Sao nói là sinh viên nữ đại học G?
Sao lại có liên quan đến Quyền Hãn Đình?
"Tôi không tin! Viện cớ! Thoái thác!" Người phụ nữ cuồng loạn.
"Bình tĩnh một chút!" Thẩm Xuân Đình giữ đầu vai bà ta lại: "Đừng nổi điên
—"
"Ông không muốn lấy lại công bằng cho con trai thì cứ việc nói thẳng, sao phải
quanh co lòng vòng, ra sức khước từ, lấy lý do buồn cười này để qua loa lấy lệ
với tôi?"
"Bà có biết mình đang nói lời ngu xuẩn gì không? A Nhưỡng không phải con
trai tôi sao? Chẳng lẽ tôi sẽ nhẫn tâm nhìn nó chịu tội sao?"
"..."
Thẩm Xuân Đình thở sâu: "Bây giờ Quyền Hãn Đình tạo áp lực với ông cụ, ông
cụ không chịu nổi hạ lệnh cho chúng ta. Tình thế buộc người không thể không
lui, bà hiểu chưa?"
"Tôi không rõ! Quyền Hãn Đình cậu ta có gì không — ưm!"
"Câm miệng! Còn ngại chuyện còn chưa đủ rối?" Người đàn ông duỗi tay che
miệng bà ta lại.
Ngụy Minh Hinh liều mạng giãy giụa, móng tay sống chết kéo Thẩm mu bàn
tay Xuân Đình tạo thành mấy vết máu đỏ.
"Á... Bà làm cái gì vậy?!" Giận không thể át.
"Gớm! Ngụy Minh Hinh theo quán tính lui về sau hai bước, ánh mắt phun ra lửa
bắn thẳng về phía Thẩm Xuân Đình: "Ông sợ cái gì? Đây vẫn là bệnh viện, nơi
công cộng, ông đã sợ thành như vậy, nếu thật đứng trước mặt Quyền Hãn Đình,
chẳng lẽ dáng vẻ đáng thương quỳ xuống luôn?"
"Bà đừng kích tôi." Mặt mày người đàn ông nặng nề.
Người phụ nữ cười lạnh: "Thẩm Xuân Đình, ông là thằng hèn!"
Bốp —
Cái tát thanh thúy, tất cả đều trở nên yên lặng.
Ngụy Minh Hinh khó có thể tin nổi quay đầu, bên tai vù vù: "Ông..." Cánh môi
run run: "Thế mà đánh tôi?"
"Đánh bà vì bà ngu xuẩn!" Ánh mắt nảy sinh sự ác độc, không mềm lòng cũng
không thấy hối hận.
"Dựa vào cái gì? Tôi nói sai gì sao? Ông là thằng hèn —"
Bàn tay lại giơ lên.
Người phụ nữ dí mặt lại gần: "Đánh đi, ông đánh đi! Tốt nhất hôm nay đánh
chết tôi, nếu không chuyện này tôi sẽ không để yên!"
"... Được." Hạ tay, Thẩm Xuân Đình khôi phục lại sự bình tĩnh, sửa sang lại cổ
áo trở lại dáng vẻ nho nhã.
Không thể nhìn ra nổi mới hai phút trước ông ta lại ra tay đánh vợ.
"Nói một lần cuối cùng, đừng khiêu khích Quyền Hãn Đình, nếu không không
chỉ là bà mà toàn bộ nhà họ Thẩm không nhận nổi hậu quả này!"
Thẩm Xuân Đình nói xong, rời đi.
Ngụy Minh Hinh nhìn bóng dáng người đàn ông đi xa, trong mắt hiện lên sự
thất vọng, nhưng rất nhanh đã được thay thế bằng sự hung ác.
Bà ta giơ tay lau nước mắt nơi khóe mi rồi sửa lại tóc mai tán loạn, khép áo gió,
khuôn mặt vô cảm ngồi xuống ghế.
Bà ta biết Quyền Hãn Đình không dễ chọc.
Toàn bộ Ninh Thành, một tiếng "Lục gia" không phải nói không.
Nếu có thể, Ngụy Minh Hinh sẽ không ngốc đến nỗi động thổ trên đầu thái tuế,
thật sự là Quyền Hãn Đình quá bắt nạt người rồi!
Khiến bà ta bị thương, Ngụy Minh Hinh có thể nhẫn.
Nhưng làm con tai bà ta bị thương thì tuyệt đối không thể.
Đối đầu trực diện, bản thân không có phần thắng, điểm này Ngụy Minh Hinh
hiểu rất rõ.
Nếu không thể dùng sức mạnh, vậy chỉ có áp dụng chiến lược đánh vòng.
Bà ta không thể lộ diện, cố gắng để người khác gây chiến với Quyền Hãn Đình,
còn người này là ai...
Trong mắt Ngụy Minh Hinh hiện lên sự ác ý, môi đỏ nhẹ cong.
...
Lúc Thẩm Loan nhận được điện thoại, Quyền Hãn Đình đang ở bên cạnh cô, cọ
lung tung như môt chú chó.
"... Xin chào, là ai vậy?" Màn hình điện thoại hiển thị số máy lạ, Thẩm Loan lựa
chọn lời chào hỏi truyền thống nhất.
"Loan Loan, cháu không lưu số mợ sao? Là mợ hai đây."
Ánh mắt khẽ xẹt qua đúng lúc chạm phải ánh mắt trêu đùa của Quyền Hãn
Đình, Thẩm Loan ra vẻ bừng tỉnh: "Là mợ hai. Mợ tìm cháu có việc gì sao?"
"Đừng nói nữa, mợ có chuyện muốn nói với cháu đây." Đầu kia đè thấp tiếng, ra
vẻ thần bí.
Thẩm Loan biết nghe lời phải, phối hợp diễn với đối phương: "Ồ? Chuyện gì?
Liên quan đến cháu sao?"
"Tất nhiên!" Làm như có thật.
"Vâng, mợ nói đi, cháu nghe đây."
"Chuyện này ấy mà..." Muốn nói lại thôi, gợi lên lòng hứng thú: "Mợ cũng chỉ
nghe được từ miệng người khác."
Thẩm Loan không nói tiếp.
Đầu kia dừng lại một chút, thấy không hỏi tiếp nên hơi thất vọng, cũng không
cố làm ra vẻ huyền bí nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Lục gia có người phụ nữ khác
ở bên ngoài!"
Quyền Hãn Đình đang ghé sát tai nghe lén: "..."
Thẩm Loan nghẹn lại không cười, giọng điệu khiếp sợ gãi đúng chỗ ngứa, có
thể nói vô cùng chuyên nghiệp, không hổ là diễn tinh bẩm sinh: "Mợ hai, mợ
nói gì cơ?!"
"Loan Loan, mợ biết, trong khoảng thời gian ngắn cháu không thể chấp nhận
nổi tin tức này. Nhưng nếu cháu muốn bắt đầu một cái gì, người đàn ông như
Lục gia, có quyền thế, đã vậy còn đẹp trai, có biết bao cô gái cho dù có vỡ đầu
chảy máu vẫn muốn leo lên? Cháu có thể trở thành bạn gái trên danh nghĩa của
cậu ấy đã là đặc biệt trong đặc biệt rồi..."
"Mợ hai nói như vậy, có lẽ cháu sẽ cảm thấy tủi thân, lúc trẻ có ai mà không hy
vọng cùng một người ở bên nhau mãi mãi? Nhưng lý tưởng và hiện thực có một
khoảng cách không thể vượt qua, trên đời này làm gì có con mèo nào không ăn
trộm cá chứ?"
"Tuy Lục gia có niềm vui mới, nhưng trước mắt vẫn không có ý định thay thế
cháu đã là may mắn rồi, cháu đừng làm gì ngu ngốc, biết không?"
Lời nói thấm thía, hận không thể móc tim ra, lời nào cũng đầy thành ý "thím vì
muốn tốt cho cháu".
Không biết còn tưởng rằng là người lớn đang dạy bảo lớp trẻ.
Thẩm Loan: [người da đen dấu chấm hỏi mặt] jpg.
Quyền Hãn Đình: [chó con kêu bíp] jpg.
Ngụy Minh Hinh: Diễn quá tốt đúng không? Cảm xúc thấm đẫm có đúng chỗ
không? Giọng điệu nhấn mạnh có đủ thành khẩn không?
Bây giờ là lúc nên làm một câu chốt nhỉ?
Người đánh cá treo chiếc cần câu của mình bên sông, nhưng không ngờ đã có
một con hổ đang rình rập phía sau mình, lúc nào cũng có thể nhào lên cắn xé.
Chẳng qua, mãnh hổ không nhúc nhích.
Bởi vì, nó đang xem kịch.