Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 544

Lúc cảnh sát từ cánh cửa xoay bước vào cao ốc, nhân viên quầy lễ tân lập tức

gọi điện thoại cho văn phòng tổng giám đốc.

Nhưng cho đến khi cảnh sát tìm tới Thẩm Loan, đưa ra lệnh bắt giữ, cũng chưa

tới mười phút, chỉ có năm phút thôi, nhưng lại không thấy bóng dáng của Thẩm

Xuân Giang.

Chưa hề nghe thấy đôi câu nói nào, một mình Thẩm Loan đối mặt với tình

huống khó xử trước mắt.

Á...

Đây là người nhà, là ba của cô.

Thẩm Loan sớm đã nhìn thấu, không hề có chút thất vọng nào cả.

Bởi vì trước nay đều không chờ mong.

"Xin hỏi, các người là?" Thẩm Loan từ sau bàn làm việc đứng lên, chuyện tới

bây giờ, nhưng trên mặt cô vẫn không thấy chút hoảng loạn nào, ánh mắt trầm

tĩnh nhìn về phía lệnh bắt giữ trong tay nhân viên mặc chế phục.

"Cảnh sát!"

"Thật lỳ lạ."

Ấn đường của đối phương chau lại: "Bớt nói nhảm đi, không tuân theo thì sẽ

phải cưỡng chế chấp hành."

Nói xong, ngầm ra hiệu ánh mắt cho hai cảnh sát ở bên cạnh, lộ ra vài phần tàn

nhẫn hung ác.

Hai người tiến lên, Thẩm Loan thuận thế lui về phía sau, giơ tay làm động tác

ngăn lại: "Bên ngoài còn có nhiều người nhìn như vậy, các người định dùng bạo

lực để chấp hành pháp luật sao?"

Người đàn ông cầm đầu càng nhíu chặt lông mày, nghe vậy, kéo ra một nụ cười

lạnh: "Cô định chống lại lệnh bắt sao?"

Thẩm Loan thu tay lại: "Tôi rất vui lòng phối hợp với cảnh sát, nhưng trước đó,

tôi là công dân chịu sự bảo hộ của pháp luật Trung Quốc, ngay cả quyền đưa ra

nghi ngờ cũng không được sao?"

"Nghi ngờ? Lệnb bắt giữ giấy trắng mực đen, rành mạch, còn có gì có thể nghi

ngờ?"

"Tất nhiên là có."

Người đàn ông cười lạnh, giương mắt đảo qua bốn phía: "Kế hoãn binh à? Cô

đang kéo dài thời gian!"

Thẩm Loan lắc đầu: "Nếu có cứu binh, bây giờ tôi cũng không đến mức bị các

ngươi chặn ở chỗ này, làm trò trước mặt nhân viên cấp dưới, mất sạch tôn

nghiêm."

"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"

"Có một vấn đề muốn hỏi."

Người đàn ông đề phòng nhìn cô một cái, cô gái này rất trẻ tuổi, dáng người cao

gầy, khuôn mặt thuộc loại lạnh lùng, không tính là quá xinh đẹp kinh diễm,

nhưng lại có loại phong tình khác, mà để cho người kinh ngạc chính là, trong

mắt cô bình tĩnh như biển sâu, bình tĩnh đến mức không giống người bình

thường.

"Nói!"

"Vừa rồi anh nói, tôi bị nghi ngờ có liên quan đến việc giao dịch nội gián, cho

dù những cáo buộc đó có đúng hay không, nói một cách bình tĩnh, mà cho dù có

thật, dựa theo quy trình quy định《 luật chứng khoán 》 của nước ta, chẳng lẽ

Cơ quan Quản lý Chứng khoán không nên bắt đầu điều tra theo trình tự sao, sau

khi hoàn tất việc chứng minh và xác định vi phạm tồn tại theo quy định, sau đó

tiến hành thông báo công khai, cuối cùng mới quyết định có nên chuyển giao

cho cơ quan tư pháp không?"

"Hành vi hiện tại của các người, có phải tôi có thể giải thích thành trực tiếp

nhảy vọt qua điều tra Cơ quản quản lý Chứng khoán, mà làm luôn quá trình tư

pháp?"

Vài vị cảnh sát hai mặt nhìn nhau.

Thẩm Loan mắt lạnh đảo qua: "Là ai cho các người quyền vi phạm quy định

pháp luật? Còn về lệnh bắt giữ này, ai ký? Chúng ta trực tiếp đến nơi ký nói cho

rõ ràng!"

Cảnh sát bắt người còn được, nhưng có thể nói về 《 luật chứng khoán 》thì

người hai người đều là thường dân.

Thẩm Loan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, ngay cả nơi nào ký cũng nói ra tới, có

thể thấy được không phải là tin đồn vô căn cứ, thuận miệng bịa chuyện.

Hai cảnh sát làm bộ đánh nhau đúng là bị cô hù rồi, do dự không dám tiến lên,

ánh mắt dò hỏi nhìn về hướng đội trưởng —

Làm sao?

Không hổ là đội trưởng, chỉ thấy anh ta đưa lệnh bắt giữ ra, cầm trong tay đưa

ra trước mặt Thẩm Loan: "Tôi mặc kệ 《 luật chứng khoán 》gì gì đó, cơ quan

quản lý chứng khoán, cũng mặc kệ có theo quá trình hay không, tôi chỉ biết cấp

trên có lệnh, muốn chúng tôi dẫn cô về cục để hỏi chuyện, đây là tất cả mục

đích và nguyên tắc của chúng tôi! Đưa đi ——"

"Vâng!"

Lần này, Thẩm Loan không tiếp tục phản kháng nữa, căn bản không cần người

khác ra tay đã thuận theo tiến lên: "Không đi sao?"

Hai cảnh sát sững sờ, trong đó có một người quay đầu lại hỏi: "Đội trưởng, có

cần còng tay lại không ạ?"

Người đàn ông đảo qua khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Loan: "Không cần."

Thẩm Loan bị hai cảnh sát một trái một phải kẹp ở bên trong, cũng may không

có còng tay, cũng không có khăn trùm đầu, cho nên cũng không chật vật.

Đi đến cửa văn phòng, đám người vây xem tự động dẹp sang hai bên, chừa lại

lối đi nhỏ ở giữa.

Rất nhiềui ánh mắt dừng ở trên người cô, cô gái mắt nhìn thẳng, sống lưng

thẳng thắn.

Ngay cả ánh mắt cũng chút dao động nào, giống như tất cả mọi thứ bên ngoài

đều cách biệt với cô, không hề có quan hệ gì.

"Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, cảnh sát dựa vào cái gì mà bắt người?"

"Lệnh bắt giữ làm sao vậy? Lệnh bắt giữ là có thể không theo quy trình làm

việc sao?"

"Đều do mấy con rùa rụt cổ bộ phận đầu tư! Lúc trước cầu xin người ta thì thấp

giọng xuống, hiện tại đã xảy ra chuyện thì ngay cả đứng cũng không dám đứng

ra."

"Đồ vong ân bội nghĩa!"

"Giám đốc Thẩm, tất cả mọi người trong bộ phận dự án chúng tôi đều tin tưởng

cô—"

"Đúng! Cô cứ việc an tâm phối hợp điều tra, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt

mặt trận."

Cho đến giờ phút này, trên mặt Thẩm Loan mới xuất hiện một tia cảm động.

Nhưng vẫn không nói gì như cũ.

Đoàn người nhanh chóng rời đi, để lại một đám người nghị luận và nhìn trộm

phía đằng sau.

Đi thang máy đến lầu một, lúc xuyên qua hành lang, trực tiếp chạm mặt Thẩm

Khiêm.

Thẩm Loan lãnh đạm dời tầm mắt.

Người đàn ông lúc đầu lập tức từ kinh ngạc, biến thành nghi ngờ, cuối cùng

bình tĩnh trở lại, toàn bộ quá trình không vượt quá ba giây.

Anh ta cho Đàm Diệu ở phía sau một ánh mắt, người sau tiến lên: "Đồng chí

cảnh sát, tôi là luật sư của cô Thẩm Loan Thẩm, trước khi các người dẫn cô ấy

đi, tôi muốn thương lượng riêng với cô ấy một chút, mong các vị đừng nghi

ngờ."

"Không cần." Đương sự lạnh lùng mở miệng, không khác gì chém ra một cái tát

vang dội ở trên mặt Đàm Diệu, cũng gián đánh vào Thẩm Khiêm hảo.

Đàm Diệu bất đắc dĩ, hai tay giang ra, quay đầu lại nhìn phía Thẩm Khiêm:

Đấy, thấy rồi chứ? Không phải tôi không giúp, mà là người ta căn bản không

biết ơn.

Đội trưởng: "Dẫn đi!"

Rất nhanh, đoàn người ra cao ốc, ngồi trên xe cảnh sát, gào thét rời đi.

"Boss..."

Sắc mặt Thẩm Khiêm lạnh trầm như nước: "Điều tra cho tôi!"

Đàm Diệu gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm than, vị này xử lý chuyện lúc nào

cũng khôn khéo hơn người khác, nhưng một khi gặp phải Thẩm Loan, thì sẽ

nhịn không được mà phạm sai lầm.

Thứ lý trí này, đã sớm vứt đến trên chín tầng mây.

Nếu trong lòng tàn nhẫn một chút, trực tiếp coi như không phát hiện không phải

tốt hơn sao?

Thẩm Loan không xảy ra chuyện thì thôi, một khi xảy ra chuyện, vừa lúc có thể

nhân cơ hội này đuổi cô ra khỏi tập đoàn, sống chết mặc bây, có thể kiếm lời mà

không mất công mua bán, nhưng Thẩm Khiêm lại càng muốn nhúng tay vào.

Cái quái gì thế?!

Nhưng mà, những lời này Đàm Diệu cũng chỉ dám yên lặng nói ở trong lòng.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tiếp tục mê mẩn đi...

Chính mình không muốn thoát ra, ai cũng không cứu được!

...

Bên trong xe, Thẩm Loan ngồi ở giữa, hai cảnh sát trông coi một trái một phải,

ánh mắt cảnh giác, vẻ mặt căng chặt.

Mà cô lại nhắm mắt nghỉ ngơi, nhẹ nhàng giống như người đi chơi ngoại ô, mà

không phải đến cục cảnh sát.

Ước chừng 40 phút sau, xe chậm rãi dừng lại.

"Xuống xe!"

Thẩm Loan khom người đi ra, một tòa nhà ước chừng khoảng sáu bảy tầng đập

vào mi mắt, bức tường bên ngoài phủ đầy dây xanh và dây leo rậm rạp, tuy rằng

đã cũ, nhưng lại có loại nghiêm trang không hiểu được.

Tuy rằng cô không biết cụ thể vị trí, nhưng hơi có thể xác định —

"Đây không phải cục cảnh sát."

Hai cảnh sát trao đổi ánh mắt với nhau.

Đội trưởng lạnh lùng mắng: "Nói nhảm cái gì thế, dẫn đi!"

Thẩm Loan nhìn hai cánh tay đang muốn chụp lấy bả vai cô, lui về phía sau

tránh đi, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi tự mình đi."

Hai tay xấu hổ cứng đờ ở giữa không trung.

Đội trưởng cười lạnh, ném xuống một câu "cô thức thời đấy" rồi đi nhanh vào

trong tòa nhà.

Thẩm Loan nâng bước đuổi theo, hai cảnh sát đi ở cuối cùng để phòng ngừa cô

chạy trốn.

...

Lúc cảnh sát tiến vào văn phòng thì chưa đến hai phút sau, Miêu Miêu đã xuất

hiện ở ngoài cửa, đang muốn tiến lên, lại bị Thẩm Loan cách đó vứt cho một

ánh mắt dừng lại.

Dựa vào sự ăn ý, cô ấy rất nhanh đã hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó—

Đi tìm Quyền Hãn Đình!

Miêu Miêu không dám chậm trễ, lui về phía đám người vây xem, xoay người

cất bước chạy đi.

Mà ngay khi Thẩm Loan bị mang đi không lâu, bộ phận đầu tư may mắn mình

đã tránh được một kiếp, lại nghênh đón thêm một đội cảnh sát.

Không phách lối cương quyết như khi Thẩm Loan, nhưng cũng cũng đủ làm

người ta sợ hãi.

"Ai là Kha Dân? Đi theo chúng tôi một chuyến đi!"

Lý do: Phối hợp điều tra.

"Tôi hỏi lại anh một lần nữa, rốt cuộc thì chuyện đã xảy ra thế nào?" Dưới ánh

đèn vàng lóa mắt, sắc mặt người đàn ông cứng nhắc, huy hiệu giữa mũ cảnh sát

trên đầu rõ ràng là một cảnh sát uy nghiêm.

Kha Dân mặc tây trang màu đen, bên trong sơ mi trắng nổi lên nếp uốn, không

còn dáng vẻ tinh anh gọn gàng trí thức nữa, hiện ra vài phần chật vật và suy sút.

"Đồng chí cảnh sát, tôi đã nói qua rất nhiều lần rồi, đáp án mỗi lần đều giống

nhau, còn cần phải lặp lại sao?" Giọng nói người đàn ông có chút khàn khàn,

vươn đầu lưỡi liếm liếm môi khô khốc.

Từ lúc tiến vào đến bây giờ, cùng một vấn đề mà anh ta đã trả lời bảy lần, đây là

lần thứ tám.

"Nói đi."

Trong mắt người đàn ông hiện lên áp lực và không kiên nhẫn, dưới ánh nhìn

chăm chú của hai người cảnh sát, anh ta lại kiềm chế tất cả cảm xúc trong mắt:

"Sau khi bắt đầu phiên giao dịch cổ phiếu vào buổi sáng hôm nay, giá cổ phiếu

Thiên Cơ vẫn giống như mấy ngày trước đó, trạng thái liên tục giảm xuống, lúc

tới gần báo cáo cuối ngày, không ngờ đột nhiên xuất hiện giá trị đạt đỉnh..."

"Sau đó thì sao?" Cảnh sát bên trái truy hỏi.

Kha Dân kéo lỏng cổ áo, có phải anh ta nên cảm thấy may mắn vì đối phương

không còng tay mình?

"Tôi nhân cơ hội tung ra tất cả cổ phiếu trong sáu tài khoản."

"Bao nhiêu?"

"Tổng cộng hai triệu cổ phiếu."
Bình Luận (0)
Comment