Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 572

Thẩm Tông Minh: "Được, tôi rửa mắt mong chờ, chỉ mong anh có thể nói được

làm được."

Kết thúc cuộc trò chuyện, hai chân Thẩm Xuân Giang mềm nhũn, ngã ngồi

xuống ghế như bị rút cạn sức lực.

Giây tiếp theo, đột nhiên ngồi thẳng dậy, ông ta cũng không tin không có Thẩm

Loan, ông ta không giải quyết được chuyện này!

Lập tức gọi tới thư ký: "Mang tài liệu dự án vịnh Thạch Tuyền lên đây, đi ra

ngoài với tôi một chuyến."

Ông ta muốn đích thân đi gặp Từ Kính Sinh!

Nếu lúc trước Thẩm Loan có thể thuyết phục ông ta, hơn nữa đường đã xây

xong, cầu đã bắc xong, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn kém một bước,

Thẩm Xuân Giang không tin bên Cạnh Lâm còn có thể đổi ý!

Nhưng sự thật đã chứng minh, không có gì là không có khả năng.

Càng nói quá lúc bị vả mặt càng đau.

"...Tổng giám đốc Thẩm, thật sự xin lỗi, tổng giám đốc Từ không rảnh để gặp

ngài, ngài vẫn nên về đi thôi." Thư ký mỉm cười, không mặn không nhạt ném ra

một cái đinh mềm.

Thẩm Xuân Giang xuôi gió xuôi nước đã qua hơn nửa đời người, chưa bao giờ

bị người ta từ chối từ ngoài cửa, suýt không nhịn được mà trở mặt.

Đáng tiếc, nơi này là Bất động sản Cạnh Lâm, không phải tập đoàn Minh Đạt,

không phải nơi để Thẩm Xuân Giang ông ta giương oai làm càn.

Nếu luận lịch sử, tất nhiên Minh Đạt lâu đời hơn.

Nhưng nói đến sự phát triển, Cạnh Lâm đã vượt xa.

Nếu thật sự giằng co, ai thua ai thắng còn chưa biết.

Thực lực mạnh đã giúp thư ký tự tin hơn nhiều, đối mặt với Thẩm Xuân Giang

đang tức giận, anh ta vẫn thờ ơ.

"Mặc kệ thế nào, hôm nay nhất định tôi phải gặp được tổng giám đốc Từ!"

"Vậy khiến ngài thất vọng rồi."

"Tránh không gặp dù sao cũng phải có lý do chứ?" Thẩm Xuân Giang lạnh lùng

hừ.

Thư ký: "Tổng giám đốc Từ từ trước đến nay kín tiếng, gặp được là do may

mắn, không gặp được là chuyện bình thường, cho nên, không cần bất cứ lý do

gì."

Lời này, thật đúng là không có chút ý xấu nào.

Bởi vì —

Những câu này là thật!

Sau khi bất động sản Cạnh Lâm đứng vững gót chân, Từ Kính Sinh rất ít khi

tham dự sự kiện thương nghiệp, dùng từ "ru rú trong nhà" để hình dung cũng

không quá.

Lúc trước, mấy người tổ Thẩm Loan, dung đủ đường ngang ngõ tắt mới miễn

cưỡng chạm mặt Từ Kính Sinh, nói được mấy câu, còn chuyện nói chuyện hợp

tác?

Không bao giờ có, trực tiếp bị đuổi ra ngoài.

Sau khi Thẩm Xuân Giang nghe xong, mặt mày trầm xuống: "Nếu tổng giám

đốc Từ đã đồng ý hợp tác với Minh Đạt, bây giờ từ chối không gặp mặt là có ý

gì?"

"Xin hỏi, đã chính thức ký hợp đồng chưa?"

"..." Thẩm Xuân Giang á khẩu không trả lời được.

Nếu đã ký hợp đồng, ông ta cần gì phải thấp hèn chạy đến đây một chuyến?!

Thư ký như nhớ ra điều gì, vô tình nhắc đến: "Lúc trước cô Thẩm đã ký tắt (ký

kết tạm thời, ký tên họ trên bản dự thảo của hợp đồng; thường dùng chữ viết tắt

hoặc chữ cái đầu) với tổng giám đốc Từ chúng tôi một bản hợp đồng, nếu cô ấy

có thể tự mình tới, còn có đường bàn bạc. Còn những người khác..."

Thư ký than nhẹ lắc đầu: "Khó lắm!"

Mặt Thẩm Xuân Giang xanh lét.

Dù vậy, ông ta cũng không có ý phất tay bỏ đi, ngược lại vững vàng ngồi yên:

"Tôi ở đây chờ tổng giám đốc Từ, cậu ta không tới, tôi sẽ không đi."

Ở góc độ không có ai thấy thư ký nhanh chóng bĩu môi một cái, không khỏi

cười lạnh: Ngây thơ!

Cho rằng làm như vậy, là có thể ép tổng giám đốc Từ xuất hiện?

Xì...

Kịch bản lỗi thời từ mấy trăm năm trước còn dám lấy ra dùng, đây là đã bao

nhiêu lâu rồi không lăn lộn trên giang hồ?

Nụ cười của thư ký không giảm: "Vậy mời ngài tự nhiên."

Ngụ ý, muốn chờ thì cứ chờ, nếu chờ được cứ coi như tôi thua!

Nói xong, xoay người rời đi.

Văn phòng tổng giám đốc.

Thư ký báo cáo với Từ Kính Sinh đang dùng điện thoại sau bàn làm việc: "...

Bây giờ đang chờ ở ngoài, nói là không gặp được ngài thì sẽ không đi."

Từ Kính Sinh gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Thư ký thấy không còn chuyện gì khác liền tự giác lui ra ngoài, thuận tay đóng

cửa lại.

"Thẩm Xuân Giang? Hừ..." Anh ta cười lạnh một tiếng, mang theo mấy phần

trào phúng: "Năng lực cũng chỉ có vậy."

So với Thẩm Loan không biết kém xa bao nhiêu.

Cây kết dưa, dưa đảo khách thành chủ, vượt mặt cây.

Thú vị!

Sau một lúc lâu trầm ngâm, trong mắt người đàn ông bỗng dưng hiện lên ý

cười, lập tức gọi vào số điện thoại của Thẩm Loan —

"Tổng giám đốc Từ?"

"Ừm, là tôi."

"Dạo này thế nào rồi? Vết thương đã khỏi chưa?"

Khóe miệng Từ Kính Sinh run rẩy: "Mấy tháng, cô nghĩ sao?"

"Thương gân động cốt một trăm ngày, nghỉ ngơi càng lâu càng tốt, lại nói, ngài

nhàn hạ quá chắc cũng không thiếu chút thời gian này."

"Tôi nhàn hạ thì đúng, nhưng hôm nay phiền toái lại chủ động tìm cửa, cô nói

nên làm gì bây giờ?"

Từ Kính Sinh dò hỏi ý kiến của cô, cũng không phải bắn tên không đích, nhất

định đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa có liên quan đến cô, Thẩm Loan thầm nghĩ.

Đột nhiên, có tia sáng chợt lóe qua đầu, nghĩ đến khả năng nào đó —

"Thẩm Xuân Giang đến tìm anh?"

Đáy mắt Từ Kính Sinh xẹt qua trầm tư, con gái lại gọi thẳng tên của ba ra như

thế, hơn nữa còn khá thuận miệng, có thể thấy được đã không ít lần gọi như thế.

Chuyện nhà họ Thẩm thật không ít.

Ba không ra ba, con không ra con, còn dám xằng bậy tự nhận là nhà giàu bậc

nhất?

Chẳng qua cũng chỉ là chỗ chứa bùn lầy mà thôi.

Từ Kính Sinh cười lạnh đập vào mắt, giọng điệu lại ổn trọng bình thản, không

hề gợn sóng: "Người vẫn còn ở bên ngoài."

Đầu kia yên lặng.

Anh ta lại hỏi tiếp: "Cô hy vọng tôi xử lý thế nào? Mà, cho hay không cho?"

Thẩm Loan nhướng mày, không thay đổi: "Kết quả tôi mong móng, tổng giám

đốc từ sẽ giúp tôi thành công sao?"

"Nói không chừng có thể." Cười như không cười, giọng điệu khó đoán.

Anh ta muốn xen xen trái tim của Thẩm Loan đến tột cùng là đen hay đỏ.

"Được, tôi hy vọng — không cho." Người phụ nữ gằn từng chữ một.

Ồ, Từ Kính Sinh bừng tỉnh ngộ đạo —

Hóa ra là đen.

Nhưng lại rất hợp khẩu vị của anh ta: "Vậy, như cô mong muốn."

"... Cảm ơn."
Bình Luận (0)
Comment