Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 496

Miêu Miêu không nói dối, cô ấy thật sự có việc.

Sau khi rời chung cư rồi lái xe đến Hàng Á, hôm nay Thái Vân tăng ca, đang ở

công ty.

"Sao em lại tới đây?"

Miêu Miêu dựa vào cạnh bàn làm việc, nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười: "Tới

thăm chị đấy."

Thái Vân cũng nở nụ cười: "Đúng là hiếm có."

"Này, chị Thái, lời này của chị là có ý gì a?"

"Không... chị cảm thấy em không đi theo sau lưng tổng giám đốc Thẩm mà

lại tới tìm chị, có chút... ừm... được sủng mà sợ."

"Khịa đúng không?"

"Khen đấy, đừng nghĩ đông tưởng tây."

Miêu Miêu bĩu môi.

Thái Vân tiếp tục làm việc.

"... CEO của công ty đã đổi người, chuyện này, hẳn là chị biết nhỉ?" Miêu Miêu

bỗng nhiên nghiêm túc hơn.

Thái Vân lạch cạch một tiếng, kẹp tài liệu trong tay, nâng mí mắt nhìn cô ấy:

"Chị là trưởng phòng nhân sự, vị trí biến động lớn như vậy, em cảm thấy chị có

thể không biết sao?"

"Những người khác thì sao?"

Thái Vân nhìn cô ấy một cái thật sâu: "Điều em muốn hỏi chính là chị có để lộ

tiếng gió không à?"

Miêu Miêu cũng không vòng vo, gật đầu khẳng định suy đoán của cô ta: "Tối

hôm qua Trần Mặc gọi điện thoại tới, giọng điệu rất tức giận, cảm xúc cũng mất

kiểm soát."

"Chị không nói cho anh ta, nhưng mà ngày hôm qua anh ta đã tới phòng nhân

sự một chuyến, đúng lúc đó chị không ở đó, anh ta vào văn phòng chị ngồi vài

phút, hẳn là phát hiện ra gì đó."

"Khó trách..." Miêu Miêu trái lo phải nghĩ, Trần Mặc biết tin tức về sự thay đổi

nhân sự ngoài Thái Vân ra không thì anh ta không nghĩ đến ai khác.

Cho nên hôm nay anh ta mới có thể tự mình kiểm chứng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Thái Vân: "Bên phía tổng giám đốc Thẩm định xử lý anh ta thế nào?"

Miêu Miêu lắc đầu: "Em cũng không biết."

"Thật hay giả thế? Không phải em là cận thần " đến tai thiên tử " sao?"

"Lượn - mắng em là thái giám à?" Miêu Miêu nhịn không được cười ra tiếng.

Thái Vân nhún vai: "Cũng có thể là cung nữ bên người."

"Sao không phải là nữ quan?"

"Em thích nói, cũng có thể hình dung như vậy."

Miêu Miêu: "..."

"Nói thật, Trần Mặc gặp phải loại tình huống này, chị cũng không cảm thấy kinh

ngạc chút nào."

Miêu Miêu nhướng mày.

Thái Vân kéo khóe miệng: "Làm gì mà nhìn chị như vậy? Ngần ấy năm làm

giám đốc nhân sự, ánh mắt nhìn người của chị cũng không kém đâu. Đặc biệt là

lực và biểu hiện của một người trong công việc."

"Sao thế, em cũng có ý kiến với Trần Mặc à?"

Từ "cũng" này, dùng rất hay.

Ít nhất những lời tiếp theo, Thái Vân cũng bớt đi vài phần kiêng kỵ.

"Anh ta là người hậu vệ, nhưng lại rất khó làm người tiên phong. Mà tình trạng

trước mắt lúc này của Hàng Á, còn lâu mới ổn định được." Bảo kiếm xuất khỏi

vỏ, nên mũi nhọn sắc bén.

Miêu Miêu đồng ý gật đầu: "Đúng là đạo lý này."

"Nói đi, "Tưởng Thạc Khải" kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể để

tổng giám đốc Thẩm cố hết sức lực mà kiếm vị trí thay anh ta thế?"

"Cậu ta sao..." Miêu Miêu nghĩ nghĩ, làm sao để miêu tả cụ thể, khó mà nói:

"Tóm lại, chị gặp rồi sẽ biết."

"Xem ra năng lực không tệ."

"Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, chị cảm thấy tổng giám đốc Thẩm sẽ

nuôi người vô dụng à?"

Thái Vân đồng ý: "Chị đây đã có thể rửa mắt mong chờ."

"Được, em đi trước đây."

"Từ từ —" Thái Vân trên dưới đánh giá Miêu Miêu một cái, lại xoay ba vòng

quanh cô ấy: "Gần đây em gầy đi không ít nhỉ?"

"Cũng không nhiều lắm, từ bắt đầu khai giảng đến bây giờ, cũng chỉ 40 cân

thôi"

"...Mọe!"

Rời khỏi Hàng Á, Miêu Miêu lái xe về nhà.

Buổi tối cô ấy không chuẩn bị đến bên kia của Thẩm Xuân Hàng, giữa trưa làm

đồ ăn, đã cũng đủ anh ta ăn hai bữa.

Cuối tuần một mình không thú vị gì cả.

Nhưng mà, đối với trạch nữ như Miêu Miêu mà nói, ngày nào cũng vậy cũng là

một loại thói quen.

Nhà có thể làm cô ấy sinh ra ỷ lại, cũng rất có cảm giác an toàn.

Mặc dù căn nhà mày đang thuê, nhưng cũng do cô ấy tỉ mỉ sắp xếp, ở bên trong

tựa như thu mình vào trong vỏ an toàn nhất.

Yên bình, bình tĩnh.

Xử lý xong email, lại sửa sang lại phần hợp đồng cần phải giao cho Thẩm Loan

ký tên vào thứ hai, Miêu Miêu mới tắt đèn ngủ.

Ngày hôm sau là chủ nhật, cô ấy chuẩn bị cho mình một bữa ăn ngon ở nhà.

Giảm béo thời gian dài như vậy, tuy nói vận động là chính, nhưng có một số đồ

vật vẫn không thể quá buông thả, ví như ăn mặn, mỡ lợn. Cho nên trong khoảng

thời gian này Miêu Miêu cân nhắc ra cho mình không ít thức ăn khỏe mạnh,

riêng salad đã có hơn hai mươi loại...

Cô ấy thích rau tươi, mặc dù tủ lạnh còn thừa, nhưng cũng không muốn dùng

lại.

Cầm túi tiền, ra ngoài dạo chợ rau.

Không sai, không phải siêu thị, cũng không phải cửa hàng, mà là — chợ rau.

Suốt đường đi, không có phân loại đồ ăn, cũng không có bảng giá rõ ràng,

những người bán hàng rong lớn bé xếp dọc hai bên, ở giữa chừa chỗ cho những

người đi lại trên đường.

Hầu hết các chủ quầy hàng là nông dân ở vùng ngoại ô và các thị trấn xung

quanh, bán những đồ vật tự mình trồng được.

Hôm nay vừa lúc là họp chợ, cho nên bán hàng rong cực kỳ nhiều, tất nhiên

người mua cũng không ít.

Ví dụ như ở siêu thị không thể nhìn thấy gà sống vịt sống, ở đây đều có thể mua

được.

Cô gái trẻ tuổi như Miêu Miêu có thể nói là người khác biệt.

Trà trộn ở giữa các bác gái, có vẻ cực kỳ bắt mắt.

Chọn đồ ăn và thịt mình muốn xong, đã 10 giờ rưỡi.

Lúc Miêu Miêu đang chuẩn bị rời đi, điện thoại vang lên.

"Alo?"

"Lúc nào đến đây?"

Là Thẩm Xuân Hàng.

Bởi vì trên tay Miêu Miêu rất nhiều đồ vật, hơn nữa dòng người chen chúc,

cũng không nhìn màn hình mà đã chấp nhận, lúc này nghe thấy giọng nói quen

thuộc thì hơi sững sờ.

"Cô ở bên ngoài à?" Người đàn ông tiếp tục hỏi.

Cô ấy khẽ ừ một tiếng.

"Làm gì thế?"

"... Mua đồ ăn."
Bình Luận (0)
Comment