"Trần Mặc, cậu nói đi." Thấy hai người không nói chuyện, Thẩm Loan trực tiếp
chỉ đích danh.
Lý do của anh ta rất đơn giản —
"Việc kiếm được tiền, tại sao lại không làm?"
Tưởng Thạc Khải nghe thấy lời đó, cười một tiếng, khịt mũi chế nhạo: "Bất cứ
khoản đầu tư nào cũng có rủi ro, làm sao anh có thể đảm bảo rằng anh có thể
kiếm được lợi nhuận ổn định mà không bị lỗ?"
"Trước khi đưa ra quyết định,đã có những nhà chuyên môn đánh giá và tính
toán rủi ro của phương án này. Dù không có gì đảm bảo là 100% nhưng khả
năng thành công ít nhất cũng là 90%."
"Các chuyên gia?" Tưởng Thạc Khải cong môi, "Ai?"
Trần Mặc không để ý tới Tưởng Thạc Khải, mà là trực tiếp đưa tập tài liệu trong
tay cho Thẩm Loan: "Cô có thể xem qua."
Thẩm Loan cúi đầu xuống xem.
Nội dung của tài liệu đại khái như sau:
Ba công ty A, B, C, tổng vốn đầu tư là 30 triệu tệ.
Đính kèm: tình hình hoạt động và báo cáo tài chính cụ thể của ba công ty.
Đính kèm: kế hoạch đầu tư cụ thể và ngân sách rủi ro.
Thẩm Loan tập trung xem phương án đầu tư, nhận thấy tỉ lệ vốn 30 triệu tệ,
phương án tốt nhất được đưa ra là chọn hai công ty A và B để đầu tư, với tỷ lệ
lần lượt là 42% và 50%.
Sau đó, lại xem báo cáo ngân sách rủi ro.
Nói chung là, phương án này rất hoàn hảo, đúng như Trần Mặc đã nói, không có
khuyết điểm gì lớn.
Thẩm Loan lại hướng ánh mắt dò hỏi sang Tưởng Thạc Khải, anh ta không phải
là người vô lý đi gây sự, lần này lại ngăn cản quyết liệt, chắc chắn phải có lý do
nào đó nên anh ta mới ngăn cản.
Thời khắc nhận thấy ánh mắt của Thẩm Loan, trong lòng Tưởng Thạc Khải có
một cảm xúc khó tả đang trào dâng.
Là niềm tin và sự coi trọng của cô, và cũng là sự tử tế và lịch sự của cô.
"Đầu tiên, bản thân phương án này tồn tại vấn đề."
Trần Mặc nhíu chặt lông mày: "Không thể nào!"
Tưởng Thạc Khải thậm chí còn không thèm nhìn anh ta, nói tiếp: "Đây là ba
công ty niêm yết, phương án thực hiện cụ thể liên quan đến việc kiểm soát giá
cổ phiếu, việc kiểm soát của phương án thứ ba chắc chắn sẽ được thực hiện,
trong quá trình thực hiện, bạn sẽ gặp phải quy tắc T + 1, mặc dù được gọi là
hình thức T + 1, nhưng với T + 1 theo nghĩa là cổ phiếu A thì lại là hai khái
niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu số lượng mua và bán tăng lên thì chi phí giao
dịch sẽ tăng, chi phí nằm giữ cổ phiếu tăng lên, ảnh hưởng trực tiếp đến thu
nhập."
Sắc mặt của Trần Mặc trầm xuống, dù sao thì anh ta cũng không phải dân
chuyên nghiệp, trước khi tiếp xúc với việc quản lý công ty, anh ta chỉ là một chế
tác viên sản xuất video quảng cáo, hoàn toàn không hiểu: "Quy tắc T + 1."
Đây là chuyện cần ban kiểm soát phương án thứ ba xem xét, anh ta chỉ chịu
trách nhiệm bỏ tiền ra đầu tư, còn bên kia vận hành như thế nào thì, anh ta
không tìm hiểu kỹ, miễn là được lợi.
Tưởng Thạc Khải nói chuyện chuyên nghiệp như vậy, anh ta muốn thể hiện sự
hiểu biết về tài chính của anh ta, hay cười nhạo sự ngu dốt của mình?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Trần Mặc càng trầm xuống.
"Nói một cách đơn giản, chúng ta đem tiền quăng vào đây, bên thứ ba sẽ làm
như thế nào với số tiền đó, chúng ta không hề hay biết. Việc này làm tăng thêm
sự không chắc chắn và rủi ro, vốn không được phản ánh trong những gì anh gọi
là báo cáo đánh giá rủi ro."
"Vì vậy, các chuyên gia có đủ chuyên nghiệp hay không, điều này vẫn còn là
một dấu chấm hỏi."
Cổ họng Trần Mặc như nghẹn lại.
Không phải anh ta không muốn phản bác lại mà là anh ta không biết phản bác
lại như thế nào.
Anh ta không hiểu về tài chính, cuối cùng anh ta đã hoàn thành phương án sau
khi nghe lời khuyên của một nhà hoạch định tài chính. Bây giờ Tưởng Thạc
Khải đang đưa ra nghi ngờ. Anh ta đến nghe còn thấy khó khăn, vậy làm sao
anh ta có thể tranh luận?
Tưởng Thạc Khải dường như không nhận thấy sự bối rối của anh ta, tự mình
nói: "Tiếp theo, Hàng Á là một công ty quảng cáo, không phải một công ty đầu
tư. Dùng 30 triệu tiền mặt để đầu tư một phương án có rủi ro cao, đối mặt với áp
lực mất tiền bất cứ lúc nào, tốt hơn hết là nên tìm cách hoàn thành tốt công việc
kinh doanh chính đi..."