Giữa trưa, thư kí đặt cơm, định chuẩn bị theo kiểu ngày hôm qua.
Thẩm Loan bỗng nhiên mở miệng: "Không cần đặt cho tôi."
Nghiêm cười mỉa một tiếng, nhìn sang: "Cô không đói bụng?"
Giọng nói lạnh lẽo, rõ ràng là còn chú ý đến sự lạnh nhạt lúc sáng của người
phụ nữ.
Mặc cho mặt anh ta biến trắng biến đỏ, Thẩm Loan ngay cả mí mắt cũng không
thèm nâng, đóng xấp tài liệu cuối cùng, để sang chồng bên cạnh, lúc này mới
chậm rãi mở miệng: "Đã sắp xếp tài liệu xong hết rồi, phiền tổng giám đốc
Nghiêm xem qua."
"Sắp xếp xong rồi?!" Nghiêm cẩn nhịn không được cười ra tiếng, lại bỗng thu
lại, lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi không rảnh đùa giỡn với cô."
"Đúng lúc, tôi cũng không rảnh."
Thẩm Loan nghiêng người, nhường chỗ.
Lúc này Nghiêm Cẩn mới thấy toàn cảnh trong góc, mà những tập tài liệu vốn
lộn xộn rơi tán loạn bây giờ đã được chia thành ba chồng, cao cao thấp thấp, thứ
tự rõ ràng.
Thẩm Loan: "Từ trái sang phải, lần lượt là hợp đồng dự án, các loại báo biểu và
bảng tổng kết công việc của bộ phận, toàn bộ đã được phân loại sắp xếp lại theo
yêu cầu của anh."
Người đàn ông giật giật môi, lại không thể phát ra âm thanh, mày càng nhíu
chặt hơn.
"Tổng giám đốc Nghiêm, mời ---"
Thẩm Loan giơ tay làm động tác mời, nhìn như khiêm tốn, thật ra thì rất lố.
Nghiêm cẩn cười mỉa đi tới, anh ta muốn nhìn xem rốt cuộc Thẩm Loan sắp xếp
xong mấy trăm tập tài liệu lộn xộn trong thời gian một ngày rưỡi như thế nào.
Mười lăm phút sau.
"Cô làm như thế nào?" Mặt người đàn ông tối xuống, cuối cùng cũng nhận rõ
được sự thật.
Lạnh lùng chế giễu trong mắt bị nghi ngờ thay thế, ánh mắt nhìn Thẩm Loan lộ
vẻ thận trọng và dò xét, giống như nhận thức người phụ nữ trước mắt một lần
nữa.
"Rất đơn giản, tài liệu hợp đồng dự án được đánh số bắt đầu bằng 101, mà các
loại báo biểu thì là 123, còn tổng kết công việc, vậy còn đơn giản hơn, không
đánh số."
Những thứ này đều là quy luật Thẩm Loan tổng hợp lại sau khi lật xem nội
dung tài liệu trong ngày hôm qua, hôm nay chỉ cần phân loại căn cứ theo số là
được.
"Sao, tổng giám đốc Nghiêm không biết?"
"..."
Đúng là Nghiêm Cẩn không rõ lắm.
Thường thì anh ta chỉ xem nội dung, sau đó phụ trách ký tên, còn đánh số cái gì
đó, đúng là không chú ý.
Thẩm Loan rút một phần tài liệu từ trong xấp báo biểu, đưa tới trước mặt người
đàn ông: "Đây là báo cáo thu nhập toàn cầu của Thị Tần vào năm ngoái, trong
đó ghi lại chi tiết thu nhập bản quyền sáng chế từ các bộ phim truyền hình do
Dương Thông Thị Tần tạo ra ở các quốc gia trên thế giới. Xin hỏi tổng giám đốc
Nghiêm, có thể đổi tiền mặt từ 40% cổ phần không?"
"Thẩm Loan, cô thật sự được lắm!" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.
"Cảm ơn lời khen."
"..."
Mặt Nghiêm Cẩn không cảm xúc: "Bên tôi còn thời gian thu xếp, 40% không
phải là một con số nhỏ."
"Bao lâu?" Thẩm Loan giương mắt, giải quyết việc chung.
"Ba..."
"Ngài mai." Thẩm Loan cắt lời anh ta: "Chậm nhất là ngày mai, tôi muốn thấy
khoản tiền đó ở tài khoản.
"Cô!"
"Vậy cảm ơn tổng giám đốc Nghiêm trước, tạm biệt." Nói xong, hơi gật đầu
một cái, xoay người rời đi.
Căn bản không cho Nghiêm Cẩn cơ hội mở miệng nói chuyện.
Thẩm Loan rời tòa nhà Quang Ấn, bắt taxi, lập tức trở về khách sạn bắt đầu thu
dọn đồ đạc.
Ngày mai khi nhận được tiền, cô lập tức về Ninh Thành.
Cầm điện thoại lên, gọi cho Quyền Hãn Đình ---
"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy, vui lòng..."
Tắt máy?
Thẩm Loan nhướng mày.
Cùng lúc đó, trên một chiếc máy bay trực thăng tư nhân bay đến Hồng Kông,
Quyền Hãn Đình đang lật xem tài liệu cá nhân của Nghiêm Cẩn.
Từ ngày tháng năm sinh, đến chiều cao cân nặng, đầy đủ mọi thứ.
Chỉ là...
"Tại sao việc học của cậu ta lại thiếu bốn năm?"
Trực tiếp nhảy từ cấp ba đến thạc sĩ, một chút ghi chép về đại học cũng không
có.
Sở Ngộ Giang: "Cậu ta bị bệnh bốn năm, không lên đại học."
"Bốn năm này có bất kỳ ghi chép nào khác không?"
"... Tạm thời còn chưa tra được."
Đáy mắt Quyền Hãn Đình xẹt qua tia sáng, thoáng qua rồi biến mất.
...
Ba giờ chiều.
Cốc cốc!
Không đợi Nghiêm Cẩn lên tiếng, cửa văn phòng đã bị vội vã đẩy ra, thư ký
nhanh chóng đi vào, vẻ mặt có chút hoảng loạn.
"Diêm! Họ Quyền tới!"
Có thể làm anh ta buột miệng thốt ra cái xưng hô "Diêm" này, có lẽ chuyện
không nhỏ, sau khi nghe xong nửa câu còn lại thì đâu chỉ không nhỏ, quả thật là
phiền phức.
Nhưng Nghiêm Cẩn lại nở nụ cười rạng rỡ, cũng không ngoài ý muốn, giống
như đã sớm đoán được đối phương sẽ đến.
"Hoảng cái gì? Khách quý tới cửa, tôi tự mình đi đón."
"Không cần ---" Nghiêm Cẩn vừa mới nói xong, một giọng nói trầm thấp đã nối
đuôi tới.
Quyền Hãn Đình nhanh chóng đi vào, Sở Ngộ Giang đi phía sau, từng hàng
từng bước, mỗi hành động đều để lộ khí thế bá vương.
Mắt đen sâu thẳm, giống như hai lốc xoáy sâu không thấy đáy, chỉ cần đứng xa
xa nhìn một cái đã có thể hút linh hồn con người vào.
Nghiêm Cẩn đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, mỉm cười bước lên đón: "Lục
gia đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi."
Thư ký thuận thế lui ra phía sau Nghiêm Cẩn.
Đại lão so chiêu, nhân vật nhỏ như anh ta không nên đứng trước, miễn phải trở
thành bia đỡ đạn, đi đời nhà mà.
Quyền Hãn Đình lạnh lùng liếc mắt, đột nhiên hiện lên một chút tà ác: "Tôi nên
gọi cậu là Nghiêm Cẩn, hay là Diêm Tẫn đây? Thủ lĩnh Huyết Ngục, đối tượng
truy nã của Ma Ba Tuần."
"Quả nhiên." Ý cười của Nghiêm Cần dần vơi đi, không hề có hoang mang và
hoảng sợ khi bị chọc thủng: "Giấu diếm được người trong thiên hạ, cũng không
thể giấu được đôi hỏa nhãn kim tinh của lục gia."
"Cậu dẫn tôi đến đây là để vuốt mông ngựa?" Quyền Hãn Đình cười như không
cười.
Nghiêm Cẩn nhướng mày.
"Lời này bắt nguồn từ đâu?"
"Nếu đã mở cửa sổ thì cần gì phải giấu? Cậu gửi ảnh chụp đến, còn không phải
để kích tôi đến Hồng Kông một chuyến sao?"