Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 557

"Không tìm được?" Giữa mày Thẩm Tông Minh nhíu lại.

Thẩm Khiêm khoanh tay đứng dậy, đối mặt với sự nghi ngờ của ông ta thì

không né tránh: "Vâng."

"Nhân viên bộ phận đầu tư bị đưa đi cùng ngày cũng đã được thả ra, không có

lý nào nó lại bị giữ lại..." Trong mắt ông ta xẹt qua một tia suy nghĩ: "Có nhờ

người nghe ngóng tình huống cụ thể thế nào không?"

"Quan hệ có thể vận dụng thì đều đã thử qua rồi, bên kia ngậm miệng rất chặt."

"Cho nên, nhiều ngày trôi qua như vậy, cháu vẫn chưa điều tra được tung tích

của Thẩm Loan?" Sắc mặt Thẩm Tông Minh không vui.

"Xin lỗi, ông nội."

Bắt đầu trầm mặc, yên tĩnh như chết.

Thẩm Tông Minh ngã ngồi trên ghế, hai tay chống gậy, cả người hiện ra một

loại mạnh mẽ chống đỡ, nhưng cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ.

"... Vậy đi, cháu trực tiếp đi tìm Lục gia nói, xem rốt cuộc cậu ta có thái độ gì."

Thẩm Khiêm rũ mắt, cũng thuận thế thu lại vẻ kinh ngạc giận giữ cùng... Nhục

nhã.

Đi cầu xin Quyền Hãn Đình, không bằng giết anh ta đi!

Đáng tiếc, ông cụ giải quyết dứt khoát, bá đạo đã quen, không cho anh ta bất kỳ

con đường phản bác nào.

"...Vâng."

Tập đoàn Huy Đằng.

Quyền Hãn Đình hiếm khi tới công ty một lần, giám đốc còn chưa tới kịp để

triệu kiến, nhưng lại đụng phải một con "quỷ đáng ghét".

"... Ai?"

"Thẩm Khiêm. Anh ta đã ở phòng tiếp khách đợi nửa tiếng. Gia..." Sở Ngộ

Giang thật cẩn thận thử nói: "Gặp, hay là không gặp?"

Quyền Hãn Đình không phản ứng.

Sở Ngộ Giang cũng có chút đắn đo.

Sắc mặt Lăng Vân vẫn trước sau như một, đầu nấm thẳng tắp vạn năm không

đổi đứng phía sau Quyền Hãn Đình, giống như tiểu vệ sĩ sắt thép.

Sau một lúc lâu: "... Nếu anh ta thích chờ, vậy để anh ta chờ thêm một lát."

Sở Ngộ Giang: "..." Từ khi nào, ngài cũng sẽ làm ra loại chuyện ngây thơ như

vậy?

Ôi, đàn ông!

Yêu không yêu có hai khuôn mặt.

Chớp mắt, lại một tiếng trôi qua.

Thẩm Khiêm đứng trước cửa sổ của phòng tiếp khách, bóng dáng cao ngất, lộ

ra sự dẻo dai cùng dáng vẻ thoải mái.

Amh ta cứ lẳng lặng đứng yên như vậy, không cao ngạo không nóng nảy, giống

như cây tùng cây bách.

Cho đến khi—

Sở Ngộ Giang xuất hiện: "Tổng giám đốc Thẩm, gia cho mời."

Lúc này anh ta mới xoay người, hòa nhã nói: "Làm phiền rồi."

Sở Ngộ Giang đi phía trước dẫn đường, Thẩm Khiêm phía sau không nhanh

không chậm đi theo, cuối cùng dừng lại trước cửa gỗ: "Mời vào."

Anh ta đẩy cửa đi vào, nện bước thong dong.

"Lục gia."

"Tổng giám đốc Thẩm đại giá quang lâm, có việc gì sao?" Quyền Hãn Đình

dựa vào ghế da, hai tròng mắt híp lại, dù bận vẫn ung dung mà nhìn anh ta:

"Ngồi đi."

Thẩm Khiêm theo lời: "Minh Đạt bị phạt 5,7 tỷ triệu, Lục gia thần thông quảng

đại, chắc đã nghe nói rồi." Vừa kéo ghế dựa, vừa mở miệng nói.

Nói xong, ngồi xuống.

Không có bất kỳ thăm dò hay vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

Quyền Hãn Đình: "Nghe thử một chút."

"Không biết Lục gia thấy thế nào?"

"Cái nhìn của tôi quan trọng à? Đây là việc nội bộ của nhà họ Thẩm các người."

Một câu "tôi" và "các người", tất nhiên đã kéo ra khoảng cách, ranh giới rõ

ràng.

Thẩm Khiêm gật đầu: "Tôi đã hiểu, hôm nay coi như tôi chưa tới, làm phiền

rồi.." Nói xong đứng dậy.

Khuôn mặt Quyền Hãn Đình đột nhiên lạnh xuống: "Đây là thái độ mà các

người cầu xin người khác?"

"Nếu ý ngài đã quyết, tôi cần gì phải miễn cưỡng?"

Quyền Hãn Đình đã nói rõ việc không liên quan mình, hôm nay cho dù anh ta

quỳ xuống dập đầu mấy cái cũng không nhất định có thể làm anh dao động.

Không có giá trị khiêm tốn, Thẩm Khiêm khinh thường như vậy!

"Tạm biệt."

Nói xong, lập tức rời đi.

Tuy rằng anh ta đợi gần 2 tiếng, cuối cùng vẫn bị từ chối, nhưng tâm thái thanh

cao và cái miệng kiêu ngạo kia vẫn không tổn hao gì.

Rõ ràng phải là chật vật thất vọng, nhưng anh ta lại giống như người thắng,

nghênh ngang rời đi.

Quyền Hãn Đình nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa của Thẩm Khiêm, đáy mắt

hiện lên sự phức tạp.

...

Ngoài Thẩm Khiêm đang bôn ba vì Minh Đạt ra, Thẩm Xuân Giang cũng không

rảnh rỗi.

Sau khi gọi điện thoại cho Thẩm Loan mà không có kết quả, ông ta cũng bắt

dùng quan hệ tìm kiếm tung tích Thẩm Loan.

Đáng tiếc, cũng không có được câu trả lời nào hữu dụng.

Ông ta ở trong phòng bệnh gấp đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng, vốn

dĩ ba ngày thì cơ thể đã tốt lên, nhưng lại kéo dài tới bây giờ vẫn còn chưa xuất

viện.

Tất nhiên, cũng không bài trừ việc cố ý giả bệnh, mượn cơ hội này né tránh hội

đồng quản trị truy hỏi và chỉ trích.

"Thế nào? Có tin tức rồi sao?"

Thư kí thất vọng lắc đầu.

Thẩm Xuân Giang cả người mất hết sức lực, vô lực té phịch xuống mép giường:

"Sao lại không điều tra được? Sao có thể? Một người sống sờ sờ chẳng lẽ cứ

biến mất như vậy sao?"

Thư ký bận trước chạy sau, đã mệt mỏi suốt hai ngày, giờ phút này nghe vậy thì

cũng không có sức lực để khuyên nữa, chỉ rũ mắt đứng tại chỗ không nói gì.

Thầm nghĩ: Sớm biết như thế, lúc trước khi xảy ra chuyện thì nên dốc sức bảo

vệ Thẩm Loan, hiện tại biết người ta hữu dụng, có giá trị mới làm thế này, sắc

mặt thế kia, nếu anh ta là Thẩm Loan cũng sẽ trốn tránh không xuất hiện, chờ

mấy người này sứt đầu mẻ trán, nóng lòng đến mức nhảy nhót lung tung!

...

Bảy ngày trôi qua chớp nhoáng, Thẩm Loan vẫn không biết tung tích như trước,

Quyền Hãn Đình vẫn không có hành động gì.

Hóa đơn phạt đè trên đầu Minh Đạt, tựa như một cái nồi lớn làm người ta hít

thở khôngnổi, nhưng lại không có người nào có năng lực để nhấc nó lên, làm

cho Minh Đạt đừng trở thành vận mệnh "đồ ăn trong mâm".

Ngày cuối cùng của kỳ hạn, 5,7 tỷ đã được chuyển từ vốn lưu động của Minh

Đạt sang Ủy ban Điều tiết Chứng khoán.

Mắt thấy khoản tiền cứ thế rời đi mà chẳng làm được gì, loại cảm giác này tựa

như bị ép buộc xẻo mất một đống thịt.

Đêm đó Thẩm Tông Minh vào bệnh viện, toàn bộ nhà họ Thẩm người ngã ngựa

đổ.

Giờ thì hay rồi, lớn bé nhà họ Thẩm gia đều vào phòng bệnh, chỉ có nhân vật

nhỏ như Thẩm Khiêm đứng ra quản lý công việc.

Mặc kệ thế nào, dù sao cũng phải tạm thời che dấu lỗ thủng lớn này trước,

không để ảnh hưởng đến hoạt động hằng ngày của Minh Đạt.

Nhưng thật ra, nguyên khí (sức sống)bị tổn thương rất nhiều!

Bên này đang sứt đầu mẻ trán, bên phía Thẩm Loan vốn nên nhẹ nhàng tự tại,

nhưng bởi vì Onion video tự dưng bộc phát làm tình huống cũng trở nên rối ren.

Onion video là món quà của Diệp Quân Hào tặng, do lúc trước cô lấy danh

nghĩa nhà họ An ra mặt bảo vệ chị em Diệp Trăn thuận lợi kế thừa di sản của gia

tộc.

Lúc ấy trong bệnh viện đã ký giấy quyền chuyển nhượng cổ phần, vốn dĩ định

để Tưởng Thạc Khải đến, nhưng Tưởng Thạc Khải lại chọn công ty quảng cáo

Hằng Á, bởi vậy vị trí người phụ trách chức bị bỏ trống rất lâu.

Lúc trước, tuy rằng vốn chủ sở hữu đã tiến hành thay đổi, nhưng Thẩm Loan lại

không định chuyển đội hoạt động ban đầu.

Không ngờ, lần ầm ĩnày vậy mà cũng là nhóm người này!

Còn về phần ầm ĩ chuyện gì?

Đơn giản là lo lắng thay đổi ông chủ sẽ tổn hại đến lợi ích của riêng họ, yên tĩnh

lâu như vậy, cuối cùng vẫn ngồi không yên.

...

"Vé máy bay mấy giờ?" Quyền Hãn Đình túm chặt tay cô, rút quần áo trong tay

ra, ném vào valy ở một bên.

Thẩm Loan: "12 giờ trưa ngày mai."

"Có cần giúp đỡ không?"

"Không cần, em có thể giải quyết được."

"Diệp Quân Hào đúng là bỏ đi rất dứt khoát, để lại một đống cục diện rối rắm."

Quyền Hãn Đình hừ lạnh.

Cũng không phải bởi vì Onion video lần này mà gây ra chuyện xấu này, còn có

chuyện chị em nhà họ Diệp bắt đầu tiếp nhận tập đoàn, không khỏi có chút sơ

sót, đều do Quyền Hãn Đình ôm lấy.

Trách không được anh oán khí tận trời.

"Người ta tặng không cho em, còn bị oán trách phản lại, anh đúng là không biết

xấu hổ?"

Quyền Hãn Đình ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, thỏa mãn mà than thở

một tiếng: "Nếu em thích, gia có thể đưa cho em mười cái!"

Thẩm Loan: "..."

"Thật vất vả mới có thời gian ở cùng anh, bây giờ còn phải đi xử lý mấy chuyện

xui xẻo này..." Vùi đầu vào cần cổ trẵng nõn của cô gái, người đàn ông nhỏ

giọng lẩm bẩm, không hiểu sao hơi ủy khuất.

Thẩm Loan trở tay vỗ vỗ đầu cún: "Ngoan, trở về sẽ bồi thường cho anh."

"Bồi thường thế nào?" Tinh thần lập tức tỉnh táo, cũng ngửi thấy mùi đói của

con cún.

Thẩm Loan ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh.

Quyền Hãn Đình ghé lỗ tai lại gần, cô thì thầm một chút, lại thấy đôi mắt người

đàn ông đều tái đi.

"Thế nào?"

"...Được." Nặng nề mất tiếng.

Ngày hôm sau, Thẩm Loan rời khỏi Ninh Thành, bay đến Đảo Hồng Kông.

Sau khi hạ cánh, một cậu bé cầm tấm bảng đón người, mặt trên viết tên Thẩm

Loan.

Giờ phút này, thằng nhóc đang lay lan can nhìn xung quanh phía lối ra.

Vương Trác là người lớn lên ở Đảo Hồng Kông, đại học học ở đây, sau khi tốt

nghiệp trở về làm việc.

Cậu ta học quản lý kinh doanh, nói dễ nghe một chút thì gọi là vạn tinh dầu, cái

gì cũng hiểu, nhưng nói được không dễ nghe thì đó là không giỏi thứ nào.

Nhiều lần tìm việc làm gặp phải trắc trở, ngay lúc cậu ta sắp tuyệt vọng, lại đột

nhiên nhận được thông báo tuyển dụng từ Onion video.

Trước đó, Vương Trác chỉ nghe thấy mấy trang video lớn như Thích Chuyện Lạ,

Đằng Á, nếu không thì chính là video quả xoài, quả vải, nhưng cho tới bây giờ

vẫn không Onion video gì cả...

Lúc nộp sơ yếu lý lịch cậu ta áp dụng theo hình thức giăng lưới khắp nơi, cũng

không có mấy công ty mà cậu ta muốn làm, nhưng công ty "Onion video"

không có cảm giác tồn tại này lại đáp lại cậu ta.

Căn cứ vào suy nghĩ không muốn thất nghiệp, cậu ta lên mạng xem một chút về

tình hình công ty này.

Trời!

Không tra thì không biết, mà tìm thử rồi thì lại giật mình!

Onion video, 5 năm trước là một thế lực mới xuất hiện ở giới truyền thông của

Hồng Kong, nghe nói, là do Diệp thị kiểm soát, cũng đầu tư rất nhiều nhân lực,

vật lực, tương lai tươi sáng!
Bình Luận (0)
Comment