Hai mắt Thẩm Xuân Đình lộ ra kinh ngạc.
Thẩm Nhượng lại không rõ nguyên nhân, nuốt nước miếng: "Là, là cô ta."
Loảng xoảng —
Ngụy Minh Hinh hất luôn ly nước, vội vàng nâng lên, tay bị nước nóng làm
bỏng một mảng màu hồng nhạt.
"Lấy ly nước cũng để đổ, bà còn có ích lợi gì nữa?" Giọng nói người đàn ông
không kiên nhẫn.
"Mẹ, không sao chứ?"
Ngụy Minh Hinh miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, lắc đầu: "Nước ấm, không
nóng."
Nhưng sắc mặt lại cực kỳ tái nhợt, cơ táo cũng cứng đờ run rẩy, ngón tay nắm ly
nước trở nên trắng bệch, giống như đang cố gắng áp chế điều gì đó.
"Mẹ?" Hai mắt lộ ra sự lo lắng, giữa mày nhíu chặt.
"Không cẩn thận trượt tay thôi, thật sự không đâu. Tới đây nào, mẹ dùng tăm
bông thấm miệng thay con..."
Thẩm Xuân Đình có chút bực bội cắt ngang: "Không vội, nói cho rõ ràng trước
đi."
Thẩm Nhượng nhìn Ngụy Minh Hinh rồi nhẹ nhàng lắc đầu, người sau mím
môi, lui sàn một bên, cái ly nắm trong tay cũng không buông, nắm càng ngày
càng chặt, mặt nước hơi đong đưa.
Cho nên, vốn không có sinh viên nữ nào cả.
Chỉ có Thẩm Loan!
Người phụ nữ cắn chặt quai hàm, hận ý tràn ngập lồng ngực, dường như giây
tiếp theo sẽ phá tan nhảy ra.
"Con và Thẩm Loan sao lại thế này?" Thẩm Xuân Đình lạnh lùng mở miệng.
"..."
"Nói đi!"
"...Chúng con ở trường đã xảy ra một chút xung đột nhỏ."
"À, xung đột nhỏ? Rốt cuộc là xung đột nhỏ thế nào mà làm con phải gọi đồng
bọn, gọi một đám người tới chặn nó?"
Thẩm Nhượng nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt uể oải, giống như cà tím bị
sương giá đánh gục.
Thẩm Xuân Đình hừ lạnh: "Nếu như con thông minh một chút, chặn thì chặn
thôi, sao lại làm đến mức đó? Lại cố tình bị Quyền Hãn Đình bắt gặp, mặc kệ
bọn họ có quan hệ thế nào, tình cảm ra làm sao, thì Thẩm Loan cũng là bạn gái
mà cậu ta chính miệng thừa nhận, con tìm Thẩm Loan gây phiền phức, vậy là
tương đương với đánh vào mặt cậu ta rồi, Quyền Hãn Đình không giận mới là
lạ."
"Gãy xương sườn đã là may cho con rồi, những người lúc trước trêu chọc cậu ta
có kết cục gì, con biết không? Thiếu tay gãy chân, đó là còn nhẹ, có người ngay
cả xương cốt cũng không còn đấy!"
Sắc mặt Thẩm Nhượng trắng bệch, thấp giọng lẩm bẩm: "Lúc ấy con không biết
anh ta cũng ở đấy..."
"Ngu xuẩn! Nhiều chỗ như vậy mà con không chọn, sao lại cứ muốn chơi ở
trước cổng trường, nếu như không có Quyền Hãn Đình, con cũng không có gì
tốt hơn đâu!"
"Ba..."
"Nghỉ ngơi mấy ngày đi, lúc nào có thể xuống giường đi cùng ba đến nhận tội."
"Ba?" Thẩm Nhượng cất cao âm điệu, rất khó tin.
"Mày trừng cái gì mà trừng? Cho rằng bị đánh một trận là qua chuyện à?"
Thẩm Nhượng rụt cổ lại.
"Sau khi xuất viện nếu muốn an ổn sống qua ngày, ba khuyên mày tốt nhất đừng
có để ý mấy cảm xúc nhỏ đó, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên cúi đầu thì phải cúi đầu,
đừng ngoan cố nóng nảy, chỉ có mày thua thiệt thôi!"
Bị dạy dỗ một trận, Thẩm Nhượng không dám có ý kiến.
Thẩm Xuân Đình không nói quá nhiều, nói xong rồi đi, cả quá trình không hề
nhìn Ngụy Minh Hinh một cái.
"Mẹ, sao con cảm thấy hôm nay ba không ổn lắm? Mẹ?"
"...Hả? Làm sao vậy?"
Thẩm Nhượng nhíu mày, nghi ngờ nhìn bà ta một cái: "Vừa rồi mẹ đang ngẩn
người à?"
"Không..."
Thẩm Nhượng không tin.
Bà ta cười cười: "Chỉ là suy nghĩ một số việc thôi. Đúng rồi, vừa rồi con nói cái
gì?"
"Mẹ và ba... Có phải lại giận nhau không?"
Nụ cười của Ngụy Minh Hinh hơi cứng lại: "Đừng nói bừa! Bọn mẹ thì có gì
khó chịu chứ?"
"Thật sự không có à?"
"... Không có."
"Mẹ, tóc mẹ hơi rối rồi, có phải trước khi ra ngoài không chải không?"
Trong lòng lộp bộp một tiếng, cố gắng bình tĩnh: "Ừ, đúng vậy."
"Vậy ạ?"
"Ừ, mẹ nhận được điện thoại thì vội vàng chạy tới ngay, cũng không để ý đến
chuyện khác."
"Mẹ." Hốc mắt Thẩm Nhượng phiếm hồn: "Mấy ngày nay mẹ vất vả rồi."
"Con trai ngốc, con nói gì thế? Mẹ không vất vả, chỉ cần con có thể sớm tốt lên
mà được rồi."
Ngụy Minh Hinh lấy tăm bông ra, chấm nước, làm ẩm môi cho anh ta: "Nhịn
một chút nhé, chờ thêm hai tiếng nữa rồi lại uống nước."
"Mẹ, mẹ và ba thật sự không có chuyện gì đúng không?"
"Thật sự không có."
"Con không muốn đi xin lỗi." Thẩm Nhượng rũ mắt, âm sắc nặng nề, vẻ mặt
lạnh lùng.
Động tác của Ngụy Minh Hinh dừng lại: "Mẹ biết con không phục..."
"Mẹ! Mẹ ủng hộ con không?"
"Nhưng mà, chúng ta không có lựa chọn khác."
Tia sáng trong mắt Thẩm Nhượng ảm đạm xuống, lại tiếp tục khôi phục vẻ u ám
tối tăm.
"Con trai, con phải bình tĩnh, cho dù muốn báo thù cũng đừng nhất thời nóng
nảy như vậy."
...
"Đồ đâu?"
Triệu Luân lấy một cái USB màu đen từ trong túi ra, đưa qua.
Sở Ngộ Giang giơ tay nhận lấy, giao cho người phía sau.
Hai phút sau.
"Anh Giang, đã kiểm tra rồi, không thành vấn đề."
Triệu Luân: "Chuyện anh yêu cầu thì chúng ta đã làm rồi, sau này nước giếng
không phạm nước sông."
Vẻ mặt Sở Ngộ Giang không đổi: "Tất nhiên."
Nói xong, xoay người rời đi, dẫn theo hai thủ hạ nghênh ngang bước đi.
Triệu Luân nhìn theo bóng dáng ba người đi xa, kéo khóe miệng, thở phào một
hơi.
"Anh Luân, chúng ta làm như vậy có tính là không có việc gì không?"
"Ừ."
"Dễ dàng như vậy sao?"
Triệu Luân vỗ một cái sau đầu gã: "Sao thế, phải dùng mạng của hai chúng ta
nói cho rõ ở đây, mày mới vừa lòng?"
"Không không không... em không có ý đó..." Hoàng Mao cười làm lành: "Dù
sao cảm thấy khí thể của đối phương rất hung hăng, nhưng lúc này lại quá dễ
đuổi rồi?"
"Đó gọi là lỏng lẻo có mức độ."
"Có ý gì?"
"Phía trước vội vàng là muốn chúng ta làm tốt chuyện đó, hiện giờ đồ vật đã
đưa cho bọn chúng rồi, đối phương đã đạt được mục đích, tất nhiên sẽ không
tiếp tục so đo với chúng ta."
"Không phải... Anh, nghe ý của anh thì giống như rất sùng bái bọn họ?"