôi sẽ đi tìm cậu ta." Thẩm Loan giải quyết một cách dứt

khoát.

Ăn cơm trưa trong căng tin của trường xong, Trương Dương và Cổ Thanh xuất

phát đi đến sân bay, Thẩm Loan và Miêu Miêu thì đi tìm Tưởng Thạc Khải.

"Đến nhà cậu ta trước xem thế nào."

Thẩm Loan nhướn mày: "Cô biết địa chỉ cụ thể?"

Miêu Miêu gật đầu, hai người sóng vai đi khỏi cửa thang máy, tìm vị trí đỗ xe

của mình: "Lần trước có đưa cậu ta về một lần."

Thẩm Loan: "Cô đi phía trước, tôi sẽ đi theo sau."

Một chiếc Maserati đi theo sau một chiếc Volkswagen đi đến ngôi làng nghèo

nhất ở Ninh Thành.

Ngõ nhỏ chật hẹp, tường xập xệ lớp sơn bong tróc, khắp nơi đều là quảng cảo

bệnh vẩy nến.

Hai bên dường dùng dây sắt rào lại, quần áo, quần cộc, ga trải giường được phơi

thưa thớt.

Đi qua ngõ nhỏ, đi vào bên trong thêm khoảng hai trăm mét, hai người dừng lại

trước một cánh cửa sắt.

Miêu Miêu gõ cửa, bang bang bang—

"Tưởng Thạc Khải?! Cậu có nhà không?"

Trọn vẹn hai phút, bên trong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Bỗng dưng, nhà bên cạnh mở cửa ra, người đàn ông trung niên thò đầu ra—

"Mấy người là ai vậy? Giữa trưa thế này gõ cái gì mà gõ, cơn ngái ngủ cũng bị

gõ mất rồi." Vừa nói, vừa ngáp một cái.

Miêu Miêu: "Đại ca, cho hỏi một chút là người trong nhà này có ở nhà không?"

Được một cô gái trẻ tuổi gọi là đại ca, người đàn ông trung niên đắc ý trong

lòng, giọng điệu cũng không tồi tệ như vậy nữa.

"Cô nói nhà họ Tưởng này sao?"

"Đúng vậy! Họ Tưởng."

"Hai cô chắc là tìm tiểu Khải?"

Miêu Miêu gật đầu liên tục: "Vâng, cậu ấy tên là Tưởng Thạc Khải."

"Vậy thì đúng rồi, đúng là nhà này rồi, nhưng bọn họ đã rất lâu rồi quay về ở

rồi."

"Không quay về?!"

"Đúng vậy." Người đàn ông trung niên gật đầu: "Tiểu lưu manh giống như bọn

họ cơ bản là đều tung bay ở ngoài, ở mấy chỗ như quán bar, KTV, những chỗ có

thể qua đêm, lúc thức dậy vẫn có thể chơi tiếp, là tôi tôi cũng không trở về."
Bình Luận (0)
Comment