Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 494

Cuối cùng, Tưởng Thạc Khải chọn quảng cáo Hàng Á.

Lý do là có thể ở tại Ninh Thành, thuận tiện chăm sóc mẹ.

Trước kia quyết định như vậy chủ yếu là vì trốn Hạ Khải, nhưng bây giờ không

còn phải làm vậy nữa.

Một vấn đề khác lại kéo đến.

Quảng Cáo Hàng Á đã có CEO, bây giờ Thẩm Loan muốn đẩy Tưởng Thạc

Khải lên ngôi thì nhất định phải đến kéo Trần Mặc xuống.

Trần Mặc nhậm chức tới nay tuy không có thành tựu lớn nhưng cũng không có

khuyết điểm lớn.

Với điều kiện như vậy, nếu Thẩm Loan trực tiếp giáng chức anh ta, điều đó sẽ

không thể giải thích được, cũng dễ khiến lòng người nguội lạnh.

"Tổng giám đốc Thẩm, thật ra tôi vẫn không hiểu thái độ của cô với Trần Mặc

lắm." Vấn đề này Miêu Miêu nghẹn rất lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội để hỏi.

Muốn nói là coi trọng, không đến mức đó, nếu không Tưởng Thạc Khải cũng

không có cơ hội lên ngôi.

Nhưng nếu không coi trọng Trần Mặc, lúc trước sao lại đem vị trí CEO Hàng Á

giao cho anh ta, còn tiêu tiền đưa anh ta đến Kinh Bình học chương trình nâng

cao?

Phải biết rằng, Hàng Á là công ty đầu tiên của Thẩm Loan, sản nghiệp đầu tiên

trong tay, giống như một người mẹ, tuy sẽ sinh rất nhiều con nhưng tình cảm

với đứa đầu chung quy không giống nhau.

Suy cho cùng là lần đầu làm mẹ.

Nếu lúc trước giao quyền to nhất của Hàng Á cho Trần Mặc, đã nói lên việc

Thẩm Loan vô cùng xem trọng Trần Mặc, ít nhất đã từng xem trọng.

Bắt đầu từ khi nào, thái độ Thẩm Loan từ từ thay đổi?

Hai mắt Miêu Miêu mở to, não bộ cố gắng suy nghĩ.

Đột nhiên, khuôn mặt cứng lại, hình như nhớ ra cái gì...

Lúc trước "Hàng Á" không phải "Hàng Á" mà làm công ty con "Minh Á" của

Minh Đạt, một khi tin tức thu mua truyền ra, lòng người sẽ hoảng sợ, rất nhanh

sẽ đưa đơn từ chức, ngay lúc này Trần Mặc vẫn trụ vững không rời đập vào mắt

Thẩm Loan.

Miêu Miêu tin tưởng, khi đó Thẩm Loan thực sự thưởng thức anh ta.

Trực tiếp cho vị trí CEO, mà Trần Mặc cũng không phụ lòng kỳ vọng học hành

từ Kinh Bình về, nhưng ngày đó anh ta lại không dò hỏi, tự ý đưa Ngụy Uyển

Ương tới gặp Thẩm Loan.

Chưa nói đến chuyện Ngụy Uyển Ương là lợi hay hại chỉ nói đến chuyện hành

vi không rõ của Trần Mặc, thật sự khiến người khác rất khó chịu.

Phải biết rằng, với tư cách là người mua lại Minh Á, không thể nghi ngờ Thẩm

Loan đang gắp miếng thịt trong bát của Minh Đạt, hơn nữa thân phận của cô

mẫn cảm, hơi vô ý sẽ có khả năng bị nhà họ Thẩm nắm thóp. Vì vậy, tất cả tin

tức về Thẩm Loan cần phải nghiêm khắc bảo mật.

Biết đến cũng chỉ có ba người Miêu Miêu, Thái Vân và Trần Mặc.

Đây là đang tin tưởng họ, cũng là một loại thành ý "không lừa gạt".

Nhưng Trần Mặc đã nói cho Ngụy Uyển Ương biết ngay cả cách Thẩm Loan

vận hành ra sao, quá trình thu mua Minh Á thế nào cũng bị anh ta miệng rộng

nói ra hết.

Lúc ấy Thẩm Loan rất bình tĩnh, xong việc cũng không trách cứ Trần Mặc,

nhưng Miêu Miêu nhìn ra được, trong lòng cô đã ghim lại điều này.

Mặc kệ là Trần Mặc xuất phát từ tâm thái và suy xét nào mà nói cho Ngụy Uyển

Ương biết, anh ta vô ý, ngốc nghếch, EQ thấp thì cũng đã là sự thật.

Tuy cuối cùng Ngụy Uyển Ương cũng bị Thẩm Loan thu phục, thành người một

nhà, cách làm của Trần Mặc cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn hoặc hậu quả

không tốt, nhưng trong quá trình này không cách thể nào xem nhẹ sự nguy

hiểm.

Nếu không có đàm phán, Ngụy Uyển Ương không muốn bán mạng thay Thẩm

Loan, còn đem chuyện này náo loan khiến ai ai cũng biết thì sao?

Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng truyền tới tai nhà họ Thẩm, vậy

Thẩm Loan sẽ gặp phải tình trạng khó khăn như thế nào đây?

Đây đều là tai hoạ ngầm.

Không phát sinh, không có nghĩa không tồn tại.

Giống như từ lần đó, Trần Mặc liền dần dần "thất sủng".

Nhưng chuyện này còn chưa phải là nguyên nhân chủ yếu khiến Thẩm Loan

muốn đẩy anh ta xuống.

Vào cuối tháng 12 năm ngoái, các báo cáo thường niên của ba công ty Khải

Hàng, Minh Á, Phi Dương được đưa cho Thẩm Loan.

Trong đó, doanh thu chủ yếu nhiều nhất, báo cáo đẹp nhất là Khải Hàng, dựa

vào trò chơi "Hồ tiên" điên cuồng hút tiền, cho tới bây giờ vẫn nước chảy mây

trôi vẫn ào ào tiến lên phía trước; tiếp theo là giải trí Phi Dương, dưới sự dẫn

dắt của Ngụy Uyển Ương xuất ra được vài ngôi sao trẻ đang nổi.

Kém cỏi nhất là Minh Á.

Doanh thu miễn cưỡng có thể coi tạm, dự án hợp tác cũng chưa xong, tình trạng

kinh doanh của công ty nửa vời.

Ổn định thì thật sự ổn định, nhưng cũng quá ổn định rồi.

Không có tinh thần phấn chấn, thiếu sức sống, cứ kéo dài lê thê.

Tuy kết cấu nhân viên và chế độ quản lý so với đời "Minh Á" trước có thay đổi

bản chất, nhưng chỉnh thể hình tượng lại không có gì thay đổi lớn.

Nếu nói Thẩm Loan kỳ vọng Minh Á là một đứa bé có sức sống bắn ra bốn phía

thì Trần Mặc lại biến nó thành một người già an nhàn trôi qua ngày tháng.

Nhưng đổi thành Tưởng Thạc Khải thì không giống...

Trên người anh ta có dáng vẻ — đưa vào chỗ chết, sống sót sau tuyệt vọng.

Từ trước đến nay, Miêu Miêu chỉ thấy điều này ở Thẩm Loan.

Mà trước kia theo như "hiệu ứng cá nheo" nhằm vào không phải người khác,

đúng là Trần Mặc!

Anh ta an nhàn lâu quá rồi, thật sự phải kích thích một chút.

...

Chuyện của Tưởng Thạc Khải đã định như vậy, bên Thẩm Loan còn đang suy

xét lúc trấn an Trần Mặc thế nào để không để lộ tiếng gió.

"Tôi muốn gặp tổng giám đốc Thẩm." Lúc Miêu Miêu nhận được điện thoại thì

giật mình, hết buồn ngủ.

Cô ấy nhìn thời gian, khóe miệng nhếch lên: "Anh zai, anh có biết bây giờ là

mấy giờ không?"

Đầu kia lại nhấn mạnh: "Tôi muốn gặp tổng giám đốc Thẩm."

"Hơn nửa đêm tôi đi đâu tìm tổng giám đốc Thẩm cho anh chứ?"

Đầu kia dừng lại hình như tỉnh táo lại.

Giọng điệu Miêu Miêu nhẹ nhàng lại: "Có thể nói cho tôi biết có chuyện gì

không?"

"Ồ, cả ngày cô đi theo cô ấy, chẳng lẽ không biết?"

Trong lòng Miêu Miêu đã có suy đoán, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ không hay

biết gì: "Tôi biết cái gì? Anh nói cho rõ xem nào."

"... Cô thật sự không biết?"

"Tôi phải biết à? Lại nói, anh đang nói cái gì tôi chẳng hiểu gì cả."

"Tổng giám đốc Thẩm muốn tìm người khác thay vị trí của tôi."

Miêu Miêu thầm nghĩ: Quả nhiên!

Nhất thời không nói chuyện, hai bên im lặng, không khí từ từ trở nên xấu hổ.

"... Sao anh biết?"

"Ồ, xem ra cũng chỉ có mình tôi chẳng hay biết gì." Giọng điệu người đàn ông

tự giễu.

Miêu Miêu cũng không biết nên nói cái gì.

An ủi?

Đồng tình?

Thương hại?

Phàm là người đàn ông có lòng tự trọng chẳng sợ chật vật cũng không cần bố

thí như vậy.

Trần Mặc là người chậm nhiệt, tương đối phật hệ, nhưng anh ta chưa đến mức

hèn nhát, nếu không Thẩm Loan cũng sẽ không buồn rầu phải sắp xếp cho anh

ta, cứ thẳng chân đá ra ngoài là được.

Trước khi Thẩm Loan có quyết định rõ ràng, Miêu Miêu sẽ không để lộ bất cứ

tin tức nào cho anh ta.

Chỉ có thể khuyên giải an ủi —

"Chuyện này còn chưa hoàn toàn đưa ra quyết định, bây giờ điều anh có thể làm

chỉ có chờ, ngàn vạn lần đừng làm loạn, không chỉ không có tác dụng mà sẽ

hoàn toàn ngược lại."

Miêu Miêu cũng không biết anh ta có nghe vào không chỉ biết sau đó không nói

gì, chỉ nghe thấy một tiếng "Ừm" nhẹ.

Thời gian quá muộn, kết thúc trò chuyện, Miêu Miêu nghĩ nghĩ hay là cứ gọi

cho Thẩm Loan đi —

Tắt máy.

Đúng rồi, nếu không sao Trần Mặc lại gọi cho cô ấy chứ.

Có thể thấy chắc là Trần Mặc vừa mới biết được tin tức, nhất thời xúc động,

mới vô cùng lo lắng muốn xác minh.

Sau khi đã bình tĩnh lại thì sẽ không muốn gọi cho Thẩm Loan bởi vì đây không

phải cách làm sáng suốt.

Lúc Tưởng Thạc Khải xuất hiện, bây giờ Trần Mặc có khả năng cậy vào đã

không phải năng lực làm việc của anh ta nữa mà là trong lòng Thẩm Loan còn

sót lại chút áy náy.

Mà thứ áy náy này, anh không tranh không đoạt, ngược lại sẽ càng khiến người

ta đồng tình; một khi để lộ sắc mặt xấu xí, khó coi, cho dù có cũng sẽ bị bay

sạch sẽ...
Bình Luận (0)
Comment