Thẩm Xuân Hàng có thể đoán được là vì người đó ở ngay bên cạnh anh ta, thậm
chí giao tình giữa hai người không ít, hơn nữa anh ta có một mức độ hiểu biết
nhất định với tính khí tính cách và phong cách làm việc của người đó, vì thế anh
ta mới có thể dựa vào đó đưa ra phán đoán.
Nhưng Thẩm Loan thì sao?
Cô có được những manh mối đó từ đâu? Rồi tìm được từ căn cứ nào?"
Tóm lại không thể chỉ dựa vào suy đoán linh tinh, hoặc là nhờ vào trực giác, thứ
gọi giác quan thứ sáu, lơ lửng không cố định, lại huyễn hoặc khó hiểu.
Bỗng dưng Thẩm Xuân Hàng cảm thấy rất tò mò...
Thẩm Loan nhướn mày: "Chú ba đang kiểm tra cháu sao?"
"Không phải. Là thỉnh giáo."
Thẩm Loan khoát khoát tay, không đảm đương nổi hai chữ này, nhưng có một
số chuyện nhất định phải để Thẩm Xuân Hàng biết...
"Đánh hội đồng?" Nghe xong, Thẩm Xuân Hàng kinh ngạc hô lên một tiếng,
dường như không dám tin rằng những chuyện như thế này lại xuất hiện trong
khuôn viên trường do anh ta quản lý.
Thẩm Loan: "Cháu và Miêu Miêu nhìn thấy không chỉ có một lần, rồi còn cả
những lúc mà bọn cháu không nhìn thấy? Có khả năng cậu ta bị đánh còn thảm
hơn, bị thương càng nghiêm trọng hơn."
Lần đầu tiên Thẩm Xuân Hàng nhận ra, hóa ra trường học tường đồng vách sắt,
vững như thành đồng trong mắt anh ta, ở những không khuất không nhìn thấy
được vẫn còn tồn tại nhiều sự tối tăm, dơ bẩn như vậy, nhìn thấy mà giật mình
như vậy!
"Dù sao cũng cùng ở trong một nhóm, Tưởng Thạc Khải lại không nói gì hết
nên cháu đã cho người đi điều tra đám lưu manh thường xuyên chặn đánh cậu
ta, phát hiện ra hóa ra bọn họ do người khác chỉ thị, mà người này lại ở ngay
trong học viện Khởi Hàng, là người trong ban giám hiệu trường, còn là chuyên
gia giáo dục, giáo sư nổi tiếng toàn quốc."
Thẩm Xuân Hàng than nhẹ một tiếng: "Chú tưởng rằng lão tính cách Hạ chỉ là
có hơi kích động một chút, không ngờ rằng ông ấy lại làm ra những chuyện như
vậy."
Thuê người đánh người, học sinh ẩu đả, dùng quyền trục lợi, thay xà đổi cột.
"Cháu đoán người làm lộ đề cương cũng là ông ta?" Thẩm Loan ung dung mở
miệng.
Trước kỳ thi tuyển sinh, kỳ ôn tập, trên một diễn đàn nào đó trên mạng đã rao
bán đề cương câu hỏi cho kỳ thi tuyển sinh của học viện Khởi Hàng một cách
trắng trợn, lúc đó Thẩm Loan còn đặc biệt gọi điện cho Thẩm Xuân Hàng để
hỏi, không ngờ rằng lại đem chuyện này vạch trần ra ngoài ánh sáng.
Từ sau lúc đó, Thẩm Xuân Hàng quyết đoán ra tay can thiệp, dứt khoát công bố
nội dung đề cương trên trang web của trường, để đảm bảo tính công bằng của
kỳ thi.
Những chuyện này anh ta đều xử lý rất tốt, có thể nói là nhanh, chuẩn, mạnh, dư
luận còn chưa kịp lên men, anh ta đã dẹp xong mọi chuyện.
Nhưng có một điểm lại bị mọi người không để ý.
Đó là người làm lộ đề cương là ai? Bắt được hay chưa?
Thẩm Xuân Hàng không nhắc tới một lời nào.
Thẩm Loan không cần nghĩ cũng biết, thân phận của người đó nhất định không
phải bình thường, để lộ ra ông ta, thậm chí có thể làm cho cả Khởi Hàng phải
xấu hổ.
Mà người có địa vị như vậy, tuyệt đối không phải một giáo sư hoặc chủ nhiệm
nhỏ bé, ít nhất cũng nên là cùng thế hệ với Thẩm Xuân Hàng, thậm chí là
trưởng bối.
"Lão Hạ, ông ấy... học thuật của ông ấy rất giỏi, nhưng cuộc sống lại là một mớ
hỗn độn. Khi đề cương bị lộ ra ngoài, chú đã khuyên bảo ông ấy, đừng làm
những chuyện trái pháp luật, phạm tội, bí quá hóa liều nữa, lúc đó còn đồng ý
êm đẹp, nhưng vừa quay đầu..." Trong mắt Thẩm Xuân Hàng có sự thất vọng rất
rõ ràng.
Hạ Tử Minh, ông hồ đồ quá!
Thẩm Loan cầm tập hồ sơ trước mặt lên, khuôn mặt hiện lên sự trầm tư, nếu
như hai chuyện "Tưởng Thạc Khải bị đánh hội đồng" và "giả mạo đi nhận bằng
tốt nghiệp" có liên quan với nhau, vậy thì...
Biểu cảm của người con gái hơi lạnh lại: "Cái người "Tưởng Thạc Khải" này có
liên quan gì đến ngài Hạ đó?"
"Chắc là con trai của ông ấy."
"Họ Tưởng?"
"Hạ Tử Minh ly dị sớm, con cái đi theo mẹ, được hơn nữa năm thì đổi họ."
Vậy thì mọi thứ đều thông suốt rồi.
Hạ Tử Minh vì muốn để con trai lấy được bằng tốt nghiệp của học viện Khởi
Hàng nên đã tìm một "Tưởng Thạc Khải" cùng tên cùng họ, có thành tích học
tập xuất sắc đi học hộ con trai ông ta...
Mà bên phía kho lưu trữ hồ sơ, Hạ Tử Minh chỉ cần đánh tiếng trước một câu, là
có thể thần không biết quỷ không hay tráo đổi hồ sơ của hai người cho nhau.
Thẩm Loan: "Nếu như chú muốn cắt bỏ hoàn toàn khối u ác tính Hạ Tử Minh
này, cháu đề xuất nên bắt đầu từ phòng bảo vệ và kho lưu trữ hồ sơ, chắc là có
thể tìm được không ít nhân chứng."
Thẩm Xuân Hàng như đang suy nghĩ gì đó.
"Chuyện này cháu không lo được, cháu xin phép đi trước một bước."
"Khoan đã!" Anh ta mở miệng giữ người lại.
Thẩm Loan quay đầu lại, ánh mặt trời chiều chiếu lên khuôn mặt cô, giống như
được tắm trong ánh nắng vàng rọi, khuôn mặt lãnh đạm cũng trở lên dịu dàng
hơn: "Chú ba, còn chuyện gì khác không ạ?"
Thẩm Xuân Hàng trì hoãn trong nháy mắt, lắc đầu: "Hết rồi. Chú đã nể quá hóa
hỏng, sai một lần không thể có thêm lần thứ hai thứ ba nữa."
Cô mỉm cười: "Cháu tin là chú có thể giải quyết mọi chuyện một cách tốt nhất."
Người đàn ông cũng cười theo.
....
Truy tìm nguyên nhân hậu quả, Thẩm Loan còn có thể nhờ vào đầu óc, dựa vào
logic và suy luận.
Nhưng kiểu tìm người như mò kim đáy bể này, cô thật sự không có cách gì.
Cũng may, có Quyền Hãn Đình.
Đối với Lục gia mà nói, mấy chuyện giết người cướp của cũng nhẹ nhàng dễ
dàng, vậy thì chuyện tìm người càng không đáng nhắc đến.
"Giết người... cướp của?" Sở Ngộ Giang nuốt nuốt nước bọt, thật lòng bái phục
với cách nói này của cô.
Cũng chỉ có Thẩm Loan mới dám mở miệng nói thẳng như vậy, đổi thành người
khác thử xem? Mỗi giây mỗi phút đều khiến người đó phải biết vì sao hoa lại đỏ
như vậy.
Thẩm Loan nhắc nhở: "Đó không phải trọng điểm."
"... Ồ."
"Mất khoảng chừng bao lâu?" Nhớ lại lần tụ tập năm ngoái, lúc ra về trong mắt
Tưởng Thạc Khải dường như có một sự do dự và phức tạp lờ mờ như có như
không, cùng với ẩn giấu sự lưu luyến không nỡ bị kìm nén đến cực điểm, ngay
lập tức Thẩm Loan có một dự cảm không tốt.
Cô sợ rằng chỉ cần chậm một chút, Tưởng Thạc Khải cũng sẽ không đợi được.
Sở Ngộ Giang dựa theo dự tính thận trọng nhất trong lòng: "Một ngày."
Sự thật đã chứng minh, Huy Đằng xuất mã, căn bản không cần phải đến một
ngày, chỉ cần năm tiếng đồng hồ là xử xong một cách nhẹ nhàng.
Thẩm Loan lên xe, Sở Ngộ Giang ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ, chiếc
Mercedes màu đen lái về phía bến tàu.
"Tìm được người rồi?"
"Vâng."
Thẩm Loan: "Tình trạng thế nào?"
"... Không được tốt lắm."
Đợi đến khi xuống xe, bước vào trong nhà kho, nhìn thấy một màn đẫm máu tàn
nhẫn trước mắt, Thẩm Loan mới biết câu "không được tốt lắm" trong miệng Sở
Ngộ Giang rốt cuộc là không được tốt đến mức nào