"Thật ra cháu thì không thành vấn đề, chẳng qua phía Lục gia..."
Giọng điệu khó xử.
Thẩm Tông Minh dừng lại, sau một lúc lâu không nói chuyện.
Nếu Thẩm Loan đã đá cầu đi, tất nhiên không thể đón trở trở về, thích thú
nhưng cũng chỉ yên lặng lắng nghe.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí ngưng lại.
Cuộc điện thoại này của Thẩm Tông Minh tuy rằng gọi cho Thẩm Loan, nhưng
ý của Tuý Ông không phải ở rượu (có ý khác), mục tiêu cuối cùng của ông ta là
Quyền Hãn Đình.
Nói trắng ra là, Thẩm Loan không thông cảm cũng không sao cả, quan trọng là
Quyền Hãn Đình phải chịu nhả ra.
Nếu không Thẩm Nhượng mặc dù ra viện, cũng có thể bị đón trở vào.
Vốn dĩ Thẩm Tông Minh không muốn nhúng tay, nhưng Thẩm Xuân Đình tự
mình tới cầu xin, còn liên lụy tới Quyền Hãn Đình nữa, không dám khinh suất
lúc này ông ta mới kéo cái mặt già này xuống, gọi cuộc điện thoại này.
Cũng gián tiếp có nghĩa là, ông cụ sẽ ra mặt gánh chuyện này cho Thẩm
Nhượng.
Nhưng tình hình trước mắt, Thẩm Loan dường như cũng không quá muốn giải
hòa.
"Loan Loan, ông vẫn luôn cảm thấy cháu hiểu chuyện hiểu lý lẽ, đúng là A
Nhượng không đúng, nhưng cứ trơ mắt nhìn chút việc nhỏ giữa anh em mà lại
ảnh hưởng đến toàn bộ nhà họ Thẩm, cháu cảm thấy cần thiết không?"
"Ông nội, nghe ý của ông thì hình như là cháu đang ngăn cản nhà họ Thẩm và
Lục gia giải hòa?" Giọng nói Thẩm Loan đau thương: "Chuyện này phàm là lời
cháu có thể nói được, thì lúc bắt đầu cũng sẽ không loạn như bây giờ."
Cô thở sâu: "Cháu không làm chủ được Lục gia, giống như cháu không ngăn
được chuyện anh ấy đánh Thẩm Nhượng, mặc dù tất cả mọi chuyện đều là bởi
vì cháu. Làm cho Quyền Hãn Đình canh cánh trong lòng không phải là Thẩm
Loan bị bắt nạt, mà là người phụ nữ của anh ấy bị bắt nạt. Nếu ngài còn không
nghe rõ, cháu có thể nói thẳng ra—"
"Vị trí của cháu ở trong cảm nhận của Lục gia, cũng không có nặng như ngài
tưởng tượng như vậy đâu, không khuyên được anh ấy thu tay lại, cũng chẳng
thay đổi được việc anh ấy quyết định bất cứ thứ gì. Cho nên ông nội à, ngài tìm
lầm người rồi."
Đầu bên kia, Thẩm Tông Minh mới nói một câu, đã bị chặn năm sáu câu.
Trong lòng lập tức bị đè nén, nhưng cũng không thể không thừa nhận điều
Thẩm Loan nói chính là sự thật.
Ninh Thành to như vậy, có ai dám làm chủ Lục gia chứ?
"Loan Loan, ông rất hiểu tình cảnh hiện tại của cháu, không có bất kỳ ý định ép
buộc nào cả. Nhưng là một thành viên của că ngôi nhà này, cháu nhẫn tâm nhìn
hai bên rơi vào cục diện bế tắc sao? Một bên là gia tộc, một bên là bạn trai, vậy
thì, cháu sẽ giải quyết như thế nào?"
Giọng điệu cứng rắn của Thẩm Tông Minh hơi thay đổi, nhưng muốn nói hòa
hoãn, cũng không thấy thay đổi bao nhiêu, nói đi nói lại, vẫn là không bỏ nổi
khuôn mặt kia.
Thấy vừa đe dọa vừa dụ dỗ vô dụng, lập tức đổi thành dùng tình cảm để đả
động, dùng lý lẽ để thuyết phục.
À...
Có ý tứ!
Ra vẻ bất đắc dĩ mà thở dài, Thẩm Loan chậm rãi nói: "Cháu không có cách
thao túng Quyền Hãn Đình, nhưng một lời nói, khuyên vài câu thì vẫn có thể,
nhưng cũng không chắc chắn nhất định có thể thành công, chuyện này cháu
phải nói rõ với ngài trước."
Thấy cô nhả ra, ông cụ cũng cười: "Vậy là tốt rồi."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Loan nắm điện thoại ở lòng bàn tay, đảo mắt
nhìn về phía người đàn ông đang nghe lén bên cạnh: "Có đi hay không?"
Quyền Hãn Đình ôm cô vào trong lòng ngực, ngón tay vuốt ve nơi vòng eo tinh
tế trơn mềm mại của cô gái, nghe vậy, nhẹ giọng cười, cùng với lồng ngực nặng
nề rung động, mang theo giọng nói dễ nghe: "Em muốn cho anh đi không?"
Thẩm Loan nhướng mày, tùy ý để anh ôm: "Em cho anh đi thì anh sẽ đi à?"
"Tất nhiên. Đều nghe vợ yêu."
Cô cười tránh cái ôm của anh, đi về phía trên lầu: "Vậy là được rồi."
"Lý do?" Giữa mày đột nhiên căng thẳng.
"Từ bên ngoài nhìn vào, đường đường là Lục gia sẽ không đối với một cô gái
nói gì nghe nấy."
Quyền Hãn Đình đuổi theo, có chút uất ức hừ hừ: "Đó còn không phải do em
một hai phải diễn sao? Gia đối với em là thái độ gì, em còn không rõ sao? Cái
câu "vị trí của cháu ở trong lòng Lục gia, không nặng như ngài tưởng tượng như
vậy đâu" từ trong miệng em nói ra, lương tâm em không đau sao?"
"Không."
"Haizzzz..." Bàn tay to nắm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô: "Đúng là dũng
cảm đấy?"
"Anh nhẹ chút..."
"Không phải không biết nặng thế nào sao? Gia sẽ cho em nếm thử —" Nói
xong, trong lúc cô gái đang hô lên, chặn ngang ôm cô lên, bước nhanh đi đến
phòng ngủ.
Đá văng cửa ra, sua khi đi vào, lại dùng chân đá tiếp.
Thẩm Loan bị anh đặt xuống ngồi bên mép giường, người đàn ông đứng trước
mặt từ trên cao nhìn xuống cô, cởi bỏ từng cái từng cái nút áo, động tác gợi
cảm, ánh mắt khiêu khích.
Rất nhanh, lộ ra lồng ngực trắng nõn cường tráng, cơ bắp hiện ra, đường cong
cân xứng.
Mắt thấy anh muốn nghiêng người đè xuống, Thẩm Loan nhanh chóng giơ tay
chống hai bên đầu vai của anh: "Đừng làm loạn, nghe em nói."
"Không làm loạn, em nói đi, anh nghe đây."
Tuy rằng cơ thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng hai tay người đàn ông lại không
thành thật, nơi này sờ sờ, nơi đó véo một cái, chiếm hết tiện nghi.
"Anh ra tay với Ngụy Minh Hinh?"
Anh đang hôn cần cổ trắng nõn của cô gái, nghe vậy, động tác dừng lại: "Sao lại
nghe được?"
Thẩm Loan híp mắt, trong đầu hiện ra một số việc của kiếp trước: "Bảo bối của
thím hai yêu quý chính là đứa con trai độc nhất này. Thẩm Nhượng bị đánh,
theo tính cách mang thù của bà ta, nhất định sẽ điều tra rõ, sau đó yên lặng
không một tiếng động ngủ đông, lúc nào cũng có thể trả thù. Trước kia bag ta
dùng cách này thay Thẩm Nhượng giải quyết không ít chuyện, cho nên lần này
cũng giống vậy..."
"Không ngờ, người già đá trên khối sắt, không những không chiếm được tiện
nghi, chân còn đau."
"Người già?" Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại: "Lặp lại lần nữa thử xem?"
"Người già, người già, người già..."
Quyền Hãn Đình: "..." Gia già như vậy sao?
Hai tám tuổi, đang đứng trên đỉnh của thời, vậy mà Thẩm Loan lại nói anh già?!
"Em chính là đang thiếu dạy dỗ!"
Nói xong, giống như sói hoang chụp mồi áp đảo Thẩm Loan trên giường...