Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 575

Thẩm Loan rất bình tĩnh, dường như đối với chuyện Thẩm Xuân Giang từ chối

cũng không ngoài ý muốn.

Dù sao, cổ phần là mạng của ông ta, là gốc rễ tạo nên chỗ đứng của ông ta ở tập

đoàn.

Yêu cầu này không khác gì lấy nửa cái mạng của ông ta, đào đi một nửa cây của

ông ta.

Thế nhưng ---

"Theo con được biết, nếu dự án Vịnh Thạch Tuyền không thể tiến hành suôn sẻ,

vị trí tổng giám đốc của ba cũng không giữ được. Đến lúc đó, có nhiều cổ phần

hơn nữa trừ việc dùng để chia hoa hồng thì không có bất kỳ ý nghĩa gì."

Thẩm Loan không nhanh không chậm, cứ như vậy xé toạc sự khó khăn và

nhếch nhác bên dưới mặt ngoài bình tĩnh giả tạo của Thẩm Xuân Giang.

"Có câu, giữ được rừng xanh thì không sợ không có củi đốt. Bỏ đi một nửa cổ

phần, ba vẫn là tổng giám đốc của Minh Đạt, nhưng nếu không có chức tổng

giám đốc này, ba nghĩ ôn nội sẽ cho phép bỏ không một lượng lớn cổ phần đó

vào trong tay một người không nắm giữ thực quyền sao?"

Đầu ngón tay cầm di động của Thẩm Xuân Giang hơi run rẩy, hiện màu trắng

xanh.

"Con không ngại gan lớn suy đoán thêm một việc, mặc dù ba thoái vị, quyền lực

của công ty cũng không thể bỏ không, vậy thỏa mãn điều kiện cũng chỉ có chú

hai, chú út, còn có anh cả."

"Chú út không có ý định làm kinh doanh, cũng cũng không rành việc này, tạm

thời không có uy hiếp gì. Nhưng chú hai thì không giống vậy, chú ấy đã ngồi

đợi ở vị trí giám đốc rất lâu rồi, không có lúc nào là không tính đến chuyện tiến

thêm một bước. Không chừng bây giờ đang trốn ở góc phòng, chờ xem ba làm

trò cười, nhân cơ hội cướp lấy."

Thẩm Xuân Giang hừ lạnh: "Tin tức của con cũng linh thông nhỉ!"

Theo lý thuyết, nghị quyết của hội đồng quản trị không được phép truyền ra

ngoài, bất kì là một chút biến động nhỏ gì, đều có khả năng làm phía dưới

khủng hoảng, nhất là còn dính đến chuyện thay đổi nhân sự như bổ nhiệm hay

cách chức tổng giám đốc. Nhưng Thẩm Loan lại có thể nhẹ nhàng hời hợt, buột

miệng thốt ra như vậy.

"Cần biết, thì phải biết." Cô nói, cười khẽ mỉm cười, ý tứ sâu xa.

"Hội đồng quản trị có người của con?" Lời này vừa nói ra, đến chính Thẩm

Xuân Giang cũng sửng sốt.

Ông ta vậy mà lại coi trọng một con nhóc miệng còn hôi sữa đến mức này? Mấy

ông già đó trong hội đồng quản trị ngay cả ông ta cạy cũng không chạm vào

được, huống chi là Thẩm Loan?

Có lẽ chính Thẩm Xuân Giang cũng không nhận ra ông ta có ý nghĩ như vậy đã

có sự kiêng dè với Thẩm Loan, ở một mức độ nào đó.

Mà mặt trái của kiêng dè, là sợ hãi với thực lực của một người.

Trong lúc vô tình, thái độ của Thâm Xuân Giang đối với Thẩm Loan đã từ ưu

thế và thống trị tự nhiên giữa ba với con gái biến thành đề phòng và cảnh giác

giữa đối thủ có thế lực ngang nhau.

"Vấn đề này quan trọng không?" Thẩm Loan hỏi lại, "Việc gấp trước mắt,

chẳng lẽ không phải là nghĩ cách giữ được vị trí tổng giám đốc của ba sao?"

Thẩm Xuân Giang im lặng.

"Ba, chẳng lẽ ba cam chịu nhìn chú hai lên chức?"

Câu hỏi này đã chạm thẳng đến linh hồn, đào ra sự tối tăm không muốn người

khác biết trong lòng ông ta, phơi bày dưới ánh mặt trời.

Tất cả ích kỉ và xấu xí không còn chỗ để ẩn giấu.

Hai mắt Thẩm Xuân Giang đỏ đậm, vẻ mặt dữ tợn: "Đừng hòng!"

Nghe một câu như vậy, Thẩm Loan liền biết ông ta đã động lòng, đàm phán

thành công hơn nửa.

"Ba, ba không thua thiệt đâu."

Thẩm Xuân Giang cười hừ một tiếng, "Con cho rằng nói như vậy, ba sẽ nhả ra?

Đừng quên, còn có một người."

Thẩm Khiêm!

"Chú hai con và ba không cùng một lòng, điểm này không giả. Nhưng con trai

ruột lại cùng chung một thuyền, vị trí tổng giám đốc này ba ngồi và nó ngồi

cũng không khác nhau."

"Ồ?" Thẩm Loan nhướng mày, giọng điệu cao lên: "Ba để tay lên ngực tự hỏi,

thật sự không khác nhau sao?"

Thẩm Xuân Giang chấn động mạnh.

"Ba cũng không tin nhỉ?" Rõ ràng là cách chiếc điện thoại, Thẩm Loan lại giống

như thấy tận mắt phản ứng của ông ta, hiểu rõ tất cả.

Quyền của chính mình và quyền của con trai, giống như hoàng đế và thái

thượng hoàng, tuy rằng còn có hiếu thuận, nhưng quyền lực đã không còn nữa.

"Cam tâm sao?"

Hơi thở của Thẩm Xuân Giang dồn dập.

Cam tâm sao?

Tất nhiên là không cam tâm!

Em trai ruột cũng được, con trai ruột cũng thế, đều không bằng chính mình nắm

giữ quyền lực!

"Ba, bây giờ con chỉ cần một nửa, qua một thời gian nữa nói không chừng con

sẽ muốn hơn một nửa. Giá nhà sẽ tăng, nhưng tâm trạng của con lại không có

quy luật như giá nhà đâu, nói không chừng còn lười xía vào mấy chuyện lôi kéo

này, dù ba cho con toàn bộ cổ phần, con cũng chưa chắc sẽ đồng ý."

"Thẩm Loan! Hỗn xược!"

"Ba, chuyện tới giờ rồi, ba cảm thấy cố làm ra vẻ còn có tác dụng không?"

"..."

"Nếu con là ba, nhất định sẽ không hề do dự lựa chọn giữ được chức vị trước.

Mất cổ phần còn có thể mượn cơ hội thu lại, con cũng sẽ không cố tình làm khó,

dù sao tình cảm ba con còn ở đó; nhưng một khi bị chú hai và anh cả cướp đi vị

trí tổng giám đốc, ba cảm thấy bọn họ sẽ trả của về chủ cũ không?"

Thứ đã ăn vào lại bắt người nhổ ra, khó!

Dù có nhổ ra, có thể đảm báo nhất định đã còn nguyên vẹn không? Có lẽ đã

biến thành phân.

"... Lời đã đến nước này, lời thật trong đó hẳn là ba còn biết rõ hơn con, nghĩ

trước khi làm, thận trọng!"

Nói xong, trực tiếp cúp máy.

Thẩm Xuân Giang thấy đầu kia không chút do dự cúp máy, hơi ngẩn ra.

Cứ... cúp như vậy?

Thẩm Loan đã nói xong những gì nên nói, không muốn dây dưa nhiều thêm.

Lòng người kỳ lạ, hầu hết thời gian đều tốt quá hóa dở.

Mình cứ dính chặt đến, người ta chưa chắc sẽ cảm kích; thoải mái một chút,

không quá xem trọng, ngược lại sẽ được lòng người, vừa phải.

Thẩm Loan giống như một người thả câu có kinh nghiệm phong phú, quăng

mồi, chỉ chờ cá cắn câu.

Mười lăm phút sau.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Thẩm Loan cười nhạt, cô biết cô đã thắng.

...

Minh Đạt là một công ty niêm yết, trừ việc có hơi hạn chế việc chuyển nhượng

cổ phần trong một năm thành lập và một năm niêm yết, còn lại đều có thể tự do

giao dịch.

Thẩm Xuân Giang sở hữu 22% cổ phần, Thẩm Loan lấy một nửa, tức là 11%,

trừ ông cụ ra, ông ta vẫn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn.

Phòng trà.

Hơi nóng mịt mờ, ngát hương thơm.

Cách một tấm màn che, đúng lúc che khuất hai người đang ngồi đối diện nhau

với bên ngoài.

Một nam một nữ, một già một trẻ.

Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tun tóe.

Cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ không cho rằng đây là hai cha con, không thân

thiện, không thân mật, ngược lại giống như kẻ thù.

Một người vẻ mặt đóng băng, một người cười nhạt tự nhiên.

Thẩm Loan mở kẹp văn kiện ra, năm chữ "giấy chuyển nhượng cổ phần" to đập

vào mắt, nhanh chóng xem qua các điều khoản, cuối cùng đặt bút ở vị trí ký tên.

Cô đưa cho Thẩm Xuân Giang, người sau không nhận, giống như vẫn có chút

do dự.

Thẩm Loan cũng không vội: "Ba, hôm nay là một ngày cuối cùng, bây giờ còn

khoảng... 2 giờ nữa là lúc Cạnh Lâm tan làm. Từ nơi này đón xe tới cần 30

phút..."

"Ba ký!" Thẩm Xuân Giang cắn răng, nắm lên ngòi bút trong tay, vung tay ký.

Rời đi phòng trà, Thẩm Loan lái xe đến cao ốc Cạnh Lâm.

Vẫn là người thư kí đó, chẳng qua thái độ đã khách sáo hơn lúc tiếp đãi Thẩm

Xuân Giang không biết bao nhiêu lần ---

"Cô Thẩm, tổng giám đốc Từ đã đợi lâu ngày."

"Đi thôi." Thản nhiên gật đầu.

Thư kí cũng cung kính đi ở phía trước dẫn đường, Thẩm Loan không nhanh

không chậm đi theo phía sau.

Ngay khi cửa phòng làm việc đóng lại, ai cũng không biết hai người đang nói

chuyện gì ở bên trong.

Hai mươi phút sau, Thẩm Loan rời khỏi cao ốc Cạnh Lâm.

Ngày hôm sau, tiệc rượu ký hợp đồng gác lại đã lâu lại được trình lên lần nữa.

Đồng thời, Thẩm Xuân Giang miễn cưỡng thông qua cửa của hội đồng quản trị,

một lần nữa ngồi yên ổn ở vị trí tổng giám đốc.

...

"Đáng chết!" Thẩm Xuân Đình vỗ bàn một cái, ly nước để trên bàn cũng chấn

động theo.

"Sao vậy?" Ngụy Minh Hinh nghe tiếng, vội vàng đi từ phòng bếp ra, trên

người còn đeo tạp dề màu xanh.

Không trang điểm, có cảm giác dịu dàng yếu ớt, lại khó giấu được sự tiều tụy.

Đã từng, bà ta là phu nhân nhà giàu duyên dáng sang trọng, từ sợi tóc đến móng

chân, không có chỗ nào là không đẹp đẽ.

Nhưng từ sau chuyện đó, Thẩm Xuân Đình đã không chạm vào bà ta.

Ngụy Minh Hinh truy hỏi nguyên nhân, tuy người đàn ông ngậm miệng không

nhắc tới, nhưng bà ta có thể thấy được rõ ràng một thứ gọi là "ghét bỏ" trong mắt

ông ta.

Ông ta chê bà ta bẩn, cho nên ngay cả chạm vào cũng không thèm.

Khoảnh khắc đó, Ngụy Minh Hinh như rơi vào hầm băng, từ 18 tuổi đến 48

tuổi, bà ta đã theo người đàn ông này trọn ba mươi năm.

Đã quen với việc bám víu, giống như dây tơ hồng chỉ biết quấn quanh đại thụ để

sống sót.

Nhan sắc đẹp đẽ trong quá khứ, khuôn mặt mềm mại, bà ta có vốn liếng để bốc

đồng, bây giờ đã bị mất sự trong sạch, chịu sự ghét bỏ, nếu lại không biết cách

đúng mực, chỉ sợ người người đàn ông này sẽ hoàn toàn chán ghét bà ta.

Vì vậy, Ngụy Minh Hinh làm công việc nhà mà mình luôn chán ghét, mỗi ngày

rửa tay làm canh cho Thẩm Xuân Đình, hỏi han ân cần, cẩn thận tỉ mỉ.

Những cuộc đi dạo phố mua sắm, ra nước ngoài xem show, du lịch biển đảo,

cuộc sống chơi bài với chị em hồi trước giờ đã cách xa bà ta trong một đêm..

Không ngờ tới, càng là lấy lòng, thì càng tỏ rõ bà ta thẹn trong lòng.

Mà hành động như vậy theo một nghĩa nào đó, tỏ rõ việc chính Ngụy Minh

Hinh cũng cho rằng mình đã sai.

Mà "cam chịu" như vậy đã làm bà ta cố ý hạ thấp tư thái khi đối mặt với Thẩm

Xuân Đình, lấy dáng vẻ khiêm tốn, lấy lòng đi lựa ý hùa theo người đàn ông

này, để cầu xin một chút nhân từ và khoan dung của ông ta.

Lúc một người phụ nữ đã tự phủ nhận chính mình, sao lại có thể làm cho đàn

ông quý trọng và ngưỡng mộ bà ta?

Bà ta càng hèn mọn, Thẩm Xuân Đình liền càng cảm thấy bà ta thấp hèn.

Bà ta càng lùi lại, Thẩm xuân Đình liền càng thêm được một tấc lại muốn tiến

một thước.

Suốt thời gian dài, gập ghềnh, rối ren vướng mắc, cuối cùng trở thành một nút

thắt không mở được!
Bình Luận (0)
Comment