Chỉ vì —
Phía trước đã có một người vợ dịu dàng trao cho bạn một cái ôm ấm áp.
Khi lòng tốt của một người bị biến thành thói quen của người khác, mọi thứ trở
nên như lẽ thường rồi từ từ không còn biết quý trọng.
Cho đến khi mất đi mới đột nhiên nhận ra rằng bản thân đã tự vứt bỏ nửa cái
mạng!
"A Linh, anh biết sai rồi..."
Cô ta dịu dàng nhìn anh ta, chăm chú như vậy nhưng không còn là ánh nhìn trìu
mến, toàn là thương xót.
"Lúc trước, là anh không hiểu chuyện, anh sẽ sửa... Em cho anh một cơ hội nữa
được không?"
"Chúng ta không quay lại được như xưa đâu." Cô ta lắc đầu, kéo anh ta đứng
dậy.
Từ Kính Sinh đứng vững, đột nhiên giơ tay ôm cô ta vào lòng, hung hăng ghì
chặt: "Vì sao? Anh sẽ học làm một người chồng đủ tư cách, sau này chúng ta sẽ
cùng sinh em bé, nhìn chúng trưởng thành, cưới vợ sinh con..."
"Không có sau này." So với khát khao và chờ đợi của anh ta, Hạ Linh vẫn luôn
tỉnh táo và sáng suốt.
"Vì sao?" Anh ta cố chấp hỏi nguyên nhân đến cùng: "Chỉ cần em đồng ý..."
"Tôi không yêu anh."
Từ Kính Sinh cứng đờ: "... Em, nói gì?"
"A Sinh..." Hạ Linh rời khỏi vòng ôm, đôi mắt ngoài sự bình tĩnh không có bất
cứ gợn sóng nào: "Quan hệ vợ chồng của chúng ta đã sớm chấm dứt vào ba năm
trước rồi, hôn nhân tan biến tình cảm cũng đã là dĩ vãng. Thời gian qua đi,
không ai vẫn luôn đứng một chỗ. Rất may mắn, tôi đã đi ra, nhận ra ngoài hôn
nhân và gia đình thì vẫn còn một khoảng không bao la rộng lớn mà tôi có thể tự
do bay lượn."
Đôi môi đỏ của người phụ nữ khẽ nhếch, nhoẻn miệng cười: "Đã từng, tôi yêu
anh như vậy, muốn cùng anh nắm tay đi hết cuộc đời, đầu bạc răng long, nhưng
bây giờ tôi càng yêu bản thân mình hơn."
Cánh môi người đàn ông run rẩy, đôi mắt không thể chấp nhận nổi, vô cùng
tuyệt vọng.
"Em... không yêu anh?"
Bốn chữ như dùng hết tất cả sức lực của anh ta.
Ánh mắt Hạ Linh sáng trong: "Từng yêu."
Chỉ là bây giờ không yêu nữa hoặc là nói không yêu như vậy nữa.
Giữa tình yêu và tôn nghiêm, cô ấy đã học được cách bỏ cái trước chọn cái sau.
Cô ấy kiêu ngạo.
Sai rồi, đó là cả đời khắc ghi, cả đời không thể cứu vãn.
Khuôn mặt Từ Kính Sinh đầy nước mắt: "Vì sao... chúng ta lại biến thành như
vậy?"
Hạ Linh cũng đỏ mắt.
Khi tôi thích anh, anh lại không thích tôi;
Khi tôi yêu anh, anh mới thích tôi;
Khi tôi rời đi, anh lại yêu tôi;
Là tôi đi quá nhanh hay anh đi quá chậm?
...
Vợ chồng đã ly hôn ba năm, gặp lại nhau ở tiệc rượu nhưng chỉ có thể hai mắt
đẫm lệ, không thốt ra câu gì.
Sau lại, Hạ Linh cũng khóc.
Rơi lệ trong yên lặng, hòa tan sự oán hận, tham luyến vào nước mắt, trút hết ra
ngoài.
Đã khóc có nghĩa đã không còn lưu luyến gì.
Từ Kính Sinh ôm Hạ Linh còn đang mê man trong quá khứ lên giường, kéo
khăn tắm ra.
Trong bầu không khí im lặng, anh ta nhìn chăm chú khuôn mặt của người phụ
nữ lúc ngủ.
Gương mặt trắng nõn sạch sẽ, nhắm chặt hai mắt hơi sưng đỏ cũng khóa lại sự
linh hoạt trong đó, ngăn cách tầng nhàn nhạt lạnh lùng và xa cách.
Anh ta yêu ai từ trước nay đều quả quyết dứt khoát như vậy — yêu thì yêu vô
cùng, không yêu thì sẽ không là gì.
Hóa ra, không có anh ta, cô ấy vẫn có thể sống rất tốt.
Không, phải là quá tốt.
Trước kia cô ấy chỉ là người phụ nữ sau lưng Từ Kính Sinh, bây giờ, cô là CEO
của điện tử Hoa Lăng, người phụ nữ mạnh mẽ có thể hô mưa gọi gió trên
thương trường.
Hạ Linh, từ khi hai người còn quen biết, cô ta đã không hề kém cỏi so với anh
ta.
Nếu không phải vì nhân nhượng anh ta, phụ tá anh ta, thành tựu bây giờ của Hạ
Linh đã bay xa đến đâu.
Từ Kính Sinh không ngừng tưởng tượng, nếu lúc trước bản thân không khốn
nạn như vậy, không bị người phụ nữ Liễu Nham kia dùng dăm ba câu đã có thể
dễ dàng châm ngòi, có phải hay không...
Anh ta quay đầu nhìn về cảnh đêm phía ngoài cửa sổ, trong miệng bỗng nhiên
tràn ngập vị chua xót.
Bởi vì, không có nếu như.
Nhấc chân đến bên cửa sổ, lấy một gói thuốc lá từ túi quần ra, ngậm một điếu
vào miệng, nhưng nửa ngày vẫn không châm lửa.
Bật lửa di chuyển qua lại giữa đầu ngón tay.
Trước kia Từ Kính Sinh không hút thuốc lá, bởi vì Hạ Linh không cho.
Sau khi ly hôn, không ai quản nhưng anh ta cũng không hút nhiều lắm.
Chỉ là giờ phút này, bực bội đọng lại đáy lòng làm anh ta mất khống chế, rất cần
nicotin để ép bản thân bình tĩnh lại.
Lạch cạch —
Đang muốn bật lửa, khóe mắt thoáng nhìn về phía người phụ nữ đang ngủ say
trên giường, động tác của anh ta ngừng lại, than nhẹ một tiếng rồi ném thuốc lá
vào gạt tàn thuốc trên bàn trà.
Cô ấy không thích.
Vậy không hút.
Ánh trăng thấm lạnh xuyên qua cửa sổ sát đất, dịu dàng chiếu lên bờ vai dày
rộng của người đàn ông ngả bóng cô đơn xuống đất, như tượng gỗ không nhúc
nhích.
Mà lúc này, trên chiếc giường lớn sau lưng anh ta, lông mi run rẩy người phụ
nữ, một giọt nước mắt yên lặng chảy xuống từ khóe mắt không một tiếng động
hòa vào tóc mai.
Ba năm, họ sớm đã xa cách nghìn trùng.
Đã từng là một cặp vợ chồng kề vai sát cánh vượt qua khó khăn, nhưng thời
gian cứ thế cọ rửa, thứ tình cảm đó đã chỉ còn là hồi ức.
Anh ta đã không còn là người dốc sức làm việc từ hai bàn tay trắng, cần người
khác động viên; mà cô ấy cũng không còn là một cô vợ nhỏ toàn tâm toàn ý với
anh ta, trong mắt ngập tràn tình yêu.
Từ Kính Sinh cho rằng bản thân mình thành thục.
Nhưng Hạ Linh còn trưởng thành nhanh hơn anh ta, càng khiến người khác phải
kinh ngạc cảm thán.
Nếu nói, bây giờ anh ta là một gốc đại thụ cao chút vót, vậy thì Hạ Linh là cây
tỏa bóng rộng lớn ở đồng bằng.
Không dựa sát vào nhau, cũng không cần leo lên, họ là cá thể độc lập, cắm rễ
sâu vào lòng đất, trưởng thành khỏe mạnh.
Nếu anh ta không rời bỏ cô ấy.
Nhưng Từ Kính Sinh không muốn từ bỏ...