Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 591

Có ngày hôm nay, xét đến cùng, đều là do tiện nhân Thẩm Loan kia sai!

Nếu không phải cô ta khuyến khích Quyền Hãn Đình chèn ép nhà họ Diêu,

mình sẽ không cần phải ăn nói khép nép cầu xin người ta, sau đó bị từ chối,

thẹn quá thành giận mới hình thành nên suy nghĩ sai trái, lợi dụng bạn tốt.

Hiện tại, Thẩm Loan không hề bị gì, cô ta lại rơi vào cảnh bị thương nhập viện,

đến cả người bạn thân tốt nhất cũng đã mất rồi.

"Có phải cô đang hận đến tim gan cồn cào không?" Một giọng nói xa lạ bỗng

nhiên vang lên.

Diêu Quân Lăng quay ra nhìn sang nơi tiếng nói phát ra, giây tiếp theo không

khỏi nhướng mày: "Là cô à?!"

Khó nén được sự kinh ngạc.

"Đã lâu không gặp." Trầm tĩnh mềm nhẹ.

"Không phải cô vẫn còn đang nằm..." Giọng nói đột nhiên khựng lại, Diêu Quân

Lăng giờ mới phản ứng kịp, ánh mắt cũng trở nên có ẩn ý sâu xa.

"Suy nghĩ cẩn thận rồi à?"

"Ôi, trước kia sao tôi lại không phát hiện ra cô còn rất có đầu óc. Mỗi ngày

đóng giả như một người chết, khó chịu lắm phải không?"

Trên gương mặt đối phương có một tia hận thù nhanh chóng lướt qua: "Cô

không cần phải kích tôi, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đều thua thảm ở

trong tay Thẩm Loan, ai cũng đừng hòng cười ai."

Nhắc tới hai chữ "Thẩm Loan" này, sắc mặt của Diêu Quân Lăng đột nhiên trầm

xuống.

"Hợp tác đi."

"Cái gì?"

"Nếu hai chúng ta đã có chung một kẻ địch, vì sao lại không hợp tác với nhau

chứ?"

Ánh mắt bắt bẻ của Diêu Quân Lăng đánh giá đối phương từ trên xuống dưới

một lần, bộ quần áo bệnh nhân trống rỗng, gương mặt gầy ốm tái nhợt: "Chỉ

dựa vào cô? Hừ... Đừng quên, kết cục của cô còn thảm hại hơn so với tôi. Mặc

dù tôi muốn hợp tác, cũng nên tìm một đồng minh mạnh mẽ hơn, ít nhất cũng

phải có năng lực ngang nhau, về phần cô ấy hả..."

Ha!

Cùng lắm cũng chỉ coi là kẻ đã từng thua thảm dưới tay Thẩm Loan, có tư cách

gì mà đòi nói chuyện hợp tác cùng cô ta?

"Bởi vì, không có bất cứ ai hiểu Thẩm Loan hơn tôi." Gằn từng chữ một, sự âm

trầm tích tụ đầy trong mắt tựa như chuẩn bị tràn ra.

"Cô cứ nghĩ hiểu là thật sự hiểu à? Dựa vào đâu mà tôi phải tin cô chứ?"

"Diêu Quân Lăng," người nọ gọi tên cô ta, cố tình đè thấp khiến giọng nói lạnh

lẽo đến khó có thể tả được: "Cô cảm thấy, cô còn có bất kì lựa chọn nào khác

sao?"

"..."

"Cô không đấu lại Thẩm Loan, nhà họ Diêu cũng không lay chuyển được Huy

Đằng. Nhưng cô lại cố tình ngu xuẩn đến mức hết lần này đến lần khác đắc tội

cô ta, cô cho rằng Quyền Hãn Đình sẽ giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tập đoàn

của nhà họ Diêu à?"

Hô hấp của Diêu Quân Lăng hơi nghẹn lại, những lời này đã thành công chạm

được đến chỗ lo lắng nhất trong nội tâm cô ta.

"Một khi nhà họ Diêu phá sản, cô đã bao giờ nghĩ tới việc sau này sẽ gặp phải

cảnh tượng khốn cùng gì chưa? Cô không còn là thiên kim tiểu thư có xuất thân

quyền quý, cũng không còn một người cha mang gia tài bạc triệu và một gia

đình mạnh mẽ quyền lực đến không ai dám khinh thường, mọi người đều có thể

đạp cô xuống dưới chân, châm chọc mỉa mai cô."

"Sau này, cô chỉ có thể lấy một tên đàn ông vô cùng bình thường, trải qua những

tháng ngày nhạt nhẽo của một người phụ nữ có gia đình, không có quyền lên

tiếng, cũng không có quyền lợi đưa ra quyết định, chỉ có thể mãi mãi phục tùng

nghe theo, nín nhịn cả đời, đần độn, đến chết vẫn sẽ hối hận..."

Dựa theo lời đối phương miêu tả, trong đầu Diêu Quân Lăng cũng dần dần hiện

ra một hình ảnh như vậy.

Không...

Cô ta hoảng sợ mà trợn to hai mắt, điên cuồng lắc đầu: "Tôi tuyệt đối sẽ không

để bản thân phải trải qua những tháng ngày như vậy!"

"Đây không phải là chuyện mà cô có thể định đoạt đâu. Vận mệnh ấy à, thường

thường đều sẽ mạnh mẽ như vậy, không thể làm trái."

"Câm miệng! Cô câm miệng lại cho tôi!" Diêu Quân Lăng không quan tâm đến

bàn tay vẫn còn cắm kim tiêm, che lỗ tai lại, sợ hãi rằng nếu tiếp tục nghe nữa,

bản thân sẽ thật sự sẽ rơi vào một cơn ác mộng đáng sợ giống như vậy.

Người nọ không nói chuyện nữa, khóe môi cười cười, vô cùng kiên nhẫn chờ

đợi.

Cuối cùng, con cá vẫn là cắn câu.

"Được, tôi đồng ý. Cô muốn hợp tác như thế nào?"

...

Bữa tiệc mừng ngày ký hợp được tổ chức thành công, cũng kết thúc trọn vẹn, có

nghĩa là miếng đất của Cạnh Lâm kia đã hoàn toàn thuộc về Minh Đạt.

Ngay giây phút mà Thẩm Loan và Từ Kính Sinh ký tên lên hợp đồng kia, đất

đổi chủ, mà một lượng lớn tiền mặt cũng đồng thời được chuyển từ trong tài

khoản của Minh Đạt vào danh nghĩa tài sản của phía bên kia.

Có đất, hạng mục Thạch Tuyền Loan được đẩy mạnh một lần nữa.

Từ trên xuống dưới Minh Đạt lại bắt đầu công việc lu bù, đặc biệt là bộ hạng

mục mà Thẩm Loan chủ quản, làm người phụ trách trực tiếp của một bộ phận,

một đám công nhân thức khuya dậy sớm đều được rót vào rất nhiều tình cảm

mãnh liệt và kỳ vọng, hăng hái như thể tiêm máu gà.

"Chỉ cần chúng ta nắm chắc được đơn lần này, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực ở

trong toàn bộ tập đoàn trong suốt ít nhất hai năm."

"Hai năm có phải hơi quá hay không?"

"Không hề nói quá một chút nào, thậm chí sẽ còn lâu hơn nữa."

"?"

"Từ tình hình kinh doanh và số liệu đầu tư trước mắt của Minh Đạt cho thấy,

trong thời gian ngắn sẽ không có tài chính dư thừa để duy trì một hạng mục lớn

hơn vịnh Thạch Tuyền. Chỉ cần không có hạng mục mới nào ngoài Vịnh Thạch

Tuyền xuất hiện, chúng ta chính là đứa con cưng duy nhất của toàn bộ tập đoàn

rồi."

"Cô được lắm! Tính rất rõ ràng, nhìn cũng thật là xa."

"Dĩ nhiên rồi! Tôi đã chờ đợi ngày này đến từ lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể

ngẩng đầu ưỡn ngực ở trước mặt các phòng ban khác, đóng vai anh cả một lần!"

"Cô tưởng tượng cũng thật là hay đấy!"

"Hừ, cái gì gọi là tôi tưởng tượng chứ? Một đám các người ở đây có ai dám nói

bản thân mình không hề có chút suy nghĩ nào không?"

Mọi người liếc nhau.

"Được rồi, đều bị cô nhìn thấu cả rồi, có giả vờ tiếp cũng không thú vị nữa, tôi

đã chờ đợi ngày này so với cô còn lâu hơn nhiều! Nhớ lần trước đi làm báo cáo

tài chính ở bộ tài vụ, tình huống khi đó phải nói là tức chết người! Một đám kế

toán đều ra sức cố gắng từ chối, kì kèo chậm chạp không chịu chia tài chính cho

tôi, kết quả mọi người đoán thử xem là bởi vì cái gì?"

"Vì cái gì?"

"Bọn họ muốn giúp bộ đầu tư trước rồi mới mẹ nó đến lượt của tôi! Lần này,

hạng mục Vịnh Thạch Tuyền làm được lớn như vậy, tôi xem đám cháu rùa kia ở

bộ tài vụ có còn dám vểnh cái đuôi cao đến bầu trời nữa hay không!"

"Lần trước tôi cũng bị như vậy, dù sao bộ ban của chúng ta gặp được người của

bộ đầu tư đều sẽ bị gạt sang một bên mà bắt đứng chờ, cô cậu nói xem có tức

chết người hay không chứ?"
Bình Luận (0)
Comment